Đối với tất cả mọi chuyện này, Bùi Đông Lai không hề hay biết.
Giờ này hắn đang nằm mơ.
Ở trong mơ, hắn gặp được kẻ mai danh ẩn tích hơn nửa năm Bùi Vũ Phu. Bùi Vũ Phu vẫn bộ dạng như cũng, bộ dáng lôi thôi cùng vẻ mặt trăm năm không đổi, đang cười ngây ngô.
Ở trong mơ, Bùi Đông Lai như là đứa trẻ con làm chuyện tốt, hướng tới người lớn khoe ra như bao đứa trẻ bình thường. Hắn đem chuyện nửa năm qua, kể lại tỉ mỉ cho Bùi Vũ Phu nghe. Sau đó, còn có chút tự hào hỏi Bùi Vũ Phu:
- Này Qua tử, con ngưu bức lắm hả?
- Ngưu bức.
Qua tử Bùi Vũ Phu cười tới mức mắt híp lại còn như một đường chỉ nhỏ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt miệng vết thương của hắn ở trong mơ.
Tiếp tục ngưu bức sẽ không còn ngưu bức, hai mươi năm trước đã nói Qua tử sẽ làm ra những chuyện ngưu bức rồi. Hơn nửa năm qua Qua tử đã đi nơi nào?
Về sau, Bùi Đông Lai nói ra nghi vấn trong lòng, cảnh mơ biến mất, hăn mở mắt.
Khi mở mắt ra, mùi thuốc sát trùng đặc thì của bệnh viện trần vào lỗ mũi của hắn
- Cậu đã tỉnh rồi à?
Bởi vì thời gian hôn mê dài, Bùi Đông Lai vừa mở mắt nên không thích ứng với anh sáng trong phòng, không đợi cho hắn kịp nhìn rõ ràng mọi thứ xung quanh, âm thanh không mấy quen thuộc, cũng không xa lạ vang lên. Mang theo trong giọng nói là vài phần trách cứ, còn lại phần nhiều là lo lắng.
Bùi Đông Lai nghe tiếng nói, nhưng nhíu mắt vài cái để thích ứng với ánh sáng ở trong phòng, sau đó theo tiếng nói nhìn lại, nhìn thấy một người mặc áo khoác trắng, là Tiêu Nam.
- Chị Tiêu, sao tôi lại ở đây?
Nhìn Tiêu Nam, Bùi Đông Lai hỏi.
- Đây là bệnh viện, là chỗ làm việc của tôi, không ở đây vậy chứ ở đâu?
Tiêu Nam nghĩ đến chuyện mình năm lần bảy lượt dặn dò Bùi Đông Lai không được vận động mạnh, Bùi Đông Lai không tuân theo thì thôi, lại còn tham gia cuộc thi đấu khốc liệt của bộ đội đặc chủng Đại Bỉ Võ, trong lòng có chút tức giận. Ở nàng xem ra thì dường như là Bùi Đông Lai không xem nặng tính mạng của hắn.
- Tại sao tôi lại ở đây?
Nhận thấy sự tức giận của Tiêu Nam, Bùi Đông Lai không biết nói gì, cười khổ hỏi
- Cậu cùng với tiểu tử Diệp gia ngất xỉu cùng nhau, ngã xuống trên lôi đài, được quân y tiến hành sơ cứu, sau đó được đưa lên trực thăng, chuyển thẳng tới nơi này.
Tiêu Nam giải thích cho Bùi Đông Lai
Dùng máy bay trực thăng đưa đến bệnh viện?
Nghe được lời của Tiêu Nam, Bùi Đông Lai cũng không lấy làm tự hào và kiêu ngạo. Bởi vì hắn biết rõ, bản thân mình dính dáng tới Diệp Thiên, dù sao muốn dùng máy bay trực thăng bay vào không phận Yên Kinh không phải là chuyện quân khu có thể quyết định, cần phải có lão đại phía trên gật đầu mới được.
- Cậu có muốn sống nữa hay không?
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Tiêu Nam nhịn không được nói
Vì thủ hộ sự vinh quang của Bùi Gia mà chiến đấu cũng tốt, bị Diệp Thiên ép mà chiến cũng thế, trận chiến này Bùi Đông Lai có rất nhiều lý do để phải chiến đấu.
Chẳng qua là...
Những lý do kia, hắn không thể nào nói cho Tiêu Nam nghe được.
"K..ẹt..kẹt"
Theo sau, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng nói, cửa phòng bệnh viện bị người đẩy ra, Trần Quốc Đào đi vào phòng bệnh.
- Thủ trưởng .
- Thủ trưởng.
Thấy Trần Quốc Đào bước vào cửa, Tiêu Nam cúi chào trước tiên, Bùi Đông Lai muốn ngồi dậy cúi chào, nhưng hắn thực sự quá suy yếu, căn bản không thể động đậy, chỉ có thể ra tiếng chào hỏi.
- Chưa tính đến cậu mất quá nhiều máu, đã vậy lại còn cạn kiệt toàn bộ thể lực, ít nhất phải nằm trên giường nghỉ ngơi ba ngày.
Thấy hắn muốn đứng lên, Tiêu Nam nghiêm mặt quát lớn một câu.
Bùi Đông Lai hiểu được điều Tiêu Nam nói là sự thật, cho nên không hề phản kháng.
- Tiểu Nam, đã làm phiền cô.
Trần Quốc Đào thấy thế, nhịn cười không được, chẳng qua là mặt lúc này ẩn hiện mơ hồ có vài phần lo lắng.
- Thủ trưởng! Đây là trách nhiệm của tôi.
Tiêu Nam cười đáp một câu, sau đó biết điều nói:
- Các vị nói chuyện đi, tôi không làm phiền nữa.
Thanh âm chấm dứt, Tiêu Nam rời khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
- Tiểu tử, cảm giác thế nào?
Trần Quốc Đào đi đến bên cạnh giường bệnh, ngồi xuống, cười khổ hỏi.
- Báo cáo Thủ trưởng , một chữ thích, hai chữ thực thích, ba chữ vô cùng thích.
Bùi Đông Lai cười trả lời.
- Cái thằng nhóc chết tiệt này.
Thấy vẻ mặt Bùi Đông Lai không có chuyện gì, lại còn nói giỡn. Tràn Quốc Đào dở khóc dở cười.
- Ngài tới là muốn nói cho tôi biết, lần này gặp phải đại họa chứ gì?
Ngay lúc Trần Quốc Đào bước vào cửa, Bùi Đông Lai đã nhận ra Trần Quốc Đào mặt mày lo lắng, sau khi đùa giỡn một câu, Bùi Đông Lai hỏi.
- Ta thật không thể hiểu nổi, làm sao cậu còn có thể cười được.
Trần Quốc Đào cười khổ, nói:
- Diệp Thiên bị phế hai cánh tay, sau này chỉ có thể lắp tay giả, chưa kể tới xương bả vai hoàn toàn dập nát, đừng nói chuyện luyện võ, dù là cầm đồ vật sinh hoạt hằng ngày cũng đã là tham vọng quá đáng. Có thể nói hắn ta đã trở thành một phế nhân. Lại còn nữa, tinh thần của hắn bị đả kích nghiêm trọng, so với kẻ sống đời sống thực vật cũng không khác nhau là bao.
- Trời muốn làm mưa, gái lớn lấy chồng, chính hắn muốn tìm chết thì không có thể trách người khác.
Biết được kết quả của Diệp Thiên, trên mặt Bùi Đông Lai không hề có biểu hiện của sự nhân từ. Bởi vì hắn biết rõ, nếu không phải vào thời khắc mấu chốt hắn bước vào cảnh giới Ám Kình đại thành , nếu không phải trong khoảnh khắc của sự sinh tử lĩnh ngộ được "Thiên Đình Phát Kình, Túc Để Dũng Tuyền" thì lúc này mình không đơn giản là nằm trên giường bệnh, mà chính là nhà xác.
Nghe được lời nói cứng rắn như đập sắt của Bùi Đông Lai, Trần Quốc Đào muốn mở miệng lại thôi.
- Trần gia gia, tôi biết, tôi đánh tàn phế Diệp Thiên, sẽ rước lấy đại họa, sẽ làm cho toàn bộ người của Diệp gia tức giận.
Không đợi Trần Quốc Đào mở miệng, Bùi Đông Lai nhìn thẳng Trần Quốc Đào, vẻ mặt kiên định nói:
- Xin ngài yên tâm, người nào làm người đó chịu, tôi sẽ không để cho ngài chịu liên luỵ
- Thằng nhóc, mẹ nhà nó, cậu nói cái gì đó? Cái gì gọi là người nào làm người đó chịu? Cậu vì quân khu Giang Ninh mà đứng ra ứng chiến, ngươi gặp chuyện, thân làm thủ trưởng như ta có thể buông tay mặc kệ hay sao?
Cẻ mặt Trần Quốc Đào tức giận mắng:
- Lão tử đã từng nói qua, chỉ cần cậu giúp cho quân khu Giang Ninh đoạt được chức vô địch thi đấu bộ đội đặc chủng Đại Bỉ Võ, ta sẽ cho cậu một chỗ dựa vững chắc, một ngọn núi lớn để dựa vào. Bây giờ cậu đã thực hiện được lời hứa của mình, lẽ nào lão tử nói lại không giữ lời?
Bùi Đông Lai thấy trong lòng ấm áp.
Tuy rằng hắn không biết việc này nguy hiểm tới cỡ nào. Nhưng dùng ngón chân để nghĩ thì cũng có thể nghĩ ra việc Diệp Thiên bị đánh tàn phế sẽ làm cho những lão nhân ở Diệp gia vô cùng tức giận
Tình hình lúc này, Trần Quốc Đào thùy chung không thay đổi, vẫn lựa chọn như cũ, giúp mình tìm Tiêu gia làm chỗ dựa vững chắc. Điều này quả là hiếm thấy.
Dù sao đi nữa, Trần Quốc Đào lựa chọn như vậy, sẽ chẳng khác nào là đứng ở bên kia chiến tuyến với Diệp gia. Điều này cực kỳ không tốt cho con đường làm quan của Trần Quốc Đào, nói cách khác là Trần Quốc Đào đang chơi với lửa
- Trần gia gia, ý tốt của ngài thì tôi xin tâm lĩnh. nhưng để không ảnh hưởng tới ngài cùng gia tộc, ngài không nên vướng vào chuyện này.
Trong lòng cảm động, Bùi Đông Lai không nhịn được, nhắc nhở Trần Quốc Đào.
Trần Quốc Đào hỉ mũi, trừng mắt mắng:
- Thằng nhóc, lão tử đây, một lời nói ra là như đinh đóng cột, ngươi sao như con đàn bà vậy? Cùng lão tử nói những lời vô nghĩa, chờ cậu về quân khu ta phạt ngươi một năm không được ra khỏi cửa.
- Ta là đàn ông, thật như vàng mười.
Bùi Đông Lai nở nụ cười, cười xuất phát chân thật từ trong tâm hồn, ở cái thời đại con người đánh mất hết lương tâm, lại có thể gặp được môt người kế thừa được tinh thần, nhiệt huyết của những tiền bối đi trước là việc khó gặp tới cỡ nào.
“Ha ha..."
Trần Quốc Đào nghe vậy, cất tiếng cười to, tiếng cười đầy sảng khoái.
Chờ cho Trần Quốc Đào cười xong, Bùi Đông Lai nhẹ giọng hỏi:
- Chuyện này nghiêm trọng tới mức độ nào?
- Chọc thủng lên trời.
Trần Quốc Đào cười khổ nói. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK