Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Cường Giả - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Pằng”

Ánh rạng đông, viên đạn từ trong khẩu súng bắn tỉa của Luke Fu bắn về phía Bùi Đông Lai.

Tuy rằng Bùi Đông Lai đã né được nhưng trên vai của hắn vẫn bị thương, hắn cố gắng nhịn đau, đứng lên, làm cho người khác không thể nào nhìn rõ thấy bóng dáng của hắn.

Cùng lúc đó, một hình ảnh giống như thủy triều bắt đầu tiến về trong đầu của hắn, trong trí nhớ hắn thấy được cảnh giáo quan của Tiêu Phi từng huấn luyện Tiêu Phi nên tránh viên đạn như thế nào, hình ảnh Tiêu Phi chạy như điên trong làn mưa bom bão đạn.

Vào thời khắc sinh tử này, rốt cuộc Bùi Đông Lai lại dung nhập linh hồn với Tiêu Phi.

Hơn nữa đây chính là điều mà Bùi Đông Lai mong muốn từ lâu.

Đã trải qua mấy lần dung hợp cho nên lúc này Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy đau đớn, hắn chỉ cảm thấy bản thân giống như một con cuồng sư đã thức giấc, hình ảnh tàn khốc của Tiêu Phi lúc huấn luyện không ngừng xuất hiện trong đầu của hắn.

Đột nhiên, cả khu rừng bỗng trở nên yên tĩnh, vô luận là những tên dong binh Seberia hay là thành viên của Phong Diệp đều ngừng súng.

Bọn hắn không nhịn được mà đem ánh mắt nhìn về phía Luke Fu.

- Đoàn… Đoàn trưởng.

Trên đỉnh núi, tay súng bắn tỉa số 2 của dong binh Seberia nhìn về phía Bùi Đông Lai di chuyển, lại nhìn về phía Luke Fu, cảm giác kia giống như đang hỏi : “ Đội trưởng, tại sao ngài lại thất thủ rồi?”

Giờ phút này, trên mặt hắn tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Bởi vì hắn biết rõ, Luke Fu chẳng những là đoàn trưởng hơn nữa hắn còn là tay súng bắn tỉa số 1 của Dong Binh Seberia, ngoài ra hắn còn là 1 trong 10 người bắn tỉa hay nhất của Dong Binh trên thế giới.

Ở hắn xem ra, mỗi khi Luke Fu phát súng thì chắc chắn mục tiêu của hắn sẽ chết.

Mà hiện giờ, mục tiêu không những không chết hơn nữa lại toát ra vẻ điên cuồng.

So sánh với tay súng bắn tỉa số 2 thì bản thân Luke Fu lại càng khiếp sợ hơn.

Tuy rằng hắn không phải người xuất sắc nhất thế giới nhưng mà hắn xưng với 2 chữ “ Vĩ đại”

Trong 10 năm, chưa từng có một tên nào thoát khỏi được sự ám sát của hắn.

Một người cũng không có.

- Đến đây, bọn hèn nhát, con mẹ nó dám bắn lão tử a.

Lúc này, Bùi Đông Lai dựa vào trí nhớ của Tiêu Phi để né tránh những tay súng bắn tía, thân ảnh hóa thành những đạo ảo ảnh, rống giận to.

Hắn biết rõ, khoảng cách đám địch nhân giữa mình và Liễu Nguyệt quá xa, nếu không dùng súng nhắm thì căn bản sẽ không tạo ra được uy hiếp.

Chỉ có đám người tập kích trên đính nủi là đang lo ngại nhất.

Hắn dùng cách này để hấp dẫn lực chú ý của tay súng bắn tỉa đồng thời để đám người Liễu Nguyệt tranh thủ thời gian.

“Ách?”

Mắt thấy Bùi Đông Lai chẳng những bị đối thủ ám sát hơn nữa lại hiện ra vẻ cuồng ngạo thì đám Dong Binh Seberia hiện lên vẻ nghi ngờ.

Giờ phút này bọn hắn chỉ có một ý niệm “ Đội trưởng đang làm gì đó?”

Làm gì?

Lúc này, sắc mặt Luke Fu trở nên vô cùng âm trầm.

Hắn bị chọc giận!

Hoàn toàn giận dữ!

“ FUCK”

Trên đỉnh núi, Luke Fu rống to một tiếng, cúi người xuống, nhìn vào nòng nhắm trong khẩu súng nhắm, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Bùi Đông Lai.

Cuối cùng hắn cũng thấy được thân ảnh Bùi Đông Lai.

- Bọn hèn nhát, nổ súng đi, cm chúng mày nổ súng đi.

Dường như đã phát hiện được có tay súng bắn tỉa đang nhắm mình cho nên Bùi Đông Lai đem tốc độ phát huy tới cực hạn, đồng thời hắn dựa vào trí nhớ của Tiêu Phi để nhớ lại các kỹ xảo để tránh né viên đạn, cả người hắn giống như quỷ mị, lúc cao lúc thấp, lúc đông lúc tây, căn bản không để cho Luke Fu tập trung được.

Trên đỉnh núi, Luke Fu vô cùng phẫn nộ, có thể thấy 2 tay của hắn run run, nhưng mà hắn cũng không để mất đi lý trí, một lát sau cả người hắn trở nên bình tĩnh trở lại.

Phẫn nộ, bình tĩnh cùng tồn tại!

Một lần nữa Luke Fu tập trung đánh giá địch nhân.

Thông qua ống nhắm hắn lạnh lùng nhìn Bùi Đông Lai, tay phải đặt lên lại cò súng.

Lần này, Luke Fu không có nhắm vào đầu Bùi Đông Lai, mà hắn nhắm vào chân Bùi Đông Lai.

Hắn muốn bắn trúng chân của Bùi Đông Lai, khiến Bùi Đông Lai mất đi khả năng hành động, sau đó đợi đến lúc chiến đấu kết thúc hắn sẽ đứng trước mặt Bùi Đông Lai nói cho Bùi Đông Lai biết đây chính là kết quả khiêu khích hắn.

Sau đó.

Hắn sẽ dùng chủy thủ cắt đầu Bùi Đông Lai, treo đầu Bùi Đông Lai lên đỉnh núi, chỉ có làm như vậy hắn mới có thể tiết mối hận trong lòng.

Cuối cùng.

Luke Fu cũng đã bắn.

“ Pằng”

Viên đạn bay ra khỏi nòng súng.

Ánh mắt Luke Fu nhìn chằm chằm vào ống nhắm.

Đáng tiếc, hắn thất vọng rồi.

“ Bụp”

Bùi Đông Lai đã né tránh được, viên đạn găm thẳng xuống đất.

Lại bắn hụt sao?

Mắt thấy Bùi Đông Lai né được viên đạn kia thì mấy tên lính thuê đều mở to 2 mắt nhìn.

- Đội… Đội trưởng, nếu không ta cùng ngài đồng loạt ra tay?

Vẻ mặt của tay súng bắn tỉa số 2 cũng kỳ lạ đồng thời hắn hướng Luke Fu đưa ra ý kiến, hắn sẽ nổ súng để uy hiếp mục tiêu, sau đó Luke Fu sẽ phong tỏa con đường thì chắc chắn mục tiêu sẽ chết.

- Ngươi phụ trách phá hủy ô tô của bọn hắn.

Luke Fu lạnh lùng cự tuyệt đề nghị, đồng thời hắn rút ra thiết bị truyền tin, trầm thấp quát:

- Chết tiệt, các ngươi đang làm gì đó? Giết chết đám Phong DIệp ngu ngốc đó đi, sau đó xử lý đám bảo tiêu rồi bắt sống con đàn bà kia lại cho ta.

Nghe được mệnh lệnh của Luke Fu , tất cả mọi người đều không bắn nữa, bọn chúng lấy lại tinh thần sau đó một lần nữa bước vào cuộc chiến.

Bọn chúng cũng biết nhiệm vụ lần này chính là xử lý một người tên là Bùi Đông Lai, bắt sống một nữ nhân tên là Liễu Nguyệt.

“ Pằng… Pằng…. Pằng…”

Trong lúc nhất thời, tiếng súng nổ lên 4 phương.

- Nhanh lên.

Bên tai vang lên tiếng súng, Bùi Đông Lai biết được đối hương quyết tâm giữ chân mình chỗ này. Cho nên hắn quyết đoán xông ra, chạy về chỗ đoàn ô tô của Liễu Nguyệt.

“ Pằng”

Tiếng súng lại vang lên.

Người ra tay chính là tên bắn tỉa số 2.

“ Bùm”

Ngay sau đó là một tiếng nổ mạnh.

Một chiếc xe Benz đột nhiên nổ mạnh, ánh lửa phóng lên cao, mảnh nhỏ rơi xuống đất phát ra những tiếng “ Leng keng”

- Không nên lên xe, chạy về hướng khác.

Thấy một màn như vậy Bùi Đông Lai liền hô to.

“ Bùm”

Lại một chiếc Benz nổ tung.

“ Pằng”

Cùng lúc đó, một viên đạn lướt qua bên cạnh Bùi Đông Lai.

Cả người đau đớn nhưng Bùi Đông Lai cũng không dừng lại.

Hắn biết rõ, đối phương đang tập kích mình, nếu hắn dừng bước chỉ có một kết cục “ CHẾT”

Nhưng mà…

Hắn vẫn dùng những tư thế quái dị để tránh né các viên đạn, đồng thời ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đỉnh núi.

Trên đỉnh núi, thông qua ống nhắm thì Luke Fu thấy được một loạt động tác của Bùi Đông Lai.

Đồng thời, hắn cũng thấy được trong mắt Bùi Đông Lai có ẩn chứa sát ý.

- Chết đi.

Luke Fu lại bóp cò, giọng nói khàn khàn.

“ Pằng”

Cũng giống như lúc trước, một súng này của Luke Fu vẫn không có bắn trúng Bùi Đông Lai.

Bắn liên tục 4 phát mà miss hết, Luke Fu cảm thấy trong lòng xuất hiện một vết rách.

" Ta không có khả năng bắn trúng hắn. "

Một giọng nói vang lên trong lòng của hắn.

Sau đó.

Luke Fu thở sâu, hắn muốn dùng phương thức này để làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, mà phía dưới Bùi Đông Lai bỗng nhiên dừng lại.

Đúng vậy.

Hắn ngừng lại!

Bởi vì thông qua thị lực biến thái của mình thì Bùi Đông Lai thấy được Luke Fu cũng không nhắm bắn mình nữa.

- Tao mặc kệ mày là ai, hôm nay nhất định mày phải chết.

Ánh rạng đông buông xuống.

Bùi Đông Lai lại một lần nữa mở miệng.

Tuyên chiến!



Bất tri bất giác, ánh mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Trên nghĩa trang 8 gã thành viên Huyết Sát nằm trong bãi máu, không nhúc nhích, vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

Xung quanh, tiếng súng đã giảm bớt, một đám Dong Binh Seberia giống như cỗ máy giết người, trải qua 10’ chiến đấu cuối cùng cũng đã giết hết toàn bộ đám thành viên Phong Diệp.

Nguyên bản nếu luận về năng lực tác chiến giữa các thành viên thì giữa Phong Diệp và Dong Binh Seberia ngang nhau, nhưng luận về năng lực tác chiến đội hình thì quả thật là chênh lệch.

Còn về phần tác chiến trong rừng thì…

Một bên giống như một học sinh tiểu học, một bên giống như một lão sư. Căn bản không thể so sánh được.

“ Phốc”

Lại thêm một viên đạn nữa bắn trúng vào một thành viên Huyết Sát.

Một đạo huyết hoa nở rộ trên không trung, dưới ánh mặt trời tên kia ngã xuống, hoàn toàn tắt thở.

Trong phòng quản lý của nghãi trang, trên quản lý viên chưa kịp báo nguy thì đã bị một màn phát sinh trước màn hình làm cho hôn mê bất tỉnh.

Những thành viên Huyết Sát còn sống, sắc mặt của cả đám người trở nên âm lãnh, trong đôi mắt tràn ngập vẻ hận ý.

Đối với hắc đạo Phương Nam mà nói thì trong chiến đấu bọn hắn giống như những sát thần.

Nhưng mà ngày hôm nay, bọn hắn đã trở thành bia tập bắn cho người khác.

Thậm chí, nếu không có Bùi Đông Lai hấp dẫn lực chú ý thì giờ này bọn chúng chỉ là những cái xác không hồn.

- Đông… Đông Lai đâu?

Liễu Nguyệt lộ ra vẻ lo lắng hỏi.

Nàng hiểu rõ, nếu bản thân nàng không khăng khăng muốn tới bái tế Đông Phương Thần thì sẽ không có cảnh tượng này.

- Đông Lai ca đang lên núi.

Mở miệng chính là Đông Phương Lãnh Vũ.

Giờ phút này, mới đầu Đông Phương Lãnh Vũ còn bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch nhưng chẳng biết tại sao lúc này lại trở nên bình tĩnh.

Trên khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ dữ tợn.

Lúc trước, tất cả mọi người vào nhà đều không chú ý đến Bùi Đông Lai.

Chỉ có một mình Đông Phương Lãnh Vũ.

Hắn xuyên qua khe hỡ giữa đám người đã thấy được Bùi Đông Lai vọt lên núi.

Lên núi?

Nghe được Đông Phương Lãnh Vũ trả lời, đôi mắt Liễu Nguyệt đột nhiên mở to ra, trong mắt hiện lên vài phần lo lắng.

- Liễu tỷ, lấy thực lực của Bùi tiên sinh thì chắc không có việc gì.

Lúc này, Tiểu Lang mở miệng:

- Nếu ta đoán không sai, đối phương chính là một đám lính đánh thuê. Hiện tại, đối phương đã dùng máy để làm nhiễu sóng, khiến chúng ta không thể liên lạc với bên ngoài. Đông tĩnh vừa rồi chắc chắn là do bắn nhau. Dựa vào phán đoán của ta, có thể trong vòng 30’ nữa cảnh sát sẽ đến, việc làm của chúng ta bây giờ chính là thủ vững trong vòng 30’ này.

Nghe được Tiểu Lang nói như vậy thì tất cả mọi người đều nhìn ra bên ngoài, mơ hồ có thể thấy được đám lính đánh đang tiến vào nghãi trang.

Có thể nói một cách chính xác, rất nhanh bọn hắn sẽ bao vây đám người Liễu Nguyệt.

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Bọn họ rất rõ, căn phòng này có diện tích khoảng 100m2, nếu bị đối phương bao vây thì chắc chắn bọn họ sẽ trở thành những tấm bia thịt cho đám lính đánh thuê kia tập bắn.

- Hiện nay, chỉ có cách tử chiến.

Thân là lão đại của Đông Nguyệt bang, Liễu Nguyệt tuy rằng cố chấp nhưng lúc này nàng cũng đang lo lắng cho an toàn của Bùi Đông Lai, vẻ mặt tỏ ra bình tĩnh.

- Nếu ta đoán không sai, Đông Lai hẳn là đi đối phó với 2 tên bắn tỉa kia. Chỉ cần có thể giải quyết 2 tên kia, sau đó đứng trên đó, dùng cách gậy ông đập lưng ông, như vậy áp lực của chúng ta sẽ trở nên nhỏ hơn.

- Chuẩn bị chiến đấu.

Tiểu Lang vô cùng đồng ý với cách nói của Liễu Nguyệt cho nên hạ mệnh lệnh.

Tiểu Lang vừa ra lệnh thì tất cả thành viên Huyết Sát đều lấy súng ra, chuẩn bị nghênh chiến.

Cùng lúc đó.

Trêm đỉnh núi, sắc mặt Luke Fu vô cùng khó coi.

- Tên hỗn đản kia đã lên núi, mọi người chú ý, nhất định phải để hắn biến mất khỏi thế gian.

Luke Fu nhìn xuống kia, nói:

- Cảnh sát sẽ rất nhanh mà tới đây cho nên những người khác dùng tốc độ nhanh nhất bao vây tòa nhà kia, trong vòng 10’ phải giải quyết hết, bắt sống được con đàn bà kia.

Nói xong, không đợi thủ hạ trả lời, Luke Fu trực tiếp cúp vô tuyến, ánh mắt gắt gao ngó về phía trước.

Thân là một trong những đoàn Dong Binh cường đại khắp thế giới, Luke Fu chẳng những biết được tiếng Nga, Pháp, Đức mà còn hiểu cả Trung văn.

Lúc trước, hắn nghe được Bùi Đông Lai giận dữ rống lên, tự nhiên biết Bùi Đông Lai không có lựa chọn tiến về ngôi nhà kia, mà hướng về phía hắn chạy tới.

Mặc dù Luke Fu cảm thấy ở trong núi Bùi Đông Lai không phải là đối thủ của 6 gã lính đánh thuê kia.

Nhưng mà…

Trong lòng Luke Fu có chút bất an.

Sự bất an kia đến từ ánh mắt tràn đầy sát ý của Bùi Đông Lai.

Ánh mắt kia giống nhưng là những tên ác quỷ tập trung vào hắn, như muốn nói cho hắn biết : “ Mày cứ chạy đi, cho dù mày chạy đến chân trời góc biển thì tao cũng giết được mày.”

Sau khi nghe được mệnh lệnh của Luke Fu thì trừ 6 tên lính đánh thuê đang ở trong núi thì còn lại đều đi về phía chân núi, hướng về phía tòa nhà ngay chỗ nghĩa trang chạy tới.

Mà lúc này 6 gã lính đánh thuê kia nghe được mệnh lệnh của Luke Fu thì liền chia ra làm 2 tổ, mỗi tổ 3 người, hướng về phía chân núi ẩn núp.

2 tổ cách nhau khoảng 300m.

Mỗi thành viên của mỗi tổ đều hợp thành một tam giác đều, có thể hỗ trợ với nhau.

Dưới tình như vậy, vô luận là thành viên nào bị công kích thì 2 tên thành viên còn lại đều có thể phát hiện.

Trong núi, Bùi Đông Lai đang nằm trong một bụi cỏ, xuyên qua khe hỡ giữa các bụi cỏ, hắn lẳng lặng nhìn về phía trước.

Phía trước là một rừng tùng, mỗi cây tùng cách nhau khoảng 5m, ở giữa là những đám cỏ dại rậm rạp.

Giờ phút này, trong ánh mắt hắn thậm chí trên người hắn không có toát ra sát ý.

Sát ý đã bị hắn dấu đi.

Bởi vì, dựa theo trí nhớ của Tiêu Phi thì những tên lính đánh thuê nào trên thế giới cũng có thể cảm nhận được sát ý của đối phương.

Dưới cái nhìn chăm chú của Bùi Đông Lai, phía trước không có bóng người.

Nhưng mà…

Bùi Đông Lai không hề động.

Dựa vào năng lực biến thái của hắn, hắn có thể nghe được phía trước truyền đến những tiếng bước chân.

Cho nên hắn kiên nhẫn chờ, chờ đợi sau khi địch nhân xuất hiện thì hắn sẽ nhất kích tất sát.

Đây là một cuộc chiến đấu.

So đấu ai kiên nhẫn hơn.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

1’ sau.

Xuyên qua khe hỡ, hắn có thể thấy được phía trước, một gã đang bò trong bụi cỏ, phát ra những tiếng “ Soạt.. Soạt”

Bùi Đông Lai thấy thế, cũng không có nóng lòng ra tay, mà là kiên nhẫn chờ đợi như trước.

Vài giây sau, tên lính đánh thuê kia thấy được phía trước không có nguy hiểm thì liền ra tay thủ thế với mấy người còn lại ở phía sau.

Thấy hắn ra tay thủ thế thì 2 gã thành viên ở phía sau hiện thân, sau đó vẫn duy trì khoảng cách, chậm rãi bò tới nơi Bùi Đông Lai ẩn núp.

50m.

30m.

10m.

5m.

“ Pằng.”

Bùi Đông Lai giơ khẩu súng P- 210 lên, sau đó bóp cò, viên đạn hướng tên lính đánh thuê gần Bùi Đông Lai nhất mà bay ra.

“ Phốc”

Bởi vì khoảng cách quá gần cho nên tên lính đánh thuê kia không kịp phản ứng, chết ngay tại chỗ.

“ Pằng”

Không đợi tên kia ngã xuống, Bùi Đông Lai lại giơ súng, nhắm ngay một tên khác rồi bóp cò.

“ Phốc”

Cũng giống như tên trước, tên thứ 2 cũng bị mất mạng.

“ Bịch”

“Pằng Pằng Pằng Pằng”

Sau đó, tên lính đánh thuê cuối cùng liền trốn sau một cây tùng, bóp cò, viên đạn liền bay về phía ẩn nấp của Bùi Đông Lai.

Vài giây sau, hắn dựa vào thân cây, điều chỉnh hơi thở của mình.

- Nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra? Xử lý tên hỗn đản kia được không?

Trên đỉnh núi, Luke Fu nghe được tiếng súng, dùng vô tuyến hỏi.

“ Pằng”

Trả lời Luke Fu chính là một tiếng súng vang.

Trong núi, tên lính đánh thuê cuối cùng kia vừa mới cầm vô tuyến lên, há mồm ra, chưa kịp nói chuyện thì đã gục xuống.

- Thật đáng tiếc, thủ hạ của mày đã chết.

Vài giây sau, Bùi Đông Lai nhặt vô tuyến từ dưới đất lên, chậm rãi mở miệng, trả lời Luke Fu .

- Tên tiểu tạp chủng, nhất định tao sẽ tự tay giết mày.

Đầu bên kia, Luke Fu nghe được thanh âm của Bùi Đông Lai thì liền liền quát lên.

- Tao cũng vậy.

Nói xong, Bùi Đông Lai liền bóp nát vô tuyến, tay cầm lấy ba lô của tên lính đánh thuê cuối cùng rồi biến mất trong núi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK