Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Cường Giả - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Dừng tay!


Cùng lúc đó, bốn gã cảnh sát từ phía trước chạy vội đến, người chưa tới mà tiếng đã tới trước.


Bên tai vang lên tiếng hô của bốn gã cảnh sát, ba gã đại hán còn lại đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bọn hắn tuy rằng không tin bốn gã cảnh sát này có thể bắt được Bùi Đông Lai, nhưng mà bọn hắn cũng không tin Bùi Đông Lai có đảm lượng xử lý bọn hắn trước mặt cảnh sát.


Mắt thấy bốn gã cảnh sát tới gần, Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm cuối cùng bởi vì không muốn lưu lại chỗ bẩn để ngày sau Diệp gia tìm được nhược điểm đối phó với mình. Hắn buông tha xung đột chính diện với cảnh sát cũng không chạy trốn mà là lựa chọn phối hợp.


- Các cậu ở bên ngoài chờ tớ một lát.


Sau khi làm ra quyết định, Bùi Đông Lai quay đầu nói một một câu với đám người Ngô Vũ Trạch phía sau.


Lời vừa ra khỏi miệng, Bùi Đông Lai không đợi mấy người Ngô Vũ Trạch rời đi mà lấy ra điện thoại di động bấm một số điện thoại rồi nói:

- Miêu thúc, cháu là Đông Lai, cháu có chút phiền toái nhỏ cần ngài ra mặt xử lý.


- Đông Lai, cháu ở đâu?

Đầu bên kia điện thoại, Miêu Dịch người con cả của Miêu lão gia tử nghe được hai chữ Đông Lai thì vốn là ngẩn ra sau đó lập tức hỏi.


- Đồn công an sân bay Xuân Thành.

Bùi Đông Lai dứt lời rõ ràng thấy bốn gã cảnh sát tiếp cận mình.


- Đông Lai, chờ một chút chú sẽ lập tức tới ngay.


Nghe được Miêu Dịch trả lời thuyết phục thì Bùi Đông Lai cúp điện thoại sau đó cất đi.


Bởi vì Xuân Thành là thành thị lớn gần nhất với biên cảnh Tây Nam thường xuyên có buôn bán ma túy xuất hiện nên áp lực trị an hẳn là nhiều hơn. Vì thế bến xe, nhà ga cùng sân bay đều sẽ có cảnh sát có vũ trang đứng gác. Mắt thấy Bùi Đông Lai hoàn toàn coi thường mệnh lệnh thì bốn gã cảnh sát lập tức rút súng lục ra nhắm ngay vào Bùi Đông Lai nói:

- Giơ hai tay lên, ôm đầu ngồi xuống nhanh lên.


Bùi Đông Lai thấy thế, giờ hai tay lên dùng ánh mắt ý bảo đám người Ngô Vũ Trạch rằng mình không có việc gì, bọn họ cứ đi trước đi.


- Đi thôi, Đông Lai không có việc gì.


Ngô Vũ Trạch đối với Bùi Đông Lai có thể nói là nhất thanh nhị sở, hắn biết rõ chỉ cần Bùi Đông Lai nguyện ý có thể bỏ trốn ngay trong tay bốn gã cảnh sát hết sức thoải mái cho nên nhắc nhở mọi người rời đi.


- Người là do cậu đánh?


Bốn gã cảnh sát thấy Bùi Đông Lai phối hợp giơ hai tay lên liền yên lòng, trong đó một gã cảnh sát tiến lên nghiêm mặt hướng Bùi Đông Lai hỏi.


- Đúng.


Sắc mặt Bùi Đông Lai bình tĩnh gật đầu.


- Tiểu tử, xuống tay rất độc ác nha, toàn bộ theo chúng tôi về đồn công an một chuyến!

Đầu lĩnh cảnh sát như có suy nghĩ gì nhìn Bùi Đông Lai cùng mấy tên đại hán rồi liếc mắt một cái, thấy xung quanh có không ít người đang vây xem hơi trầm ngâm sau đó vung tay lên làm ra quyết định.


Nghe được lời nói của tên đầu lĩnh cảnh sát, ba gã đại hán còn lại tuy rằng không biết vì sao Bùi Đông Lai không phản kháng nhưng đều là hoàn toàn yên lòng.


Theo bọn hắn xem ra, lấy mạng lưới quan hệ của Từ Vạn Sơn chỉ cần một cú điện thoại liền có thể đưa bọn họ từ trong đồn công an thả ra, ngược lại Bùi Đông Lai nếu là vào đồn công an muốn ra ngoài cũng không phải dễ dàng như vậy.


Không riêng gì ba gã đại hán còn lại hiểu được điểm này mà Khúc Phong cũng là tâm như gương sáng, đối với lần này chứng kiến Bùi Đông Lai bị cảnh sát chế phục thì hắn theo bản năng muốn mở miệng nhắc nhở cảnh sát rằng Bùi Đông Lai còn có đồng bạn.


Nhưng mà.


Không đợi hắn mở miệng thì nhìn thấy Bùi Đông Lai đem ánh mắt nhìn hắn một cái.


“Lộp bộp!”


Giữa lúc hoảng hốt, Khúc Phong chỉ cảm thấy giống như bị tử thần nhìn trúng, trong lòng rung mạnh lời nói đến bên miệng cũng đành phải nuốt xuống bụng.


- Vũ Trạch, Đông… Đông Lai hắn thực sự không có chuyện gì chứ?


- Đúng vậy a, nếu không chúng ta gọi điện thoại cho Y Na đi?


Mắt thấy Bùi Đông Lai bị cảnh sát mang đi, hai người Tằng Khả Tâm cùng Dương Tĩnh trước sau mở miệng, trong đó Tằng Khả Tâm bởi vì tâm tính đơn thuần chỉ là lo lắng Bùi Đông Lai có chuyện gì mà Dương Tĩnh thì tinh thông đạo lý đối nhân xử thế hơn một chút biết lấy gia thế của Hạ Y Na thì muốn mang Bùi Đông Lai ra khỏi tay cảnh sát là chuyện dễ dàng.


- Yên một trăm cái tâm đi, hắn không có việc gì.


Ngô Vũ Trạch cười khổ không thôi, hắn rất muốn nói cho mọi người biết Bùi Đông Lai từ trước đến giờ đã làm ra biết bao hành động nghịch thiên nhưng nghĩ lại Bùi Đông Lai đã từng dặn dò hắn không được cho mọi người biết những chuyện hắn đã làm nên đành thôi:

- Cũng không cần phải gọi điện thoại cho Hạ Y Na, lúc này tâm tình của Hạ Y Na rất mất mát nên chúng ta không thể làm phiền cậu ta nữa, càng quan trọng hơn chính là Đông Lai có thể xử lý chuyện này.


- Vũ Trạch nói đúng đó, các cậu không cần phải lo lắng cho Bùi Đông Lai.


Trang Bích Phàm tuy rằng không biết năng lực thật sự của Bùi Đông Lai nhưng bởi vì Bùi Đông Lai đã trợ giúp hắn giết tên Lăng Hoa Cường không bằng cầm thú kia thì biết là cảnh sát cũng không làm khó được Bùi Đông Lai.


Thấy hai người Ngô Vũ Trạch cùng Trang Bích Phàm đều nói như vậy thì Tằng Khả Tâm cùng Dương Tĩnh cũng yên lòng.


Cùng lúc đó.


Tại nhà tang lễ lớn nhất thành phố Xuân Thành.


Di thể của ông ngoại Hạ Y Na sau khi trải qua chuẩn bị mặc một thân quân trang trên người đắp một lá cờ đỏ nằm ở trong một bộ quan tài làm bằng thạch anh.


Lễ truy điệu đã bắt đầu, nhân sĩ ở trong hai lĩnh vực quân sự cùng chính trị ở tỉnh Tây Nam đều sắp thành hàng dài theo thứ tự cáo biệt đối với di thể ông ngoại của Hạ Y Na, mỗi lần có người đi đến bên cạnh quan tài thạch anh thì cũng sẽ cúi đầu thật sâu.


Thương tiếc phát ra từ nội tâm hay là xuất phát từ lễ tiết thì không thể nào biết được.


- Nén bi thương.


Nhân vật số một cảnh sát Tây Nam mang theo con của mình sau khi cáo biệt đối với di thể ông ngoại Hạ Y Na đi vòng qua quan tài thạch anh theo lễ tiết bắt tay cùng Tống Hân sau đó vỗ bả vai của Hạ Y Na.


Nguyên bản là người đứng đầu giới cảnh sát cũng như giữ nguyên chức vụ ở trong quân khu thì phải quen thuộc vô cùng với ông ngoại của Hạ Y Na thì không nên biểu hiện đạo đức giả như vậy.


Nhưng mà.


Từng phát sinh một việc khiến cho hắn làm như vậy, lúc trước khi hắn mang theo con của mình tới cửa cầu hôn, kết quả bị tính cách ngay thẳng của Hạ Y Na ngay mặt cự tuyệt khiến hắn không xuống đài được mất hết mặt mũi.


- Dì Tống, người chết không thể sống lại, di hãy nén bi thương.


Cao Thế Toàn sau khi cùng mẹ con Hạ Y Na, Tống Hân an ủi xong, Cao Tường cùng nhi tử Cao Thế Toàn tiến lên phía trước lời nói tuy rằng làm cho người ta có một loại cảm giác an ủi nhưng mà ngữ khí lại mang theo vài phần vui sướng khi người khác gặp họa, cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa song hắn cũng mang theo vài phần hài hước liếc mắt nhìn Hạ Y Na một cái.


Cảm giác kia giống như đang nói: Hạ Y Na a Hạ Y Na, tục ngữ nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ngày đó lúc cô cự tuyệt tôi thì cô có nằm mơ cũng thật không ngờ ông ngoại cùng với cha của cô sẽ chết nhanh như vậy đi?


Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.


Hạ Y Na đích xác thật không ngờ.


Chỉ là.


Nếu Cao Tường biết cái thanh niên kia ở khách sạn Yên Kinh cấp cho Diệp gia một cái bạt tai vang dội vì Hạ Y Na mà tới Tây Nam thì hắn sẽ có cảm tưởng gì?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK