“Bịch! Bịch! Bịch!”
Mưa như trút nước, nước mưa rơi xuống kính xe phát ra những tiếng “Bịch! Bịch!”
Trong Lincoln, Tương Cương lại đốt lên một điếu xì gà mà Bùi Đông Lai thì lại bóp tắt điếu xì gà đang cầm trên tay.
Thấy Tương Cương trầm mặc hút lấy xì gà, Bùi Đông Lai cũng không có nói cái gì nữa
Bởi vì dựa vào trí nhớ của Tiêu Phi, bởi vì thấy được sát khí trong mắt của Phương Khôn cho nên Bùi Đông Lai cho rằng việc Hồng Tinh sụp đổ và cái chết của Tương Cương có quan hệ với nhau.
Vì không để cho Mộ Khuynh Nhan mất đi hạnh phục nên Bùi Đông Lai đã nói rõ ra cho Tương Cương biết.
- Đông Lai, cảm ơn lời nhắc nhở của cậu.
Không biết qua bao lâu, sau khi chiếc Lincoln chạy vào biệt thự trong Vịnh Nước Cạn thì Tương Cương nhìn về phía Bùi Đông Lai, trong ánh mắt hiện lên vẻ cảm kích, càng nhiều là tán thưởng.
Thân là đại ca của Hồng Tinh thì hắn đã gặp qua nhiều người trẻ tuổi có tài nhưng mà ở hắn xem ra những người đó không thể so sánh được với Bùi Đông Lai, khí thế, khí độ trên người của Bùi Đông Lai làm cho hắn cảm thấy không bằng.
- Xem ra Tương thúc đã chấp nhận đề nghị của tôi?
Mắt thấy Tương Cương không hề rối rắm, cả người thoải mái rất nhiều, Bùi Đông Lai cười cười, liền xưng hô là Tương thúc.
- Ừh.
Tương Cương gật đầu, đôi mắt hiện lên vẻ kiên quyết:
- Giống như lời của cậu, mấy năm qua ta đã buông lỏng cảnh giác, cho nên A Khôn mới lộng hành, tạo ra cục diện như ngày hôm nay.
- Vậy Tương tiên sinh tính toán làm thế nào?
Bùi Đông Lai hơi do dự một chút rồi cũng hỏi ra, ở hắn xem ra lấy địa vị của Phương Khôn ở Hồng Tinh thì Tương Cương muốn vặn ngã Phương Khôn là một việc không dễ dàng.
- Từ khi xuất đạo đến nay, hằng năm ta đều lên Thái Bình sơn để bái Quan Nhị gia.
Tương Cương nghĩ nghi rồi nói:
- Ngày mai cả Hồng Tinh sẽ cùng ta lên Thái Bình sơn bái Quan Nhị gia, chờ sau khi bái xong, ta sẽ thu lại toàn bộ quyền lực trong tay của A Khôn cùng con của hắn.
Nghe Tương Cương nói thế, Bùi Đông Lai muốn nói nhưng lại thôi.
Có lẽ là muốn nghe kết quả xử lý nên Ôn Nhã Hinh và Mộ Khuynh Nhan cũng không có ngủ mà là ngồi ở trong phòng khách cùng đợi.
- Nghĩa phụ, Đông Lai.
Thấy Tương Cương cùng Bùi Đông Lai tiến vào đại sảnh thì Mộ Khuynh Nhan liền bật dậy.
Ôn Nhã Hinh cũng đứng lên, bất quá là không nói gì mà chỉ nhìn Tương Cương cùng Bùi Đông Lai.
Thấy bộ dáng bình tĩnh của Bùi Đông Lai thì trong lòng Ôn Nhã Hinh có chút bận tâm, nàng rõ ràng nếu Bùi Đông Lai không có việc gì thì kết quả của mọi chuyện không nói cũng biết.
Ôn Nhã Hinh không dám mở miệng hỏi, nhưng Mộ Khuynh Nhan liền khẩn cấp hỏi:
- Nghĩa phụ, người đã giúp Đông Lai hảo hảo giáo huấn tên bại hoại Phương Húc Đông kia chưa?
Tương Cương gật gật đầu rồi thân mật vuốt ve đầu của Mộ Khuynh Nhan:
- Khuynh Nhan muộn rồi, đi nghỉ đi.
- Nhã Hinh, em đi giúp Đông Lai thu thập phòng khách một chút.
Khi nói chuyện, Tương Cương hướng Ôn Nhã Hinh phân phó một câu.
- Được.
Ôn Nhã Hinh mỉm cười gật đầu, lắc lắc thân hình như rắn nước đi lên lầu.
- Đông Lai, tớ đi ngủ đây.
Mộ Khuynh Nhan biết được Tương Cương đã giúp Bùi Đông Lai giáo huấn Phương Húc Đông thì liền vui mừng, nàng mở miệng ngáp một cái.
Bùi Đông Lai nhẹ nhàng nói “ Ừh” một tiếng.
- Nghĩa phụ, Đông Lai, chúc ngủ ngon.
Mộ Khuynh Nhan phất phất tay rồi đi lên lầu.
10’ sau.
Sau khi giúp Bùi Đông Lai dọn dạc xong phòng thì Ôn Nhã Hinh đi đến thư phòng, nàng thấy Tương Cương ngồi trước bàn đọc sách hút xì gà thì liền bước lên, 2 tay khoác lấy vai Tương Cương:
- Đã muộn rồi, đi ngủ đi.
- Em đi ngủ đi, anh vào liền.
Tương Cương lắc lắc đầu, một chút buồn ngủ cũng không có.
- Còn đang nghĩ đến chuyện đêm nay ư?
Ôn Nhã Hinh do dự một lát rồi hỏi.
- Anh cần yên lặng mốt chút, em đi ngủ đi.
Tương Cương liền nói.
Ôn Nhã Hinh thấy thế cũng không dám hỏi nhiều mà là ôn nhu nói:
- Em đi ngủ trước đây, anh coi mà đi ngủ sớm một chút.
Nói xong, Ôn Nhã Hinh liền bước ra khỏi thư phòng.
Sau khi ra khỏi thư phòng, khuôn mặt nàng liền hiện ra vẻ lo lắng.
Mười mấy giây sau, sau khi trở về phòng thì Ôn Nhã Hinh liền đóng cửa phòng lại. Cả người giống như là một tên trộm, đi rón rén trước bàn trang điểm, từ trong túi LV lấy ra một cái điện thoại rồi nhắn một tin nhắn.
“ Đã ngủ chưa? Sau khi hắn về thì liền một mình ngồi trong thư phòng, em hỏi hắn đêm nay đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn không nói. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?
Khẩn trương nhắn xong một tin, Ôn Nhã Hinh liền gởi đi.
Không có tin nhắn reply.
Khoảng 5’ sau, Ôn Nhã Hinh đợi mà vẫn không thấy tin nhắn của Phương Húc Đông.
Sợ bản thân mình liên lạc với Phương Húc Đông bị Tương Cương phát hiện, Ôn Nhã Hinh liền nhanh chóng cất điện thoại lại vào túi rồi nhảy lên giường.
Trong khách phòng.
Bùi Đông Lai cũng không ngủ mà đứng trước cửa sổ nhìn mưa rơi bên ngoài, suy nghĩ xuất thần.
Không biết qua bao lâu, Bùi Đông Lai thu hồi lại ánh mắt, vốn gọi điện cho Quý Hồng nhưng nghĩ lại bây giờ đã muộn vì thế liền tính toán để sáng mai gọi cho Quý Hồng.
---------------
Rạng sáng vào lúc 4h, một tòa biệt thự tại Bán Sơn vẫn còn sáng đèn.
“ Reng…Reng..”
Trong phòng ngủ của biệt thư, nghe được tiếng điện thoại vang lên, thân là lão đại của Đông Tinh lhd liền mở đèn lên rồi cầm lấy điện thoại. Nhìn thấy người gọi tới thì Lăng Hoa Cường cũng không có tức giận vì bị quấy rầy giấc ngủ, ngược lại khóe miệng của hắn nở lên một nụ cười hưng phấn.
Nhưng mà hắn không có nghe liền, mà là đi xuống giường, bước ra khỏi phòng ngủ rồi mới bắt máy.
- Alo, vị nào?
Mặc dù biết chủ nhân của số điện thoại này là ai nhưng mà Lăng Hoa Cường vẫn giả ngu.
- Thật có lỗi, Lăng lão đại muộn như vậy mà quấy rầy ông.
Đầu bên kia điện thoại, trước tiên Phương Khôn liền xin lỗi sau đó tự giới thiệu:
- Tôi là Phương Khôn.
- Phương Khôn ư?
Vẻ mặt Lăng Hoa Cường kinh ngạc:
- Điều này làm cho tôi cảm thấy ngoài ý muốn.
- Lăng lão đại, minh nhân bất thuyết ám thoại (người sáng mắt không nói tiếng lóng) , muộn như vậy mà tôi còn tìm ông là muốn cùng ông bàn bạc về chuyện làm ăn.
Phương Khôn đi thẳng vào vấn đề.
- Nói chuyện làm ăn?
Lăng Hoa Cường âm thầm nhấn nút ghi âm lại, sau đó lại làm ra vẻ kinh ngạc:
- Phương Khôn, ông là huynh đệ sinh tử của Tương Cương, lại muốn cùng ta nói chuyện làm ăn, ông xác định mình không nhầm đấy chứ?
- Lăng lão đại không cần ghi âm làm gì, nếu ông có hứng thú thì 8h sáng mai tại cảng Victoria, không gặp không về.
Dường như đã đoán được hành động của Lăng Hoa Cường nên Phương Khôn mỉm cười nói một câu sau đó không đơi Lăng Hoa Cường mở miệng hắn liền cúp điện thoại.
"Đô. . . Đô. . ."
Bên tai vang lên tiếng "Đô. . . Đô. . ." nghĩ đến suy đoán của mình biến thành sự thật, Lăng Hoa Cường không nhịn được mà bật cười.
- Anh Cường, anh làm sao vậy?
Lúc này, toàn thân Chu Nhược Đồng không mặc gì cả bước ra, hướng Lăng Hoa Cường hỏi.
Có lẽ là suy đoán trong lòng biến thành sự thật nên tâm tình của Lăng Hoa Cường cũng tốt hơn, hắn nhịn không được mà kéo Chu Nhược Đồng vào lòng sau đó một tay bóp vào chiếc bánh bao kia, mỉm cười:
- Nhược Đồng, biết tại sao anh không giúp em đối phó với tên người đại lục kia không?
- Vì sao?
Bên tai vang lên lời nói của Lăng Hoa Cường, nghĩ đến thân ảnh của Bùi Đông Lai, vẻ buồn ngủ của Chu Nhược Đồng đã biến mất.
- Có người sẽ ra tay giúp em dạy hắn.
Ma thủ của Lăng Hoa Cường vuốt xuống dưới, cuối cùng dừng lại giữa 2 đùi của Chu Nhược Đồng, cười nói:
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì tên đại lục kia sẽ chôn vùi ở Nam Cảng.
- Thật sự a? Vậy thì tốt quá.
Nghe Lăng Hoa Cường nói thế, cả người Chu Nhược Đồng liền hưng phấn, nàng liền dí sát thân thể vào người Lăng Hoa Cường, dùng sức hôn Lăng Hoa Cường một cái:
- Em biết Cường ca sẽ ra mặt giúp em mà.
Hạ thân Lăng Hoa Cường liền cứng lên, không nói 2 lời, ôm Chu Nhược Đồng đi vào phòng ngủ.
Vịnh Nước Cạn, trong biệt thự của Phương Khôn.
Phương Húc Đông từ miệng của Phương Khôn biết được Phương Khôn đã liên thủ với Lăng Hoa Cường để giết Tương Cương, cướp lấy quyền không chế Hồng Tinh. Thấy Phương Khôn cúp điện thoại thì hắn liền hỏi:
- Cha, Lăng Hoa Cường là người lắm mưu nhiều kế, chúng ta thật sự sẽ hợp tác với hắn sao?
- Húc Đông, đây chỉ là mượn đao giết người.
Trong lòng Phương Khôn đã có dự tính, nói:
- Lăng Hoa Cường đã nhòm ngó Hồng Tinh từ lâu, tuy rằng hắn là một kẻ giảo hoạt nhưng mà cũng là một người đáng để hợp tác.
- Nếu cha đã nói được thì nhất định sẽ được.
Thấy vẻ mặt tự tin của Phương Khôn thì Phương Húc Đông yên lòng, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh:
- Tương Cương dùng thuốc quăng vào mặt con, con muốn đích thân lấy đầu của hắn. Còn Mộ Khuynh Nhan, con kỹ nữ kia con cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Quan trọng hơn là tên tiểu tạp chủng kia, con sẽ cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết.
- Cái người trẻ tuổi gọi là Bùi Đông Lai kia không cần chúng ta động thủ.
Phương Khôn lắc lắc đầu.
- Ý của cha là để cho Lăng Hoa Cường động thủ?
Phương Húc Đông ngẩn ra.
Phương Khôn lại lắc đầu:
- Không phải, hắn sẽ làm mọi chuyện cần thiết.
Vẻ mặt Phương Húc Đông tỏ ra ngạc nhiên.
Phương Khôn cười mà không nói, bộ dạng giống như là đã nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK