Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Cường Giả - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa sổ, tuyết bay tán loại, cảnh đẹp mê người. Trong phòng, mỹ nhân thở gấp, không khí lãng mạn.

Đều nói nữ nhân được làm từ nước. Sau khi hôn xong thì Tần Đông Tuyết liền mềm nhũn nằm trong lòng Bùi Đông Lai, rúc vào trên cánh tay Bùi Đông Lai, giống như là một con mèo vậy.

Bùi Đông Lai ôm lấy Tần Đông Tuyết, dùng tay nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc trên mặt Tần Đông Tuyết.

“ Két!”

Không biết qua bao lâu, tiếng mở cửa phá tan không khí im lặng trong phòng.

Đẩy cửa vào, thấy 2 người Tần Đông Tuyết và Bùi Đông Lai đang ôm nhau ở cùng một chỗ thì tâm tình của Tần Yến phức tạp.

Bởi vì nàng cũng từng lâm vào tình cảnh giống như Tần Đông Tuyết, hơn nữa trong Tần gia thì nàng và Tần Đông Tuyết có cảm tình tốt nhất, giữa 2 người không giống với cô-cháu mà giống như 2 chị em thì đúng hơn.

Cho nên, ở tận sâu trong lòng của Tần Yến thì nàng luôn hy vọng Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết có thể ở chung một chỗ.

Nhưng mà.

Bởi vì nàng đã từng phản kháng nhưng mà không có hiệu quả, cho nên nàng mới cảm nhận được nhà đế vương vô tình. Tâm tình vô cùng phức tạp nhưng lúc này đây nàng không nhịn được mà mở miệng:

- Đông Lai, còn 30’ nữa là đến giờ, 2 lão đầu tử của 2 nhà đang trên đường đến đây. Đông Tuyết cần phải thay quần áo, nhất định phải đi ra ngoài để nghênh đón bọn họ…

Nói tới đây, Tần Yến cố ý ngừng lại, nàng tin tưởng lấy chỉ số thông minh của Bùi Đông Lai thì hắn sẽ hiểu hết ý tứ của nàng

Khiến cho Tàn Yến ngạc nhiên đó là Bùi Đông Lai không hề cử động.

- Đông Lai, ý của tôi là cậu nên tránh mặt một lát, anh chị em của Đông Tuyết sẽ đến đây giúp nó mặc sườn xám. Nếu để bon họ thấy cậu thì…

Tần Yến nói xong, vẻ mặt tỏ ra bất đắc dĩ, ở nàng xem, nếu để 2 nhà biết được lúc này Bùi Đông Lai đang ôm Tần Đông Tuyết ở chung một chỗ thì có trời mới biết là sẽ phát sinh ra chuyện gì.

- Tiểu cô, bọn họ biết sớm hay muộn cũng không có gì đáng ngại cai.

Bùi Đông Lai trả lời, dường như cũng không để ý lắm.

Thấy được vẻ mặt cùng nụ cười tự tin, nghe giọng nói hờ hững của Bùi Đông Lai thì Tần Yến không khỏi ngẩn ra.

Sau đó, nàng cười khổ nhìn Bùi Đông Lai:

- Đông Lai, tôi biết hôm nay cha con Bùi gia cậu sẽ không nhận thua. Nhưng mà tôi cho rằng lúc này cha của cậu còn chưa tới đây thì cậu không cần phải lộ diện làm gì.

- Tiểu cô, cô hẳn là nhớ rõ, cháu từng nói với người rằng thì cháu dám đến Yên Kinh này một phần là dựa vào cha cháu, một phần là dựa vào thực lực của bản thân mình.

Khi nói chuyện thì Bùi Đông Lai nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cho nên hắn đứng lên, nắm lấy bàn tay phải của Tần Đông Tuyết:

- Còn về phần mấy người bên ngoài thì cháu đã xem họ là làm trưởng bối, nhưng mà nếu họ coi cháu mà một con chó thì cháu không để ý mà coi bọn họ là một đám kiến.

Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Tần Yến muốn nói cái gì nhưng mà thấy được ánh mắt Bùi Đông Lai toát ra vẻ kiên định thì nàng liền đem lời nói ngược trở lại vào trong bụng.

Nàng biết, người thanh niên này, noi riêng về năng lực cá nhân thì hắn có đủ tư cách bước vào một cánh cửa nào của một gia tộc bất kỳ ở Tử Cấm thành này.

“ Két”

Sau đó, không đợi Tần Yến mở miệng lần nữa. Cửa phòng lại bị người khác đây ra, 2 cô gái liền xuất hiện ở trước cửa gian phòng, trong đó cô gái nhỏ hơn thì cầm trong tay một bộ sườn xám mày đỏ.

“ Ách?”

Đẩy cửa ra, thấy hết cảnh trong phòng thì 2 cô gái liền sững sờ ngay tại chỗ, trừng to mắt, nhìn vào Tần Đông Tuyết và Bùi Đông Lai.

- Tiểu cô, tại sao hắn lại ở chỗ này?

Sau đó, cô gái có vóc dáng hơi cao, đeo kính đen chán ghét nhìn Bùi Đông Lai, sau đó quay đầu hỏi Tần Yến, trong giọng nói không mang theo quá nhiều sự tôn kính, nếu có chỉ là vẻ hờn giận.

Hờn giận là bởi vì nàng biết nếu để người Diệp gia biết chuyện này thì sẽ làm ầm lên nhưng mà Tần Yến lại không đứng ra ngăn cản chuyện này.

Hờn giận là bởi thì nàng cũng là nhân vật nổi bật đời thứ tư của Tần gia, nàng đang công tác ở văn phòng thị ủy Yên Kinh. Nói về tiền đồ thì Tần Yến không thể so sánh với nàng, thậm chi ngay cả thành viên đời thứ ba cũng không có mấy ai hơn nàng.

Điều này làm cho nàng đủ tự tin để mở miệng chất vấn Tần Yến.

Đối với việc này, Tần Yến thấy vậy thì liền lập tức nổi giận, lạnh lùng:

- Tần Kha, cô tính là cái gì mà dám giáo huấn ta?

- Cô…

Đột nhiên bị Tần Yến trách mắng như vậy thì Tần Kha có chút căm tức, nhưng mà nghĩ đến ngay cả lão gia tử Tần gia và Tần Hồng Sơn mà Tần Yến còn dám bật lại thì nàng liền áp chế cơn tức giận trong lòng, nghiêm mặt nói:

- Thật xin lỗi tiểu cô, vừa rồi cháu hơi quá khích. Bất quá cô nên nghĩ kĩ lại nếu để mọi người biết nam nhân cùi bắp này xuất hiện ở nơi này thì Tần gia của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng như thế nào?

- Cô nói ai là cùi bắp?

Lúc này người mở miệng không phải là Tần Yến mà chính là Tần Đông Tuyết.

Dưới ánh đèn, trên khuôn mặt nàng vẫn đầy nước mắt nhưng mà vẻ mặt của nàng lại lạnh như băng, giọng nói cũng làm cho người ta có cảm giác xa lạ.

- Đông Tuyết, cô biết cô đang làm cái gì không?

Nghe được giọng nói lãnh mạc của Tần Đông Tuyết thì Tần Kha nhíu mày nhìn về phía Tần Đông Tuyết, giọng nói cũng không tốt.

- Tần Kha, chuyện của ta còn không phiên tới cô xen vào.

Mặt Tần Đông Tuyết không chú thay đổi nhìn vào Tần Kha, gằn tững chữ:

- Mặt khá, ta xin cô nhớ kỹ cho, đây là nam nhân của ta. Không phải là thứ cùi bắp trong miệng của cô. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK