Chương 12. Phong bạo phá thiên
Trong khi mọi người còn chưa hiểu được Mã Quang phản công ra sao thì Đàm Vân Thắng lại nghĩ.
“Hô hô, như thế mới giống một thằng chuyên nói lảm nhảm.”
Lảm nhảm ý là những lời mưu sâu kế hiểm của Mã Quang?
Đúng thế, mỗi khi uống rượu với gã Mã Quang luôn nói về chuyện đại sự. Trong tộc, ngoài tộc.
Tựu trung…
“Chả hiểu cái mẹ gì?”
Đàm Vân Thắng ngậm một chiếc lá trên miệng, gã nheo mắt nhìn hai cao thủ trên chiến trường.
Chợt có cái gì sờ vào chân.
“Để yên cho ông mày xem.” Đàm Vân Thắng buột miệng nhưng sẽ chẳng ai để ý.
“Để yên…” Định thò tay xuống gạt ra vì nghĩ đó là mấy con chó của Ngọc bản nhưng vật đó lại bóp mạnh vào chân khiến Đàm Vân Thắng đau điếng.
Gã cúi xuống nhìn vào cổ chân. Có một bàn tay mọc lên từ đất đang nắm vào mắt cá chân của gã. Móng tay của nó bóp mạnh vào da thịt khiến cho Đàm Vân Thắng chảy máu.
Hai tay bịt miệng mà không dám kêu, Đàm Vân Thắng chỉ còn biết đảo mắt qua lại cầu cứu. Nhưng có ai chịu nhìn đến một tên bẩn thỉu như gã?
“Bỏ mẹ rồi! Bỏ mẹ rồi!” Gã thầm chửi. “Thôi bỏ mẹ rồi!”
Làm thế nào đây, phải là thế nào đây? Đàm Vân Thắng sợ hãi tột độ. Nếu theo phỏng đoán của gã.
“Con ma rừng, giời ơi là giời. Con ma rừng!” Chỉ có con ma rừng trong truyền thuyết mới mọc tay lên từ đất.
“Bà mẹ, hai thằng giỏi giang thế kia thì không bắt. Mày bắt ông làm gì?”
Trong lúc còn sợ con ma rừng bắt đi về rừng, Đàm Vân Thắng đánh bạo nhìn xuống lần nữa.
Lần này thì gã hoàn toàn bất ngờ.
“Hí? Ma rừng đéo gì có vòng tay đẹp?”
Cổ tay của “con ma rừng” đeo chiếc vòng bạc trạm trổ vô cùng tinh xảo. Da tay trắng muốt, móng tay cũng trắng nữa.
“Ma rừng không ấm thế này?”
Đàm Vân Thắng vạch chiếc bao vải và…
“Ối giời!” Tiếng hét vang lên làm cho mấy người xung quanh quay sang nhìn gã.
Không thể để cho chúng nhìn, Đàm Vân Thắng bèn đánh lừa chúng:
“Máu kìa, máu kìa!” Gã chỉ vào Thuần Lang.
Hôm nay là ngày Nhất Đẳng, chẳng trách có bọn khố rách áo ôm đến đây ăn chực. Mọi người nhìn tên bẩn thỉu như lợn rồi quay ngoắt đi.
Nhân lúc mọi người quay đi, Đàm Vân Thắng liền buộc chặt bao vải, gã vác nó lên vai rồi lẩn đi mất.
Địa hình này thì gã thông thuộc rõ quá đi chứ? Đàm Vân Thắng vòng ra phía góc sân rồi đi lên phía trước. Đi được một quãng thì cảm thấy mệt, cái bao nặng quá. Đàm Vân Thắng hạ nó dựa vào cột. Lúc này thì đã thoát khỏi ra đám đông, nhưng vẫn chưa thoát được tầm nhìn đám đông.
Nếu mở bao vải ra thì sẽ lộ hết! Đàm Vân Thắng lại gắng sức, bất chợt nảy ra một ý.
“Đằng kia là chuồng trâu?” Hắn nheo mắt chỉ trỏ. “Ông mày về chuồng vậy.”
Đàm Vân Thắng kéo lê cái bao vải đi qua chuồng trâu, những đôi mắt trâu vô hồn đen nhánh vẫn liên tục chớp. Lũ trâu dường như đánh hơi được người mới về? Chúng cho dù từng con bị cột vào cọc nhưng vẫn cố ngoái lại nhìn.
“Ông mày về rồi! Nhưng chưa chơi với chúng mày được đâu!” Đàm Vân Thắng nói một mình.
Cái bao vải cứ thế kéo lê trên đất, kéo qua cả những bãi sình xanh đen.
Cứt trâu!
Con ma rừng có khi ăn đủ?
“Cho mày ăn đủ luôn. Thơm thơm nhé! Khà khà!” Đàm Vân Thắng tự nhủ.
Một người một bao cứ thế bước đi, một lúc thì cũng thoát khỏi quãng đường “hương vị” ngọt ngào.
Cộc! Cộc!
Từng chiếc búa gõ xuống cối thóc. Đây là vị trí của cái guồng nước, nó được những người Man tộc xây dựng vừa để lấy nước từ suối vừa để lợi dụng sức nước giã gạo.
Đàm Vân Thắng lơ ngơ một lát như thể không nhớ đường đi. Cuối cùng gã quyết định đi sang bên trái.
Đúng đường rồi! Đi tiếp sẽ lên một chiếc nhà sàn, nhưng đây là ở sau nhà. Nơi duy nhất có thể tiến vào bên trong chính là một cái cửa sổ.
Đàm Vân Thắng lại đặt bao vải lên vai, gã dùng hai tay cố sức trèo lên đến vị trí cửa sổ.
Bịch!
Gã thả một mạch chiếc bao vào trong, rồi lấy tay cởi bỏ chiếc nút thắt ở miệng bao. Tiếp sau đây sẽ là…
…
Con ma rừng biết được mình đã đến nơi. Nó từ từ thò tay ra ngoài, bàn tay trắng muốt vươn vào không gian.
Một mạch! Con ma đứng lên thoát khỏi chiếc bao bẩn thỉu. “Nó” không hề bẩn thỉu, bên ngoài có bẩn đến mấy cũng không thể làm vấy bẩn lên nó.
Sự thanh khiết là điều ngăn cách giữa “nó” với thế gian.
Đàm Vân Thắng bất giác cho cả bàn tay vào miệng.
Nàng quá đẹp!
Con ma rừng ấy, nó đã hút hồn kẻ đó mất rồi!
Nàng mặc y phục đen nhánh rất ít hoan văn, trang phục đặc trưng của người Tả ngạn.
“Quần áo cái mẹ gì, để im!” Đàm Vân Thắng chửi ánh mắt gã.
Từ dưới lên trên, Đàm Vân Thắng tròn mắt nhìn nàng từ dưới lên trên. Ở giữa phần trên và phần dưới của nàng, nơi đó thắt lại. Hông nàng thắt đáy lưng ong.
Phần dưới thì phình ra sau, phần trên thì phình ra trước. Mông và ngực của nàng…
Ôi thôi!
Cong cong là đây chứ đâu?
“Hí…” Tự nhiên một số hình ảnh hiện lên trong đầu gã. “Đúng đúng, ông mày đang cố bỏ cái áo đen kia ra mà không được.”
Là đang cố tưởng tượng bỏ cái áo nàng?
Bây giờ mới nhìn lên mặt, Đàm Vân Thắng lập tức mê mẩn cái làn da trắng của nàng. Cổ cao ba ngấn, hai má trắng hồng, làn môi đỏ thắm.
Ôi thôi, ôi thôi! Mê chết đi được!
Bất chợt…
Nàng khóc! Đôi mắt của nàng long lanh đẫm lệ.
“Chết mẹ!” Đàm Vân Thắng vội đóng liếp che cửa sổ, hình ảnh của nàng lập tức biến mất.
Nàng thì ở ngay trong nhà, còn gã bám ngoài cửa sổ. Cũng có ý nghĩ sẽ lật lên tiếp để nhìn trộm, nhưng chẳng may nàng lại khóc to thì sao?
Chẳng hiểu sao? Những hình ảnh trước đó, những suy nghĩ trước đó về nàng của hắn nhanh chóng tan biến. Chỉ còn đọng lại là đôi mắt kia?
Long lanh kia? Lệ tràn kia?
Đẹp hơn tất cả những thứ còn lại.
“Tại sao nàng lại khóc nhỉ?” Đàm Vân Thắng đắn đo.
Phải chăng là đã ứng nghiệm? Một người Ngọc bản sẽ làm cho gã không bao giờ quên. Một lần gặp mặt là không thể quên?
“Bà mẹ!” Đàm Vân Thắng nhanh chóng trở về thực tại.
Gã cho bàn tay vào mồm. Bàn tay dính cả cứt trâu?
…
Tương lai vô cùng bất định giống như có người chấp nhận đi vào bóng tối.
…
Thường ngày y không hề mặc thêm áo choàng, cũng không mang theo vật đó?
“Cho dù ngươi có để tóc rồi bời, cho dù có để râu ria rậm rạp. Thì ngươi vẫn không giấu nổi vẻ đẹp lãnh khốc của mình.”
Diệp Thanh đứng trên lầu hai quan sát nhưng tâm trí thì đang hướng về kẻ ở dưới kia.
“Các người muốn đến bắt ta còn gì?”
Cạch!
Vật đó đập mạnh xuống sân. Và người đó cũng nhìn chằm chằm xuống sân.
“Có đánh chết ta cũng không thể tin ngươi là người đó! Nhưng hiện tại… có phải chính là sát khí?”
“Đúng! Người giết tộc trưởng Tiên tộc, sát khí mới như thế này.”
“Nhưng ta từng chê ngươi là kẻ tật nguyền, từng chê ngươi không biết võ công?”
“Vậy mà chỉ cần khoác thêm áo choàng, ngươi đã khiến cho tay ta run lên. Cơ thể ta dường như thiếu đi dưỡng khí.”
“Trái tim ta… rung động!”
Nhưng y không còn để ý đến ta nữa!
…
“Đằng Long là trọng phạm Tiên tộc, hôm nay bị tróc nã về quy án. Các người ở đây kẻ nào dám nhúng tay vào, đừng trách Tiên tộc không nể tình!”
Thạch Kiều đứng ra giữa sân quát lớn, những người Hồng kì cũng đã xếp hàng đầy đủ. Bao nhiêu người?
“Nói láo! Ngưu gia mạo danh Tiên tộc đến đây làm càn. Tuệ Cơ chỉ muốn đưa Đằng Long trở về Tiên tộc mà thôi. Hắn ta không có phạm tội gì hết.”
Là một giọng nữ, nhưng vô cùng đanh thép.
“Lục kì?” Thạch Kiều ngước lên lầu hai về phía hành lang. Có hai người con gái đang đứng ở đó, một là Phan Hương, một là Mỹ An.
Xem ra đã gặp trở ngại rồi!
Những người mặc áo màu xanh ở các bàn rượu cũng lập tức đứng lên.
Đằng trước có người, đằng sau cũng có người. Dường như Đằng Long đã bị bao vây bốn phía.
“Phan Hương! Lục kì các ngươi tốt nhất đừng nên can dự vào chuyện này, nếu không…” Thạch Kiều chưa nói hết câu.
“Ngưu gia các ngươi cậy thế làm càn. Đừng trách Lục kì bọn ta không thể nghe theo.” Phan Hương ngắt lời.
Kịch hay lại tới rồi! Kẻ nào mạo danh, kẻ nào là không mạo danh đây?
“Cha, Tuệ Cơ là ai thế?” Diệp Thanh hỏi.
“Vợ của một vị tộc trưởng Tiên tộc. Mẹ của tộc trưởng hiện tại, cũng là mẹ của mỵ nương đang mặc áo hồng kia kìa.” Lão Kim trả lời.
“Nếu vậy, chẳng lẽ Đằng Long giết chết cha của mỵ nương đó sao?”
“Không! Người y giết là chủ nhân của tên kia, Ngưu Lạc hầu, Ngưu Quảng.”
Vậy thì Diệp Thanh cũng có thể giải thích được rồi.
“Vậy một người đến bắt Đằng Long, một người đến cứu Đằng Long. Đúng không ạ?”
“Cũng chưa chắc, vì sau khi giết được Ngưu Quảng. Đằng Long đã giết vô số người dân Tiên tộc.”
Hai đám người tranh giành, biết đâu chỉ là mà kịch để bắt Đằng Long?
…
Người thứ ba xuất hiện!
“Người này ta mua rồi! Không theo các ngươi được!” Lão Vương đột nhiên bước ra trước mặt đám đông.
Hắn ta giơ ra trước mặt Đằng Long một chiếc túi vải, trong đó lách cách. Hình như là đồ châu báu.
Số tiền bỏ ra để mua Đằng Long?
“Nếu ngươi không muốn theo ai trong đám người này thì theo ta. Chủ ta muốn mua ngươi.” Lão Vương nói với Đằng Long.
Sự xuất hiện của hắn cũng thật bất ngờ. Hắn khiến cho cả Thạch Kiều và Phan Hương khó chịu.
Ở đây là bắt người chứ không phải mua bán người.
Miệng chiếc túi được hé mở, xuất hiện trong vùng tối ấy là những tia sáng chói lóa của ngọc trai. Một túi đầy ngọc trai.
Liệu có mua nổi một người?
Hai nhánh tóc bạc ở hai bên mang tai thả xuống dài đến tận ngực. Nó phất phơ tung bay khiến cho… Đằng Long khó chịu.
“Cút!”
Gió đẩy mạnh áo choàng tung bay. Và kiếm đã xuất hiện sau lớp vạt áo.
“Khốn kiếp! Ngươi khinh thường bọn ta đấy ư?” Một tên trong đội của Thạch Kiều cất tiếng.
Hắn phản ứng như vậy bởi lẽ Tàn kiếm vẫn chưa được tuốt khỏi vỏ. Đằng Long nhường chúng sử dụng kiếm sắc? Còn y… vẫn không có ý định dùng kiếm.
Chưa đến lúc hay chưa có đối thủ xứng đáng.
“Đằng Long có phải đã quá khinh địch rồi không?” Diệp Thanh lo lắng.
Bốp!
Kiếm vụt thẳng vào mặt khiến cho máu đỏ trào ra, kẻ vừa lên tiếng đã không còn dám lên tiếng.
“Muốn thoát khỏi đây, đừng có hòng.”
Thạch Kiều ra lệnh cho thuộc hạ. Nhất loạt bọn chúng đều xông lên.
Đằng Long thủ thế trước một tên rồi lại dùng chân đạp bay tên khác. Vì còn một tay, bọn chúng cứ thế nhắm vào tay trái của y.
Ba bốn tên xông đến, chúng bám chặt vào Đằng Long, cố sức ghì chặt thân hình nhỏ bé của y. Lúc này Phan Hương chẳng thể đứng yên, người của Lục kì cũng đã gia nhập trận chiến.
“Mau giải cứu Đằng Long!” Phan Hương ra lệnh.
Thạc Kiều cũng chẳng kém: “Chặn chúng lại, nhất định phải bắt Đằng Long cho ta!”
Một cảnh tưởng hỗn loạn xảy ra ở quán trọ.
Hồng kì đấu với Lục kì hay là Đằng Long và phần còn lại?
“Đằng Long, ngươi mau ngoan ngoãn theo bọn ta về. Mẹ ta thực sự muốn ngươi trở về.” Mỹ An không nhịn được nữa.
Cô giơ ra một chiếc vòng tay về phía Đằng Long. Chiếc vòng mà Tuệ Cơ đã tặng cho y, y lại đem ra tặng cho một người khác.
Tín vật của y và Tuệ Cơ?
Gợi nhắc chuyện xưa? Hay là tìm đến cái chết?
…
“Đột nhiên ta cảm thấy sợ?” Ánh mắt ngước lên lầu hai của Đằng Long làm cho Diệp Thanh hoảng sợ.
Nó là gì? Mặc dù nó đang ẩn sâu qua mấy làn tóc. Hình như nó đang biến thành màu đỏ.
Đột nhiên… có thứ gì đó trào vào máu ta?
Mấy tên này cứ bám riết ta không buông, thực sự là vướng chân quá!
Uỳnh!
Không biết kình khí ở đâu, nhưng mấy tên ôm lấy Đằng Long đều bị đánh bật. Chúng bay tứ tung trong một khuôn mặt đau đớn.
Đám người vẫn chưa thể chạm đất, một thứ dường như không thể chế ngự đã được xuất động. Thân ảnh Đằng Long, y như một cơn cuồng phong đang nổi loạn.
“A ha! Vậy là ngươi chẳng cần ai trợ giúp. Nhưng nhớ là ta đã mua ngươi rồi đấy!” Lão Vương gọi với, hắn ta hướng con mắt theo cơn gió đang thổi.
Đằng Long chạy tới, cả bọn Lục kì đứng gần thân ảnh của y cũng bị đánh bay. Chạy được ba bước, Đằng Long chân phải đáp lên ghế, chấn trái tiếp tục bước lên bàn.
Vì chạy rất nhanh nên động lực đôi chân tạo ra cũng rất lớn, cả thân hình của y được đẩy lên cao. Độ cao này chính là nhắm đến…
“Câm mồm!”
Sát khí này… ta cảm thấy nó đang trào dâng!
“A…” Đằng Long hét lớn rồi vung kiếm đánh ra một đòn Tung kiếm.
“Mỵ nương cẩn thận!” Hai người con gái đứng trên lầu, một người tuốt kiếm một người chẳng kịp phản ứng.
Keng!
Phan Hương giơ kiếm ra đỡ. Cuối cùng đã kháng được chiêu.
Một luồng sát khí cường đại mà chỉ tạo ra tiếng keng nhỏ bé ấy ư?
Rầm!
Cả ba người đều rơi xuống lầu một! Đòn đánh Tung kiếm đã đánh sập cả hành lang quáng trọ.
Bây giờ thì đã biết sợ uy lực ấy chưa?
Phan Hương và Mỹ An bị mất thăng bằng liền ngã lăn ra. Bọn Hồng kì ban nãy bây giờ mới rơi xuống đất.
“Vừa nhanh vừa chuẩn. Lại vừa uy lực! Cú đánh này… Xem ra phải sửa lại hành lang mất thôi.” Lão Kim than thở.
Lúc này Diệp Thanh đã hiểu vì sao Đằng Long không rút kiếm. Chỉ cần như thế cũng đủ đánh bại bọn kia.
Chỉ cần như thế cũng đủ giết người!
“Hoặc giả không muốn làm cho mỵ nương và cô gái đó bị thương.” Lão Kim dường như đọc được suy nghĩ của con gái.
Hoặc giả ông ta đang thấy thân hình run lên vì sợ của Diệp Thanh. Có những sự tình bề ngoài là thế. Nhưng bên trong lại không phải thế!
Vừa đủ!
Độ cao giữa cổ họng của Mỹ An và Tàn kiếm là vừa đủ. Đằng Long xoay kiếm ngang tay, tiếp theo tung sẽ là hoành thức.
“Chết đi!” Rõ ràng là không nương tay như ông chủ Kim phỏng đoán.
Mỹ An đột nhiên mất hết sức lực, lại do ánh mắt ở cự li gần. Cô ta đang sợ chết?
Pặc! Pặc!
Hoành kiếm đột nhiên dừng lại, cho dù như thế, cơn gió cũng thốc vào mặt Mỹ An dữ dội. Mỹ An mở mắt quan sát. Thì ra Hoành kiếm là bị kẻ khác cản lại.
Hồng kì dùng dây có buộc móc sắt ném về phía Đằng Long. Những chiếc móc sắt cắm vào cánh tay, cắm vào hai vai của y.
Những kẻ Hồng kì kéo dây, cánh tay bị cản lại, Hoành kiếm cũng lập tức dừng không thể thi triển.
“Bắt lấy hắn!” Thạch Kiều ra lệnh.
Những chiếc móc sắt cắm sâu vào da thịt khiến cho con người đau đớn, Đằng Long đau đớn. Thân hình của y từ từ tiến lại về phía Hồng kì.
Kiếm đã kể cổ!
“Nếu không muốn chết thì bỏ kiếm xuống!” Tiếng nói vang lên trong sự bất lực của Đằng Long.
Bất lực nhưng kiếm vẫn còn trong tay, gió vẫn còn thổi. Và người đang gắng sức.
“Ngươi tưởng chỉ có mấy người này sao?” Thạch Kiều tiếp tục.
“Hô hô!” Những tiếng hô hoán bên ngoài quán trọ.
Thạch Kiều đem đến không chỉ vài người. Mà là hàng trăm người.
Hồng kì trung đẳng, đủ sức tiêu diệt toàn tất cả mọi thứ. Và thủ lĩnh tinh anh của bọn chúng đang…
“Bỏ kiếm xuống!” Hừng hực khí thế.
Gió đã ngừng thổi, kiếm đã buông! Đằng Long thực sự đầu hàng.
“Đúng thế, một người không thể địch lại được hàng trăm người.”
“Hừ!” Đằng Long ngước lên nhìn về phía ông chủ và Diệp Thanh.
“Đằng Long! Tạm biệt!” Ông chủ Kim chắp tay và hành lễ với y. Một cái cúi chào như muốn nói lên tất cả.
Người làm công, người hầu và cả quan khách nữa. Rất nhiều, rất nhiều, mọi người đều đứng lên chắp tay hành lễ.
“Tạm biệt!” Tiếng nói đồng thanh làm cho bọn người Tiên tộc thất kinh.
Có ý gì đây? Kẻ cả Thạch Kiều, kể cả Mỹ An, bọn chúng không sao hiểu được.
Tất cả đều kính trọng Đằng Long!
“Buông kiếm không phải vì ngươi đầu hàng. Buông kiếm là để tránh cho quán trọ một trận thảm sát. Đằng Long! Lão Kim và mọi người ở đây… vô cùng cảm kích!”
Ánh mắt lão Kim nói lên tất cả!
…
Tương lai vô cùng bất định nhưng không có nghĩa không thể kiểm soát!
Đi vào trong tối nhưng không có nghĩa là chìm trong bóng tối.
Đằng Long! Ta vẫn nhớ ngày đầu tiên ngươi đến tìm ta, một mình một kiếm. Ánh mắt vô cùng sắc lạnh. Nhưng ngươi lại không làm ta sợ hãi.
Bởi vì ta luôn cảm thấy, ngươi sẽ là một cơn gió vĩ đại!
Hôm nay ngươi đi, cũng một mình một kiếm! Lão Kim ta chúc ngươi…
Phong bạo phá thiên!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK