Sau khi có tin tức Bùi Vũ Phu chết truyền ra, lúc đầu Bùi Đông Lai không tin nhưng Quý Hồng và Jason lại điều tra thấy được tất cả các tổ chức tình báo đều xác nhân Bùi Vũ Phu bị các cường giả của Thần Bảng đánh rơi xuống vách núi chết ở Châu Phi.
Chuyện này khiến sự kiên trì của hắn cũng phải dao động.
Tiếp theo đó, thời gian dần trôi mà Bùi Vũ Phu vẫn không xuất hiện, điều này khiến hắn phải thực sự nghi ngờ liệu có phải Bùi Vũ Phu đã mất thật hay không.
Về sau, hắn nhờ mạng lưới tình báo của Long Nha và Hoa Hạ điều tra nhưng kết quả nhận được vẫn không đổi…
Đến thời khắc đó hắn mới tin rằng Bùi Vũ Phu đã chết.
Nhưng lúc này, hắn lại thấy Bùi Vũ Phu xuất hiện ở cửa đại sảnh!
Sự kích động này tuyệt không thể nói bằng lời!
Nội tâm vốn nguội như tro tàn lại bùng lên, hắn cố mở to hai mắt!
Thế nhưng…
Không chờ hắn kịp mở mắt, một cỗ sát ý kinh khủng đã phủ xuống.
Trước mặt Bùi Đông Lai, Sonali không cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của hắn mà ả chỉ cười thâm trầm, nhấc đùi lên giậm xuống giữa hai đùi Bùi Đông Lai, hoàn toàn muốn hắn tuyệt tự!
- Cút!
Nguy cơ bất ngờ khiến Bùi Đông Lai không thể quay đầu nhìn đại sảnh, hắn như cuồng long giận dữ gầm lớn một tiếng.
Gầm lên, hắn vốn suy yếu nhưng không biết lấy lực lượng từ đâu nắm chặt tay phải, vung quyền toàn lực đấm tới chân phải Sonali.
Hả?
Dường như không ngờ được Bùi Đông Lai vẫn còn khả năng phản kháng, Sonali có phần ngẩn ra nhưng nụ cười ác độc vẫn không thay đổi.
Trong mắt ả, dù Bùi Đông Lai toàn lực thi triển Lôi Đình còn không làm ả bị thương thì lúc giãy chết này còn có thể làm gì?
“Bốp.”
Đáp lại là một tiếng nổ như đại pháo oanh kích bình thường, một cỗ cường lực chưa từng có bạo phát!
Bắp chân cảm nhận được lực lượng khủng bố khiến nụ cười của Sonali đọng lại mà thế vào đó là vẻ khiếp sợ, ả thấy chân phải mình như bị kẹp bởi hòn than nóng khiến nó bỏng lên, toàn thân đau đớn không thể khống chế mà bị đánh bật ra ngoài.
"Ách. . ."
Pavlovsky chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Sao có thể?
"Hô! Hô!"
Một quyền đánh bay Sonali, Bùi Đông Lai thở hổn hển nhìn về phía cửa.
Dưới ánh đèn, hoàn toàn trống trơn!
Không có thân ảnh Bùi Vũ Phu.
Điêu này khiến Bùi Đông Lai vừa khôi phục chút huyết sắc lại ảm đạm.
Hắn quên thở, quên nhịp tim, không nhúc nhích tựa như mất linh hồn.
- Người ở đây! Ta rõ ràng trông thấy người!
Sau đó Bùi Đông Lai điên cuồng lắc đầu, lắc đầu, nhắm mắt, mở ra, lại nhắm, lại mở như muốn mình nhìn rõ hơn một chút.
Vẫn như trước, không có thân ảnh Bùi Vũ Phu.
- Qua tử, là người sao?
Run rẩy không ngừng, Bùi Đông Lai khàn giọng rống lên như một đứa trẻ lạc đường.
Bên kia, Sonali và Pavlovsky tràn đầy nghi hoặc nhìn hắn.
- Cha, nếu người nghe được, xin người xuất hiện đi, được không?
Bùi Đông Lai đỏ mắt nhìn cửa sảnh, thanh âm khàn khàn như trẻ lạc tìm người thân, nước mắt không tự chủ rơi xuống thành hàng:
- Con trai nhớ người.
- Cha!
Nước mắt chảy xuống, Bùi Đông Lai kêu lên một tiếng bi thương, điên cuồng lao ra cửa.
Hắn tin chắc rằng vừa rồi hắn nhìn thấy Bùi Vũ Phu.
Hắn muốn ra ngoài nhìn một chút!
- Hắn đang hù dọa chúng ta, ngăn hắn lại, không cho hắn chạy!
Thấy một màn đó Sonali vội ra lệnh cho Pavlovsky, ả cho rằng Bùi Đông Lai chỉ đang đóng kịch hòng thoát thân nên mới đem Bùi Vũ Phu ra hù dọa nàng.
Không riêng gì Sonali, Pavlovsky cũng nghĩ thế. Thế nên Pavlovsky vừa nghe được Sonali nói liền lao lên ngăn cản trước người Bùi Đông Lai.
- Cút cho ta!
Mắt thấy Pavlovsky chặn đường, 2 mắt Bùi Đông Lai đỏ ngầu, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn như ác ma từ địa nhục lao tới, hét một câu thuận thế vung tay tấn công.
Một kích này tưởng như đơn giản nhưng ẩn chứa lửa giận vô cùng của hắn, không ai có thể cản cha con hắn gặp lại!
"Hừ!"
Pavlovsky sớm đã đề phòng, y không thèm tránh mà đột nhiên gác tay trái lại che chắn trước người.
"Bốp "
"Răng rắc —— "
Hai thanh âm vang giòn đồng thời vang lên, không chỉ cánh tay Pavlovsky trực tiếp bị đánh gãy mà tay Bùi Đông Lai còn không giảm thế công, đập thẳng vào vai Pavlovsky khiến y như quả bóng bàn bị đánh bay xa ra ngoài.
"Bá!"
Khuôn mặt Pavlovsky đã trắng bệch, y vô cùng kinh hãi, dường như không thể chấp nhận được sự thật này…
Nhưng cơn đau trên thân kéo đến khiến y không thể không tin rằng Bùi Đông Lai chỉ tùy tiện một chiêu cũng đả thương được y.
Cách đó không xa Sonali cả kinh tự hỏi phải chăng tên kia có đột phá gì?
Một chiêu đánh bay Pavlovsky, Bùi Đông Lai không thừa thắng truy kích mà lại lao tiếp ra cửa. Bốn gã Hắc Phủ đi theo Pavlovsky thấy thế không dám ngăn cản mà lo tránh né như chuột thấy mèo – Bùi Đông Lai một chiêu đã đánh bay Pavlovsky thì giết bọn chúng khác nào bóp kiến!
Rất nhanh chóng, Bùi Đông Lai đã lướt ra đến cửa. Màn đêm lên cao, gió biển thổi lướt nhè nhẹ, còn trên boong tàu lại trống rỗng – không có thân ảnh Bùi Vũ Phu.
Chẳng lẽ thực sự mình đã nhin nhầm.?
Là ảo giác?
“Hô!”
Không có câu trả lời, Bùi Đông Lai hít một hơi thật sâu quay về đại sảnh.
- Sonali, sao thế, hắn không chỉ tự nhiên khôi phục lực lượng mà còn mạnh hơn trước nữa?
Trong đại sảnh, Pavlovsky nghiêm túc trao đổi với Sonali. Sonali đang định nói ra suy nghĩ trong lòng thì chợt thấy Bùi Đông Lai quay lại.
"Bá!"
Nháy mắt, Sonali, Pavlovsky, bốn tên Hắc Phủ và bốn gã Thần Vệ không hẹn mà cùng hướng mắt về phía hắn.
"Bộp…Bộp..Bộp..!"
Tiếng bước chân nặng nề quanh quẩn trong đại sảnh, Bùi Đông Lai trầm mặc bước tới.
Nghe tiếng bước chân, dù chỉ thấy duy nhất một mình Bùi Đông Lai nhưng đám người kia có cảm giác dường như cả đạo thiên quân vạn mã đang hướng tới mình, khiến nội tâm chúng tự sinh ra một cảm giác sợ hãi vô lực.
Cảm giác kì quái này khiến tất cả đều ngưng trọng!
- Sonali, hắn hẳn có đột phá gì….
Khoảng cách đôi bên ngày càng ngắn lại, sự kinh hãi trong lòng Pavlovsky càng lớn, thế nên theo bản năng y cho rằng tên kia đã có đột phá gì.
Đột phá? !
Nghe được lời của Pavlovsky, mấy tên Thần Vệ và Hắc Phủ đều biến sắc. Chúng đều thấy rõ lúc trước kẻ kia đã mạnh ngang chiến sĩ cấp chín, mà giờ hắn còn tiến bộ nữa thì khác nào bước nửa bước chân vào cảnh giới Chiến Thần.
Chiến Thần lĩnh vực!
Đây là một cảnh giới mà toàn bộ cường giả đều muốn đạt tới, nhưng… thực sự có thể bước vào thì không có mấy người.
Mà lúc này đây, Bùi Đông Lai lại làm được…
Cơ hồ chỉ một nháy mắt thôi ánh mắt của chúng nhìn về Bùi Đông Lai đã hóa thành sợ hãi…. Sự sợ hãi như siêu vi trùng cắn nuốt toàn bộ ý chí chiến đấu còn sót lại, một đám sói giờ biến thành dê non…
So với chúng mà nói thì Sonali tuy trấn định hơn nhưng khuôn mặt đầy sẹo rỗ kia cũng không còn vẻ hài hước nữa mà thay vào đó là vẻ nghiêm túc! Trong mắt ả lúc này Bùi Đông Lai không phải là đồ chơi của ả nữa mà giờ hắn đã mang đến cho ả cảm giác nguy hiểm cực kỳ!
- Sonali, lúc này chỉ có cô có thể đấu với hắn.
Thấy Sonali không nói gì Pavlovsky đành mở miệng, hắn chưa từng đích thân nếm thử uy lực của Lôi Đình nên cho rằng dù Bùi Đông Lai có tiến bộ đi nữa thì lấy thực lực của Sonali và chiêu Phòng Ngự Tuyệt Đối kia hẳn là có thể đấu lại được, lúc này y chỉ có thể đặt hi vọng vào ả.
Cước bộ của Bùi Đông Lai không dừng lại, ánh mắt như nhìn thi thể lướt qua đám người.
"Hừ!"
Dường như bị ánh mắt coi thường của Bùi Đông Lai chọc giận, Sonali hừ lạnh, thi triển tuyệt kỹ Phòng Ngự Tuyệt Đối, thân mình lớn dần lên.
"Vù!"
Ngay sau đó.
Bùi Đông Lai như một ngọn núi lớn xuất hiện trước người Sonali, tay phải nắm chặt thành quyền như thiết trùy toàn lực oanh kích vào thân hình tròn vo của Sonali.
"Phá!"
Con mồi hóa thành thợ săn!
Hắn lại tung sát chiêu – Lôi Đình.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK