Sau khi Bùi Vũ Phu rời khỏi thì mỗi ngày Bùi Đông Lai đều luyện tập bộ pháp này. Hắn từng muốn làm như Bùi Vũ Phu, ở trong nháy mắt tốc độ tăng lên gấp bội, gấp trăm lần nhưng mà cho dù có vắt hết óc cũng không nghiên cứu được.
Nhưng mà.
Lúc này, đối mặt với một kích không thể tránh né của Diệp Thiên thì trong đầu Bùi Đông Lai hiện lên một đạo linh quang, đột nhiên hiểu ra được cái gì đó. Cước bộ vừa động, giống như là biến mất thông thường.
“ Ách?”
Thấy trong chớp mắt, Bùi Đông Lai biến mất ở ngoài 10m thì không riêng Vương Khuê mà ngay cả Diệp Thiên cũng ngẩn ra.
- Thì ra là thế.
Xuất phát từ bản năng, sau khi tránh thoát được một kích của Diệp Thiên thì Bùi Đông Lai đã hiểu được sự huyền diệu trong bộ pháp ấy. Thông qua 2 huyệt “ Dũng Tuyền” và “Thiên Đình” khai thông thiên địa, khiến tốc độ của con người phát huy tới mức tận cùng, đạt tới hiệu quả súc địa thành thốn.
Cái đó cũng gọi là “ Thiên Đình phát kình, túc đế Dũng Tuyền”.
Sau khi hiểu được bộ pháp này thì Bùi Đông Lai cũng không ngừng lại mà bắt đầu thực nghiệm với Diệp Thiên.
Ngay sau đó, không đợi Diệp Thiên lấy lại tinh thần, Bùi Đông Lai đã đến bên cạnh hắn, vung lên một tát vào mặt Diệp Thiên.
“ Bốp!”
Một tiếng vang lên.
Nhưng mà, một tát này của Bùi Đông Lai không gây thương tổn gì cho Diệp Thiên.
- AAA.
Mặc dù không bị thương tổn nhưng mà Diệp Thiên thấy được mình bị Bùi Đông Lai tát một cái thì liền tức giận đến rống lên một tiếng, thuận thế hóa thủ vi đao.
Bùi Đông Lai thấy thế thì sau khi một kích đắc thủ thì cũng không chần chờ gì mà liền lui ra, làm cho thủ đao của Diệp Thiên chém vào không khí.
"Ngao ngao ngao ngao ngao!"
Diệp Thiên tức giận đến mức cuồng khiếu:
- Bùi Đông Lai, cmn nhu nhược, cmn làm cái trym gì mà giống như chó nhà có tang, lúc nào cũng trốn cũng chạy cả, mày còn có thể làm gì?
“ Bốp!”
Trả lời Diệp Thiên chính là một cái bạt tai.
- Bùi Đông Lai, ĐxxCM...
“Bốp!”
Lại là một tát, một tát này đã khiến cho Diệp Thiên ngậm miệng lại.
- Bùi…
“ Bốp! Bốp! Bốp!...”
Sau đó, Bùi Đông Lai lúc chớp lúc hiện, tát cho Diệp Thiên không phân biệt được đông tây nam bắc.
- Bùi Đông Lai, cmm, mày có tôn nghiêm không, cùng tao đánh một trận đường đường chính chính coi?
Liên tục bị ăn tát, mặc dù không bị tổn thương nghiêm trọng nhưng mà Diệp Thiên cũng tức giận đến nỗi thiếu chút nữa là hôn mê, 2 mắt hắn đỏ lên, vẻ mặt giận dữ gầm lên.
Lúc này đây, Bùi Đông Lai không tiếp tục công kích mà là híp mắt nhìn vào Diệp Thiên:
- Tao nhớ được mày đã từng nói rằng sẽ đánh gãy 2 chừng tao, gõ 10 cái răng, để tao cút khỏi Yên Kinh, đúng không?
- Không chỉ có như thế, chỉ cần mày rơi vào trong tay của tao thì tao sẽ đem mày bâm thành vạn đoạn?
Vẻ mẳ của Diệp Thiên vô cùng dữ tợn.
- Đúng thế thì sao?
Nói xong, Bùi Đông Lai lại xuất hiện ở trước mặt Diệp Thiên.
- Chết đi.
Diệp Thiên hét lớn một tiếng, vung quyền đánh tới Bùi Đông Lai.
“ Bốp!”
Tiếng vang giòn truyền ra, Bùi Đông Lai không trốn tránh mà là cầm vào nắm tay của Diệp Thiên.
“ Ực”
Thấy một màn như vậy thì trong lòng Diệp Thiên ngẩn ra, sau đó trong lòng liền kinh hoảng bởi vì hắn biết trạng thái” Hóa ma” đã biến mất, bây giờ hắn chỉ đạt đến cảnh giới Ám Kính đại thành.
Khi trước, Diệp Thiên bước vào Ám Kính đỉnh phong thì còn không phải là đối thủ của Bùi Đông Lai, huống chi là hiện tại?
“ Bốp!”
Ngay sau đó.
Không đợi Diệp Thiên làm ra phản kháng, tay phải của Bùi Đông Lai vung lên, lại một tát nữa vào miệng Diệp Thiên.
“ Phốc”
Thực lực của Diệp Thiên bây giờ không thể ngăn cản được một tát này, răng của hắn đã bị đánh gãy, trong miệng liền phun ra máu.
“ Rắc”
Một tát vào mặt Diệp Thiên, Bùi Đông Lai cũng không có ngừng lại mà tiếp tục phát lực, trực tiếp bẻ gãy cổ tay của Diệp Thiên.
“ Vù..Vù..Vù”
Cùng lúc đó, mấy viên đạn gây mê lại bắn tới.
- Hôm nay, tao muốn để cho hắn sống không bằng chết, Thiên Vương lão tử cũng không thể ngăn cản.
Bùi Đông Lai mang theo cả người Diệp Thiên lui lại, lợi dụng “Thiên Đình phát kính, túc để Dũng Tuyền” thoải mái tránh thoát được mấy viên đạn. Sau đó gầm lên để tỏ thái độ của mình.
Diệp Thiên nghe vậy thì cố gắng sắp chết mà phản công.
“ Bịch!”
Bùi Đông Lai thấy thế thì dùng sức kéo cánh tay của Diệp Thiên, trực tiếp đem cánh tay của Diệp Thiên nện xuống đất, huyết nhục bay tứ tung.
“ AAA”
Đau đớn làm cho Diệp Thiên không nhịn được mà phát ra một tiếng kêu rên.
"Ách..."
Thấy một màn như vậy thì vô luận là các vị đại lão hay thành viên của các tiểu đội đặc chiến cũng cả kinh, trợn mắt há hốc mồm.
“ Tê~”
Bùi Đông Lai cũng không dừng tay lại mà là đem cánh tay còn lại của Diệp Thiên phế đi.
- Bùi… Bùi... Bùi Đông Lai, không... không nên.
Trên đài chủ tịch, Hà Huy liền kêu to.
“ Rắc”
Trả lời Hà Huy chính là một tiếng gãy xương.
Chân phải của Diệp Thiên lại bị Bùi Đông Lai giậm vỡ, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Bùi Đông Lai. Cả người Diệp Thiên không còn vẻ hung hăng càn quấy nữa mà là giống như một con chó chết.
Sau đó, không đợi Diệp Thiên chuyển động thân thể, Bùi Đông Lai lại giẫm xuống khuôn mặt của Diệp Thiên, từ trên cao nhìn xuống Diệp Thiên, gằn từng chữ:
- Tao nói rồi, hôm nay tao sẽ để trong quân xóa tên của mày.
"Ô... Ô..."
Bị Bùi Đông Lai giẫm phải khuôn mặt, Diệp Thiên không thể nhúc nhích, không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể phát ra ô ô đồng thời trong đôi mắt cũng hiện ra vẻ sợ hãi.
- Sợ? Mày cũng biết sợ hả?
Thấy được đôi mắt Diệp Thiên hiện lên vẻ sợ hãi thì Bùi Đông Lai lạnh lùng:
- Lúc mày ra tay với Tôn Nhận thì mày cũng từng nghĩ đến cái mùi vị sợ hãi này chưa? Lúc này vũ nhục cha tao, bức tao cùng mày chiến tiếp, để đánh chết tao thì mày có từng sợ hãi không? Mày muốn giết tao mà” Hóa ma” thì mày có cmn mày có sợ không?
Không thể trả lời, Diệp Thiên như là một cái chó chết, dùng một loại ánh mắt cầu xin nhìn Bùi Đông Lai.
- Đúng a, mày là thiếu gia Diệp gia, mày có Diệp gia bao che cho nên mạng người đối với mày là chuyện nhỏ. Mày có thể vì bản thân mà tùy ý chém giết Tôn Nhận, người không tiếc thân mình vì bảo vệ nhân dân, vì bảo vệ quốc gia. Mày cho rằng mạng sống của mọi người giống như là củ cải trắng, đúng không?
Lại nghe Bùi Đông Lai nói thế, ánh mắt Diệp Thiên liền thay đổi, điều ấy như muốn nói cho Bùi Đông Lai biết nếu Bùi Đông Lai giết hắn thì Diệp gia sẽ không bỏ qua cho Bùi Đông Lai.
- Đông…Đông Lai, không nên vọng động.
Mắt thấy Bùi Đông Lai cần hạ tử thủ thì Trần Quốc Đào liền mở miệng ngăn cản. Ở hắn xem ra, Diệp gia có thể khoan dung cho hành động tranh giành nữ nhân của Bùi Đông Lai với Diệp Tranh Vanh nhưng tuyệt đối sẽ không tha cho Bùi Đông Lai nếu hắn giết chết Diệp Thiên.
- Người khác sợ Diệp gia chúng mày những Bùi gia của lão tử éo sợ, 20 năm trước cũng thế, 20 năm sau cũng thế.
Bùi Đông Lai giống như là trả lời cho Trần Quốc Đào, lại giống như là trả lời cho Diệp Thiên:
- Hôm nay, tao sẽ cho mày sống không bằng chết. Bản thân tao muốn nhìn mấy thằng già của Diệp gia có thể làm được gì tao?
Nói xong, Bùi Đông Lai liền giậm vào xương tỳ bà của Diệp Thiên.
“ Rắc”
Xương tỳ bà của Diệp Thiên trực tiếp bị một cước của Bùi Đông Lai giẫm nát, từ sau về sau sẽ trở thành phế nhân.
Bùi gia, Diệp gia,
Không chết không ngừng! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK