Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Cường Giả - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo Tống Hân xem ra, lấy tính khí trọng tình trọng nghĩa của nam nhân của mình, biết được cha mình qua đời thì dù sinh ý có lớn đến đâu cũng sẽ vứt qua một bên!

Bởi vì biết điểm này nên lúc này nghe được lời nói của Tống Dương, Tống Hân không khỏi nhăn mày, trong con ngươi toát ra lo lắng thật sâu.

Sau đó, không đợi Tống Hân trả lời, một nam nhân có khuôn mặt giống vài phần với Hạ Hà đi vào.

- Hạ Binh, có tin tức của anh chú chưa?

Tống Hân nhìn thấy thì liền vội vàng hỏi.

Hạ Binh lắc lắc đầu, sau đó thấy vẻ mặt lo lắng của Tống Hân lại nói:

- Chị dâu, em đã phái người đi Myanmar tìm anh ấy, sẽ rất nhanh truyền về tin tức, chị không cần lo lắng anh ấy sẽ không có chuyện gì.

- Ừh.

Tống Hân nhẹ nhàng lên tiếng.

Hạ Binh thấy thế cũng có chút bận tâm Hạ Hà có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, nhưng nghĩ lại Hạ Hà người anh trai của mình từ lúc tay trắng làm nên sự nghiệp đến bây giờ đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, mỗi một lần đều có thể vượt qua thì mong là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nghĩ thông suốt điểm này, Hạ Binh có chút yên lòng nói:

- Tống đại ca, chị dâu, Y Na, thời gian không còn sớm, mọi người trước tiên đi ăn chút gì đi.

- Chị không đói.

Tống Hân lắc lắc đầu, sau đó vuốt ve đầu của Hạ Y Na nói:

- Y Na, con với cậu của con đi ăn chút gì đi?

Hạ Y Na nhẹ lắc đầu.

- Anh cũng không đói.

Tống Dương thấy thế thở dài căn bản là cũng không có đói.

- Người là sắt, cơm là thép, mọi người không ăn cơm sao mà chịu được?

Hạ Binh khuyên nhủ.

“Reng… Reng…”

Lúc này đây, không đợi ba người cấp ra câu trả lời thuyết phục thì điện thoại trong tay Hạ Binh đột nhiên rung lên.

Nghe được tiếng điện thoại di động, ba người Tống Hân, Tống Dương, Hạ Y Na đều là ngẩn ra, không kìm lòng được mà nhìn vào Hạ Binh.

Trong lòng của Hạ Binh cũng vừa động, tưởng điện thoại của Hạ Hà vội vàng lấy điện thoại di động ra.

“Ách”

Ngay sau đó, thấy được dãy số biểu hiện trên màn hình điện thoại di động thì Hạ Binh chẳng những không nghe máy mà còn nhíu mày.

- Hạ Binh, là điện thoại của anh ấy sao?

Tống Hân không có phát hiện Hạ Binh có gì dị thường mà khẩn trương hỏi.

- Không phải, chị dâu.

Hạ Binh lắc đầu, sau đó ấn nút từ chối nghe không tiếp cuộc điện thoại này.

“Reng… Reng…”

Một giây đồng hồ sau, điện thoại trong tay Hạ Binh lại rung lên lần nữa.

- Em đi ra ngoài nghe điện thoại.

Hạ Binh thấy thế sắc mặt phức tạp nói một câu sau đó đi ra ngoài.

- Từ Vạn Sơn, hơn nửa đêm ông gọi điện thoại cho tôi làm gì?

Vừa ra ngoài, Hạ Binh liền đi ra thật xa mới nghe điện thoại, giọng nói tương đối bất thiện.

Sở dĩ như vậy là bởi vì Từ Vạn Sơn ở trong miệng hắn được người giang hồ xưng là Từ gia là trùm buôn thuốc phiện lớn nhất quốc nội.

Tục ngữ nói, một núi không chứa được hai hổ.

Từ Vạn Sơn thân là trùm buôn thuốc phiện lớn nhất, quanh năm chiếm giữ vùng Tây Nam, thế lực thâm căn cố đế, đối với ngành sản xuất Ngọc thạch thèm muốn đã lâu, nhất là đổ thạch.

Nhưng mà.

Bởi vì Hạ Hà không phải là người dễ chọc, lại thêm có cha vợ là nhân vật nắm quyền số một của quân khu Tây Nam cho nên từng ấy năm trôi qua cho dù Từ Vạn Sơn động tâm nhưng không có hành động, cùng với Hạ Hà thuộc loại nước sông không phạm nước giếng.

Ở dưới dạng tình hình này, cha vợ của Hạ Hà vừa mới qua đời thì Từ Vạn Sơn lại gọi điện thoại tới, giọng nói của hạ Binh tự nhiên sẽ không khách khí.

- Hạ Binh, anh của cậu hình như còn chưa trở về đúng không?

Đầu bên kia điện thoại, Từ Vạn Sơn cười hỏi.

- Từ Vạn Sơn, ông…

Nghe được lời nói của Từ Vạn Sơn, trong lòng của Hạ Binh vừa động sắc mặt đột nhiên đại biến.

- Hạ Binh a, cậu không nên kích động tôi đây cũng vừa mới lấy được tin tức. Ân, anh của chú không có khả năng quay trở lại bởi vì hắn đã chết, chết ở Myanmar.

Giọng nói củaTừ Vạn Sơn tỏ ra thoải mái.

- Đệt con mja…

Hạ Binh tức giận mắng.

- Tôi gọi điện thoại cho cậu không phải là muốn cậu tin lời của tôi, bởi vì rất nhanh thì cậu sẽ thu được tin tức anh của cậu bị giết.

Đầu bên kia điện thoại, Từ Vạn Sơn nhẹ nhàng phủi phủi khói bụi xì gà, cười nói.

- Từ Vạn Sơn, lão tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!

Lần thứ hai nghe được lời nói của Từ Vạn Sơn, trực giác cùng lý trí nói cho Hạ Binh, Hạ Hà thật sự đã xảy ra chuyện hơn nữa rất có thể là Từ Vạn Sơn động thủ.

- Hắc… chỉ bằng mày sao Hạ Binh?

Đầu bên kia điện thoại, ngữ khí của Từ Vạn Sơn đột nhiên biến đổi, trở nên vô cùng âm trầm, bên trong âm trầm xen lẫn theo uy hiếp nồng đậm:

- Tao luôn luôn phản đối việc xuống tay với anh của mày, chẳng qua là bởi vì anh của mày có một cha vợ nắm quyền một quân khu trong tay thôi! Cây đổ bầy khỉ tan, hiện giờ chỗ dựa vững chắc của anh mày đã ngã hơn nữa anh của mày cũng đã chết, chỉ bằng Hạ Binh mày mà dám đấu với tao sao?

- Mày…

Hạ Binh không phản bác được, hắn biết Từ Vạn Sơn nói rất đúng sự thật.

- Hạ Binh, tao cho mày biết, của cái của anh mày lưu lại, Từ Vạn Sơn này cần hết, mày có thể lựa chọn bán cho tao cũng có thể lựa chọn lấy trứng chọi đá để cho lão bà cùng nữ nhi của Hạ Hà xuống Diêm Vương điện phụng bồi Hạ Hà!

Từ Vạn Sơn cười lạnh một tiếng:

- Lựa chọn như thế nào, trước khi chôn cất Tống lão tạp mao thì gọi điện thoại cho tao!

Giọng nói vừa dứt, Từ Vạn Sơn trực tiếp cúp điện thoại.

- Cha, Hạ Binh sẽ đem tập đoàn Hạ thị bán cho chúng ta sao?

Trong một tòa biệt thự ở khu ngoại ô, một gã thanh niên có đôi mắt ưng, sống mũi cao, đầu bóng lưỡng nhìn Từ Vạn Sơn đang ngậm xì gà hỏi.

- Hắn không có lựa chọn nào khác.

Từ Vạn Sơn bóp tắt xì gà, cười lạnh một tiếng:

- Huống chi Hạ Binh cùng Hạ Hà bất đồng, Hạ Hà là một người dám liều mạng, còn Hạ Binh chỉ là một con chó con thôi, không có anh của hắn thì cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám đấu với cha!

- Cũng đúng.

Nghe được lời nói của Từ Vạn Sơn, thanh niên đầu bóng lưỡng không nhịn được cười, hắn biết cha của mình nói mua lại cùng cướp đoạt cũng không sai biệt lắm, là cấp cho bên ngoài một cái “công đạo” mà thôi.

- Đúng rồi, cha, cha nói Hạ Hà tới cùng là chết ở trong tay người nào?

Thanh niên đầu bóng lưỡng lại hỏi.

- Hắn chết ở trong tay ai không quan trọng, quan trọng là… Hắn là người làm nền cho chúng ta!

Từ Vạn Sơn lại nở nụ cười, cười đến vô cùng đắc ý.

Cùng lúc đó.

Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm “đô đô”, Hạ Binh giống như bị trung phải thuật định thân, thân thể vẫn không nhúc nhích.

“Reng… Reng…”

Không biết qua bao lâu, tiếng điện thoại di động lại vang lên.

Hạ Binh cầm lấy di động vừa nhìn rõ ràng phát hiện là điện thoại của một gã thủ hạ, lập tức lấy lại tinh thần ấn nút nghe máy.

- Binh… Binh gia, Hạ gia đã chết!

Điện thoại vừa chuyển, giọng nói run rẩy của tên thủ hạ kia giống như một đạo sấm rền nổ vang bên tai Hạ Binh khiến cho Hạ Binh lại sững sờ ngay tại chỗ.

- Từ đâu mà cậu có được tin tức này?

Sau một lúc ngây người, giọng nói Hạ Binh trầm thấp hỏi.

- Binh gia, tin tức này đã truyền khắp biên cảnh!

Đầu bên kia điện thoại, thủ hạ của Hạ Binh run rẩy nói:

- Dựa tin tức truyền đi, trên đường rời khỏi Myanmar thì Hạ gia đã bị người chặn giết, bất quá lại không biết là ai làm.

“Bá!”

Lần nữa nghe được câu trả lời của thủ hạ, tay phải Hạ Binh run lên, di động trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Không biết qua bao lâu, Hạ Binh nhắm mắt lại, dùng sức lắc lắc đầu sau đó hít một hơi thật sâu, xoay người đi vào bên trong.

- Chị dâu, em… Em vừa mới nhận được tin tức.

Tiến vào linh đường, Hạ Binh nhìn thoáng qua Hạ Y Na cùng Tống Hân lấy nước mắt rửa mặt, sắc mặt khó coi nói:

- Anh của em đã xảy ra chuyện.

- Cái gì?

Tống Hân cả kinh buông Hạ Y Na ra nhảy dựng lên.

Hạ Binh cắn chặt răng:

- Anh của em ở Myanmar đã xảy ra chuyện.

- Đã… xảy ra chuyện gì?

Tống Hân thanh âm run rẩy hỏi.

- Anh ấy đã chết.

“Bịch!”

Lời nói của Hạ Binh vừa ra khỏi miệng, không đợi Tống Hân trả lời thì Hạ Y Na đã liền trực tiếp ngã xuống, hôn mê.

Nhà dột còn gặp mưa đêm. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK