• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26. Sang xuân

Mùa xuân là khởi đầu cho mọi thứ, đôi khi, đơn giản chỉ là đánh dấu thêm một năm đã qua!



Mưa phùn rả rích từ năm này sang năm khác, từ đông này sang xuân kia. Mặt đất chẳng còn chỗ nào khô ráo, tiết trời ấm áp nhưng lại mang hơi ẩm ướt. Xào xạc là tiếng cành xoan đung đưa trước gió, từng giọt nước đọng trên lá cây rơi xuống mặt ao lộp độp. Khung cảnh chẳng buồn cũng chẳng vui vẻ gì sất, nó giống y hệt tâm trạng mỹ nhân hiện tại.

Phụng Dương ngồi bên chiếc bàn đá kê cạnh bờ hồ, nàng lơ đãng nhìn mặt nước xanh gợn từng sóng nhỏ, mặt nước giống như tâm trạng của nàng. Yên bình nhưng dậy sóng lăn tăn. Hơi nóng bốc lên từ ấm trà không đủ làm cho khuôn mặt Phụng Dương hồng hào. Da nàng trắng muốt, mái tóc đen nhánh cứ thế tung bay. Thậm chí nàng còn chẳng biết mình đang nghĩ gì, sau đây nàng sẽ làm gì nữa. Cây xoan cao hơn mấy đầu người cành lá xum xuê, mùa đông năm ngoái nó đã ra hoa đậu quả, bây giờ là tiết xuân, chồi non tiếp tục sẽ được tiếp nhận dưỡng chất từ cành mẹ mà sinh sôi. Thế nhưng…

Sinh sôi để làm gì? Tốt tươi để làm gì? Lá xoan hay quả xoan tất cả đều không ăn được. Chúng chẳng giúp được ích gì cho con người, quả xoan mùa đông năm ngoái rụng rơi đầy gốc, cành lá cũng úa vàng. Phụng Dương nhớ tới hoa xoan, một màu trắng xám tinh khôi phủ đầy những cành xanh mướt. Có lẽ khi xoan ra hoa cũng là lúc nó hữu ích nhất với con người. Bởi vì hoa xoan mang lại đôi chút cái đẹp.

Đẹp nhưng vô dụng!

“Tiết Giang…”

Phụng Dương cơ hồ nhớ đến ai đó, tiếng đứa trẻ con vọng về cười đùa quanh đây. Nàng thấy đứa trẻ đi xuống rửa chân ở cầu ao, nó thích rửa chân và nó cũng thích dắt tay một đứa bé gái. Phụng Dương không biết chúng là ai? Đứa bé gái liệu có phải là nàng hay không? Nàng chỉ biết chúng thích nô đùa cùng nhau, chúng thích vày nước ở cầu ao này.

“Mỵ nương!”

Đứa bé trai dùng tay té nước ra xa trong khi bé gái hai tay vẫn cầm váy áo kéo lên cao, nó sợ váy của mình bị nhúng nước ao rồi bị ướt. Bé gái hồn nhiên nhìn đối phương và khẽ mìm cười, trông nó thật tinh nghịch và hiếu động, bé gái cảm thấy hành động của nó có đôi chút lố bịch và buồn cười.

“Mỵ nương!”

Lộp bộp! Lần này giọt nước không còn rơi xuống mặt ao thì phải? Có người mang đến một chiếc ô trắng che cho Phụng Dương. Nàng đã quá thờ ơ mà chẳng để ý gì đến người này. Hắn ta phải gọi đến lần thứ hai Phụng Dương mới dần tỉnh khỏi huyễn cảnh mờ ảo trong sương.

Người đến che ô cho Phụng Dương là Thường Lịch, người đàn ông chừng gần bốn mươi tuổi này mái tóc đã bạc trắng hai bên mang tai, hắn dường như là một hộ vệ trung thành tuyệt đối với Phụng Dương. Thường Lịch sẽ bảo vệ nàng bất cứ nơi đâu, kể cả khi nàng theo học khóa luyện tân binh hắn cũng âm thầm bảo vệ. Thường Lịch rất ít khi xuất hiện bên cạnh nàng chốn đông người nhưng cũng chẳng cách xa nàng quá mười bước. Dường như hắn là một tấm lá chắn che chở cho vị chủ tử mỏng manh và sầu muộn. Che chở ngay cả khi thứ tìm đến nàng chỉ là vài giọt nước mưa mà thôi. Thường Lịch không muốn bọn chúng làm bẩn áo nàng.

“Xin lỗi Mỵ nương! Thuộc hạ nhất định tìm thấy người đó cho người!”

Thường Lịch đứng sau lưng lên tiếng, hắn nói người đó ở đây chắc chắn là người Phụng Dương muốn tìm nhưng chưa tìm thấy, muốn đưa về mà lại lực bất tòng tâm. Thường Lịch già dặn và hiểu chuyện, tình cảm cá nhân của chủ tử mình hắn không được phép đoán mò. Hắn chỉ biết rằng Phụng Dương đi tìm Đằng Long là do nàng được người ta phó thác. Nhưng âu nàng cũng chỉ là phận mỵ nương mà thôi. Không phải cao nhân nào đó với sức mạnh phi phàm, nàng đâu địch lại Hà Phương cho được?

Phụng Dương chẳng buồn vì chuyện đó, nàng chỉ cảm thấy phụ lòng Tuệ Cơ mà thôi, bà ấy coi trọng Đằng Long, bà ấy muốn che chở cho y sau bao nhiêu chuyện xảy ra. Nhưng thực lòng mà nói, rất khó để y quay về Tiên tộc, những gì Đằng Long gây ra vô cùng khủng khiếp. Chẳng ai chấp nhận một con quỷ giết người như thế?

Tuệ Cơ phải có tình cảm thế nào mới đi bảo vệ Đằng Long như vậy?

“Mỵ nương!” Một người hầu tiến lại gần, trên tay đang bưng một khay cơm nóng. “Nô tì mang cơm của lão phu nhân đến!”

Người này tên Thu, chừng hăm mốt hăm hai tuổi, chị ta là người nhiều tuổi nhất trong đám hạ nhân tại Nguyệt Viên và cũng theo vào đây hầu hạ từ rất nhỏ, chị ta được giao trọng trách bưng khay cơm từ dưới nhà bếp lên. Thu biết mọi chuyện trong cái gia viên cỏn con này không thể qua mắt nổi Phụng Dương. Không phải nàng ta khó tính để ý từng li từng tí mà dường như đó là trách nhiệm của nàng. Tuy rằng mang danh mỵ nương, mọi chuyện cơm nước cho lão phu nhân đều do Phụng Dương tự tay làm hết. Có lẽ lão phu nhân chỉ quen một mình nàng ta hầu hạ mà thôi.

“Được rồi! Để ta mang vào cho lão phu nhân!”

Phụng Dương đứng dậy bưng khay cơm và lạnh nhạt. Thường Lịch muốn đi theo che ô nhưng nàng ngăn lại.

“Hôm nay là ngày tết, ngươi cũng đi chung vui với mọi người đi, không cần bảo vệ cho ta.”

“Tuân mệnh!”

Thường Lịch đưa chiếc ô cho một người hầu rồi cúi mình kính cẩn trong khi Phụng Dương từ từ đi vào trong hiên. Hắn quay sang nói với Thu:

“Đi thôi! Dẫn theo mấy chị em các người sang Tây viện. Hôm nay tất cả đều ăn cơm ở đó!”

Hôm nay là mùng ba tết vì thế mọi chuyện lễ lạt cúng bái gần như đã xong, Phụng Dương cho mọi người được tự do ăn uống ở Tây viện. Đây cũng là thói quen hàng năm của Nguyệt viên. Tuy rằng bọn họ đều là hạ nhân nhưng không vì thế mà Phụng Dương đối xử bạc đãi với họ. Cả năm làm việc vất vả, nàng biết ngày tết cũng có ý nghĩa như thế nào.

Thu nghe thấy thì hào hứng, chị ta vẫy tay cho mấy người khác cũng đi. Quả thực chuẩn bị cho ngày tết ở Nguyệt viên có khi khổ cực chẳng kém ở Bách Tử điện. Rã rời hết cả người, đó là tâm trạng chung của đám hạ nhân, cuối cùng bọn họ cũng được chủ tử cho phép nghỉ ngơi.

“Ôi…” Thu đánh rơi chiếc ô làm chị ta có vẻ hốt hoảng. Thường Lịch chẳng buồn quan tâm chuyện đó mà vẫn cắm đầu đi thẳng. Mấy người khác vì quá hào hứng cho nên cũng không kiên nhẫn đợi Thu được nữa.

Khi chị ta cúi nhặt chiếc ô cũng là lúc bị bỏ lại phía sau.Thu đánh bạo ngoái lại nhìn xem còn ai để mình có thể cùng đi hay không nhưng đáng tiếc là đã chẳng còn ai. Hiện ra trước mắt của Thu chỉ là hình ảnh Phụng Dương rút từ sau mái tóc ra một chiếc trâm cài và nhúng nó vào từng món ăn một. Phụng Dương nếm thử từng loại trước khi mở cửa bưng vào cho lão phu nhân.

“Mỵ nương… lẽ nào muốn ăn vụng ư?” Thu cảm thấy khó hiểu và thầm thắc mắc.



Tại một căn nhà nhỏ trong Phong thành, Hữu trưởng lão Kinh Dậu vẫn đang giản dị cho gà ăn. Ông là người nổi tiếng khiêm nhường vì thế căn nhà không có lấy gì làm to tát. Chỉ cần nhà trên ba gian đủ cho ông thờ cúng tổ tiên và cũng để ông có chỗ ăn chỗ ngủ. Phía bên đằng tây là ngôi bếp nhỏ cho người hầu của ông nấu ăn, đồng thời cũng là nơi mà hắn sinh hoạt. Bên đằng đông là một nhà kho để Hữu trưởng lão chứa những đồ lặt vặt như thúng, nia, lồng gà. Ông nuôi rất nhiều gà, không phải để thịt mà là gà chọi. Kinh Dậu đang đứng trước vườn và ngắm ngía đàn gà của ông.

Mấy con gã mái vừa ấp đã dẫn đàn con rong ruổi trong vườn để tìm thức ăn. Những con gà con lông mượt và đen tuyền, chẳng biết trong số chúng đứa nào sẽ thành gà chiến trong nay mai. Tất nhiên, gà chiến phải là con sống khỏe mạnh, cường tráng. Trong vườn của Kinh Dậu có bảy hay tám cái lồng gì đó, mỗi cái đều nhốt một con gà sống to đùng. Bọn chúng con nào con nấy đều cổ dài, lông cánh vô cùng mượt mà, lông cổ đã bị Kinh Dậu vặt sạch. Da dẻ gà chiến đều màu đỏ tươi như máu. Con thì đã đi đánh trận vài lần, con thì còn chưa mọc cựa. Tóm lại trong lồng chính là những con gà chọi mà Kinh Dậu ưng ý nhất, cho dù bất kỳ ai hỏi mua ông ta cũng không bán.

Trong lúc Kinh Dậu đang mân mê vài hạt thóc trên tay định vứt xuống đất cho lũ gà con thì có một bóng người bay qua hàng rào làm cho lũ gà hoảng sợ. Qoác, quác vài tiếng, đàn gà của Kinh Dậu chạy toán loạn trong khi những con gà chiến chớp mắt liên tục và nghiêng đầu qua lại.

“Đại nhân…”

Người hầu duy nhất trong nhà hốt hoảng khi thấy bóng đen đáp xuống. Hắn ta là một thanh niên, trên vai có khoác một chiếc áo choàng có mũ che kín cả mặt.

“Đại nhân…” Người hầu tiến lại với một chiếc gậy nhỏ có ý bảo vệ chủ nhân nhưng hắn có vẻ run run.

“Không sao! Kinh Thái… ngươi đi đóng cổng lại.” Kinh Dậu giơ tay ngăn cản người hầu sau đó quan sát kẻ lạ mặt vừa đến. “Đi theo ta.”

Kinh Dậu chỉ nhìn liếc tấm vạt áo màu xanh lam đã đoán được người này là ai vì vậy ông ta ra lệnh cho hắn đi vào trong nhà cùng ông.

Mặc dù ban ngày nhưng khi bước vào trong là một không gian mập mờ tối tăm với ánh nến lập lòe. Người lạ mặt định quỳ gối nhưng Kinh Dậu đỡ ngay lấy và cho hắn ngồi lên ghế. Hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa chỉ có ánh nến là đang tỏa sáng. Ánh sáng vàng chiếu rọi mái tóc đã điểm bạc của Kinh Dậu còn người kia vẫn chưa chịu bỏ mũ trùm lộ diện.

“Ta tưởng… ngươi đã chết?”

“Đại nhân…” Chiếc mũ vải được hai tay từ từ lật ra sau lưng, gương mặt hiện ra trước Kinh Dậu là một thiếu niên điềm đạm và anh tuấn. Cái khí chất của hắn hiếm khi thiếu niên nào có được. “Chử Minh bái kiến!”

Mặc dù Kinh Dậu không cho hắn quỳ thì Chử Minh cũng nhất quyết phải hành lễ trước đã. Báo cáo nhiệm vụ… để sau.

“Ta đã tưởng ngươi chết rồi kia!” Kinh Dậu nắm chặt hai tay của Chử Minh và run run. Hắn ta có thể cảm nhận được hơi ấm đến từ bàn tay ông ta truyền sang. Ánh mắt Kinh Dậu vô cùng mừng rỡ khi thấy người trẻ này trở về.

“Nhiệm vụ lần này giao cho ngươi quả thực vô cùng nguy hiểm. Là lão đây sơ xuất rồi!”

“Đa tạ đại nhân!”

“Đừng nói câu đó! Đáng lẽ là lão phải cảm ơn ngươi mới đúng!” Kinh Dậu xua tay. “Ngươi là tương lai của Tiên tộc, trước sau lão đây không nên cử ngươi đi mới phải. Từ nay về sau… ngươi hãy ở trong Phong thành mà tu dưỡng, ta không thể mạo hiểm tính mạng của một nhân tài như ngươi.”

Kinh Dậu vẫn nắm tay Chử Minh và nói. Nhưng câu nói này lại làm hắn sợ, phải chăng vì về quá muộn mà Kinh Dậu sẽ không sử dụng hắn nữa?

“Tình hình thế nào?” Kinh Dậu bỗng nghiêm mặt, đôi mắt ông ta bỗng chốc đăm đăm nhìn vào ánh nến. Chử Minh hiểu rằng có lẽ đây là thời điểm thích hợp báo cáo nhiệm vụ.

“Lam kì do Phan Liên thống lĩnh gần như bị người của Thiệu Bình tiêu diệt.” Chử Minh ớn lạnh khi nhắc lại chuyện đó.

“Người của Hồng kì?”

“Hình như không phải!”

Chử Minh khẳng định, hắn ta cho dù đến muộn trong cuộc chiến nên chỉ kịp thời cứu thoát Phan Liên, tuy vậy Chử Minh cũng thầm đoán biết đạo quân ấy không hề nằm trong Hồng kì. Chỉ huy chưa hề lộ mặt, độ tinh nhuệ có thể sánh ngang quân sĩ trong Quân Doanh. Có lẽ… nghĩ đến thôi nhưng lại không dám kết luận. Có lẽ Chử Minh vẫn có e dè.

“Là một đạo quân riêng của Ngưu gia!” Kinh Dậu khẳng định chắc nịch.

“Đại nhân… lẽ nào là?”

“Không sai! Ngươi thử nghĩ xem, Ngưu Quảng có gan làm phản, lẽ nào hắn chỉ dựa vào mấy nghìn binh sĩ của một Hồng kì hay sao?”

Kinh Dậu nói xong câu này thì lại bắt đầu cảm nhận hơi lạnh của tiết xuân. Ngày xuân vui chẳng tới đâu, ngược lại trong lòng chất chứa bao nỗi phiền muộn.

“Chuyện ta cần ngươi do thám thế nào rồi?” Kinh Dậu tiếp tục hỏi, lý do chính ông ta sai Chử Minh đi cùng là vì điều này.

“Thiệu Bình vẫn là một kẻ say khướt, dường như mọi chuyện của Ngưu gia và Hồng kì đều do Lý Kiệt định đoạt.”

“Xem ra người mà ta đây phải đối phó không phải đứa con ngu ngốc của Ngưu Quảng. Căn cơ mà hắn để lại vô cùng vững chãi, ấy vậy tên nhóc Thiệu Bình lại chỉ suốt ngày ăn chơi sa đọa. Nghe đâu hôm trước uống say còn giết luôn hai người hầu rượu của hắn. Thật đúng không có tiền đồ!”

Chử Minh vốn quen biết Thiệu Bình khi còn cùng học ở Thao Trường. Cho dù không mấy qua lại nhưng theo đánh giá của hắn, Thiệu bình là kẻ thông minh, lại thêm có chí cầu tiến, tương lai có thể đã vô cùng rộng mở. Ai dè chỉ sau cái chết của cha hắn, mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt. Thiệu Bình bỏ bê Ngưu gia, lao đầu vào cờ bạc rượu chè. Thậm chí người ta đồn rằng Lý Kiệt ép hắn sớm lấy con gái ông ta và sớm sinh hạ con trai là vì đề phòng Thiệu Bình không thể cứu vãn, lúc ấy Lý Kiệt có thể phế bỏ, sớm lập cháu ngoại của mình tiếp tục thừa tự Ngưu gia.

“Ngưu gia còn ngầm xây dựng mấy đội quân đây?” Dẫu biết mình thấp cổ bé họng, tuy nhiên Chử Minh cũng dần cảm thấy lo lắng.

Sang xuân là lúc thay đổi tiết trời, có lẽ… sự yên bình của Tiên tộc cũng đã đến lúc thay đổi mất rồi.

Kinh Dậu bước ra ngoài sáng để ngắm nhìn đàn gà của mình, Chử Minh lẽo đẽo đi theo ông ta.

“Thì ra đại nhân những lúc an nhàn lại có hứng thú nuôi dưỡng chiến kê. Không biết mấy ngày đầu năm đã thắng trận nào hay chưa?” Chử Minh thuận miệng hỏi.

“Ồ? Ngươi cũng thích chọi gà ư?”

Kinh Dậu chỉ khẽ quay đầu về phía sau, câu hỏi tưởng như bâng quơ nhưng giọng điệu thì lại vô cùng nghiêm nghị. Chử Minh thấy vậy không dám nói gì thêm nữa. Kinh Dậu bốc một nắm thóc trên tay Kinh Thái rồi vứt thật mạnh xuống vườn, khác hẳn điệu bộ nhẹ nhàng như mọi khi. Điều này làm cho Kinh Thái có vẻ ngạc nhiên.

“Xem ra tất cả lũ gà từ nay phải dựa vào ngươi cả rồi! Kinh Thái!” Nói rồi Kinh Dậu phủi hai bàn tay vào nhau khiến chúng kêu lên thành tiếng bốp bốp.

“Dạ!”

Kinh Thái chắp tay tuân lệnh. Hắn biết được rằng chủ mình thường ngày yêu quý lũ gà hết mực. Vì thế điều mà khiến cho Kinh Dậu có thể từ bỏ lũ gà, chỉ có thể nói, việc ấy vô cùng quan trọng.

Biết đâu… liên quan đến sự an nguy của Tiên tộc?

“Ngươi biết vì sao Ngưu gia động thủ với Lam kì không?” Kinh Dậu hỏi nhưng Chử Minh không đáp, hoặc là hắn không có câu trả lời, hoặc là hắn không muốn nói.

“Nói cho ngươi biết cũng không sao!” Kinh Dậu tiếp tục. “Là để cảnh cáo Lam kì đó. Nếu như trước đây các kì lần lượt kiêng nể Ngưu gia thì sau Ngưu Quảng chết đi, bọn họ có phần muốn đứng độc lập. Đây cũng là điểm Ngưu gia không hề mong muốn. Phan Liên nghe lệnh của ta đi tra án mạng, điều đó há chẳng chống lại Ngưu gia đó sao?”

“Nói như vậy… là ngài đã ép Phan Liên vào con đường chết?” Chử Minh nói ra câu này có vẻ vừa là bất bình vừa là đáng sợ?

“Chẳng phải là ngươi đã cứu con bé đấy ư? Đường chết? Ta làm như thế cũng là để thử. Thử xem…”

Kinh Dậu ngập ngừng, hai tay ông ta cho vào ống áo cho đỡ lạnh.

“Thử xem Lam kì trung thành với tộc trưởng hay với Ngưu gia?”

Cuối cùng thì Chử Minh đã hiểu. Điều tra án mạng chỉ là cái cớ, đó chỉ là một phép thử mà cả Kinh Dậu và Ngưu gia dành cho Lam kì. Để xem bọn họ đứng về bên nào mà thôi.

Đứng về bên nào cũng sẽ phải chịu tổn thất. Và điều quan trọng… lòng trung thành, đôi khi đo bằng lợi ích.

Điều này chưa chắc Chử Minh đã nhìn nhận thấy. Có lẽ người này cần phải bồi dưỡng thêm mới được. Kinh Dậu thầm nghĩ rồi khẽ liếc nhìn Chử Minh vẫn đang lẽo đẽo theo mình khắp vườn.

“Án mạng của Hoàng kì, lẽ nào không đáng để điều tra?” Chử Minh thầm thắc mắc.

Chử Minh bước đến góc tường thì bỗng Kinh Dậu đứng sững lại. Ngẩn người một chút thì hắn cũng hiểu ra. Ông ta chỉ tiễn hắn được đến đây thôi, Chử Minh vào nhà bằng đường nào thì tất phải ra bằng đường đó.

“Đại nhân! Thuộc hạ cáo từ!”

Chử Minh đội lại chiếc mũ trùm đầu sau đó một mạch nhảy qua bức tường biến mất. Xem ra võ công người này cũng đã tiến bộ hơn trước. Thân hình thoắt ẩn thoắt chỉ trong nháy mắt mà thôi. Tuy nhiên…

“Tâm cơ vẫn cần bồi dưỡng!”

Kinh Dậu thở dài. Nói Chử Minh là tương lai của Tiên tộc không phải nói quá, có điều nhân tài thì không thể nào chỉ nghe người khác sai bảo. Bất luận chức trọng quyền cao hay vô danh tiểu tốt, trong mọi hoàn cảnh phải có suy đoán của bản thân mình.

Ông ta già rồi, chẳng mấy mà sẽ rời bỏ cõi đời. Tiên tộc nếu không dựa vào lớp trẻ này thì còn dựa vào ai nữa. Không để Chử Minh ra khỏi Phong thành làm nhiệm vụ là nói thực lòng, kẻ này chết đi thực sự đáng tiếc. Bên ngoài cho dù sóng yên biển lặng, tuy nhiên ẩn sâu trong đó lại là một trường phong ba bão táp sắp sửa nổi lên. Kinh Dậu, tốt nhất vẫn nên giữ lại Chử Minh bên mình thì hơn.



Chử Minh đi theo con đường mòn sau khi ra khỏi căn nhà của Kinh Dậu, hắn vốn không thích chốn đông người nên thường chọn đường vắng vẻ mà đi. Hôm nay có lẽ dễ chọn hơn mọi lần, vì ngày mùng ba tết, mọi người vẫn còn say sưa trong sắc xuân nồng. Những bụi tre xào xạc trong gió, bờ sông lốp đốp vài giọt nước rơi từ trên cành lá. Khung cảnh quả thực yên bình. Lá tre xanh lơ vẫn còn lấm tâm vài giọt mưa xuân. Chử Minh thích thú, hắn thích sự vắng vẻ thanh bình thế này, có phần giống với con người của hắn.

Chẳng phải Chử Minh không thích tụ tập bạn bè mà quả thực hắn ta không muốn thì đúng hơn. Từ ngày gia nhập Huyết Đồ, Chử Minh có vẻ… khép mình.

“Nói chuyện với mọi người… có phải lúc nào cũng cần đề phòng không?”

Chử Minh thở dài, hắn ngồi tựa gốc tre nghĩ ngợi. Phải chăng làm một Huyết Đồ là sai với hắn rồi ư? Chẳng phải Huyết Đồ là để bảo vệ tộc trưởng đó sao? Trách nhiệm cao quý như vậy nhưng hắn tự nhiên cảm thấy bản thân mình không hợp. Bởi vì… an toàn của tộc trưởng là trên hết, mọi thứ dần trở thành tuyệt mật. Ngay cả chính bản thân Chử Minh, mọi người khi biết hắn là Huyết Đồ bắt đầu e ngại giao tiếp, chính hắn cũng không thể nói với họ quá nhiều.

Chử Minh cảm thấy mình dần trở nên tách biệt với thế gian, với chính thân tre mà hắn đang ngồi tựa lưng.

Tre già… có lẽ…

Rắc!

Âm thanh bất chợt vang lên. Nó dù nhỏ cũng không thể nào qua được lỗ tai của kẻ thanh niên anh tuấn. Chử Minh mở mắt, mặc cho mình đang thả lỏng thì ngay lúc này hắn ta không thể không đề phòng. Cành tre bị gãy tựa hồ do một nguyên nhân duy nhất.

Sát khí!

Vừa mở nhãn quan Chử Minh ngay lập tức đón nhận một luồng kiếm ảnh nhằm thẳng đến mình.

Keng!

Kiếm chưa tuốt khỏi bao, Chử Minh giơ cán kiếm lên đỡ sát chiêu chỉ trong chớp mắt. Đổ người sang bên phải để có dư lực đứng dậy. Lúc này là thời gian hai bên quan sát lẫn nhau.

“Cuồi cùng… người đã đến?” Chử Minh nhẹ nhàng lên tiếng.

Đối thủ của hắn đội một chiếc mũ sắt trùm đầu che đi đôi mắt, chiếc mũi và hai bên gò má. Để lộ ra ngoài duy nhất là chiếc miệng thâm cùng chòm râu dài xuống phía cằm. Khi nói quả thực chỉ có chòm râu này đang cử động.

“Nhà ngươi… đến muộn!”

Nói xong hắc y nhân ngay lập tức xông tới chém kiếm, Chử Minh chẳng kịp lên tiếng đáp lời mà chỉ còn cách tuốt kiếm khỏi bao. Lực kiếm của đối phương là vô cùng mạnh mẽ, Chử Minh tưởng như lúc này…

“Lá tre dao động không còn theo làn gió. Mà hình như là…”

Một đòn tung kiếm chém bả vai Chử Minh, mặc dù hắn kịp đưa kiếm đối lại nhưng hắn bị chính sống kiếm của mình đè xuống làm cho đau nhói.

“Ngươi vẫn còn chậm!”

Người áo đen lạnh lùng. Đòn đánh của hắn làm cho Chử Minh đứt mạch suy nghĩ trong giây lát. Vừa nãy Chử Minh đang thầm khẳng định…

“Lá tre di chuyển theo luồng kiếm khí của người này.”

Vận lực hai tay đẩy mạnh thanh kiếm đối phương, Chử Minh lần này chủ động tấn công mục tiêu của mình. Hắn đâm thanh kiếm về trước nhưng lại cố ý nhằm lệch sang trái. Người áo đen thấy vậy cũng liền xoay người, lưỡi kiếm của Chử Minh rốt cuộc chỉ đâm vào hư không mà thôi.

Pặc!

Ngay lập tức cán kiếm đối phương đánh vào khuỷu tay Chử Minh làm hắn đánh rơi thanh kiếm. Mải mê tấn công đối phương mà không để ý đến tay cầm kiếm của người áo đen. Chử Minh bị phản công chỉ trong nháy mắt, tay phải của hắn đau nhói vô cùng. Đôi mắt Chử Minh trở nên kinh hoảng, hắn nhìn chằm chằm thanh kiếm đang rơi của mình. Một giọt nước cũng đang rơi theo tìm đến lưỡi kiếm mà nằm, tuy nhiên lưỡi kiếm sắc nhọn lập tức cắt xé giọt nước thành trăm mảnh nhỏ li ti.

“Cái gì…” Người áo đen hoảng hốt.

Bởi vì chín hắn cũng đang sơ ý, Chử Minh cho dù bỏ lỡ tiên cơ nhưng y cũng có dự tính của mình. Thanh kiếm đang rơi hoàn toàn có thể bắt được bởi bàn tay khác.

Xoẹt!

Suýt chút nữa đã cứa ngang bụng đối phương, chỉ tiếc người kia trên mình còn mặc giáp. Vả lại hắn ta võ nghệ cao cường, dù trong nháy mắt vẫn kịp thu nười lại phía sau tránh né.

“Có tiến bộ!” Người áo đen lên tiếng khen ngợi.

Kì lạ thay, Chử Minh nghe xong chỉ có cảm thấy lo sợ mà thôi. Hắn đã để ý, đối thủ của mình chỉ dùng duy nhất một tay cầm kiếm, tay kia vẫn còn để ra sau lưng bất động. Chứng tỏ, đối phó với Chử Minh chưa cần phải tung toàn bộ sức lực.

“Nhưng ngươi vẫn phải chịu sự trừng phạt. Bởi vì… ngươi đã đến muộn!”

Người kia nói dứt câu, Chử Minh ngay lập tức cảm thấy cảnh tre xung động. Có lẽ một nửa bản lĩnh thực sự của ông ta sắp được sử ra rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK