• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29. Manh mối tạo dựng

Buổi sáng tinh mơ ngày mùng bốn tết. Khắp các đường phố Tiên tộc vẫn đang tràn ngập sắc xuân. Vải đỏ chăng đầy trước cửa vào nhà, chợ bắt đầu được họp trở lại. Tuy nhiên không khí chẳng còn đông đúc, giờ này người ta muốn đi chơi xuân chứ không phải muốn đi họp chợ. Cũng chính vì thế đường phố trở nên lác đác bóng người. Ngược lại, người dân tập trung hầu hết tại nơi có thể vui thú như sân đình, ao làng, giếng nước, gốc đa… Ở đó đầy đủ các trò dành cho trẻ con cũng như người lớn. Nào là đánh đu, nào là kéo co, nào là rước kiệu… Có lẽ cuộc vui cũng được sắp sửa bắt đầu cả rồi.

Ngày rộng tháng dài của năm mới… cứ chơi cái đã.

Tuy nhiên không phải người nào cũng được cái may mắn ấy. Đại Trụ và Tiểu Trụ, hai gã thanh niên lại đang rong ruổi trên phố với xe chở rau. Không phải cho người mà là cho lợn. Người ta có thể bỏ ăn trong mấy ngày tết bởi vì “no xôi chán chè” thế nhưng lũ lợn thì không. Đặc biệt đây là đàn lợn được Ngự Trù phòng trực tiếp nuôi nấng để xẻ thịt phục vụ các món ăn lớn nhỏ ở Bách Tử điện. Chính vì thế, cho dù lễ tết hay ngày thường, Đại Trụ và Tiểu Trụ vẫn phải chăm nom từ li từng tí, không bao giờ được để những “ông hoàng, bà hoàng” này bị đói bụng.

“Đại ca…” Giọng đại trụ ồm ồm phát ra. Hắn bỗng dừng đẩy chiếc xe mà anh trai mình vẫn đang ngồi lên.

“Có chuyện gì?” Tiểu Trụ hỏi vẻ ngạc nhiên, gò má của hắn khẽ nhô cao như thể bắt đầu cảm thấy khó chịu.

“Đệ… đệ sợ!” Đại Trụ ấp úng.

“Thằng đần này… Đoạn đường đi bao nhiêu lần, hôm nay dở chứng hay sao mà ngươi lại sợ kia chứ?”

Tiểu Trụ nhanh tay đánh vào đỉnh đầu Đại Trụ một cái tuy nhiên người em của hắn da dày xương cứng, đánh thế chứ đánh nữa chắc cũng chẳng thể khôn ra được.

“Đệ… đệ lạnh. Đại… đại ca! Nhìn kìa!”

Đại Trụ bất giác chỉ vào khoảng không mờ ảo với làn khói trắng tung bay. Tiểu Trụ nhìn theo, từ trước đến nay hắn chẳng tin chuyện ma quỷ, có gã em ngốc của hắn thì vẫn là người sợ ma đó thôi.

“Làm gì có cái gì đâu? Nhà ngươi ngủ chưa đủ giấc hay sao mà thành hoa mắt ra thế? Đám khói chứ là cái gì?”

Tiểu Trụ lên tiếng trấn an, giờ này khói bay ngoài đường là chuyện thường tình mà thôi. Nhà dân người ta dậy sớm nấu cơm chẳng hạn?

“Đại ca… đệ… đệ cá là có bóng người. À không, có ma, chắc chắn là có ma. Chúng mặc áo trắng lượn lờ ở trong làn khói. Chắc đang đợi người đi đến mà bắt đó thôi. Đệ… đệ không dám tiến lên nữa đâu.”

Đại Trụ phụng phịu. Từ nhỏ người này gan đã nhỏ xíu lại thêm vài phần bị yếu bóng vía. Chỉ cần một chút mờ ảo đã đủ để hắn liên tưởng đến chuyện yêu ma quỷ quái. Ngược lại, Tiểu Trụ trước đây hành nghề trộm cắp, đối với hắn chẳng có ma quỷ gì hết. Đường nào hắn cũng dám đi, nhà nào cũng có thể mò. Đối với chút khói đang lan giữa đường, chúng chỉ là thứ cản trở tầm mắt của hắn mà thôi.

“Sợ cái gì! Ngươi cứ tiến lên cho ta!”

Tiểu Trụ ra lệnh thế nhưng Đại Trụ thì lại không dám. Người em của hắn sợ sệt đến nỗi trên mặt lấm tấm mồ hôi.

“Không sao! Không sao! Có đại ca ngươi ở đây! Ma nào dám bắt?”

Biết rằng nếu như lấy rau về muộn chắc chắn hai người sẽ lại bị phạt. Tiểu Trụ không còn cách nào khác ngoài việc lên tiếng động viên.

“Thật không?” Đại Trụ ngây ngô hỏi.

“Yên tâm! Đại ca ngươi biệt hiệu là gì? Là vua đạo tặc kia mà!”

Tiểu Trụ vỗ ngực ra oai, trong thoáng chốc người em béo ịch của hắn cảm thấy khó hiểu. Giỏi ăn cắp thì liên quan gì đến chuyện đối đầu với ma?

“Nhưng chỉ là trong khu chợ mà thôi!” Đại Trụ trả lời theo.

“Thằng ranh!” Tiểu Trụ ngay liền đó đánh mạnh một cái vào đầu người em rồi ra lệnh: “Còn không mau đẩy xe?”

Đại Trụ lầm lũi nâng hai càng xe rồi đẩy về phía trước. Vì hắn hơi béo nên lúc di chuyển thân hình hơi cúi xuống tạo cảm giác như bị gù lưng. Thêm nữa hai chân không bước đều nhau dẫn đến Đại Trụ nhìn như bị thọt. Kì thực, Đại Trụ là người hoàn toàn bình thường không có bất kì dị tật nào cả. Hắn ta có phần… hơi béo mà thôi.

“Nếu như ma quỷ có thật…” Tiểu Trụ ghé sát mặt vào Đại Trụ rồi cười nham hiểm. “Ta lấy trộm đồ của ma cho nhà ngươi xem!”

“Ha ha!”

Tiếng cười vang vang của Tiểu Trụ hòa cùng làn khói, hai người anh em bắt đầu chìm trong màu trắng mờ ảo của buổi ban mai.



Càng đi làn khói càng mờ, Đại Trụ phải nheo mắt lại để nhìn cho rõ. Không biết đoạn đường hôm nay vì nguyên do gì lại mọc đâu ra cái đám mờ ảo thế này?

Khúc khích!

Tiếng cười vang lên trong trẻo?

“Đại… đại ca. Tiếng cười… tiếng cười gì thế?”

“Tiếng gì? Ngươi lại thần hồn đi nát thần tính đấy hả? Ta có nghe thấy tiếng của ai đâu? Mau! Ngươi cứ đi quan đoạn này, phía trước không còn khói trắng lúc ấy thoải mái mà đi.”

“Vâng! Nhưng mà…”

Có lẽ hai tai người anh bị điếc mất rồi? Rõ ràng Đại Trụ đang nghe rành rành có tiếng của người con gái cười nói khúc khích trong sương.

“Đại ca…”

Đại Trụ hét toáng làm cho Tiểu Trụ cũng giật mình theo. Người em của hắn bỗng chốc buông bỏ càng xe mà ngã chổng vó xuống đất. Khuôn mặt Đại Trụ tái mét như thể bị cắt chẳng còn giọt máu.

“Thằng ranh này… ngươi bị sao thế?” Tiểu Trụ nhảy xuống khỏi xe trước khi nó bị Đại Trụ làm cho nghiêng đổ.

Tiểu Trụ đang định giơ tay lên đánh thì bỗng hắn cũng…

“Con mẹ…”

Tiểu Trụ khẽ chửi thầm rồi nhìn theo hướng ngón tay của người em mình đang chỉ. Đúng là có ma?

“Đúng là có ma thật sao?”

“Ma… là ma đó đại ca!”

Đại Trụ lúc trước đã sợ bây giờ lại càng trở nên kinh hãi. Ngay cả một người trước nay chưa từng tin vào ma quỷ như anh trai hắn vậy mà lúc này cũng đã vài phần điên đảo.

Trước mắt hai anh em béo gầy lúc này là vài ba chiếc bóng áo trắng. Chính xác thì là bốn cái áo trắng di động. Tiểu Trụ nhanh mắt đếm kĩ, bọn họ, những con ma này muốn đi dạo trong sương sớm? Những con ma đi lại trên con đường mờ ảo như thể là chúng đang bay, vạt áo lơ lửng trong không trung đồng thời là những âm thanh ma mị vang lên. Quả thực Tiểu Trụ cũng đã có phần hơi sợ, thế nhưng…

Bốp!

“Nhìn kĩ lại đi! Là ngươi đó ông tướng! Nhà ngươi ăn nhiều đến nỗi híp hết cả mắt rồi sao?”

Kẻ chuyên ăn cắp cho nên ánh mắt muôn phần nhanh nhạy, Tiểu Trụ chỉ sau giây phút hơi run đã ngay lập tức định thần. Hắn quan sát được bốn người phía trước chẳng phải ma quỷ hay thần thánh gì. Chẳng qua là bốn nữ nhân ăn mặc bộ đồ trắng phau. Bọn họ thêm nữa lại dùng chiếc khăn che mặt, chẳng trách Đại Trụ vừa nhìn đến cái là sợ khiếp vía.

Sở dĩ Tiểu Trụ phát hiện ra đó không phải là ma bởi lẽ trên tay bốn người đều cầm một thanh trường kiếm với vỏ màu đen.

Ma quỷ còn dùng đến kiếm làm gì?

“Đúng là nhát gan!”

Tiếng nói của một nữ nhân vang lên, ba người còn lại nhân đó cũng đã lấy tay che miệng rồi cười khúc khích. Bọn họ cũng giống Tiểu Trụ mà thôi, là người có công có việc vào buổn ban sớm.

“Còn ngây ra đó làm gì?” Tiểu Trụ lại đánh vào đầu người em rồi ra lệnh. “Còn không mau đứng dậy đẩy xe đi.”

“Ồ? Không phải là ma sao?” Đại Trụ thở phào nhẹ nhõm. Tính hắn vừa ngốc lại vừa nhát gan, thế nhưng một khi anh trai đã nói là không phải ma thì tuyệt nhiên là không phải ma. Đại Trụ trước nay luôn luôn tin tưởng anh trai của mình một cách tuyệt đối.

Lộc cộc!

Bánh xe lại một lần nữa ì ạch lăn trên đoạn đường nhỏ. Đi được một lát thì cũng ra khỏi đám khói mà nhà dân đun nấu tạo thành. Đường phố vẫn còn vắng vẻ, ngoài sáu người và một chiếc xe thì cũng chẳng còn có thêm bất kể thứ gì chuyển động.

“Trừ hai chúng ta… không lẽ vẫn còn có người không được chơi xuân?” Tiểu Trụ thắc mắc.

“Mau! Đi nhanh lên…”

Tiểu Trụ giục em nhanh chóng để mà bắt kịp bốn người phía trước.

“Được! Đại ca… đệ tới đây!”

Đại Trụ nói rồi gồng mạnh cánh tay, hai chân to lớn như chiếc cột đình của hắn bắt đầm dậm mạnh xuống đất. Cứ thế, chiếc xe chạy ngày một nhanh, chẳng mấy chốc nó đã bắt kịp bốn người áo trắng.

Vút!

Chiếc xe vọt qua bốn người nhưng ngay lúc đó nó lại có phần xiêu vẹo.

“Cẩn thận…”

Tiểu Trụ ngồi trên xe quát lớn nhưng đã quá muộn. Đại Trụ thô kệch chẳng thể kiểm soát sức lực của mình, hắn ta hì hục đẩy xe làm cho một bánh vấp vào cục đá. Cả người và xe đều bị đổ nhào xuống bên vệ đường.

“Hai người không sao chứ?”

Tiếng cười khúc khích lại vang lên. Cũng may chiếc xe không đổ vào bốn bóng người trên đường. Đại Trụ cố gắng lái sang bên khác để cho mình hắn và anh trai chịu thiệt. Các thứ rau cỏ bay khắp tứ tung, khuôn mặt Đại Trụ còn bị chiếc thùng đổ xuống ụp chặt lấy. Tiểu Trụ có phần khá hơn khi hắn nhanh chân nhảy xuống khỏi xe nên không bị rau bắn lên khắp mình. Tuy nhiên vì tay của hắn vô tình chống xuống mặt đất do vậy có phần hơi đau.

Bốn người nữ nhân lấy tay che miệng rồi cười. Bọn họ nhất thời không hiểu hai gã thanh niên vừa làm trò gì? Tự nhiên chạy vù chiếc xe để rồi phải ngã sõng xoài?

“Đại Trụ… ngươi không sao chứ?”

Tiểu Trụ thấy em đang nằm bất tỉnh thì vội chạy tới, hắn ta hốt hoảng đến nỗi vô tình đập mạnh vào vai của một thiếu nữ đang đứng gần đó. Tiểu Trụ không màng gì đến xin lỗi mà chỉ nhất mực chạy đến chỗ em.

“Đại Trụ?” Gã thanh niên quỳ xuống bên cạnh để bỏ chiếc thùng đang úp trên mặt Đại Trụ ra. Tiểu Trụ sau đó vỗ nhẹ vào má em trai. Được một lúc thì người kia bắt đầu hồi tỉnh.

“Đại ca… đệ không sao! Hì hì!”

“Tạ ơn trời đất! Tạ ơn trời đất!” Tiểu Trụ cúi đầu lạy về tứ phương. “Ngươi đừng có mà dọa ta thế chứ? Ngươi chết thì mẹ cũng đánh ta chết mất thôi!”

Bốn người con gái thấy thế không nỡ bỏ mặc, bọn họ xúm lại xu dọn những đống rau cỏ vương vãi, sau đó còn giúp Đại Trụ, Tiểu Trụ dựng lại chiếc xe.

“Đa tạ… đa tạ!”

Tiểu Trụ nhanh nhau cảm ơn.

“Các ngươi lần sau đi đứng cho cẩn thận. Suýt nữa thì làm bẩn áo bọn ta rồi đó!”

Một người con gái trong số bốn người không còn nhịn được nên đành buột miệng trách cứ.

“Tất nhiên, tất nhiên! Lần sau bọn ta nhất định sẽ cẩn thận hơn!” Tiểu Trụ cúi mình cung kính để ra vẻ tạ lỗi.

“Đừng lôi thôi! Mau đi!” Một người con gái khác lại nói, dường như bọn họ đang có việc gì vô cùng gấp gáp.

Không thèm để ý đến hai gã ngốc vừa làm vài điều quái dị, bốn người áo trắng nhanh chóng rời khỏi.

Có thể đối với bọn họ Tiểu Trụ, Đại Trụ vừa làm việc chẳng ra đâu vào đâu. Kì thực…

“Thấy ta lợi hại không?” Tiểu Trụ vừa nói vừa giơ trước mặt em trai một miếng ngọc bội màu xanh hình bán nguyệt.

“Ồ… đại ca… thật lợi hại!”

Chẳng phải vừa nãy còn đang bất tỉnh hay sao? Đại Trụ bây giờ lại khỏe như voi chẳng có hề hấn gì sất?

Ban nãy là hắn cũng đang đóng kịch đó thôi! Nếu không có vụ đổ xe, nếu không bất tỉnh thì làm sao gây được chú ý của bốn người kia? Đại Trụ thu hút ánh nhìn đối phương nên việc còn lại của Tiểu Trụ vô cùng đơn giản. Chỉ cần một cái chạm vai vô tình, miếng ngọc trên chiếc vạt áo của người con gái dễ dàng nằm gọn trong tay Tiểu Trụ.

Ăn cắp đâu chỉ một mình? Đôi lúc ăn cắp còn có cả đôi nữa cơ!



“Miếng ngọc này… hơi kì lạ?” Tiểu Trụ ngắm nghía chiến lới phẩm của mình trong khi Đại Trụ xếp lại xe rau.

“Cái gì kì lạ?”

“Miếng ngọc này toàn thân màu xanh, tuy nhiên ở phần hình mặt trăng… Ngươi nhìn xem!” Tiểu Trụ giơ cho em trai quan sát. “Ở một góc mặt trăng đã bị phai màu và bị xước. Hình như nó luôn bị chà xát vào vật gì đó?”

Đôi mắt Tiểu Trụ đối với các đồ trân quý cũng khá phi thường. Chỉ nhìn một thoáng mà hắn đã thấy được điểm khác biệt.

“Đệ không hiểu?”

Đại Trụ lơ ngơ nhìn miếng ngọc bội rồi hỏi lại.

“Ngươi thì hiểu cái gì?” Tiểu Trụ đánh vào đầu người béo một cái. “Ngọc bội quý giá vậy mà bọn họ không thèm giữ gìn cẩn thận. Đúng thật kì lạ!”

Những miếng ngọc thế này có được không phải dễ dàng, Tiểu Trụ biết chắc điều đó. Miếng ngọc bội hình mặt trăng khuyết có màu xanh biếc tuy nhiên nếu như giương ra trước mặt Tiểu Trụ lại vẫn có thể nhìn xuyên qua phía bên kia. Xung quanh hai đầu bán nguyệt đều được trạm khắc thành những đám mây gợn sóng. Mây che đỉnh trăng, vân mờ minh nguyệt. Cõ lẽ người thợ làm ra nó còn có hàm ý gì chăng? Nhất thời Tiểu Trụ không nhìn ra được.

Có mây có trăng, phải chi thêm vài cơn gió mùa hạ há chẳng sẽ thành tuyệt tác nhân gian rồi không?

Tiểu Trụ cho dù xuất thân hèn mọn nhưng hắn lại có năng khiếu thẩm mĩ. Hoặc giả là do ăn cắp được nhiều thứ đồ quý giá cho nên có được cái nhìn nghệ thuật. Muốn trạm cơn gió ở trên mặt ngọc? E rằng nan giản vô cùng, bởi lẽ gió là cái thứ đặc biệt do trời sinh ra. Vô hình, vô dạng, con người đơn thuần cảm nhận được nó nhưng lại không thể nhìn thấu được nó. Vẽ trăng khảm mây thì dễ thế nhưng đâu phải người thợ nào cũng họa ra được thần thái gió trời?



Không phải vì tính hiếu kì tuy nhiên Tiểu Trụ nhất mực bám theo bốn người nữ nhân đang đi về trước. Hắn ta bỏ lại Đại Trụ mộ mình rồi dặn gã béo cứ việc thu xếp xe rau sau đó đợi hắn trở về.

Đại Trụ không hiểu “thâm ý” của anh trai nhưng cũng chẳng buồn đuổi theo. Bởi lẽ… có đuổi cũng không được. Đôi chân thoăn thoắt của Tiểu Trụ nhảy múa trên những mái nhà, khi thì lợp gạch, khi thì che rơm. Nói chung khoảng cách giữa hắn và bốn nữ nhân luôn luôn cố định. Đủ để Tiểu Trụ theo dõi hành tung, đủ để người ta không thể phát hiện ra mình.

Bốn người áo trắng rẽ vào một con đường nhỏ, sau đấy hướng về phía góc Tây Bắc của Phong thành. Ở đó có một khu rừng tên gọi Kỳ Mộc, Tiểu Trụ cũng chẳng hiểu rõ vì sao lại có tên gọi như thế. Chỉ biết khu rừng này rất ít người sinh sống, tuy nhiên hàng ngày vẫn có vài đội tiều phu đến đây đốn củi. Bọn họ không dám vào sâu trong rừng một phần vì sợ thú dữ, phần khác là vì tương truyền nếu ai đi vào quá nửa sẽ bị sương khói hút hồn quên mất lối ra. Tựu trung những người như Tiểu Trụ chưa bao giờ dám nghĩ sẽ bước một bước vào trong Kỳ Mộc.

Không lẽ bốn người con gái là ở Kỳ Mộc đi ra?

Tiểu Trụ đứng trên mái rơm quan sát, lúc này bọn họ đi ven bờ ao. Mục đích bám theo của hắn không phải hiếu kì, mục đích bám theo chẳng qua ngứa nghề đó thôi. Ăn cắp được chiếc ngọc bội quý giá đã là món hời không thể kể xiết, tuy nhiên Tiểu Trụ cũng biết rất rõ, ba người còn lại ai nấy cũng đều mang theo một cái.

Đã là đạo tặc, thấy của tất sẽ phải ham. Nhất là một khi động thủ thành công một lần. Tiểu Trụ bám theo để tìm cơ hội ăn cắp nốt ba tấm ngọc bội của người kia.

“Ấy chết!”

Một người con gái lên tiếng sau khi sờ soạng khắp người. Lúc này cô ta mới biết bản thân đánh rơi miếng ngọc quả thực đã là quá muộn.

“Ngươi sao vậy?”

“Ngọc bội của ta…”

Nữ nhân áo trắng ngồi bệt xuống một phiến đá bên cạnh bờ ao. Tuy che mặt nhưng qua cử chỉ giọng nói Tiểu Trụ cũng đoán được rằng người này đang rất lo lắng.

“Ngươi làm mất nó rồi sao?” Người thứ ba lại hỏi.

Quả thực bốn người mặc trang phục giống nhau lại còn che mặt cho nên Tiểu Trụ chẳng thể phân biệt ai vào với ai.

“Lẽ nào đánh rơi dọc đường?”

“Ta cũng không biết, miếng ngọc ta vẫn luôn đeo bên mình. Vậy mà bây giờ lại không thấy đâu? Phải làm sao đây?”

Nữ nhân bị đánh cắp miếng ngọc thêm một lần tìm xung quanh người nhưng tất nhiên kết quả không thể khác được. Bởi lẽ miếng ngọc đang nằm trong tay Tiểu Trụ.

“Biết ăn nói thế nào với Nguyệt chủ kia chứ?”

“Phải đấy! Nguyệt chủ rất nghiêm khắc, ngươi mà làm mất ngọc bội ta e…”

“Ta làm sao? Liệu ta có bị Nguyệt chủ trừng phạt không nhỉ?”

Trừng phạt chắc chắn là có, quan trọng cô ta không biết Nguyệt chủ sẽ làm điều gì mà thôi. Người duy nhất nãy giờ không nói mà chỉ im lặng, cô ta có vẻ khinh khỉnh trước sự mất mát của người đi cùng.

“Nguyệt chủ? Nguyệt chủ là ai kia chứ?” Tiểu Trụ thầm thắc mắc.

Gần khu Kỳ Mộc dân chúng đại đa số đều là nông dân thuần phác hoặc bọn tiều phu đốn củi. Khu này không hề có một nhà nào giàu có hay quyền quý. Đơn giản là vì bọn họ luôn muốn tránh xa khu rừng Kỳ Mộc. Nguyệt chủ ư? Tiểu Trụ không thể liệt kê bất kì cái tên nào để cho người nhà, người hầu hay nô tì của họ, đại loại thế, có thể đeo những miếng ngọc trân quý thế này.

Đối với Tiểu Trụ thì đây đúng là dị sự! Không chỉ đơn thuần là vì vài miếng ngọc nữa. Hắn ta thực sự muốn biết Nguyệt chủ là ai?

“Làm mất thì ngươi không biết đi tìm hay sao?” Nữ nhân lạnh lùng nãy giờ chợt lên tiếng. Ba người còn lại thấy thế thì trong bụng thầm cho là phải. Bọn họ dự định đứng dậy đi tìm tuy nhiên gặp phải một sự ngăn cản.

“Ba ngươi không nghĩ là nó chẳng phải bị mất hay sao?”

Lời này quả thực cảnh tỉnh những kẻ đầu óc ngây thơ.

“Các ngươi không cảm thấy lạ? Đang yên đang lành, sáng sớm mùng ba tết lại có kẻ nào phải vội vã mà đánh đổ cả xe rau?”

“Lẽ nào là…”

Vụ va chạm đâu phải ngẫu nhiên, cái chính là để tạo ra thời cơ lấy trộm ngọc bội mà thôi.

“Hai tên béo gầy chết tiệt!” Người đánh rơi ngọc bội cau có.

“Mau! Đi tìm bọn chúng đòi lại!”

“Khoan!” Người bình tĩnh nhất trong số bọn họ lại một lần nữa can ngăn.

Có kẻ ăn trộm nào sau khi hành sự lại còn nhởn nhơ ngoài đường để cho chủ nhân món đồ đi tìm tính sổ? E rằng bọn chúng nhất định cao chạy xa bay mất rồi.

“Chết mẹ! Bị phát hiện rồi ư?” Tiệu Trụ thầm nghĩ.

Đúng là có tên đạo tặc ngốc vẫn đang bám theo bọn họ đấy thôi. Ban đầu là vì lòng tham sau đó…

“Trả lại ngọc đây!”

“Cái gì?”

Tiểu Trụ chưa kịp nở một nụ cười đắc thắng thì có âm thanh vang lên. Ngay tiếp sau đó là một thân ảnh trắng muốt phi thân lên mái nhà rơm mà hắn đang đứng. Thật không thể ngờ cho dù khoảng cách khá xa nhưng người nữ nhân vẫn phát hiện được.

“Muốn sống thì trả lại ngọc cho ta!”

Mũi kiếm chĩa thẳng về phía Tiểu Trụ, hắn ta nhìn qua nữ tử này một lượt rồi sau đó âm thầm đánh giá.

“Hừ! Có mỗi cái mặt thì lại che mất, làm sao ta đây biết ngươi là đẹp hay xấu. Huống hồ ngọc đã trong tay, đừng hòng lấy lại từ Tiểu Trụ ta!”

Trong tâm trí Tiểu Trụ người mà che mặt đẹp nhất trước sau chỉ có mỵ nương của hắn. Mỵ ngương Phụng Dương với một vẻ đẹp tuyệt trần không có kẻ nào có thể sánh bằng một nửa. Những người che mặt khác đối với Tiểu Trụ hắn ta chẳng có hứng thú gì hết.

“Muốn lấy ngọc bội ư? Để xem các ngươi có đuổi được ta không đã?”

Tiểu Trụ nói xong thì liền nhún chân nhảy xuống khỏi mái rơm.

“Thì ra là ngươi! Mau trả ngọc bội đây!”

Ba người còn lại thấy thế thì liền tuốt kiếm nhắm đến Tiểu Trụ mà đuổi.

“Mau chặn hắn lại! Hôm nay nếu ngươi không giao ngọc bội ra thì đừng hòng sống sót mà rời khỏi đây!”

Lời đe dọa của ả nữ nhân ở trên mái nhà. Nói miệng thì dễ, thế nhưng đuổi kịp Tiểu Trụ hãy hay.

Một, hai, ba, bốn! Tiểu Trụ đếm số bước chân của mình ở trên mặt đất. Ngay sau đó hắn ta đạp mạnh vào tường để rồi bay lên mái nhà bên trái.

“Muốn chạy ư?”

Một kiếm từ phía nữ nhân trên cao phi thẳng vào lưng Tiểu Trụ. Hắn ngay lập tức nghiêng người sau đó lộn nhào xuống đất. Tuy rằng tránh được kiếm chiêu nhưng lại vô tình để cho ba người phía dưới bắt kịp một đoạn.

Vù! Tiếng kiếm chém phía sau, Tiểu Trụ không hề đem theo vũ khí cho nên hắn ta chỉ còn một cách tránh né. Chân phải xoay ngang để giữ thăng bằng trên mặt đất đồng thời tạo ra tâm đỡ vững chãi cho toàn cơ thể. Tiểu Trụ cúi đầu tránh được một kiếm chém từ phía sau. Chờ đợi thân hình có đủ thời gian vận lực, Tiểu Trụ giơ chân trái đá mạnh vào cổ tay của người đang cầm kiếm đánh tới. Keng! Thanh kiếm rơi liền xuống đất.

Mới có một thanh!

Hai người còn lại xông lên tấn công liên tiếp, cho dù là con gái thế như kiếm lực phát ra không phải là yếu. Tiểu Trụ dùng tay đỡ được đòn đánh của người bên phải thì ngay lập tức bên trái cũng bị tấn công. Một kiếm quét qua ổ bụng khiến hắn phải lùi về sau hai bước tránh né.

Thêm một lần nữa đạp chân vào tường, Tiểu Trụ bay lên trên cao, hai tay của hắn bám vào chiếc cột, gần đó. Nếu đủ thời gian cần thiết hắn ta hoàn toàn có thể thoát thân khi lên đến đỉnh chiếc cột bằng gỗ này.

“Muốn chạy! Đừng hòng!”

Người bị Tiểu Trụ đá rơi thanh kiếm lúc này bay lên nhằm lưng của hắn mà đâm. Biết mình không thể lên cao được nữa, Tiểu Trụ từ bỏ ý định ban đầu của mình. Hai tay nắm lấy cột gỗ sau đó thả lỏng cho người của mình tự động rơi xuống. Tiểu Trụ xoay người xung quanh chiếc cột hai vòng.

Bốp!

Lần này không phải trúng tay, Tiểu Trụ nhắm đến vai phải của người con gái mà đá. Cước pháp của hắn cũng không đến nỗi quá tệ. Phải rồi! Năng lực lớn nhất của đạo tặc không đến từ bản lĩnh trộm đồ. Năng lực mạnh nhất của đạo tặc chính là khả năng chạy trốn sau khi hành sự thành công.

Vút!

Một kiếm nhắm đến cổ họng Tiểu Trụ! May thay hắn ta vẫn kịp nhanh nhạy để dùng hai chân kẹp chặt vào cột sau đó cố gắng nhấc đầu lên một tấc. Kiếm này là của ả con gái đã phát hiện ra hắn. Bây giờ thì là ở thế một chọi bốn.

“Muốn lấy lại ngọc bội ư? Để xem các ngươi có bản lĩnh gì không đã?”

Tiểu Trụ vẫn giữ tư thế lơ lửng trên không rồi cười nhếch mép. Ban nãy hắn ta còn có ý định nô đùa tuy nhiên sau khi thấy được bốn người con gái ra tay có phần tàn độc thì hắn không thể không phòng.

“Lên!”

Cả bốn người con gái liền xông tới kịch chiến với tên đạo tặc. Cát bụi bay lên mù mịt trong khi âm thanh do kiếm phát ra liên tục vang lên. Đáng tiếc chưa một chiêu nào trung người đối phương.

Tiểu Trụ là kẻ tinh quái, những bước di chuyển của hắn chuẩn chỉ đến mức vừa đủ tránh né bất kì lưỡi kiếm nào hướng đến cơ thể của hắn. Tiểu Trụ không quen dùng tay giao chiến, nói đúng hơn quyền pháp của hắn khá tệ. Cấp bách lắm Tiểu Trụ mới dùng tay mình đỡ đòn, tuy nhiên nó khá dở và yếu ớt. Hơn nữa dùng tay đôi khi lại cản trở những bước di chuyển của hắn. Tiểu Trụ đa phần dùng chân di chuyển, chủ yếu là để chạy trốn và tránh né. Khi nào có thời cơ hắn ta mới dùng cước pháp phản công. Khác với quyền pháp, mỗi cước tung ra lại là đòn đánh vô cùng mạnh mẽ.

Chắc hẳn bốn người kia mỗi người đều bị trúng phải vài cước rồi cũng nên? Trong đám khói hỗn loạn thi thoảng những tiếng bịch bịch vọng ra. Đó là khi Tiểu Trụ dùng chân tấn công vào vai hay khuỷu tay của kẻ địch.

“Xem ra hôm nay ta đây không chết được rồi!” Tiểu Trụ lên tiếng. Hắn đứng trên đỉnh chiếc cột mà cười nhoẻn miệng. Gương mặt gầy gò của hắn đôi lúc toát lên một chút tà khí làm cho đám người nữ nhân vô cùng khó chịu.

Tấn công nãy giờ vẫn chưa lần nào chạm được vào người đối phương. Quả thực khó chịu!

“Ngọc bội ở đây!” Tiểu Trụ móc trong ngực áo ra chiếc ngọc bội mà hắn dùng thủ đoạn lấy được. Hắn xỏ dây đeo vào ngón tay cái rồi quay ngọc bội làm cho kẻ địch vô cùng tức tối.

“Muốn chết?”

Bốn người con gái sát khí đằng đằng, bọn họn cùng một lúc lao lên chĩa kiếm thẳng vào cây cột.

Rắc!

Cột gãy là đôi bởi vì chân khí bốn người phát ra vô cùng cường đại, Tiểu Trụ trong lúc chủ quan suýt nữa đã bị trúng chiêu, may thay hắn ta vẫn kịp thời gian phi thân lên cao.

Bịch! Tiện chân đá mạnh vào khúc gỗ bay ngang tầm chân, Tiểu Trụ những tưởng chiêu này có thể cản lại đòn đánh của bốn người kia. Ai dè…

“Lên!”

Ba người con gái đứng chụm thanh kiếm vào nhau tạo một điểm tựa cho người còn lại đạp chân vào đó rồi bay lên không. Lơ lửng trên cao thì cũng có lúc phải rơi xuống thôi, Tiểu Trụ lúc này không còn bất kì nơi nào có thể bám víu trong khi bóng người áo trắng bay đến đang ngày một gần. Bóng kiếm sáng loáng gần ngay trước mặt, thêm một sơ hở Tiểu Trụ để lộ ra cho kẻ địch lợi dụng.

Hắn ta không ngờ được rằng chiêu kiếm ban nãy chỉ là để dồn bản thân vào thế đường cùng mà thôi. Sát chiêu kì thực đến từ người con gái đang phi thân. Sơ hở chính là… cái ao!

Sau lưng Tiểu Trụ chính là cái ao rộng lớn, con người làm sao có thể di chuyển trên nước được chứ?

“Chết tiệt!” Tiểu Trụ thầm chửi.

Chủ quan chỉ trong tích tắc rồi cũng sẽ dẫn đến một thất bại.

“Ngọc bội của ngươi!”

Trong lúc nguy cấp tức thì bộ não Tiểu Trụ lại nảy ra ý định, hắn ném chiếc ngọc bộ về phía lưỡi kiếm của người con gái. Biết chắc ả ta không dám làm vỡ nó đâu bởi vì bọn họ coi đây là vật quý giá. Đúng như dự đoán, ngườn con gái thấy thế ngay lập tức thu kiếm để bắt ngọc bội.

Đồ nắm trong tay cũng là lúc kẻ địch biến mất vô dạng. Tiểu Trụ nhân cơ hội đối phương mất tập trung mà đạp chân trên sào tre đang cắm ở mặt ao rồi phi người sang phía bờ bên kia.

May thay! Nếu không có sào chắn hẳn mạng nhỏ của hắn đã gặp nguy hiểm.

“Tạ ơn trời đất! Phúc đức ông bà, tổ tiên phù hộ!”

Tiểu Trụ đáp xuống bờ bên kia thì thở dốc, vận lựcc bay sang bờ bên này làm hắn tiêu tốn không ít nội lực vốn dĩ đã chẳng nhiều nhặn trong cơ thể của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK