Chương 31. Giải đố
Một câu đố có thể có nhiều lời giải, cũng có thể chẳng có lời nào hợp lí. Điều quan trọng… người ta muốn lời giả nào đáp ứng mục đích cá nhân?
…
Gió lặng chẳng qua chỉ để làm cho Đằng Long yên tĩnh một chút. Y muốn suy nghĩ, y muốn giải được câu đố Nguyệt chủ đưa ra.
“Chào!”
Mặt nước dậy lên sóng nhẹ, Đằng Long bất chợt mở tung đôi mắt của y. Khóe mắt cay cay và thầm có vài giọt nước. Không phải vì quá xúc động nên khóc, đơn giản là vì phải cố gắng lắm Đằng Long mới làm chủ được đôi mắt của mình.
“Hừ…”
Đằng Long nhếch mép, một làn khói trắng từ trong cơ thể của y phả ra bên ngoài không gian. Ban đầu còn tưởng rằng y thất kính với mình nhưng không, Nguyệt chủ chợt nhận ra Đằng Long không còn tồn tại ở trước mặt mình nữa. Y đã chìm trong một thế giới khác. Không phải thực tại, đó là thế giới bên trong con người của y.
“Đột nhiên lúc này ta lại không thể biết y nghĩ gì?” Nguyệt chủ thầm nghĩ.
Không phải là y đang nghĩ! Đằng Long tìm đến một thứ gì khác vẫn luôn tồn tại.
“Cuối cùng ngươi lại đến rồi?”
Âm thanh khàn khàn vang lên trong một không gian tăm tối. Không khí có vẻ trong lành, Đằng Long không hề ngửi thấy bất kì mùi tanh hay khét như trước. Chỉ là không thể nhìn thấy mà thôi.
Tách! Mặt nước dưới chân rung động một cách nhẹ nhàng. Biết rõ là đang có người đi đến, Đằng Long liền mở miệng hỏi.
“Tại sao ta lại không nhìn thấy ngươi?”
Tại sao ư? Bởi vì đôi mắt Đằng Long khi đã chìm sâu vào huyễn cảnh thì ngay lập tức mất đi thị lực, không thể nhìn thấy được nữa.
“Ta cũng không nhìn thấy ngươi! Mắt ta cũng mất thị lực lâu rồi!”
Đúng là ma ảnh cũng đã trở nên mù lòa. Hắn bước đến trước Đằng Long với một hốc mắt đen tuyền. Sợi xích trói tay khi xưa đã không còn nữa, tuy vậy vẫn không thể nào chạm được vào người đối phương.
Tại sao?
Ma ảnh chỉ cần đưa tay khẽ chạm vào trán Đằng Long lập tức một luồng bỏng rát nổi lên. Có cái gì đó giật mạnh làm cho những đầu ngón tay của hắn đau nhói ngay cả những vệt màu đỏ trên tay cũng sẽ đột nhiên vụt tắt. Sức mạnh của ma ảnh bị thứ gì đó trên trán Đằng Long ngăn chặn? Cánh tay phải với những chiếc vảy màu đen tạo nên đường rãnh kẻ chỉ cho dòng chất lỏng màu đỏ lưu thông. Cánh tay không khác gì thanh kim loại đang bị nung đỏ. Những giọt màu đỏ nhỏ xuống mặt nước tí tách và loang ra thành vũng, liệu rằng Đằng Long chìm trong vũng ấy thì sẽ trích xuất được luồng chân khí màu đỏ giống như ba năm về trước hay không? Chỉ biết một khi chạm vào đến trán Đằng Long, chân khí màu đỏ của ma ảnh cũng bị đánh xèo một cái rồi bay hơi tan biến. Mặc dù luồng khí ấy cũng nóng rực vô cùng.
Vốn dĩ đã nóng thế rồi vậy mà vẫn bị làm tan chảy là sao?
Ranh giời vô hình đột ngột dựng lên giữa hai cá thể, không phải là tấm màn chắn hay một bức tường ngăn cách nào đó. Đơn giản chỉ là một mảnh chỉ chăng cắt ngang hồ nước Đằng Long và ma ảnh đang đứng.
Từ từ, từ từ, Đằng Long có thể nhìn thấy lại được. Không phải là đã trở về thực tại rồi ư? Không đâu, trước mặt Đằng Long là một tấm gương soi rọi chính bàn thân y. Xung quanh là một không gian vô tận nhưng lúc này y lại chỉ thấy chính mình?
Một kẻ thiếu niên tiều tụy với mái tóc bấm ngang vai. Đằng Long trên miệng lấm tấm vài sơi râu xanh, khuôn mặt gầy guộc và đôi gò má hóp lại. Đã bao lâu rồi y chưa soi gương? Chính là sau cái đêm huyết nguyệt ấy, Đằng Long chưa từng một lần nhìn nhận bản thân mình cả. Y đã trở thành con người như thế nào đây? Một cánh tay phải lấp ló sau tấm áo choàng, từ ngực trở xuống vai, Đằng Long không hề có chút cảm giác với những bộ phận ở đó. Một phần cơ thể đã không còn thuộc về y?
Ực!
Yết hầu nhô cao rồi thụt xuống! Một trường mặn đắng xộc lên trên mũi Đằng Long sau khi nuốt miếng nước bọt.
“Là ta đây sao?”
Đằng Long tự nhủ. Là con người y đây sao hay chỉ đơn thuần là một thân xác tiều tụy.
“Ta hiểu rồi!”
Ma ảnh lên tiếng ở phía bên kia. Hắn hiểu cái gì rồi chứ?
“Thì ra có người không muốn cho ta gặp ngươi!”
Đằng Long và ma ảnh ở cùng một chiều không gian nhưng lại không thể nhìn thấy được nhau. Hai người luôn bị ngăn cách bởi một tấm gương, khiến cho Đằng Long chỉ nhìn thấy được bản thân mà không tài nào nhìn thấy ma ảnh.
“Ngươi hiểu gì chứ?” Đằng Long bất giác hỏi.
“Một câu đố!” Giọng nói ma ảnh liên tục vang vọng nhưng nhỏ dần. “Khi nào ngươi có lời giải, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
“Ta… chờ ngươi!”
Câu ấy không biết lặp lại bao lần bên tai Đằng Long? Trăm lần, nghìn lần hay vạn lần? Một câu đố, một lời hứa hẹn gặp mặt. Rốt cuộc Đằng Long có thể tìm được lời giải hay không?
Và liệu… nó có mang lại cho y những niềm an ủi?
…
Tấm gương đang dần bị bóp méo, ở giữa của nó đang bị tách ra để lộ một khoảng không gian làm cho ánh sáng lùa vào. Ánh sáng màu vàng chiếu đến chói lòa đôi mắt Đằng Long…
Không phải! Là do y đã mở mắt ở ngoài thực tại đấy thôi, làm gì có ánh sáng nào lóa mắt. Trước sau cũng chỉ một vài chảo lửa leo lét vì sắp hết củi mà thôi.
“Ta hiểu rồi!” Đằng Long bất chợt lên tiếng. Tiếng nói của y trầm ổn làm cho Nguyệt chủ có phần hiếu kì.
“Ngươi hiểu cái gì?” Nguyệt chủ hỏi.
“Ngươi bắt ta một trăm ngày, ngày nào cũng cho thân thể của ta ngâm trong bồn tắm. Kì thực là đang ngâm thuốc để loại hắc khí tồn tại trong người của ta.”
Hai đầu gối Đằng Long dựng lên vuông góc, tay trái của y thả lỏng ở trên thành ghế cho dù vẫn đang bị một cơ quan kẹp chặt. Tinh thần của y quả thực điềm tĩnh lạ thường.
“Rốt cuộc thì ngươi còn giấu điều gì đã làm với ta?” Đằng Long lạnh lùng.
“Ha ha ha…”
Nguyệt chủ ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Ngươi rõ ràng đã biết tại sao lại còn muốn hỏi? Ngâm thuốc để mà tiêu trừ hắc khí ở trong nội tại cơ thể của ngươi.”
“Không chỉ ngâm thuốc!” Đằng Long phản bác. “Một trăm ngày này lúc nào cũng có thời điểm ngươi đến để truyền chân khí cho ta. Ngâm thuốc chỉ để đảm bảo cơ thể của ta khỏe mạnh mà thôi. Bởi vì trăm ngày hôn mê ta không thể nào ăn uống được gì. Liên tục ngồi trong thùng nước, do đó ngươi đã hòa vào trong đó các loại thuốc bổ có thể ngấm qua da thịt?”
“Nguyệt chủ… rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Hừ!”
Nguyệt chủ bước sang bên phải một bước rồi lại nghiêng người đánh giá Đằng Long. Đứa trẻ này một khi tra khảo người khác ánh mắt cũng đáng sợ lắm, là một mục quang chằm chằm không hề xao động. Ánh mắt xuyên tâm có thể đánh gục biết bao thiếu nữ, chắc hẳn cũng có thể hạ gục bấy nhiêu kẻ thù?
Bốp!
Lần này Nguyệt chủ dùng tay phải tát mạnh Đằng Long. Thế là đều cả hai bên, quả thực xương hàm của y lúc này có phần hơi nhức.
“Có người nhờ ta tiêu trừ hắc khí cho ngươi.”
Nghe xong câu này ánh mắt Đằng Long chợt xung động, cơ mặt của y có phần căng ra vì… khó hiểu. Trên đời còn ai có đủ khả năng chống lại Hắc khí nữa chứ?
“Đừng ngạc nhiên! Ta không thể nào hóa giải được nó! Chỉ là một phần lúc trước hòa vào cơ thể của ngươi mà thôi.”
Là phần Hắc khí hòa vào mạch máu của Đằng Long trong lúc giao đấu với Ngưu Quảng. Sau trận chiến ấy, Đằng Long cũng không biết nữa, y không biết mình thoát ra bằng con đường nào. Chỉ biết hằng đêm khi nằm quấn chăn tại quán trọ của lão Vương, y vẫn thấy lạnh. Bất kể xuân hạ thu đông, ngày nào Đằng Long cũng phải quấn chặt lấy chăn. Đơn giản là vì hơi lạnh của hắc khí, đêm nào nó cũng ùa về, đêm nào nó cũng xuất hiện dày vò cơ thể Đằng Long. Nỗi đau tột cùng ấy có lẽ khắp thế gian này không ai đã từng chịu đựng.
Có người nhờ ư? Ai nhờ Nguyệt chủ cứu chữa cho y? Vả lại trên đời ngoài Sơn thần ra vẫn còn có vị cao nhân đủ sức khống chế hắc khí hung hiểm này sao?
“Ta rất hiếu kì…” Nguyệt chủ tiếp tục hỏi. “Ấn ký trên cánh tay ngươi… có phải là phong ấn áp chế hắc khí hay không?”
“Không sai!”
Thiên Ấn trên cánh tay phải, Đằng Long biết cách đảo chiều để hóa giải nó nhưng lại không hề biết cách kích hoạt. Thành ra y chỉ có thể phá giải Thiên Ấn để dùng hắc khí chứ không tài nào sử dụng Thiên Ấn để áp chế nó. Luồng khí hung hiểm sau khi thoát ra đã hòa vào máu và luôn tồn tại trong người Đằng Long. Do đó lúc nào cũng có khả năng trỗi dậy hành hạ cơ thể của y.
“Ta rất ngưỡng mộ người này! Chỉ một ấn ký đơn giản cũng đủ giúp ngươi áp chế Hắc khí hung bạo. Quả thực phi thường!”
“Ngươi biết người này ư?”
Đằng Long hỏi lại và y cũng thầm so sánh khả năng của sư phụ mình với người đối diện. Kì thực Nguyệt chủ vẫn kém xa, bởi vì không giống Sơn thần, Nguyệt chủ chỉ có thể tiêu trừ phần nhỏ hắc khí thoát ra bên ngoài mà thôi. Trong khi Sơn thần có thể áp chế tương đối toàn bộ hắc khí trong thời gian dài.
“Trưởng bối của ngươi không biết! Nhưng ta đoán được người đó tiêu trừ hắc khí thoát ra khỏi sự không chế của ấn kí đó thế nào.”
Đằng Long cũng rất muốn biết, rốt cuộc Sơn thần đã dùng cách gì để mà cứu chữa cho y?
“Mỗi khi hắc khí thoát ra bên ngoài, chắc hẳn người đó lại lấy thân mình hấp thụ cho ngươi. Nếu không… Đằng Long ngươi nghĩ mĩnh sẽ sống được đến bao nhiêu tuổi?”
“Thì ra…” Câu nói của Nguyệt chủ làm cho Đằng Long chấn động vô cùng. Trái tim lập tức đập mạnh thình thịch, huyết quản bỗng chốc dâng trào một niềm sợ hãi. Đằng Long cố lấy hết sức mà hít thật sâu, y đang khó thở, y đang thực sự thiếu đi dưỡng khí.
“Sư phụ ơi, ơn nay của ngài, làm sao đệ tử có thể báo đáp?” Thầm nghĩ trong lòng mà chẳng thể nào nói ra.
Khóc đi! Không thể tài nào nhỏ được một giọt nước mắt, nhưng cái thứ bóp nghẹn tâm can của y vẫn cứ siết chặt. Đau đớn vô cùng! Thứ đáng sợ hơn cả lệ chỉ có thể là huyết lệ mà thôi! Lệ chảy trong tim!
Đằng Long bây giờ vỡ lẽ, Sơn thần hấp thụ hắc khí cho y như thế chẳng khác ngài đem sinh lực của ngài truyền sang. Sự sống Đằng Long hoàn toàn là do sư phụ của mình ban cho.
Câu đố trong lòng của y cuối cùng đã được giải đáp!
Ơn cưu mang, công dưỡng dục Đằng Long còn chưa kịp báo. Bây giờ đến lượt sinh khí của ngài cũng bị tổn hao ngày này qua ngày khác sau từng ấy năm.
“Sư phụ, rốt cuộc Đằng Long có gì xứng đáng để người làm vậy hay không?”
Đã bao lâu rồi y mới có được cảm giác đau đớn thế này?
…
Xào xạc!
“Nổi gió rồi?” Nguyệt chủ cảm thán. Ở cái đất xa lạ này đôi khi mưa phùn ẩm ướt cũng đủ làm cho người ta khó chịu.
Nguyệt chủ chẳng thèm để ý thêm nữa, người này quay sang thuộc hạ đang nằm sõng xoài vì một chưởng lực của Đằng Long lúc nãy. Hắn đang chồm dậy và dâng cung kính trước mặt Nguyệt chủ. Hai tay của hắn đang cầm thanh kiếm trước mặt, lưỡi kiếm vẫn nằm trong bao im lìm nhưng mà dường như khí thế đã được xuất động? Thanh kiếm cuối cùng trả lại cho chủ, đây chính là Nguyệt Hồn kiếm mà người này sử dụng để giành lại Đằng Long trong tay Hà Phương.
Việc đã hoàn thành, Nguyệt chủ sao lại cần dùng đến kiếm ở đây? Đằng Long có phần không hiểu, đối phương đã bắt được y, khống chế được y. Thực lòng chẳng cần một chút vũ lực nào nữa bởi vì Đằng Long hoàn toàn không phải là đối thủ của người trước mặt. Nguyệt chủ nội lực rất cao đồng thời thân pháp vô cùng ảo diệu. Ngay cả đến một chiêu kiếm sơ đẳng nhất của Nguyệt chủ Đằng Long cũng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến.
Chói mắt!
Nguyệt chủ tuốt kiếm khỏi bao, một màu sáng trắng của lưỡi kiếm lóe lên làm cho mọi người xung quanh khó chịu. Sau đó ngay lập tức, ánh sáng nhẹ dịu đi đôi chút khi mà sự chói lòa chuyển dần sang màu đỏ. Màu đỏ bao trùm là do chân khí ở lưỡi kiếm bốc lên.
Màu đỏ thường nhắc người ta nghĩ đến ánh lửa, tuy nhiên ở đây màu đỏ lại mang theo sự âm hàn. Không hề có chút ấm nóng nào cả, Nguyệt Hồn kiếm mặc dù sáng rực nhưng lại làm cho không gian xung quanh trở nên ớn lạnh. Thuộc hạ của Nguyệt chủ câm như hến, chính hắn đã từng sử dụng Nguyệt Hồn để giao đấu với Hà Phương. Và rồi không chỉ đổi thủ bị thương, đến người sử dụng thanh kiếm này cũng bị nó làm tổn hại.
Phải chăng năng lực của Nguyệt chủ và tên thuộc hạ đã ở khoảng cách hoàn toàn khác biệt? Nguyệt chủ cầm bên tay phải rồi bất chợt…
Xoẹt!
Một đường hoành kiếm vung ra phía sau, thậm chí nhãn quan còn chẳng nhìn đến lưỡi kiếm của mình. Bốn người nô tì lập tức lăn ra chết thảm. Nguyệt chủ sau khi ra tay hạ sát bọn chúng thì liền hạ kiếm trước mặt Đằng Long. Một dòng máu đỏ chảy dài trên mặt kim loại sắc lạnh. Nhân mạng con người đôi khi cũng thật rẻ mạt.
Có kẻ muốn chết nhưng không được chết. Có người thì lại chẳng được sống một cuộc sống bình yên.
Giết người… chẳng qua chỉ là động tác vung kiếm đối với Nguyệt chủ mà thôi. Người này không chút mảy may thương xót.
“Tại sao?” Đằng Long lạnh lùng.
Bốn người hầu này đã theo Nguyệt chủ từ nơi xa xôi đến đây, hàng ngày vẫn lo cơm nước giặt giũ đồng thời cũng là những người chuẩn bị bồn ngâm thuốc cho Đằng Long. Tại sao Nguyệt chủ lại giết?
“Bọn chúng là người của ta. Là sống hay chết cũng đều do ta quyết định, Đằng Long ngươi quản được sao?”
“Ta không muốn quản, chỉ là muốn biết tại sao mà thôi?”
“Hừ!”
Kì thực Đằng Long chăm chú thanh kiếm hơn là con người Nguyệt chủ. Giọt máu mải miết chà xát trên bề mặt trơn tuột của kim loại, tưởng chừng có thể tìm đến mặt đất nhưng không, những giọt máu đào bay hơi chỉ trong chớp mắt khiến cho Đằng Long cau mày. Người này thậm chí không muốn bất kì thứ gì vấy bẩn lên lưỡi kiếm, kể cả là máu.
Vậy thì nội lực truyền ra từ bàn tay kia mạnh đến nhường nào?
“Ngươi có thể nghĩ… ta giết bọn chúng là vì ngươi!”
Vì Đằng Long? Nực cười thật, Đằng Long cảm thấy lời giải thích của Nguyệt chủ chẳng có một chút thuyết phục nào cả. Nguyệt chủ cũng vậy, đâu cần phải nói sự thực với y?
“Sao nào? Ngươi không tin ư?” Mặc dù hỏi lại nhưng Nguyệt chủ thừa biết Đằng Long sẽ chẳng thể tin, con người của y là vậy.
“Ngươi chẳng cần tin cũng được!” Nguyệt chủ tiếp tục. “Nhưng thân là bậc trưởng bối, ta có trách nhiệm với một kẻ ngốc như ngươi. Đúng! Ngươi quả thực là một kẻ ngốc.”
Pặc!
Bàn tay Nguyệt chủ nắm chặt thái dương Đằng Long khiến nó đau buốt. Chỉ trong thoáng chốc y đã cảm tưởng thủ cấp của mình có thể nổ tung sau khi bị thứ kình lực mạnh mẽ đến thế tác động. Ánh sáng không xuyên qua nổi bàn tay, trước mắt Đằng Long toàn bộ là một màu đen cùng với hương thơm phảng phất. Mùi hương phát ra từ làn da thịt của Nguyệt chủ quả thực rất thơm. Khác biệt hoàn toàn mùi khói khi y còn bị giam giữ trong phòng.
“Ta hiểu rồi!” Đằng Long lên tiếng. “Đốt hương không phải là để làm cho thần trí của ta bất định, kì thực đốt hương chỉ để che đi mùi hương phát ra từ chính cơ thể của ngươi mà thôi!”
Vừa mới nói xong thì ngay lập tức những đầu ngón tay của Nguyệt chủ ngày càng bấm mạnh vào hai thái dương, Đằng Long cảm nhận như thể lớp xương mỏng dính của mình sắp sửa bị lõm vào một hố sâu. Thêm một câu đố mà y đã giải được xong, tuy nhiên có vẻ lại là một điều xúc phạm đến Nguyệt chủ thì phải?
“Ngươi chưa bao giờ thực sự đi giải câu đố của mình?” Nguyệt chủ lạnh lùng. “Ngươi luôn nằng nặc muốn biết bản thân là ai nhưng chưa bao giờ thực sự tìm hiểu về nó. Đằng Long ngươi cứ mãi u uất trong một cái vòng luẩn quẩn. Chẳng lẽ phải biết thân phận ngươi mới định nghĩa được bản thân mình? Trong khi tất cả những gì trước nay ngươi làm ngươi đều tự mình phủ nhận? Bọn người Tiên tộc coi ngươi như con quỷ dữ sau khi ngươi giúp bọn chúng tiêu diệt một kẻ đại nghịch?”
“Không…”
Tiếng nói liên tục văng vẳng bên tai Đằng Long, lúc này dường như chỉ có duy nhất một người đang nói đó là Nguyệt chủ. Đằng Long bất động và cũng chỉ biết lắng nghe mà thôi. Nhưng liệu tiếng lòng của y cũng đang vang lên đâu đó quanh đây rồi nhỉ?
“Ngươi quan tâm đến bọn chúng làm gì? Phải chăng người ngoài đánh giá thế nào đó mới là con người ngươi, đó mới là một thân phận mà ngươi chấp nhận? Đổi lại nếu ta là ngươi, hôm đó chắc chắn sẽ không kẻ nào sống sót.”
“Hừ! Ngươi luôn tâm niệm muốn chết? Vậy thì tại sao ngươi không thể chết, ngươi vẫn còn sống lay lắt suốt ba năm qua còn gì? Người dùng Thiên Ấn hi sinh linh khí của mình để ngươi được sống, Như Tranh cũng chết để ngươi được sống, Hùng Vũ cũng vậy. Không phải sao?”
“Đáng lẽ ngươi vốn không được u uất! Ngươi nghĩ mình không xứng đáng được nhận những gì mà họ ban cho? Không! Không đâu…”
Cơn gió làm cho cành tre nghiêng ngả, thêm một cơn, rồi một cơn nữa. Bầu trời đêm bỗng dưng dậy sóng, những giọt nước mưa rơi xuống dưới đất bồm bộp không ngừng.
Nghẹt thở! Đằng Long lúc này dường như nghẹn đắng cổ họng, y không biết được lời nói Nguyệt chủ đưa ra là có ý gì?
“Vấn đề của ngươi là ở chỗ đó! Ngươi nghĩ quá nhiều! Những gì mà họ ban cho ngươi cũng tức là ngươi xứng đáng được nhận. Thậm chí ngươi còn cao quý hơn thế nữa kia! Đừng bao giờ hạ thấp bản thân của mình! Ngươi hãy ghi nhớ lời khuyên của bậc trưởng bối đưa ra cho ngươi, có lẽ nó sẽ giúp ích cho ngươi sau này.”
“Con người của ngươi ư? Thứ quyết định nó không phải thân phận của ngươi, cũng không phải là những đánh giá của bọn người ngoài dành cho ngươi. Mà đó là… người mà ngươi hướng đến!”
Bỏ qua tất cả và hướng đến tương lai? Phải chăng đấy chính là ý Nguyệt chủ đưa ra, Đằng Long vì mải để ý quá nhiều xung quanh nên không tài nào chú ý đến bản thân mình. Giờ đây y chỉ đơn giản tập trung vào nó là được. Con người của y ra sao, sẽ do chính y quyết định?
“Giờ thì nói cho ta biết… ngươi là ai?”
“Đằng Long ngươi là ai? Hả!”
Nguyệt chủ hét lên ngay lập tức! Chất giọng người này sau đó bị bóp méo thành một âm thanh lúc trầm lúc bổng pha trộn vào nhau. Lấy chân đạp mạnh vào ghế, Nguyệt chủ là cho cả Đằng Long và ghế bay về phía sau. Người này sau đó vung kiếm chém vào không trung, nhìn qua thì tưởng chừng là một chiêu kiếm vu vơ. Kì thực kiếm khí xuất ra vô cùng chuẩn xác, nó chỉ hướng đến cơ quan vẫn đang kìm kẹp Đằng Long mà thôi.
Choang!
Tự do rồi! Cơ thể Đằng Long đã không còn bị vật gì kẹp chặt, y bay một đoạn đập lưng vào bậc thềm sau đó trên miệng phun ra một ngum máu đen. Rõ ràng kình lực Nguyệt chủ phát ra không hề nhẹ nhàng, người này cũng chẳng có ý nương tay cho hậu bối. Tuy thế Đằng Long lại thấy thoải mái, luồng khí ở ổ bụng dồn nén nãy giờ cuối cùng đã theo ngụm máu mà tuôn ra ngoài. Phồng lên rồi xẹp xuống, lồng ngực Đằng Long đang thở dốc không ngừng. Lúc này y từ từ đứng dậy giữa đêm tối mịt mù.
“Tên ta là Đằng Long! Đội trưởng Hắc kì sơ đẳng. Ta là…”
Mọi người cùng nín thở, tên tùy tùng của Nguyệt chủ, hoặc ngay chính bản thân Nguyệt chủ cũng thế, bọn họ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Đằng Long.
“Con trai của Hùng Vũ quân, tộc trưởng đời thứ mười hai của Tiên tộc! Ta… là người kế thừa của ông ấy!”
Giọng nói ngắt quãng là vì Đằng Long còn đang thở dốc, tuy nhiên chẳng ai để ý điều đó. Một người mải mê kinh hãi vì câu nói của y, người khác thì tỏ ra điềm tĩnh. Cuối cùng thân phận của y cũng đã được chính miệng y đưa ra. Từ sâu thẳm trong tim, Đằng Long đã không dám tin điều đó, chính y còn không dám tin khi nghe Hùng Vũ thú nhận trong cái ngày mà ông từ giã cõi đời. Hôm nay thì sao? Có lẽ mọi chuyện bắt đầu thay đổi.
“Quả đúng không ngoài dự đoán của ta?”
Nguyệt chủ thầm nghĩ, cuối cùng thì người này cũng đánh thức được kẻ chấp mê không tỉnh bấy lâu. Một khi đã tỉnh, y sẽ trở thành một người rất đáng chờ đợi. Trong khi ấy, tên tùy tùng Nguyệt chủ đem theo tỏ ra vô cùng sợ hãi, thì ra nhân vật mà chủ nhân hắn giam giữ bấy lâu lại có thân phận chẳng hề đơn giản.
…
“Cái gì?”
Vẫn còn một người! Tiểu Trụ nghe xong câu nói của Đằng Long thì chợt điên đảo, thoáng chốc hắn đã không thể hiểu nổi chuyện gì xảy ra. Đằng Long, rồi Hùng Vũ quân, rốt cuộc một người là cha và một người là con? Máu mủ của tộc trưởng vẫn còn người khác ngoài hai vị dòng đích là Hùng Việt quân và mỵ nương Mỹ An? Trời ơi, tại sao có thể như thế được chứ?
Mọi thứ như đảo lộn, tên ác quỷ mà Tiểu Trụ cũng hùa vào theo người dân Tiên tộc lại có huyết mạch của các vị tổ tiên tối cao, của tổ phụ tổ mẫu trong huyền thoại? Người kia nói đúng, Đằng Long y đã giúp Tiên tộc tiêu diệt kia đại nghịch cơ mà? Nhưng y cũng đã giết rất nhiều người vô tội. Rốt cuộc thì y là người có một thân phận cao quý hay là một tên ác quỷ máu lạnh?
Đôi khi người ta có thể chấp nhận cả hai, tuy nhiên Tiểu Trụ không thể rạch ròi như thế. Hắn lấy tay nắm chặt những sợi rơm và rồi tâm can cũng giằng xé không dứt. Tiểu Trụ nghe thấy có tiếng vù vù của gió…
“Chủ nhân… người…”
Tùy tùng của Nguyêt chủ hốt hoảng, hắn ta cảm nhận sát khí mạnh hơn bất kì lúc nào. Chưa bao giờ Nguyệt Hồn lại khát máu đến vậy, thanh kiếm đáng sợ bao nhiêu thì Nguyệt chủ cũng dầm âm độc bấy nhiêu.
“Ngươi muốn làm gì?” Đằng Long bình tĩnh hỏi.
“Giết người!”
Giết người ư? Nguyệt chủ đang đứng đối diện tùy tùng và Đằng Long, mục tiêu sẽ là người nào. Tiểu Trụ chẳng muốn biết, hắn ta một mạch đứng dậy từ mái rơm và quay đầu bước đi, nhưng chợt có thứ gì đó đã níu hắn lại.
Đằng Long! Phải rồi, trước đây Tiểu Trụ đã tự dặn mình không nên dây dưa với tên ác quỷ này thêm phút nào nữa. Hắn cũng tự thấy hổ thẹn và kinh tởm khi biết y là một kẻ máu lạnh, một kẻ giết người không ghê tay trong khi trước đây cùng đội Hắc kì với y. Giết Ngưu Quảng hay Vũ Lâm cũng chẳng ảnh hưởng gì đến miếng cơm của Tiểu Trụ nhưng y có biết mình sau đó giết bao nhiêu người vô tội? Chết là đáng lắm! Đằng Long chắc chắn sẽ chết dưới tay Nguyệt chủ mà thôi, y không thể nào địch lại người này cộng thêm cả tên tùy tùng kia được. Chết đi thế gian này sẽ bớt một kẻ ác ma vô đạo. Tiểu Trụ đã có lúc mong muốn một điều như thế, thậm chí mong muốn mãnh liệt là đằng khác. Nguyệt chủ giết chết Đằng Long cũng là trừ hại cho dân mà thôi, không có gì phải áy náy.
Nguyệt Hồn kiếm rực sáng trong đêm, lưỡi kiếm chĩa thẳng về phía Đằng Long làm cho tên tùy tùng kinh hãi. Quả thực tâm tư chủ nhân của hắn vô cùng khó hiểu, một mực cứu chữa cho Đằng Long rồi lại muốn tự tay giết chết? Sinh mạng đối với Nguyệt chủ như thể một thứ tiêu khiển giải trí vậy.
“Ta mặc kệ!”
Tiểu Trụ quyết định không thèm để tâm đến chuyện bao đồng này nữa. Thế nhưng hắn không tài nào cất bước lên nổi. Ác ma hay huyết mạch cao quý, tất cả gạt sang một bên, Tiểu Trụ chỉ nhớ khi xưa Đằng Long đã từng động viên hắn, động viên Đại Trụ em trai hắn. Hơn nữa chỉ có Đằng Long là giúp đỡ hai người, có thể là Đằng Long trước kia, y không bao giờ coi khinh Tiểu Trụ và Đại Trụ. Cũng nhờ có y mà hai anh em hắn mới quyết tâm ở lại khu nhà bếp được đến ngày hôm nay.
Mặc kệ là gì đi nữa. Có là ác ma hay là con đẻ của Hùng Vũ quân, thấy chết mà không cứu mới là đại nghịch bất đạo!
Vù! Thân ảnh gầy guộc bốc chốc lao vút từ trên mái nhà đáp xuống bên cạnh Đằng Long.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK