• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 32. Trận chiến chênh lệch

Cuối cùng thì… cơn gió cũng mang bóng người từ trên mái nhà xuống đất.

“Chà… bây giờ ngươi mới chịu xuất hiện đấy ư?”

Nguyệt chủ bình thản. Có lẽ Tiểu Trụ đã bị phát hiện từ rất lâu rồi, chẳng qua đối phương không thèm để ý đến thôi.

“Đội trưởng Đằng Long… à không, quan lang!” Tiểu Trụ lên tiếng chào hỏi.

“Gầy!” Âm thanh phát ra từ cổ họng của người áo đen bên cạnh. Tiểu Trụ quan sát khi ở cự li gần hơn, lúc này có vẻ không còn đáng sợ như trước, thay vào đó là sự tàn tạ hơn. Không biết ai gầy hơn ai, Tiểu Trụ chỉ thấy một gã thanh niên đầu tóc bờm xờm cùng bộ râu lấm tấm. Khuôn mặt của y hóp lại, duy chỉ đôi mắt là vẫn như xưa.

“Ngài biết tôi trên đó à?” Tiểu Trụ ngạc nhiên.

“Không! Nhưng là biết có người trên đó!”

Đằng Long cất tiếng đáp lại nhưng không thèm nhìn về phía bên phải, y vẫn chăm chú đến thanh kiếm thì hơn.

“Cũng không thấy bất ngờ sao?” Tiểu Trụ nhún vai.

“Còn ngươi, muốn chết à? Đáng lẽ ngươi nên giở ra món nghề tuyệt nhất của mình.”

Ý Đằng Long là khuyên Tiểu Trụ nên chuồn khỏi đây thì hơn, thật khó hiểu khi hắn lại lao xuống đất. Cho dù có thêm hắn nữa, ba người bọn Đằng Long cũng chưa chắc địch lại Nguyệt chủ được đâu.

“Chúng ta có nên nói chuyện này sau không nhỉ? Tôi và ngài ấy, gặp lại nhau cũng nên làm một bữa ăn mừng thịnh soạn?”

Tiểu Trụ động viên Đằng Long và cũng là để động viên chính mình. Hắn thấy mình như tên ngốc và cũng bắt đầu hối hận. Không hiểu tại sao có thể lao xuống để cứu Đằng Long kia chứ?

“Các người đã xong chưa?” Gã tùy tùng lạnh nhạt. “Giờ không phải là lúc hàn huyên đâu!”

Tiểu Trụ ngó sang và quan sát gã lạ mặt, một người đàn ông trung niên với bộ kia mép xanh rì. Bàn tay của gã vừa to lại vừa thô ráp đồng thời là vô vàn vết sẹo. Nhìn qua cũng biết là kẻ luyện võ từ lâu, tuy vậy không biết thực lực thế nào?

Đằng Long thì biết rõ, gã này đã từng đánh bại Hà Phương để cướp chính y về cho Nguyệt chủ. Gã cũng gọi người kia hai tiếng chủ nhân, tuy vậy xem ra sự trung thành của gã cần phải xem lại. Chỉ cần Nguyệt chủ xuất động sát khí, gã này đã ngay lập tức đứng về phe Đằng Long. Phải chăng chính gã cũng đang lo sợ?

“Có thể một lát nữa! Ta vẫn chưa hỏi được ngài ấy?” Tiểu Trụ mỉa mai. “Ngài đã…”

Chưa kịp nói dứt câu thì bóng hình Đằng Long đã biến đâu mất, Tiểu Trụ ngơ ngác sau đó liền nhận ra ngay. Đằng Long lao thân về trước hướng thẳng đến người áo đen. Hai chân của y khụy xuống để cho đầu gối tiếp xúc mặt đất, Đằng Long theo thế mà tự hạ thấp trọng tâm, y ngả người ra sau chính là để né tránh chiêu kiếm của Nguyệt chủ.

Không phải Đằng Long chủ động tấn công mà ngược lại chính là đối phương. Nguyệt chủ di chuyển trước cả tên hậu bối kia. Thân hình áo đen bay nhẹ nhàng lên không trung sau đó tung ra một đường hoành kiếm. Đằng Long nhận ra thế đó và định lao lên chống đỡ. Khi vừa cất bước y mới nhận ra trong tay chẳng còn thứ gì hữu dụng có thể cự lại Nguyệt Hồn kiếm. Nguyệt chủ tung ra kiếm chiêu tưởng chừng có thể xé đôi màn đêm tịch mịch. Kiếm khí phát ra lập tức đánh gẫy hai chiếc cột nhà đối diện. Đằng Long lúc này đã ở phía sau của Nguyệt chủ, trong chớp mắt y chỉ nhìn thấy vành đỏ thoáng qua mà thôi.

Vừa mới tiếp đất, bàn chân Nguyệt chủ cứ thế trượt đi như thể có một ngoại lực tác động lên nó. Nguyệt Hồn sáng rực đang hướng về trước, hướng đến tên tùy tùng.

“Cẩn thận!”

Tiểu Trụ hốt hoảng nói, hắn ngay sao đó phi người sang trái lập tức tấn công. Con dao trên tay lăm lăm đâm vào bắp tay cầm kiếm của Nguyệt chủ. Thân hình đang di chuyển quá nhanh làm cho Nguyệt chủ chỉ kịp liếc mắt trước khi Tiểu Trụ lao đến. Thân pháp kẻ này đúng là có chút độc đáo, chẳng thế mà bốn nữ tì Nguyệt chủ tốn công nuôi dạy cuối cùng vẫn để cho hắn bỡn cợt.

Tiểu Trụ học theo Đằng Long, hắn cùi mình xuống thấp để cho tốc độ di chuyển nhanh hơn. Vì cánh tay Nguyệt chủ đang chĩa thẳng ra, vị trí dễ đánh trúng nhất chính là dưới nách. Tiểu Trụ vờ như muốn đâm kiếm vào bắp tay, kì thực khi gần đến nơi hắn lại bẻ ngang con dao và đánh vòng sang phải. Nhắm đúng giữa nách Nguyệt chủ mà đâm.

Bịch!

Suýt nữa thì trúng! Đối thủ của của Tiểu trụ là ai kia chứ? Nguyệt chủ chỉ cần liếc mắt đã biết mưu đồ đối phương. Người này chờ cho Tiểu Trụ đắc thắng không chút đề phòng liền nhào lộn trên không một vòng, tới khi rơi xuống thì thân hình đã ở vị trí cao hơn hẳn Tiểu Trụ. Nguyệt chủ dùng chân trái đạp mạnh vào cánh tay đối phương, Tiểu Trụ bị trúng một cước lập tức cảm thấy đau nhói. Cánh tay như có đá đè kéo thẳng xuống đất, cả người của hắn cũng đã ngã quỵ ngay sau đó.

“Thân pháp thật đáng sợ!” Tiểu Trụ lên tiếng.

Là người ăn cắp vặt nên hắn biết rằng đôi chân không nhanh tất sẽ bị bắt. Chưa ai bắt được Tiểu Trụ hành sự bao giờ nhưng hôm nay, có lẽ đối thủ vượt trội so với hắn thật. Tiểu Trụ liếc nhìn lên phía trên thì chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của Nguyệt chủ đang hướng về trước. Chính cú đạp vào tay đối phương đã giúp Nguyệt chủ bay lên trên cao. Một đòn tung kiếm sắp sửa được tung ra.

Vút!

Bóng người bay đến từ phía sau tạo ra luồng gió bất thường. Nguyệt chủ biết rõ là ai đang đến. Chính là kẻ hậu bối của mình, lúc này lại một lần nữa cả gan tấn công trưởng bối. Chẳng cần nao núng, Nguyệt chủ buông rơi thanh kiếm trong tay bởi vì đòn phản công này cần dùng tay phải. Đằng Long chỉ có một cánh tay trái mà thôi, và khi tiến đánh từ phía sau, vị trí khả dĩ mà y có thể tấn công chỉ là vai trái đối phương. Nắm đấm của y đang đưa tới thì bất chợt…

Pặc!

Tay phải Nguyệt chủ vòng sang trái rồi ra sau vai, một trảo lập tức nắm lấy cổ tay Đằng Long. Những móng tay sắc nhọn của Nguyệt chủ đâm vào da thịt khiến cho Đằng Long đau nhói. Vận kình lực kinh thiên, Nguyệt chủ một mạch quăng Đằng Long về phía trước khiến y ngã sõng soài dưới đất sau khi bị ném phăng vào cột nhà. Mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt, thanh kiếm cũng chưa kịp rơi, lúc này Nguyệt chủ dùng tay trái đỡ lấy Nguyệt Hồn. Kiếm khí màu đỏ lại bay lên cuồn cuộn như hình dải lụa quấn lấy kim loại sáng loáng.

Keng!

Lưỡi kiếm chém vào một vật gì đó, chính là dây xích của người tùy tùng. Hắn vận lực hai tay kéo căng dây xích để đỡ lấy tung kiếm của Nguyệt chủ. Kiếm chiêu vừa đánh xuống đã khiến đôi tay của hắn bỏng rát. Tên tùy tùng lúc này vẫn đứng ở thế dang rộng hai chân, cho dù đòn đánh kết thúc tuy nhiên kình lực giáng xuống dường như không một lúc nào ngưng lại.

“Chủ nhân…” Gương mặt căng ra, tên tùy tùng phải gắng sức lắm mới thốt đc nên câu này.

Cả Tiểu Trụ và Đằng Long đều thấy tình thế nguy cấp cho gã trung niên kia. Hai người lập tức tiến đến tấn công. Đằng Long từ xa nhảy lên sau đầu của tên tùy tùng. Y lúc này tay không tấc sắt nên chỉ đành dùng quyền mà đánh, cũng đáng tiếc Tiềm Long Xuất Thủ không thể xuất động nếu không kình lực đã mạnh hơn nhiều. Tay trái không phải tay thuận, Đằng Long vẫn chưa tài nào ra chiêu thuần thục như cha mình được. Một kẻ quấy nhiễu phía trên trong khi vẫn còn người nữa tiến đánh từ phía sau.

Quả thực phiền phức! Ngay lúc Tiểu Trụ bay gần đến nơi để tấn công, đối phương lập tức xoay người vòng tròn trên không. Cả người Nguyệt chủ như thể là một mũi tên xuyên phá sắp sửa bay vút đi, kình lực tạo ra đã khiến Tiểu Trụ bị hất văng xuống đất. Vẫn còn một kẻ phía trên, Đằng Long một mực dùng nắm đấm vô hiệu của mình công kích trưởng bối. Nguyệt chủ lúc này tạm thời nhấc kiếm không còn áp chết tên tùy tùng, lưỡi kiếm đánh lên xoẹt qua cổ tay Đằng Long. Máu đỏ lập tức chảy ra thấy rõ, tên hậu bối ngỗ ngược cũng theo thế mà ngã lăn quay.

“Các ngươi đã xong cả chưa?” Nguyệt chủ lạnh lùng.

Đằng Long lúc này cũng đã nhận ra huyền cơ, kì thực người mà Nguyệt chủ tấn công vốn dĩ chẳng phải là y hay Tiểu Trụ. Đó chính là tên tùy tùng mà thôi, nếu không sau mấy chiêu thức vừa rồi, Đằng Long và Tiểu Trụ chắc chắn tổn thương nghiêm trọng, thậm chí là mất mạng như chơi. Nguyệt chủ không thèm tính toán với bọn họ, người này chỉ ra chiêu áp đảo với tên người hầu của mình.

“Chủ nhân… người nhất định muốn giết thuộc hạ?” Người đàn ông trung niên hỏi.

Lúc này Đằng Long cũng hơi khẽ lắc đầu báo hiệu Tiểu Trụ ngừng tay, nếu như vô lễ tấn công, kết cục của hai người sẽ rất bi thảm. Tiểu Trụ liếc nhìn mấy cái xác trên sân mà lạnh gáy. Hắn đi về phía Đằng Lonng với bộ dạng nhởn nhơ nhưng thực chất lồng ngực lại đang hô hấp không ngừng. Trái tim cũng đập mạnh, Tiểu Trụ đang run sợ trước người áo đen mà hắn ngu ngốc tiến đánh. Hắn cũng ngu ngốc khi muốn giải cứu Đằng Long.

“Ngươi muốn biết tại sao?” Nguyệt chủ hỏi lại.

“Đúng vậy! Thuộc hạ theo hầu chủ nhân đã lâu, lúc nào cũng nhất nhất vâng mệnh, không biết đã làm điều gì khiến cho chủ nhân phật ý?”

“Vậy ngươi có biết vì sao bọn chúng phải chết không?” Nguyệt chủ nhấc thanh kiếm và chỉ về phía xác bốn người nữ.

“Dạ biết! Bọn chúng để lộ tung tích nơi ngày cho người lạ. Thế nhưng thuộc hạ…”

“Người lạ?” Cuối cùng thì Tiểu Trụ cũng nhận ra, cái chết của bốn người hầu gái chính là do hắn. Bọn họ vì không đề phòng nên đã để hắn bám theo và mò tới nơi này. Cũng chính vì thế bọn chúng mới bị Nguyệt chủ thẳng tay giết hại.

“Ngươi không hề để lộ tin tức nhưng ngươi… để người khác tấn công ta.”

Nguyệt chủ lạnh lùng đáp lại. Ánh mắt vô hồn sau lớp kim loại trắng bạc kia đã nói lên tất cả, quyết định của chủ nhân chẳng thể thay đổi. Ánh mắt hướng đến Đằng Long, cũng chính là nói tên tùy tùng đã để Đằng Long tấn công Nguyệt chủ. Dù rằng đó là lúc Đằng Long tỉnh lại sau một trăm ngày ngâm trong bồn tắm, thủ hạ của Nguyệt chủ vì không đề phòng đã để Đằng Long đánh bật ra cửa rồi hướng con dao về phía chủ nhân của hắn. Lỗi này đối với Nguyệt chủ là nặng hay nhẹ?

Kì thực chẳng có nặng nhẹ gì hết! Chỉ cần mắc lỗi nhất định sẽ bị chết thảm dưới tay Nguyệt chủ mà thôi!

“A…”

Khi đứng giữa sự sống và cái chết, dường như cơn thịnh nộ của gã đàn ông cũng nổi lên. Hắn bắt đầu vận hết sức bình sinh để vụt sợi xích về phía trước. Xích quăng đến đâu thì nghe những tiếng uỳnh uỳnh đến đó. Mặt đất lún đi một đoạn, kình lực tỏa ra không gian rồi tan biến. Đằng Long lúc này nhận ra gã kia chẳng phải tầm thường. Hà Phương không thể địch lại được hắn, một chưởng vào ngực cũng khiến bản thân y ngất lịm. Ấy vậy mà bây giờ chỉ còn biết tuyệt vọng tấn công. Tiếng hét vẫn cứ vang lên hòa vào những tiếng keng keng không ngớt. Xích vung đến đâu thì đứt đoạn đến đó, bởi vì sợi xích thô kệch đâu thể định lại thần binh của Nguyệt chủ. Chính kẻ tùy tùng cũng được kiểm chứng sức mạnh của Nguyệt Hồn kiếm cơ mà. Nguyệt chủ chỉ đứng một chỗ, tay trái chắp ra sau lưng, tay phải vung kiếm chém vào xích sắt mỗi khi thuộc hạ vung đến.

Rõ ràng là sự tuyệt vọng cùng cực!

“Chủ nhân!” Hai gối khụy xuống, tên tùy tùng như thể cất lên lần gọi cuối cùng.

“Thuộc hạ biết tội của mình, tính mạng của thuộc hạ cũng là do người ban cho. Chủ nhân bảo thuộc hạ phải chết, kẻ hèn này đâu dám không nghe. Xin người cứ cho thuộc hạ một kiếm thật sảng khoái!”

“Được thôi! Nể tình ngươi theo ta nhiều năm, lại giúp ta bắt được tên hậu bối này. Vậy thì…”

Những tiếng ro ro phát ra, Nguyệt chủ giơ tay vận chưởng lực hút lấy con dao đang được nắm chặt bởi Tiểu Trụ. Con dao cắm thẳng xuống đất trước mặt kẻ tùy tùng như thể một lời tuyên bố. Nể tình của hắn cho nên Nguyệt chủ mới để kẻ này tự tay kết liễu.

Không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt, qua thứ ánh sáng lập lòe Đằng Long chỉ thấy một gã đàn ông cao lớn đang quỳ rạp trước người áo đen. Đôi bàn tay thô ráp bắt đầu cầm lấy con dao trước mặt. Ôi thứ kim thiết mới sắc làm sao? Hơi lạnh truyền vào bàn tay ấy mà những tưởng bao nhiêu năm luyện kiếm khiến nó chai lỳ không còn cảm giác.

Hắn ta quả thực cũng là một kẻ nhất mực trung thành, chủ nhân bảo chết thì liền cam nguyện chịu chết. Hắn ta dường như không có một lời oán thán nào cả. Nguyệt chủ lạnh lùng và tàn nhẫn đến vậy sao? Đằng Long tự hỏi, chỉ vì một lỗi mơ hồ người này sẵn sàng giết chết thuộc hạ thân tín và trung thành với mình?

Từng giọt mồ hôi bắt đầu chảy ra hai bên thái dương, gã đàn ông từ từ nắm chặt con dao mà đưa lên cổ. Hắn bỗng chốc thấy khô ở trong cổ họng, liệu hắn có muốn mở miệng van xin một câu? Van xin cũng chẳng ích gì vì hắn biết rõ Nguyệt chủ đã hạ lệnh nhất định sẽ không thay đổi. Cuộc đời hắn đến đây là hết, bao năm chinh chiến, biết bao nhiệm vụ hắn thay Nguyệt chủ hoàn thành. Cuối cùng đổi lại cũng chỉ là một câu nói vô tình, cũng chỉ là một ơn huệ tự mình kết liễu bản thân. Có đáng không chứ?

“Khoan đã!” Đằng Long cất tiếng, y mạnh dạn bước đến trước mặt người tùy tùng đang quỳ gối.

“Ngươi muốn xin cho hắn?” Nguyệt chủ thản nhiên.

Đằng Long bất giác nghĩ đến câu nói lúc trước của Nguyệt chủ, rằng thuộc hạ của người này thì là sống hay chết đều do người này quyết định. Y có tư cách gì mà xin? Y cũng không thể ra tay tương cứu vì võ công chênh lệch quá nhiều.

“Hắn là một người trung thành, Nguyệt chủ có thể…”

“Quan lang!”

Tiểu Trụ khẽ gọi. Đằng Long đúng là tên ngốc, khi không lại đi ngăn cản Nguyệt chủ giết một kẻ không liên quan đến mình? May mắn lắm mục tiêu của Nguyệt chủ mới không phải là hai người bọn họ, tội vạ gì đâu lại đi lo chuyện bao đồng?

Hừ! Tiểu Trụ hắn cũng lo chuyện bao đồng đấy thôi!

“Tấn công người là do Đằng Long thất lễ, không liên quan gì đến hắn. Mong trưởng bối niệm tình mà tha cho hắn lần này. Hắn thật sự trung thành với người!”

Đằng Long đúng là khó hiểu. Tự dưng đi cầu xin cho kẻ mình chưa quen biết? Y gọi Nguyệt chủ là trưởng bối xem ra cũng đã chấp nhận rằng mình có một đôi chút quan hệ. Tiểu Trụ nghĩ, biết đâu Đằng Long lại xin được thật thì sao?

“Ngươi biết gì về lòng trung thành?”



Câu hỏi Nguyệt chủ đặt ra bỗng chốc khiến mọi người im lặng. Một sinh mạng đang im lặng, ánh mắt căng ra ngắm nghía con dao. Gã đàn ông vẫn khô khốc trong miệng, có người cầu xin cho hắn rồi đấy ư? Lòng trung thành của hắn đã được người khác đáp lại nhưng thương thay đó không phải là Nguyệt chủ. Vậy thì lòng trung thành của hắn để làm quái gì? Một thứ đắng chát xộc lên đến mũi, dẫu biết ngày này có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Dẫu biết hắn đáng lẽ phải chết một lần trước đây, và rồi Nguyệt chủ đi đến ban cho hắn cuộc đời thứ hai. Một gã đồ tể giết người sắp bị hành quyết. Nhưng rồi Nguyệt chủ đi đến và nói gã thuộc về người, gã đã sống, lưỡi đao chỉ còn gang tấc là chém qua cổ. Nguyệt chủ lúc đó như thể một ánh hào quang chói lọi rực sáng quãng đời tiếp theo của gã. Gã đi theo Nguyệt chủ, thực hiện tất cả những gì được giao. Giết người thì có là gì? Gã là một tên đồ tể trước khi thề trung thành với chủ nhân. Cho dù đó là nhiệm vụ giết sạch ngôi làng bao gồm cả người già lẫn trẻ em. Gã tự cho mình là kẻ hoàn thành sứ mệnh của Nguyệt chủ. Những việc gã làm là để đền đáp cái ơn cứu mạng lúc đó. Và giờ sự đền đáp đã hết!

Nguyệt chủ cho hắn thêm bảy năm sinh mạng, giờ đã đến lúc điều đó không còn kéo dài được nữa.

Lòng trung thành rốt cuộc là gì? Gã thấy tay mình hơi run, chỉ cần một nhát nhanh gọn là xong thôi. Gã thấy sợ…

“Ta biết không thể đấu lại được ngươi!” Sát khí lại nổi lên. “Nhưng ngươi cũng không đành lòng nhìn tên tiểu bối này chết cùng ta đấy chứ?”

Đằn Long lúc này đứng bất động, y cảm nhận được sự sắc lạnh của con dao, lúc này nó đã kề sát cổ y.

“Một mạng đổi một mạng! Ngươi tha cho ta, ta cũng sẽ cho tên này được sống!”

Khoảng cách thật dễ dàng thu hẹp, gã đàn ông nhoài người rồi ghì chặt cổ họng Đằng Long từ phía sau, gã chỉ chăm chăm đâm thẳng con dao vào lớp da thịt. Quá bất ngờ, Đằng Long chẳng kịp phản ứng, y chẳng còn cách nào khác là biến mình thành vật để gã đàn ông đem ra đổi chác cùng với Nguyệt chủ. Gã biết Nguyệt chủ gọi y là hậu bối, vậy thì cũng đáng để thử một phen lắm chứ. Thử xem có thể giữ lại mạng sống của mình được chăng.

Cảm giác khi nãy của gã chính là sợ chết!

“Quan lang!” Tiểu Trụ định xông tới nhưng gã đồ tể trừng mắt, chỉ ánh mắt thôi cũng đủ nói lên dã tâm của kẻ này rồi.

“Ngươi… ngươi không định để cho hậu bối mình chết đấy chứ?” Tiểu Trụ dò hỏi người áo trắng.

“Mạng của ngươi và của Đằng Long? Ngươi nói xem của ai hơn?”

Chân khí đỏ ngầu bao bọc Nguyệt Hồn chợt vụt tắt, phải chăng người này đã chịu xuống nước? Nguyệt chủ cắm kiếm của mình tại một vị trí rồi tiến lên với cái phẩy tay áo.

“Đừng có lại gần! Ta sẽ giết nó!”

Cánh tay ghì chặt làm cho Đằng Long không thở nổi, y cũng chẳng có cách nào phản công. Tiểu Trụ thì nghĩ đúng là làm phúc phải tội, mở miệng van xin cuối cùng bị chính gã này uy hiếp. Hình như vị quan lang mới không được thông minh cho lắm thì phải.

“Ta thừa biết ngươi quan tâm đến y thế nào. Chẳng thế mà dùng muôn vàn phương cách để cứu y, lặn lội đường sá để mang y về Tiên tộc. Ngươi nghĩ ta ngu chắc? Chẳng phải Đằng Long là hậu bối của ngươi sao? Chắc chắn ngươi sẽ không để y chết được đâu.”

Tên đồ tể được nước lấn tới, lúc này thì hắn đúng là quay về bản chất đồ tể khi xưa rồi. Giọng nói và ánh mắt đều toát lên vẻ tà ác, Đằng Long thiết nghĩ, chắc hẳn chẳng khác Vũ Lâm là mấy.

“Ta đang chờ đây!” Nguyệt chủ chắp hai tay sau lưng. “Ngươi có thể giết y, sau đó ta sẽ giết ngươi. Và chắc chắn sẽ chẳng dễ chịu gì so với việc ngươi tự sát.”

Quả thực rất lạnh lùng.

“Đằng Long là hậu bối của ta, đúng thế, nhưng y sống hay chết ta chẳng quan tâm cho lắm. Ngươi cũng vậy, ngươi chỉ là một con chó phục vụ chủ nhân mà thôi.”

Nói rồi Nguyệt chủ ngửa mặt lên trời mà cười lớn, điệu cường vang vọng trong đêm tối khiến cho ba kẻ ớn lạnh. Một sự âm hàn đến tột độ phả ra từ cái miệng kia. Là loại người gì đây? Cả ba đều thực sự không biết, chỉ biết đó là một người thích đùa giỡn với sinh mạng.

“Khốn kiếp! Ta liều với ngươi!” Tên đồ tể nhăn mặt và rồi vung dao lên không, tiếng hét của gã cất lên như thể tiếng một con mãnh thú bị dồn vào đến chân tường.

Chết thì cùng chết! Gã có chết cũng phải làm cho Nguyệt chủ tức điên một trận mới được, gã muốn kéo theo hậu bối của y chết cùng.

“Quang lang!” Tiểu Trụ vội chạy đến nhưng dù thân pháp có giỏi đến đâu cũng không tài nào nhanh bằng con dao kia được. Đơn giản là vì khoảng cách quá xa so với từ mũi dao đến cổ.

Thịch thịch!

Đằng Long thấy mạch máu ở cổ giật lên ba nhịp bất thường, toàn thân của y cũng đã toát mồ hôi lạnh.

Choang!

Trong khoảnh khắc ấy bỗng chốc Đằng Long lại thấy một ánh mắt kì lạ. Một cái nháy mắt cực kì khó hiểu của Nguyệt chủ dành cho y.

“Đằng Long!”

Chỉ một tiếng gọi duy nhất nhưng y lại nghe thành trăm ngàn tiếng vang vọng đâu đây.

“Ta nói cho ngươi biết, lòng trung thành đến lúc nào đó sẽ không bằng được sinh mạng con người. Không bao giờ! Một con chó dù ngươi nuôi dưỡng cho nó trưởng thành thì khi ngươi dồn nó đến chân tường, nanh vuốt của nó chắc chắn sẽ hướng về ngươi.”

“Bản chất của con người là sợ chết! Ta có thể nhìn thấy ngay trong mắt của gã khi gã đứng ở sau lưng của ngươi. Sợ chết thì mới ham muốn được sống và làm mọi cách để sống.”

“Đáng tiếc…”

Âm thanh cứ thế phát ra, Đằng Long không hiểu tại sao mình vẫn còn nghe thấy được. Khoảnh khắc con dao đâm xuống sẽ là rất nhanh mà thôi!

Xoẹt xoẹt!

Những chớp đỏ vô tình hiện lên trong mắt Đằng Long. Xung quanh cũng vậy, toàn bộ là một màu đỏ như máu bao phủ không gian. Hình như… cảm giác thật quen thuộc.

“Huyết Nguyệt Cấm Giới!”

Nguyệt chủ thi triển chiêu thức lúc nào không hay, chỉ biết mọi người đều bị bao phủ bởi luồng chân khí màu đỏ. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây cũng là chiêu thức ngăn cản Đằng Long lúc y không thể kiểm soát.

Gã đồ tể sau lưng thì sao? Gã không cảm nhận được gì, chân tay gã vô lực, ngay cả động tác đâm dao cũng bị ngừng hẳn bởi vì không thể điều khiển bản thân. Gã rất muốn đâm, gã muốn giết chết tên nhãi ranh này nhưng gã không thể làm được. Thân hình của gã nóng ran như thể có gì thiêu rụi, ngay chính từ bên trong, ngay trong cơ thể của gã.

“A…”

Đến cả nghĩ cũng không còn nghĩ được nữa. Da mặt gã đồ tể bỗng nhiên phát ra những thứ âm thanh xèo xèo như thể miếng thịt nằm trên chảo rang. Mọi thứ đều mù mờ và huyền ảo.

Đằng Long không thể cự lại Huyết Nguyệt Cấm Giới, y ngay sau đó cũng ngất lịm đi tức thì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK