Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Cường Giả - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc Bùi Đông Lai đạt tới cảnh giới Ám Kính đại thành thì có thể hoàn toàn thu liễm khí tức của mình chẳng những người thường không thể nhận ra được thậm chí người luyện võ có thực lực kém hắn cũng không thể cảm ứng được, cũng không thể thấy được thực lực chân chính của hắn.


Bốn gã đại hán áo đen đứng bên cạnh Khúc Phong chỉ là mấy tên Hắc bang bình thường tuy rằng có nhiễm qua máu người nhưng là ở trước mặt Bùi Đông Lai thì không đáng được nhắc tới.


Đối với lần này, nghe được lời nói của Khúc Phong, nhìn thấy đoàn người Bùi Đông Lai thì bọn hắn căn bản không có để ý, thậm chí khi bọn hắn thấy được Bùi Đông Lai không cố ý bước nhanh hơn thì bọn chúng cũng không có để ý, chính là đợi Bùi Đông Lai đi tới.


- Tiểu tạp chủng, mày rất ngưu đấy?


Mắt thấy Bùi Đông Lai một thân một mình dẫn đầu đi tới thì Khúc Phong cười lạnh nói một câu với Bùi Đông Lai, sau đó dùng ánh mắt ý bảo bốn gã đại hán áo đen người của Từ gia có thể động thủ.


- Người của Từ Vạn Sơn?


Bùi Đông Lai đem lời nói của Khúc Phong trở thành rắm thúi, sắc mặt bình tĩnh hướng về phía bốn gã đại hán áo đen hỏi như muốn hoàn toàn xác nhận thân phận của đối phương.


Ân?


Nguyên bản bốn gã đại hán áo đen nghe được lời nói của Khúc Phong rằng đám người Bùi Đông Lai xuất khẩu cuồng ngôn nhục mạ Từ Ưng tiểu vương gia Tây Nam thì đều là không tin cho rằng Khúc Phong chém gió, nhưng lúc này đây nghe được Bùi Đông Lai gọi thẳng tên của Từ Vạn Sơn thì bọn hắn lập tức sửng sốt, ở Tây Nam này người dám gọi thẳng tên của Từ Vạn Sơn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!


Ngây người một lúc, sau đó bọn hắn cũng hoàn toàn tin tưởng lời nói của Khúc Phong.


- Thằng nhóc, chẳng lẽ cha mày không dạy mày cách làm người sao?


Phút giây ngây người ngắn ngủi qua đi, đại hán đầu lĩnh áo đen giận tím mặt nói:

- Mẹ nó, đại danh của Từ gia mà mày cũng dám gọi sao?


“Vù!”


Thanh âm vừa dứt thì đại hán đầu lĩnh áo đen thuận thế vung ra một cái tát đối với Bùi Đông Lai cố gắng khiến cho Bùi Đông Lai ghi nhớ thật lâu.


Cha mày…


Bên tai vang lên mấy chữ đó, trong con ngươi hiện ra động tác chậm rãi của tên đầu lĩnh đại hán kia thì ánh mắt của Bùi Đông Lai chợt lạnh, cũng không né tránh.


Ngay sau đó.


Trong vẻ mặt cười lạnh của Khúc Phong, thấy bàn tay của tên đầu lĩnh đại hán sắp chạm vào trên mặt của Bùi Đông Lai thì tay phải của Bùi Đông Lai đột nhiên vung lên giống như một cái kìm chế trụ cổ tay của tên đầu lĩnh đại hán khiến hắn không thể nhúc nhích bàn tay.


Cổ tay bị tóm chặt, đồng tử tên đầu lĩnh đại hán đột nhiên phóng đại theo bản năng muốn giãy dụa.


“Răng rắc”


Sau đó, không đợi tên đầu lĩnh đại hán làm ra giãy dụa thì tiếng xương gãy giòn tan vang lên, cổ tay của tên đầu lĩnh đại hán bỗng chốc bị Bùi Đông Lai bẻ gãy, khiến trọng tâm không ổn định lập tức ngã quỵ xuống.


Buông lỏng tay ra, sau đó hóa trảo thành chưởng, dùng sức kéo mạnh!


“Bốp!”


Tiếng cái tát vang dội vang lên.


Ở lối đi, tên đại hán đầu lĩnh mới vừa rồi hổ báo không ai bì nổi liền giống như một quả bóng chày bị đánh trúng trực tiếp bị bay ra ngoài.


“Tê ~”


Một màn như vậy bất ngờ xảy ra khiến cho ba gã đại hán còn lại cùng tên bạn học của Khúc Phong giống như là giữa ban ngày ban mặt nhìn thấy quỷ, cả đám cả kinh hít sâu một hơi ánh mắt theo bản năng nhìn theo thân ảnh đang bay lượn của đại hán đầu lĩnh.


Theo ánh nhìn chăm chú của bọn họ, thân hình tên đầu lĩnh đại hán bay ngược mà ra, khóe miệng hoàn toàn bị máu tươi nhiễm đỏ không nói nửa bên mặt của hắn hoàn toàn lõm vào, xương trắng xuyên thấu qua da thịt bại lộ ra ngoài không khí nhiễm lên vết máu nhìn vô cùng thê thảm.


“Bịch!”


Thân hình của tên đại hán đầu lĩnh bay trên không trung theo một đường cong ngắn ngủi sau đó hung hăng nện xuống mặt đất phát ra thanh âm trầm đục.


Trên mặt đất, tên đầu lĩnh giống như một con chó chết cả người cuộn tròn lại một chỗ run rẩy không ngừng.


- A…


Chứng kiến một màn kinh hãi này, nhóm lữ khách giống như một bầy tuần lộc bị kinh hãi kêu lớn lên mà chạy khắp bốn phía.


Tiếng kêu sợ hãi cùng chạy trốn khiến cho ba gã đại hán còn lại cùng hai người Khúc Phong trong lúc khiếp sợ lấy lại được tinh thần, bọn hắn cũng muốn trốn chỉ là khi bọn hắn nhìn thấy Bùi Đông Lai đang đứng bình tĩnh ở trước mặt, cảm thụ được ánh nhìn bình thản nhưng lại tràn ngập lực áp bách của Bùi Đông Lai thì bọn hắn chỉ cảm thấy dưới chân như đang đeo chì nặng ngàn cân căn bản không thể bước được nửa bước.


Giờ khắc này.


Trên mặt ba gã đại hán còn lại không tìm ra được nửa điểm cuồng ngạo nào.


Tên bạn học của Khúc Phong trên mặt cũng tìm không được nửa điểm vui sướng khi người khác gặp họa.


Trên mặt của Khúc Phong cũng tìm không ra nửa điểm tiểu nhân đắc chí lúc trước.


Có chính là sợ hãi!


- Tao hỏi lại lần nữa, chúng mày có phải là người của Từ Vạn Sơn hay không?


Bùi Đông Lai vẫn như trước coi thường sự tồn tại của Khúc Phong mà quay về hướng ba gã đại hán còn lại mà hỏi.


- Tôi… đúng là người của Từ Vạn Sơn.


Khúc Phong luôn luôn ỷ thế hiếp người quen rồi cho tới bây giờ chưa từng đá phải thiết bản nên vừa rồi thấy Bùi Đông Lai giống như là đập một con ruồi bình thường, một cái tát đánh bay đầu lĩnh đại hán dọa cho hắn sắc mặt trắng bệch hai chân phát run, nghe được câu hỏi của Bùi Đông Lai thì theo bản năng hồi đáp.


- Mày rất hổ báo.


Bùi Đông Lai nghe vậy quay đầu nhìn về phía Khúc Phong.


"Ách..."


Khúc Phong thấy Bùi Đông Lai quay đầu nghĩ đến Bùi Đông Lai muốn động thủ sợ tới mức miệng há ra hai chân mềm nhũn trực tiếp xụi lơ ở trên mặt đất.


- Tuy rằng tao không biết mày là ai nhưng là tao hi vọng mày hiểu được, ở Tây Nam này không có người nào dám hung hăng càn quấy như thế đối với Từ gia!


Cùng lúc đó, ba gã đại hán áo đen còn lại đều lấy lại được tinh thần sau hành động rat ay của Bùi Đông Lai khiến cho bọn hắn kinh hãi, trong đó một gã đại hán dáng người cao lớn sắc mặt khó coi nói.


- Người khác không dám không có nghĩa là tao không dám.


Bùi Đông Lai nhìn thấy đại hán mở miệng bèn nói:

- Hạ Hà có phải là bị Từ Vạn Sơn xử lý hay không?


Ân?


Bởi vì lúc trước nghe được Bùi Đông Lai gọi thẳng đại danh của Từ Vạn Sơn lại thêm kiến thức thân thủ khủng bố của Bùi Đông Lai nên ba gã đại hán còn lại trong lòng đều đoán mò thân phận của Bùi Đông Lai, lúc này nghe được Bùi Đông Lai đề cập tới Hạ Hà thì sắc mặt chúng đều biến đổi.


- Tao cho chúng mày thời gian ba giây nếu chúng mày không ai trả lời câu hỏi của tao thì tao không ngại cho chúng mày giống như nó.

Dư quang chứng kiến bốn gã cảnh sát đang chạy tới bên này, Bùi Đông Lai mất đi kiên nhẫn.


- 1


- 2


- Không phải.


Khi Bùi Đông Lai đếm đến số 2 thì tên đại hán phía trước còn đang do dự thì bỗng nói ra câu trả lời.


Nghe được lời nói của tên đại hán kia, chứng kiến đối phương không có giống bộ dáng nói dối thì Bùi Đông Lai không có động thủ nữa. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK