Chương 22. Hóa sư tâm pháp
Bề ngoài dù nhã nhặn thanh tao, bên trong ẩn tàng một luồng kinh liệt.
…
Tại một sơn bản xơ xác tiêu điều của Man tộc, nơi đây trước giờ chỉ là không khí trầm lắng ảm đảm thì trái lại, mấy ngày hôm nay bỗng dưng nhộn nhịp lên hẳn. Căn nhà gỗ to lớn ở vị trí trung tâm chính là địa điểm để cho mọi người tụ tập. Đàn ông thì chốc chốc lại khiêng đến những con vật nuôi để nhốt vào chuồng. Nào là trâu lợn, nào là gà dê. Tất cả đều được nhốt vào những nơi theo đúng quy định trước sự phân phó của ông già làng. Đàn bà thì khác, họ luôn túm năm tụm ba rồi tỉ mẩn làm những chiếc bánh theo lời căn dặn. Họ không phải bổ củi, họ không phải bắt gia súc, bởi vì những việc nặng nhọc đó đàn ông trai tráng khắc làm. Nhưng thứ đàn ông trái tráng không làm được chính là những việc của họ. Đàn ông thô lỗ và chóng chán, họ không tài nào chịu khó tỉ mẩn đến từng chút một như người phụ nữ. Đàn bà làm việc nhẹ nhưng không phải cứ nhẹ là dễ.
Năm trăm chiếc bánh dày nhỏ cùng với hai chiếc bánh dày lớn cỡ bằng bốn người mới khiêng cho nổi. Đó là một phần công việc những người đàn bà trong bản hoàn thành trong tối hôm nay. Buộc phải hoàn thành, bởi lẽ số bánh này sáng mai sẽ được người ta đem đi làm lễ. Nếu như số lượng không đủ tất nhiên việc cũng chẳng thành. Điều ấy sẽ là mắc tội với ông già làng đó thôi.
Những tiếng lã chã chày cối vang lên, hai người con trai khỏe khoắn vẫn đang liên tiếp giã chày vào hạt gạo nếp đã được đồ kĩ hai lần. Chẳng mấy chốc chúng liền hòa quyện vào nhau thành khối màu trắng vào dẻo qoẹo. Những người phụ nữ thì ngồi cạnh chiếc cối, họ chờ cho lúc gạo nếp hòa quyện hết mức thì lấy chúng ra và vo vào tay làm thành khối cầu xinh xắn. Đến đây những chiếc bánh dày đã được hình thành, chỉ chờ việc đem đi luộc. Việc xoa bánh đòi hỏi khéo léo và tỉ mỉ, thế nên chẳng thể giao cho lũ đàn ông kia được. Công việc gói bánh tuyệt đối không giao cho bọn trẻ con, những đứa con gái mới lớn chỉ được ngồi cạnh học hỏi các bà các mẹ mà thôi.
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, thoáng chốc đã là nửa đêm. Bánh dày trắng xóa tất cả đều được bày ra la liệt ở cái sân rộng trước nhà. Bình thường khu bếp của người trong bản sẽ được đặt ở một gian nhà trên, tuy nhiên số lượng cỗ bàn hôm nay quá lớn, người ta khiêng đến sáu, bảy chiếc nồi phục vụ cho việc luộc bánh. Vài ba chiếc khác là để chuẩn bị sắp cỗ ngày mai. Củi đã chất đầy một góc, nguyên liệu cũng sẵn sàng. Chỉ chờ hiệu lệnh của vị già làng, lửa tất sẽ được nổi lên.
“Đại nhân… hay là mời ngài hạ lệnh cho.”
Một người đàn ông cao tuổi tiến đến thi lễ với người thanh niên. Ông ta mái tóc đã trắng quá nửa, đôi tay phải chống chiếc gậy nếu không đi lại sẽ rất khó khăn. Khuôn mặt của người đàn ông đen sạm và nhăn nheo, rõ ràng dù đã ở tuổi xế chiều thế nhưng ông ta vẫn không thoát khỏi dãi giầm sương gió.
Người thanh niên thì khác, hắn dù ăn mặc giản dị thế nhưng luôn luôn toát ra một vẻ anh tuấn. Chính sự điềm đạm của hắn lại là cái thứ thu hút ánh nhìn mọi người xung quanh. Một vị trưởng lão tài ba xuất chúng tại sao có thể bình dị được đến nhường này?
“Đàm Dũ Trực! Ông là già làng nơi đây, cớ sao việc nhóm lửa lại đẩy cho Mã Quang ta?”
Đàm bản không có bản chủ, Đàm Dũ Trực là người cao tuổi nhất làng, có lẽ vì thế ông ấy được mọi người kính trọng. Tất cả nhất nhất nghe theo những lời sắp đặt của ông lão. Quanh năm suốt tháng, sự tồn tại của Đàm bản phụ thuộc rất nhiều vào tài sắp xếp, ứng phó của Đàm Dũ Trực. Tuy thế ông ta không ở lâu mãi được, sẽ đến một ngày giời bắt ông đi. Chính vì lẽ đó, tìm được một người thay thế ông ta dẫn dắt Đàm bản là chuyện sớm muộn Mã Quang sẽ phải nghĩ tới.
Và cũng chính vì chuyện này, Mã Quag không nỡ tước đi niềm vui xế chiều của ông lão. Việc nhóm lửa, tốt nhất cứ để Đàm Dũ Trực tự tay làm lấy thì hơn.
“Ấy không, ngài là trưởng lão, ngài là bề trên, tôi đâu nào dám? Vẫn xin trưởng lão hạ lệnh cho.”
Đàm Dũ Trực vẫn đang cúi mình lễ phép. Mã Quang biết rõ để cho ông ta đứng lâu không tiện, hắn đứng dậy đi lại gần ông lão.
“Vậy được, để ta giúp ông!”
Mã Quang nắm tay Đàm Dũ Trực và hướng đến chiếc nồi to nhất ở giữa sân. Hắn cầm lấy cây đuốc một người đàn ông đưa cho, mọi người cứ nghĩ Mã Quang sau đấy sẽ nhóm lửa nhưng không. Mã Quang lại chuyển cây đuốc vào tay ông lão.
“Ta chỉ giúp ông được đấy đây thôi. Châm lửa vẫn phải là việc của Đàm Dũ Trực nhà ông đó. Nhanh lên, kẻo người trong bản chờ đợi.”
Lời nói Mã Quang nhẹ nhàng tựa làn nước, Đàm Dũ Trực biết rõ không thể bắt ép con người này được. Ông ta đành cầm cây đuốc cho vào đáy nồi. Ở những vị trí khác, mấy người đàn ông trung niên theo thế cũng bắt đầu nhóm lửa.
Dân bản bắt đầu hò reo và nhảy múa, đám trẻ con chạy nhảy khắp nơi như thể ngày hội đang đến với chúng. Vài đứa quần áo vá chằng vá đụp, bọn chúng nô đùa xung quanh bếp lửa, hơi nóng tỏa ra giúp cho cơ thể của chúng có thêm ấm áp. Vài ba đứa con gái thì ngồi bên cạnh các bà, các mẹ, chúng nghe bọn họ hát những câu hát tổ truyền. Chẳng biết lời ca có tự bao giờ, chỉ biết các bà các mẹ từ khi lấy chồng đã thuộc làu làu. Có lẽ lời ca sẽ được tiếp tục truyền đến cái đám con gái thông qua các bà, các mẹ, thông qua những buổi nổi lửa thế này.
Mấy người đàn ông thì lại tụm đông một chỗ, bọn họ làm vài hớp rượu cho ấm người trong những ngày đông. Cho dù lo bận làm cỗ nhưng lúc rảnh rỗi chỉ trực củi bếp thế này bọn họ cũng có khối chuyện để bàn. Từ chuyện ruộng chuyện nương cho tới cả chuyện to tát ở Man tộc.
Vài ba thiếu nữ vừa ngồi nghe hát lại vừa lấm lét hướng đôi mắt sáng của mình đến chỗ Mã Quang.
Ánh lửa bập bùng, lời ca tiếng hát cộng thêm người người cười nói vui vẻ. Mã Quang đúng là đang sống trong cảnh yên bình hết mức.
Nhưng mà yên bình được đến bao lâu? Mã Quang đâu phải tầm thường, hắn đã sớm nghĩ chuyện này rồi thôi. Nghĩ cách ứng phó hay nghĩ cách nào ngăn chặn?
Bão bùng cũng đã nhen nhóm từ trước, tất cả chỉ cần mồi lửa ngày mai?
…
“Xong chưa?” Một câu nói cộc lốc vang lên sau khi Mã Quang trở về chỗ ngồi của mình. Hắn đang ngồi cạnh bếp lửa, bên trên chỉ có một chiếc niêu nhỏ, các thứ bên trong dường như đã sôi ình ịch.
“Xong hết cả chưa?” Thêm một câu nói vang lên.
Mã Quang tựa hồ vẫn chưa hiểu rõ câu hỏi, hắn lấy chiếc đũa khuấy đều các thứ trong nồi sau đó vẫn luôn tiếp tục chờ đợi. Ánh mắt của hắn dừng lại với người đối diện hàm ý như thể bắt gã phải nói rõ thêm.
“Bà mẹ… mày có thôi ngay cái điệu cưa cẩm con gái nhà lành đi không? Mày xem, từ nãy đến giờ, mấy đứa choai choai cứ nhìn không ngớt kia kìa?”
Câu nói của gã đàn ông làm cho những cô mới lớn ở trong Đàm bản quay ngoắt mặt đi và đỏ ửng. Đúng từ nãy đến giờ bọn họ chỉ nhìn Mã Quang mà thôi, nhìn mãi bộ dạng anh tuấn của hắn.
“Ha ha…” Mã Quang nghe thấy câu nói chỉ biết nhếch mép cười trừ một tiếng.
“Uống…”
Gã đàn ông đưa tay giơ ra một bát rượu, vẫn là cái thú vui này, hắn ta chỉ có thú vui này thôi thì phải?
Ừng ực!
Cả hai cùng tu hết bát rượu đầy, cả hai bỏ mặc thế gian. Cho dù xung quanh ồn ào biết mấy, cho dù xung quanh nờm nợp bóng người. Thì ngược lại, dường như chỉ có Mã Quang và gã đàn ông là đang tồn tại.
Mã Quang từ tốn đặt bát rượu của mình xuống sàn, kì thực hắn đã uống hết từ lâu nhưng vẫn cố tình để bát trên miệng một lúc. Làm như thế đối phương chú ý đến cái hành động uống rượu nhiều hơn, gã này luôn muốn thi thố xem ai uống nhiều, xem ai uống nhanh hơn mà. Chính vì lẽ đó, gã đàn ông quên mất một hành động nhỏ, một ánh nhìn chăm chú sắc lẹm Mã Quang dành cho gã trong lúc còn đang giương bát ngụy trang.
Gã không thay đổi!
Đó là bề ngoài, với vẻ lôi thôi hoang dại, gã làm mọi người không thể chú ý đến mình. Gã làm mọi người tin rằng gã vẫn là gã trước kia. Nhưng trong sâu thẳm Mã Quang luôn cảm nhận được, sự thay đổi trong gã đang lớn dần. Cho dù không biết là gì? Chung quy vẫn là thay đổi. Mã Quang không hiểu được nữa, giữa gã và hắn hiện đang có một khoảng cách vô hình, nó làm cho gã tách biệt với hắn, không còn gần gũi thân tình với hắn như xưa.
“Là gì đây? Rốt cuộc là gì đây?” Mã Quang thầm hỏi.
Thay đổi là gì đây? Hay chăng lí do tại sao hắn lại trở nên xa lạ với gã?
“Đàm Vân Thắng ơi Đàm Vân Thắng? Mày vẫn còn là con người trước kia không chứ? Cái bụng của mày hiện vẫn lương thiện như xưa?”
Gã đàn ông nửa nằm nửa ngổi, tay trái của gã chống lên mang tai, tay phải vẫn cầm bát rượu. Khuôn mặt của gã luôn bị che đi phân nửa bởi những đốm sáng từ củi than. Đàm Vân Thắng trơ trơ nhìn vào Mã Quang mà như chẳng hề có chút cảm xúc.
“Uống không?”
Ngoại trừ mái tóc đã bị mọc lên lòa xòa thì dường như Đàm Vân Thắng không hề thay đổi. Gã vẫn say sưa với một thú vui thưởng rượu của mình, nhưng liệu gã uống bao giờ thì say?
“Ngày mai còn việc quan trọng, tốt nhất mày nên uống ít thì hơn.” Mã Quang nhắc nhở.
Nhưng gã có coi là gì? Mã Quang không uống thì gã tự uống một mình. Đàm Vân Thắng uống tiếp một bát rượu đầy. Kế đó gã liền thò tay vào trong nồi bốc lấy miếng thịt còn đang nóng hổi.
“Mới được có vài bát…”
Vừa nói Đàm Vân Thắng vừa cho miếng thịt vào mồm. Không gì ngon bằng mấy loại xương xẩu bỏ vào ninh kĩ. Thịt bám trên xương không rữa mà lại vô cùng thơm ngon.
“Chưa được tính là ít!”
Đúng thế, mới có vài bát đã thấm vào đâu. Mã Quang nhớ đến những tối say sưa cùng Đàm Vân Thắng. Bọn họ uống như thể quên hết đất trời, vậy nên chẳng biết ai say ai tỉnh. Say rồi còn biết điều gì được nữa?
Mã Quang nhếch mép, hắn giơ bát rượu lên miệng làm cho đối phương hứng chí. Đàm Vân Thắng cũng rót đầy bát rồi lại cầm lên.
“Có thế chứ! Uống đê!”
Cuộc vui này sẽ còn kéo dài bao lâu?
Ai mà biết được. Chỉ có một điều có thể khẳng định, chính nhờ những cuộc thế này, tửu lượng Mã Quang là thứ không thể đoán định. Muốn đánh gục Mã Quang bằng rượu trong lễ Nhất Đẳng ư? Ngọc Nguyên Đãng đã quá coi thường hắn rồi. Bởi lẽ, uống với một con ma rượu như Đàm Vân Thắng, Mã Quang cũng chưa một lần thất thế nữa là.
Vậy nên… ai mà biết được tửu lượng của Đàm Vân Thắng bao nhiêu?
“Tuy nhiên có điều…”
Trên đường đặt bát của mình xuống đất, Mã Quang âm thầm thốt ra một câu. Dường như nó còn ẩn chứa huyền cơ gì đó.
“Tao muốn kiểm chứng một thứ…”
Vút!
Câu nói vừa dứt, tay trái Mã Quang vốn đang giấu sau thắt lưng bỗng chốc đâm về phía trước. Trong cái ánh sáng lập lòe người ta vẫn có thể nhận thấy cái thứ kim loại sắc bén trong lòng bàn tay mềm mại của Mã Quang.
Tử Phách Long Nha!
Chiếc trâm cài tóc tự hồ vô hại thế nhưng vô cùng hung hiểm, nó là ám khí trác tuyệt Mã Quang sử dụng. Tử Phách Long Nha hướng thẳng đến trán của người đối diện. Chỉ cần vượt qua ranh giới là cái nồi thịt, ám khí tất sẽ trúng phải mục tiêu. Đàm Vân Thắng giữ thói quen uống xong sẽ liền bốc ngay miếng thịt, vậy nên đầu hắn hiện tại đang ở rất gần mép nồi.
Vù!
Cơn gió dù nhỏ nhưng nó vẫn đủ làm cho khói trắng lay chuyển không theo lẽ thường. Khói từ chiếc nồi bị đẩy đột ngột về phía của Đàm Vân Thắng, điều ấy chứng tỏ kình lực phát ra không phải là nhỏ.
“Lẽ nào mày vẫn không có đề phòng?” Mã Quang thầm nghĩ.
Hắn đang do dự, nên tiếp tục hay là thu tay? Chỉ cần một tấc nữa Tử Phách Long Nha sẽ đâm giữa trán của người anh em. Mã Quang muốn biết điều gì mà lại ra tay hạ sát Đàm Vân Thắng? Chỉ cần gã này phản ứng, Mã Quang sẽ ngay lập tức thu chiêu.
Tuy nhiên…
Mã Quang do dự quá lâu và Đàm Vân Thắng, gã cũng không có một chút đề phòng nào cả. Ám khí bay đến chẳng hề hay biết, kẻ thù động thủ cũng chẳng để tâm.
Tư chất đơn thuần đến độ quá thể rồi ư?
…
Phập!
Tử Phách Long Nha một mạch đâm trúng mục tiêu. Chiếc trâm cài tóc cắm thẳng giữa trán của Đàm Vân Thắng.
“Tại sao mày…”
Mã Quang dường như có chút hoảng hốt, hắn ta muốn nói tại sao đối phương lại không tránh né. Đàm Vân Thắng không có một chút tâm cơ đề phòng nào sao? Gã quá đơn thuần, gã cũng ngốc nghếch nữa. Như vậy có thể lăn lộn sống những ngày tháng nguy hiểm tiếp theo thế nào?
Mã Quang là muốn đối phương có chút tâm tư đề phòng, có chút suy tính cho việc tương lai? Hắn luôn biết rõ Man tộc đầy rẫy nguy hiểm, Đàm Vân Thắng nếu không phòng thân thì tất sẽ phải bỏ mạng. Gã từng đắc tội với chính Lư Trường, cộng thêm Thuần Lang có ý trừ khử từ lâu. Vậy mà dường như Đàm Vân Thắng không hề có chút ý niệm về những điều này? Trong đầu hắn chỉ toàn rượu, rượu và rượu?
À quên, còn gái đẹp nữa. Đàm Vân Thắng không biết chối bay chối biến cái bẫy Ngọc Tà bày ra. Gã ngay lập tức đồng ý làm rể Ngọc bản? Hà cớ làm sao? Chẳng phải là do cái tật hám gái đấy thôi? Ngọc bản là muốn bành trướng thế lực nên mới thâu tóm trưởng lão, nào ngờ không thu được ai, lại thêm một phen bẽ mặt khi mà Lư Trường đại nhân xuất hiện bất ngờ phút cuối. Nhất đẳng hôm đó đã dạy cho Ngọc Nguyên Đãng nhiều điều, nếu muốn bành trướng thế lực, ít nhất phải có bản lĩnh thực sự hơn người. Võ công không thể đấu lại trưởng lão mà lại dám lấy trưởng lão ra làm tiêu khiển? Ngọc bản sau đó đã sớm bị đưa vào tầm ngắm của cả Lư Trường và Hữu ngạn. Thậm chí ngay đến Mã Quang cũng sớm đề phòng.
Ấy vậy Đàm Vân Thắng vẫn muốn dây vào?
Gã chẳng phải Mã Quang, gã ngốc nghếch, gã không có được trí tuệ hơn người như Mã Quang. Thế nên là điều dễ hiểu mà thôi. Hơn nữa Ngọc Tà lại đẹp ngút ngàn như vậy? Thuần Lang hình như cũng có đôi phần xao xuyến?
Phen này thì…
Pặc!
Trường suy nghĩ của Mã Quang dừng lại. Hắn là lo sợ Đàm Vân Thắng chịu thiệt thòi sau cuộc hôn sự lần này, ấy vậy nên hắn đánh liều kiểm tra một phen. Kiểm tra thực lực của người anh em liệu có tiến triển gì không trong suốt ba năm vừa rồi?
Thất vọng!
Đàm Vân Thắng chẳng có lấy gì thay đổi!
Thế nhưng…
Cánh tay của Đàm Vân Thắng đang nắm chặt tay phải Mã Quang. Cũng may Mã Quang chỉ mới dùng đến một thành công lực, nếu không mũi nhọn trông như mũi kim thế kia của Tử Phách đã xuyên qua trán của gã mất rồi.
Nãy giờ Mã Quang chỉ dùng cái lối suy diễn của mình đánh giá người khác. Chứ hắn không đứng về phía đối phương. Liệu hắn có nghĩ Đàm Vân Thắng không hề chống trả là do coi hắn như người anh em, anh em thì sẽ không được làm hại lẫn nhau. Mã Quang dám dùng vũ khí trác tuyệt tấn công Đàm Vân Thắng, làm cho trên trán của gã chảy ra một vài giọt máu.
“Con mẹ…”
Điều duy nhất Mã Quang biết về thực lực của Đàm Vân Thắng… đó là chỉ lực hơn người. Điều đó giúp cho Đàm Vân Thắng đẩy ngược cánh tay Mã Quang ra xa.
Nhưng vẫn nắm chặt!
Đàm Vân Thắng rất khỏe, cánh tay của gã sở hữu lực đánh vô cùng mạnh mẽ. Đó là điều duy nhất Mã Quang hiểu được về người anh em. Nhưng chắc chắn một điều… lực đánh mạnh mẽ hay nói cách khác, thân thể cường tráng đến đâu cũng là không đủ sống trong một Man tộc đầy rẫy nguy cơ. Đàm Vân Thắng cần nhiều hơn thế, và có lẽ… gã cần Mã Quang bên mình.
Đàm Vân Thắng đẩy tay Mã Quang ra giữa nồi thịt, hơi nóng bốc lên làm cho cả hai bắt đầu thấy được bỏng rát. Tự nhiên…
Một luồng kình khí từ đâu ập đến làm cho Mã Quang thấy lạnh sống lưng. Không phải từ phía Đàm Vân Thắng mà là xung quanh. Dường như có đến hàng trăm hàn ngàn con mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn. Mắt của núi rừng?
“Hí…”
Đàm Vân Thắng rít lên một hơi, tay gã vẫn nắm chặt không buông cho dù Mã Quang có ý dừng lại. Lặng lẽ vận thêm ba thành công lực, Mã Quang quyết đấu với Đàm Vân Thắng đấy ư?
Vù vù!
Từng dòng khí đỏ thoát ra từ cánh tay rồi đi vào trong cơ thể đối phương. Nội lực của Hóa Sư tâm pháp là rất cường đại và cương mãnh. Mã Quang cho dù sở hữu bề ngoài thanh tao tuy vậy hắn vẫn luyện được nội công bá đạo thượng thừa của Man tộc. Sư phụ của hắn là một người đặc biệt, và nếu không có chuyện cấp bách như lúc đối đầu Thuần Lang, Mã Quang sẽ chẳng thể hiện ra ngoài rằng mình luyện được Hóa Sư tâm pháp đó đâu.
Ngay lúc này đây, Mã Quang dùng chính Hóa Sư để đấu chỉ lực với Đàm Vân Thắng? Ba thành nội lực? Không biết hắn có nghiêm túc quá không?
Mã Quang dùng nội lực Hóa Sư là muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Đàm Vân Thắng. Tay gã vẫn đang bóp chặt cổ tay Mã Quang, giữ cho hai người ở thế giằng co. Đôi tay đặt trên chiếc nồi đang sôi sùng sục, cho dù là giữa mùa đông, chốc lát bàn tay hai người đã ra mồ hôi lầm tấm. Cộng thêm hơi nóng bốc lên từ trong nồi nữa.
Đau rát! Bỏng rát tột độ! Đó là cảm giác của Mã Quang lúc này. Còn Đàm Vân Thắng? Hắn vẫn trơ trơ, đúng là con người sở hữu thân thể cường tráng có khác. Cho dù có bị hơi nóng tấn công cũng chẳng hề hấn gì cả?
Để xem…
Mã Quang âm thầm vận thêm hai thành nội lực. Một nửa nội lực của Hóa Sư tâm pháp đã được dùng. Năm ngón tay Mã Quang co quắp sau đó bấu mạnh vào mu bàn tay đối phương. Luồng khí màu đỏ truyền sang ngày một mạnh, đó là lợi thế giúp cho Mã Quang rụt lại bàn tay của mình ra khỏi không gian ở trên miệng nồi. Gần được rồi, chỉ cần một chút nữa thôi là hắn có thể thu được cánh tay của mình.
Nóng! Đàm Vân Thắng thấy nóng bởi vì cả cánh tay của gã đang bị hơ trên nồi nước. Có lẽ gã không nhận ra hơi nóng còn đến từ nội lực Hóa Sư? Thậm chí chính nó mới là nguyên nhân khiến cho thân thể của gã bị nóng. Trên trán đang toát mồ hôi, Đàm Vân Thắng cố sức để kéo cánh tay của mình trở lại.
Không thể! Nội lực Hóa Sư quá mạnh, quá cường đại. Đàm Vân Thắng bắt đầu cảm thấy tay của mình ê buốt, xương cánh tay đau nhức không cùng. Từng bắp thịt có thể như đang rã rời.
“Còn không chịu buông tay sao?” Mã Quang nhoẻn cười nhưng vẫn không có ý định dừng lại. Hắn muốn giành phần thắng, hắn muốn Đàm Vân Thắng phải tự chịu thua mà bỏ tay ra.
“Hí…”
Đàm Vân Thắng lại rít lên, trong thoáng chốc ánh mắt của gã dường như ánh lên sao giời. Và… cánh tay của y lại rụt lại được. Hai bàn tay đang ở vị trí chính giữa nồi thịt.
“Cái gì…” Mã Quang thầm thất kinh, lẽ nào chỉ lực của Đàm Vân Thắng lại mạnh đến thế?
Không thể chần chừ, Mã Quang vận đến bảy thành nội lực, hắn muốn dừng lại. Hắn muốn thực sự dừng lại. Nếu còn vận công quá sức e rằng thương cũ thương mới sẽ lại chất chồng.
“Gã này…”
Thoáng chốc Mã Quang cảm thấy khó hiểu. Hơi lạnh bủa vây lấy hắn, cái cảm giác bị trăm con mắt dõi theo tứ phía khiến hắn sợ hãi vô cùng. Con mắt là ở đâu? Mắt của thú rừng hay mắt của Đàm Vân Thắng?
Mã Quang liệu đang tưởng tượng viễn cảnh gì đây? Những viên bi nhỏ xanh ngọc đang hướng về hắn? Đó là mắt của thú rừng khi ở trong đêm?
Uỳnh uỳnh!
Luồng nội lực của Hóa Sư bắt đầu phát ra theo hình cầu, từng đợt, từng đợt. Nó tạo sức ép xuống phía nồi nước làm cho nồi đó càng ngày càng sôi sùng sục. Bọt nước nổi lên tứ tung, những ánh nhìn cũng cứ theo thế hiện rõ mồn một. Mặt sàn bắt đầu rung chuyển theo từng nhịp đập của Hóa Sư. Lúc này bao quanh thân người Mã Quang có một luồng chân khí màu cam, phải chăng mãnh sư chuẩn bị xuất thế?
Rầm!
Sức ép từ Hóa Sư tâm pháp là quá cường đại. Nồi thịt bị đánh sụp xuống đất, đống than cũng lập tức tắt ngay. Cánh tay hai người Đàm Vân Thắng và Mã Quang theo thế cũng được tách rời nhau ra.
“Con mẹ… tiếp đê! Đang vui mà!”
Tiếng nói thì ở đây nhưng người không thể nhìn rõ. Ánh lửa bị dập tắt, mọi người nghe thấy tiếng động cũng dần xúm lại xem sao. Tất cả cứ ngỡ là một trò vui của Đàm Vân Thắng và Mã Quang, tuy nhiên gã đã biến mất.
…
Một đêm trôi qua với biết bao thắc mắc, sáng nay Mã Quang đã đến Đàm bản từ rất sớm. Như đã hứa với Đàm Dũ Trực, Mã Quang cũng là một phần của buổi lễ trọng đại lần này.
Đó là… đám cưới của Đàm Vân Thắng!
Toàn bộ buổi sáng Đàm bản dành ra để mà chuẩn bị lễ vật nhà trai sắm sửa mang sang nhà gái đón dâu. Năm trăm chiếc bánh dày đã được luộc kĩ từ đêm hôm qua. Mấy đôi nam nữ đang đứng đầu ngõ, bọn họ chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Đây là các đôi trai gái chưa vợ chưa chồng được Đàm Dũ Trực tuyển lựa phụ trách việc gánh sính lễ. Ngoài những chiếc bánh đã nêu, lễ vật Đàm bản mang theo còn có một con lợn quay, đôi gà trống mái. Đôi trai gái xếp hàng đầu tiên phụ trách gánh những vò rượu, tiếp đến là người bê tráp trầu cau, một đôi cá nhỏ, một ống tre đựng tiết đỏ thẫm, một đoạn lòng lợn. Ba người con gái cuối hàng mang theo bên mình mỗi người một túi hạt giống gồm giống đỗ, giống thóc, giống vừng.
Bây giờ đã là đầu giờ chiều, trai tráng trong bản vẫn đang tích cực làm cỗ trong khi đoàn người rước dâu chuẩn bị xong xuôi. Mã Quang như đã hứa, hắn phải góp chút công sức nào đó vào buổi lễ này. Đứng giữa hai hàng sính lễ chính là Mã Quang, trên tay cầm chắc một tấm vải đỏ. Tuy rằng chất liệu không thể sánh với Ngọc bản tuy nhiên cũng hàng đắt nhất ngoài chợ. Đây là tấm vải dâng lên nhà gái báo hiếu công ơn nuôi dưỡng của bố vợ mẹ vợ chú rể đối với cô dâu. Cũng chính là dâng lên Ngọc Nguyên Đãng và bà vợ ông ta.
Dùng vải dâng lên cái nhà chuyên bán vải? Phen này chắc không tránh khỏi chê bai đây mà. Mã Quang đứng đợi một lát thì Đàm Dũ Trực chống gậy đi ra. Tuy nhiên khác hẳn với niềm phấn khởi hôm trước, ông lão lúc này có vẻ lo lắng.
“Sao thế? Đàm Dũ Trực ông còn gì chưa vừa ý?” Mã Quang khẽ hỏi.
“Trưởng lão… hỏng… hỏng việc rồi!”
Tiếng nói lắp bắp của Đàm Dũ Trực làm cho mọi người xung quanh chú ý. Mã Quang cũng dần đoán được nguyên nhân ở đây là gì.
“Liệu có phải là…”
“Phải phải phải! Là bản chủ… à không, là Đàm Vân Thắng biến mất rồi!”
Quản nhiên Mã Quang suy đoán không sai, sau lần giao đấu hôm qua Đàm Vân Thắng đã biến mất không chút tăm hơi. Từ sáng đến giờ mặt mũi gã đâu cũng không được thấy. Lẽ nào giận quá mà bỏ đi?
“Không có chú rể làm sao báo cáo tổ tiên được đây?” Đàm Dũ Trực lo lắng.
“Đừng gấp!” Mã Quang có ý động viên, hiện tại mọi người chỉ còn biết chờ đợi trong lo lắng. “Chắc hắn lại đi đâu đó đây mà, giờ lành đến tất sẽ quay về.”
Mã Quang quang sang ghé tai vào người hầu cận của mình và nói nhỏ: “Mã Lợi! Ngươi lặng lẽ phái người đi tìm Đàm Vân Thắng về đây cho ta.”
“Dạ!”
Mã Lợi không chút do dự, hắn phất tay ra hiệu cho mấy người thuộc hạ của mình cất bước. Nhưng liệu sẽ tìm ở đâu? Đàm Vân Thắng xưa nay quái dị, cho dù gã có ngốc nghếch tuy nhiên cũng chẳng kém phần ranh ma, đặc biệt là khoản chạy trốn. Có khi ba bốn ngày người của Ngọc bản không tìm được gã để bắt gã đi chăn trâu, sau đó tối đến thì lại trông thấy Đàm Vân Thắng thình lình quay về.
Chẳng biết nữa, dù sao cũng phải đi tìm theo lệnh.
Điều Mã Quang lo ngại lúc này không phải việc Đàm Vân Thắng trở về quá muộn mà là…
“Đã chuẩn bị xong rồi?”
Người đó đến quá sớm!
Tiếng nói oang oang vang lên, người mà Mã Quang phải tốn biết bao công sức suy tính thiệt hơn cuối cùng đã đến. Lư Trường, ông ta vẫn cái ánh mắt đáng sợ, vẫn cái uy nghi lạnh lẽo. Đến thật rồi!
Đây là tấm lệnh bài đảm bảo Ngọc bản không dám từ chối hôn sự do chính Ngọc Tà đứng ra cầu xin Lư Trường làm chủ. Lễ rước dâu cần có hai người cao tuổi bên nhà trai dẫn đầu, một người không ai khác chính là Đàm Dũ Trực, người còn lại…
Lư Trường cũng muốn tham dự cuộc vui này ư? Một là vì nể Mã Quang, hai là giám sát Ngọc bản, bức Ngọc Nguyên Đãng quỳ gối trước một bàn tay quyền lực. Ba là… có lẽ chỉ mình Lư Trường được biết.
“Sao… chuẩn bị sẵn sàng thì mau khởi hành đi thôi. Trời chiều rồi, không lẽ các ngươi muốn ở nhà gái đến tận hôm sau?”
Lư Trường nói bâng quơ như thể thúc giục đoàn người khởi phát, tuy vậy từ lúc ông ta xuất hiện ai ai cũng đều sợ hãi. Bọn họ quỳ xuống sát đất không ai dám ngẩng đầu nhìn lên. Ngay cả hai hàng sính lễ, các đôi nam nữ dù đã bưng đồ cũng phải buông tay đặt xuống mà quỳ.
“Đứng lên, đứng lên! Hôm nay ta đến là với tư cách một vị cao niên trong đám nhà trai, các người không cần phải quỳ mãi thế đâu.”
Lư Trường đỡ lấy Đàm Dũ Trực, giọng nói ông ta không còn đanh thép, không còn hùng hồn nữa. Thay vào đó, Lư Trường ăn nói nhỏ nhẹ và trầm mặc, như thể sau bao ngày trị thương thì rồi chủ tử Man tộc cũng dần đổi khác?
“Đa tạ! Đa tạ tộc trưởng!”
Dân của Đàm bản nghe thấy Lư Trường sẽ là đại diện cho bên nhà trai thì liền hào hứng, ai nấy đều mừng vui ra mặt. Phen này không lo thất thế với nhà gái nữa?
“Sao còn chưa đi?” Lư Trường một lần nữa thúc giục.
Có lẽ mục tiêu người này nhắm đến không phải Đàm bản, chính vì lẽ đó Lư Trường luôn miệng thúc giục đoàn nhà trai khởi hành. Ngặt nỗi…
“Bẩm tộc trưởng… chuyện là…” Mã Quang buộc phải lên tiếng thay cho Đàm Dũ Trực nãy giờ đang khúm núm run rẩy.
“Hử… chuyện gì nữa?”
“Chuyện là… chưa thấy mặt của chú rể. Lễ bái tổ tiên cũng chưa cử hành. E rằng… không thể cất bước.”
Mã Quang vừa nói vừa toát mồ hôi, hắn ta sẵn sàng chấp nhận Lư Trường sau này sẽ lại nổi trận lôi đình. Còn không phải ư? Ông ta là người vô cùng nóng nảy và cũng vô cùng đáng sợ.
“Lại biến mất rồi à?”
Kì thực việc Đàm Vân Thắng biến mất Lư Trường nhìn qua là đoán được ngay. Chỉ là vẫn còn nhắm mắt làm ngơ, chỉ là… Lư Trường cần Đàm Vân Thắng để cho công việc hoàn thành.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK