Cho dù là nướng thịt ở bên ngoài hay nướng ở nhà thì niềm vui lớn nhất chính là tự mình làm.
Nếu không tự làm thì đi ra tiệm thịt nướng ăn cho nhanh, ngược lại nếu tự làm thì cho dù thịt nướng ra không được ngon nhưng mà như vậy cũng cảm thấy thú vị hơn.
Điểm này, Bùi Đông Lai rất rõ ràng.
Tô Thi Vận cũng là như thế.
Nàng biết là Bùi Đông Lai khiến cho người kia, nam hài từng bị đả kích, thất bại hoàn toàn, trở nên biết tiến tới, trở nên kiên cường, trở thành nam nhân của nàng.
- Đông Lai, nếu tớ cùng Đông Tuyết nướng không ngon thì không cho phép cậu ăn.
Hạ Y Na sợ bản thân và Tần Đông Tuyết nướng ra món thịt không thể ăn nhưng rồi Bùi Đông Lai lại ăn thì khổ.
- Không sao đâu, Y Na, chúng ta có thể ăn trước mà.
Tần Đông Tuyết cười nói một câu, trong nụ cười lộ ra vài phần khẩn trương.
Sau khi ăn xong thì Bùi Đông Lai cùng Ngô Vũ Trạch và dì Lan ở lại thu thập tàn cuộc.
Rất nhanh, 3 người đã dọn xong, dì Lan thì trở lại phòng của mình còn Bùi Đông Lai và Ngô Vũ Trạch thì đi vào biệt thự.
- Đã lâu rồi chưa có trải qua, loại cảm giác này thật tốt.
Ngồi ở trên ghế sa lon, Ngô Vũ Trạch ném cho Bùi Đông Lai một điếu thuốc, giúp Bùi Đông Lai đốt, sau đó lại chính mình châm, nhẹ nhàng hút một hơi, phun ra một ngụm sương khói, ngữ khí phức tạp hỏi:
- Đông Lai, chú còn tiếp tục đến trường không?
- Có.
Bùi Đông Lai phun ra một ngụm khói, nói:
- Lão hiệu trưởng có ân đối với ka, ka không thể qua cầu rút ván, còn nữa, ở trong trường sẽ có thể học được nhiều điều.
- Chuyện của chú thì bọn ka cũng biết, bọn ka rất muốn làm chút gì đó, tuy nhiên lại hữu tâm vô lực.
Vẻ mặt Ngô Vũ Trạch tỏ ra tự trách, nhìn vào Bùi Đông Lai, nói:
- Tranh đấu ở cấp độ kia, bọn ka ngay cả tư chất gia nhập vào đó cũng không có.
- Các chú cứ như thế này là đã giúp ka rồi.
Bùi Đông Lai cười nói.
Chẳng biết tại sao nghe được những lời này của Bùi Đông Lai thì tay cầm thuốc của Ngô Vũ Trạch lại rung lên, đôi mắt của hắn phiếm hồng, nhẹ giọng hỏi:
- Đông Lai, có phải là cảm thấy rất mệt, rất khổ, áp lực rất lớn không?
- Không có.
Bùi Đông Lai lắc lắc đầu, sau đó dựa vào ghế salon, cười khổ nói:
- Cậu không thể vĩnh viễn sống ở trong đó, như vậy sẽ bị lạc đi.
Ngô Vũ Trạch không phản bác được, cúi đầu hút thuốc.
- Cậu không phải ở cùng một phòng với Thi Vận sao? Như thế nào mà xuống đây?
Bùi Đông Lai bóp tắt thuốc lá, mỉm cười nói sang chuyện khác.
"Hô ~ "
Ngô Vũ Trạch thở ra một hơi thật sau, tức giận mắng:
- Còn không phải bởi vì chú sao?
- Ka kháo, có liên quan gì đến ka.
Bùi Đông Lai cười mắng.
- Nếu không phải bởi vì Đông Tuyết và Y Na thì Thi Vận có thể không ngủ chung với ka sao?
Ngô Vũ Trạch nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
- Đông Lai, tục ngữ nói, tiểu biệt thắng tân hôn, ka và Thi Vận đã không gặp nhau 1 tháng, chú nhẫn tâm để ka phải nín nghẹn như thế này sao?
"—— "
Bùi Đông Lai không nói gì.
- Đông Lai, vì hạnh phúc của ka, cũng vì hạnh phúc của chú mà chú hãy cùng Đông Tuyết và Y Na song phi đi, để các nàng trả lại Thi Vận cho ka.
Ngô Vũ Trạch tỏ ra đáng thương.
- Lão công, đã trễ thế này rồi mà anh còn chưa ngủ sao?
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai đáp lời, Tô Thi Vận xuất hiện ở cửa thang lầu, vẻ mặt dễ thương nhìn Ngô Vũ Trạch, nói:
- Nếu anh không ngủ thì cũng không nên làm ảnh hưởng Đông Lai a.
- Lão bà, anh thật sự quá yêu em mà.
Ngô Vũ Trạch nghe vậy, ngay tại chỗ nhảy lên, cho Tô Thi Vận một cái hôn gió sau đó quay đầu nhìn Bùi Đông Lai một cái nói:
- Đông Lai, vẫn là Thi Vận nhà ka hiền hậu, đúng không?
Nói xong, Ngô Vũ Trạch liền chạy lên lầu, ôm lấy Ngô Vũ Trạch.
- Đáng ghét.
Tô Thi Vận đẩy Ngô Vũ Trạch ra, sau đó nói với Bùi Đông Lai đang ở dưới lầu:
- Đông Lai, dường như Y Na đang nôn, cậu hãy đi xem thử.
- Được.
Nghe được Tô Thi Vận nói thế thì Bùi Đông Lai ngẩn ra, sau đó vội vàng đứng dậy, mà Tô Thi Vận thì cùng Ngô Vũ Trạch đi vào phòng, sau đó Tô Thi Vận liền nhéo Ngô Vũ Trạch 1 cái, hạ giọng nói:
- Em lừa Đông Lai đó, em không muốn làm bóng đèn mà thôi, anh kích động cái gì?
- Lão bà, Đông Lai người ta đã trái ôm phải ấp, song phi, em không thể để cho tiểu huynh đệ của anh phải chịu khổ cả đêm a.
Ngô Vũ Trạch nói xong, ma trảo không chút khách khí mà xoa lên cặp bánh bao của Tô Thi Vận, hôn lên đôi môi kiều diễm của nàng.
Cùng lúc đó.
Trong một phòng khác, Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na nằm ở trên giường, đợi Tô Thi Vận quay lại.
“ Két”
Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, Bùi Đông Lai liền đi vào phòng.
Ngay sau đó.
Bước chân Bùi Đông Lai dừng lại.
Từ ánh mắt của hắn có thấy được, Tần Đông Tuyết mặc một bộ váy ngủ màu trắng, 2 tay ôm đầu gối ngồi ở trên gường, 2 cái bánh bao của nàng lộ ra hơn phân nửa, còn ở phía dưới thì có thể thấy được chiếc quần lót giữa 2 đùi của nàng.
Hạ Y Na cũng mặc váy ngủ, kiểu dáng cũng giống như Tần Đông Tuyết, bất quá lại là màu đen.
Dưới ánh đèn, nàng nằm ở trên giường, đùi đang gác lên một chiếc gối, váy ngủ của nàng thì bị giở lên, cặp mông bị chiếc quần lót màu đen Lace bọc lấy, tạo ra một độ cong kinh người, giữa 2 đùi có thể thấy được một vết sâu như ẩn như hiện.
“Vù”
Trưa nay Bùi Đông Lai đã bị Quý Hồng câu dẫn thiếu chút nữa mà cướp cò, lúc này thấy được một màn này thì tiểu huynh đệ dưới thân liền ngẩng cao đầu, một bô dạng như muốn chuẩn bị chinh chiến.
......................
Chuyện gì tới cũng đã tới, chắc là thằng đàn ông nào thì mọi người cũng biết chuyện sẽ xảy ra trong phòng nhỉ
Vì trình độ có hạn nên những đoạn sắc này mình không dịch đc, bạn nào muốn đọc thì cứ kiếm CV mà đọc
Nói trước là đoạn này nó câu chũ lắm, chả có làm ăn mắm gì đâu
..................
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Quý Hồng ở tập đoàn Đông Hải, lúc này nàng đang xử lý mọi công việc trong tập đoàn.
Lúc này Quý Hồng đang cầm điện thoại, gọi đến cho Ngô Sinh.
- Quý tiểu thư.
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Ngô Sinh vang lên, ngữ khí vô cùng tôn kính.
- Ngô tổng, xem ra thì hạng mục số 1 bên kia đã xảy ra chuyện a?
Quý Hồng hành văn gãy gọn mà hỏi.
- Quý tổng, hạng mục ấy cần vốn là 20 tỷ, bên kia đã đồng ý để chúng ta đầu tư, chỉ cần chúng ta đổ tiền vào là có thể thực hiện nhưng mà mấy ngày trước phó hành hành trưởng ( Phó chủ tịch ngân hàng) Chu Kim đã cho rằng tài vụ của tập đoàn chúng ta xảy ra vấn đề nên không cho chúng ta vay vốn, nên không thể kịp đưa vốn vào để thực hiện dự án. Mà phó thị trưởng Phó Dong lại yêu cầu chúng ta trước 18h tối nay phải đảm bảo tài chính, nếu không thì sẽ tiến hành đấu thầu lại để tìm nhà đầu tư kh ác.
Ngô Sinh vội vàng đem mọi chuyện kể ra cho Quý Hồng.
- Ngô tổng, mấy ngày nay vất vả cho ông rồi, thời gian không còn sớm rồi, ông hãy nghỉ ngơi đi.
Quý Hồng nghe vậy thì chân mày nhíu lại cũng không nhắc lại chuyện này.
- Vâng, chúc Quý tiểu thư ngủ ngon.
Ngô Sinh trả lời một câu.
- Lão bản thân ái, xem ra chuyện này chỉ có cậu ra mặt mới giải quyết được.
Quý Hồng đứng dậy đi đến sát cửa sổ, trong đầu hiện ra tin tức của Chu Kim cùng Phó Dong, tâm như gương sáng. Chu Kim chính là thành viên trung tâm của Diệp gia, mà Phó Dong bởi vì không thể theo đuổi Liêu Nguyệt nên muốn làm khó Bùi Đông Lai. Thêm vào đó là 2 ngày trước Diệp gia đã ra tay với Bùi Đông Lai, dường như là 2 người này muốn làm khó dễ Bùi Đông Lai, mục đích không cần nói cũng biết.
- Đông Lai đệ đệ thân ái, tỷ tỷ ở trong này làm việc mệt chết đi được, còn cậu thì ở đó phong lưu khoái hoạt, món nợ này tỷ tỷ sẽ tính sổ với cậu.
Hiểu được mọi chuyện thì Quý Hồng vốn định gọi điện cho Bùi Đông Lai, nhưng nghĩ lúc này đã muộn nên cuối cùng nàng không có gọi, nàng khẽ hừ nhẹ:
- Một ngày nào đó, tỷ tỷ sẽ đẩy ngã cậu. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK