Chương 6. Ân Oán! Tộc trưởng phân giải
Tối om! Đó là tất cả những gì Đằng Long thấy được sau khi tỉnh dậy. Y hơi choáng váng, thân mình trở nên đau nhức khó mà loạn động. Không biết Như Tranh đang ở đâu nữa? Đằng Long lò dò tiến về phía trước tuy nhiên đi được quãng chừng năm bước thì phải dừng lại. Trước mặt Đằng Long có lẽ là một bức tường, rất cao, rất cao. Cho dù cố gắng nhảy lên cũng sẽ vô ích.
“Nơi này là nhà giam của Tiên tộc.” Đằng Long thầm nghĩ.
Y không nhìn thấy được bức tường bởi lẽ trong này hoàn toàn chẳng có ánh sáng. Đằng Long sờ soạng rồi quay đầu dựa lưng vào chính cái nơi mà y đang đứng kế bên. Không gian vô cùng tịch mịch, bóng tối dường như choán đầy khóe mắt của kẻ tử tù cô độc.
Tử tủ ư? Đương nhiên, tội danh giết chết một vị quan lang Tiên tộc không ai có đủ khả năng gánh vác.
“Ít ra bọn chúng vẫn chưa hành quyết?”
Như Tranh vẫn còn an toàn! Đằng Long khẳng định. Không có lý gì bọn người Tiên tộc sẽ giết một người và giam lỏng một người. Giết y rồi thả Như Tranh thì không sao, Đằng Long chẳng hề sợ chết. Ít nhất cũng đã thập tử nhất sinh một lần còn gì? Nhưng ngược lại?
Đằng Long bóp mạnh cánh tay, y bắt đầu hối hận vì đã trở về Tiên tộc. Và y bắt đầu suy nghĩ mông lung về những khả năng có thể xảy ra.
“Ta từng bị trói ở chính giữa sân, rốt cuộc phạm những tội gì? Một đứa bé sáu tuổi có thể gây ra được những chuyện gì?”
Thoáng chốc Đằng Long đã gạt Như Tranh sang qua một bên, y không thể cưỡng lại cái suy nghĩ ấy. Suy nghĩ về Tiên tộc, suy nghĩ về bản thân.
“Ta có sợ không? Tiên tộc lúc đó có sợ ta không?”
Vì ghét bỏ nên mới giết hay vì yêu thương nên mới giết? Tốt nhất là vì sợ. Cả một Tiên tộc hùng mạnh phải sợ một đứa trẻ con? Vả lại, ai đời tình thương trẻ nhỏ có thể đánh đồng với sự tử vong chết chóc?
“Các người muốn ta chết, ta không chết! Liệu có một lúc, ta muốn các người phải chết hay không?”
Đằng Long hiện tại chỉ mười sáu tuổi, những suy nghĩ này của y là sự trưởng thành quá mức hay một thiên chân dại dột?
Thời gian rồi sẽ trả lời. Đủ lâu để cho một phần kí ức chìm vào quên lãng, nhưng đó là của Tiên tộc. Đứa trẻ này thì không! Ngày rồi lại ngày, đêm qua đêm, Đằng Long luôn luôn suy xét, luôn luôn tưởng tượng. Rốt cuộc cha mẹ y là ai, rốt cuộc quê hương là cái thứ gì?
“Ta đang cảm nhận được nó, từ sâu thẳm trái tim. Một thứ vô hình nhưng hiện hữu, nó im lặng.”
“Thi thoảng ta sợ chính mình im lặng. Bóng tối là một tấm nệm rất êm, nó êm đễn nỗi ta không thể nào biết được. Ta nằm lên bóng tối? Hay là bị chính bóng tối quấn chặt không thôi?”
Thịch thịch!
Đó là nhịp đập! Mỗi ngày trái tim vẫn làm một điều tuần hoàn như thế. Nực cười thật, đôi khi, trái tim cũng lại bất thường lạc lối.
Đằng Long thấy một hơi lạnh truyền vào từ đá, hoàn toàn bất chấp thân nhiệt của kẻ đang sống trơ trơ. Không bao lâu hơi lạnh đã từ cột sống vọt lên đỉnh đầu. Cũng giống như bóng tối, hơi lạnh rất êm. Nó làm cho mớ hỗn độn hòa bay đến quyện vào nhau.
Một mớ suy nghĩ hỗn độn!
Thịch thịch!
Thêm một nhịp nữa, trái tim đang bị vùi lấp bởi cơn lạnh lùng đen tối hay là cố gắng thức tỉnh ta phải thoát ly chính mình?
…
Trong tối mắt có màu đen! Hoặc giả con người không thể nhìn thấy nên mới lầm tưởng đấy thôi?
Ánh sáng bất chợt lóe lên ngoài lỗ thông gió nhà giam. Ánh sáng bạc rọi vào căn phòng. Đằng Long như bị thôi miên bởi thứ ánh sáng ấy?
Mặt trăng với y luôn có vẻ đẹp lạ lùng.
Như Tranh nhờ chút ánh sáng rọi vào mới thấy Đằng Long đang nhìn ra xa xăm. Kì thực, Như Tranh cảm nhận được y từ lâu rồi, ngay lúc Đằng Long tỉnh giấc đi về phía tường.
Còn y thì không! Một kẻ im lặng đang trầm mặc bỏ quên cả chính hơi thở tuần hoàn của mình. Hơi lạnh là thứ không của riêng ai, Như Tranh cũng cảm nhận thấy, có điều cô không tài nào lý giải cho được. Rốt cuộc là bóng tối lạnh hơn hay Đằng Long lạnh hơn?
“Long! Có chuyện gì thế?”
“Không có gì!”
Nhìn thấy Như Tranh trong chính nhà giam, Đằng Long vốn dĩ vui mừng mới phải. Đằng này dường như cảm xúc bị chính suy nghĩ của y kìm nén.
Hoặc giả sự quan tâm vẫn chưa đến lúc bộc lộ!
Lúc nào cũng vậy, y chẳng bao giờ nói ra suy nghĩ của mình cho người khác biết. Hai người bị giam trong chung một căn phòng, bốn mặt đều là tường đá bao quanh. Nền nhà được phủ một lớp rơm khô nhưng lâu ngày nó đã ẩm mốc, mùi bốc lên vô cùng khó chịu. Đằng Long hắt hơi vài tiếng, y đứng dậy đi lại xung quanh xem xét. Nếu cứ bị giam trong đây, thể nào rồi bọn Tiên tộc cũng đến hỏi tội. Phải tìm cách mà trốn thoát. Nhưng nhà giam chẳng có lấy một kẽ hở, không có ánh trăng thì y cũng chẳng biết được ngày hay đêm.
“Đành phải chờ thôi!” Đằng Long lên tiếng.
“Chuyện gì?”
“Không thể trốn ra khỏi nơi này, chỉ còn cách chờ bọn chúng đến giải đi rồi tính.”
“Chúng ta cứ nói là muốn cứu vị quan lang, không hề có ý muốn làm hại hắn? Chắc sẽ không có vấn đề gì đâu!”
Như Tranh hồn nhiên trả lời nhưng Đằng Long không nghĩ đơn giản như vậy.
“Ngươi không nhận ra hay sao? Con bé đó, một mực đổ tội cho chúng ta, vả lại chúng ta là người ngoài, bọn Tiên tộc nhất định sẽ không chịu nghe.”
Như Tranh thở dài một tiếng:
“Ngươi nói cũng phải! Vừa mới xuống núi đã gặp một chuyện không hay.”
“Ngươi đang trách ta đó hả?” Đằng Long quay lại thắc mắc: “À mà, lúc trước đánh nhau ngươi thật oai phong. Cái thuật tạo khiên gì đó, ngươi dạy ta đi!”
“Ngươi đâu có dùng chân khí, với lại thuật này phải học điều khiển hình dạng.”
“Hả? Thế thì học làm gì, rắc rối quá. Thôi ta cứ dùng kiếm pháp cho nhanh.”
Nói thế nhưng Đằng Long hiểu rõ bản thân nếu không dùng được chân khí thì sao đánh lại người ta. Y cứ nghĩ Như Tranh là người mạnh lắm nhưng ai dè còn có những kẻ mạnh hơn. Lúc trước lớn giọng là sẽ bảo vệ Như Tranh, cuối cùng thì lại chẳng làm được một trò trống gì cả. Đằng Long bóp chặt cánh tay, nghĩ ngợi!
…
Lại nói đến Hùng Việt, hắn ta vẫn nằm bất động. Lý Kiệt sau khi đưa hắn quay thì liền túc trực ở bên cạnh giường.
Lý Kiệt quay sang một người phụ nữ:
“Tuệ Cơ! Bà nên đi nghỉ ngơi, đã khuya lắm rồi!”
Người này không đáp, bà ta vẫn nắm lấy tay Hùng Việt. Đúng lúc có người đàn ông cao lớn từ từ bước tới. Dáng đi của ông thanh tao khoáng đạt nhưng lại toát lên vài phần nghiêm nghị.
“Đưa Tuệ Cơ đi!”
Người ấy mặc áo xanh lam, mặt vuông chữ điền, dưới cằm có chòm râu đen nhánh.
Đó chính là Tộc trưởng Tiên tộc Hùng Vũ.
Mấy người hầu cận nghe lệnh liền dìu Tuệ Cơ đ ra khỏi phòng. Sau đó Lý Kiệt vội vàng quỳ xuống rồi nói:
“Tộc trưởng! Xin hãy trừng phạt! Lỗi là do…”
“Giờ không phải là lúc. Tình hình Hùng Việt thế nào?” Lý Kiệt chưa nói dứt câu, Hùng Vũ đã ngắt lời.
“Quan lang bất tỉnh và đã không còn thở nữa. Thuộc hạ e…”
Hùng Vũ đập mạnh tay vào cột nhà, răng rắc. Kế đó ông bước ra ngoài, có hai người đang đợi sẵn là Chử Minh và Mỹ An.
“Em con sao rồi!” Mỹ An sốt sắng hỏi nhưng không có ai trả lời.
Hùng Vũ quay sang Chử Minh:
“Hai ngươi biết được chuyện gì xảy ra thì hãy mau nói?”
“Quan lang lúc đó trốn việc thích thân, bọn thuộc hạ đuổi theo chạy ra bến sông đến nơi thì ngài đã vừa bất tỉnh.” Chử Minh trả lời.
“Vậy các ngươi có thấy ai gần đó không?”
“Có bắt về hai người.” Lý Kiệt đáp.
“Đi! Đến gặp bọn chúng.”
Hùng Vũ cùng với ba người đi đến nhà ngục nơi mà Đằng Long, Như Tranh đang bị giam giữ. Ngọn đuốc le lói dẫn theo đoàn người bước vào trong tối.
“Các người là ai?” Như Tranh hỏi.
“Là bọn chúng! Thưa tộc trưởng!” Lý Kiệt nói với Hùng Vũ.
Hùng Vũ cầm ngọn đuốc giơ ra giữa, tựa hồ như muốn nhìn rõ khuôn mặt đối phương. Ông ta thấy một cô gái còn trẻ, lớn hơn Mỹ An con ông chừng vài ba tuổi gì đó. Đằng Long thì đang dựa lưng vào tường ngủ. Hùng Vũ nhìn qua một cái rồi liền đi khỏi.
Khi mà trên đường chỉ còn Hùng Vũ và Lý Kiệt thì ông lúc này bắt đầu hỏi hắn:
“Bọn chúng, khả năng thế nào?”
“Bẩm đại nhân, cô gái biết dùng chân khí nhưng cũng ở mức sơ sài. Còn tên kia, hắn ta chỉ dùng thể thuật mà thôi.”
“So với Mỹ An thì sao?”
“Cũng không cao hơn là mấy. Thuộc hạ dùng thuật cơ bản của tộc ta thì chúng đã không chống nổi. Chỉ có điều, tôi vẫn còn cảm giác gì đó?” Lý Kiệt trầm ngâm.
“Chuyện gì?”
“Tên Đằng Long! Cảm giác của thuộc hạ với y thực không bình thường. Cũng không thể lý giải đó là chuyện gì, dường như ẩn chứa một vài uẩn khúc.”
“Ta biết rồi! Ngày mai tra xét xem sao. Ngươi cũng lui đi.”
Lý Kiệt vâng lệnh ra về. Đi được một đoạn, hắn ta ngoái lại xem ngài Tộc trưởng đi đâu, chắc mẩm là sẽ đến chỗ Tuệ Cơ. Dù sao người đau lòng nhất lúc này cũng là bà ấy. Nhưng không, Hùng Vũ đi về một hướng khác, con đường dẫn đến căn phòng của Hùng Việt.
Hùng Vũ ngồi lặng bên cạnh con trai, ông nhiều lần xem xét kĩ lưỡng mà vẫn không thể tìm ra bất kì một vết thương ngoài da nào cả. Toàn thân Hùng Việt cứng đơ, khuôn mặt đã xám đen lại. Rõ ràng Hùng Việt bị trúng một thuật mà nó không hề hay biết, thế nên một chút phản kháng chẳng thể xuất ra. Hệ thống kinh mạch của nó bị phá hoàn toàn dẫn tới hôn mê bất tỉnh. Hùng Vũ ở đó một hồi lâu, bàn tay ông vẫn cứ xoa xoa đôi tay lạnh ngắt của con. Hơi ấm của ông truyền sang Hùng Việt, nhưng không, toàn thân con trai của ông vẫn cứ lạnh ngắt. Gạt những dòng nước mắt đang lã chã rơi, Hùng Vũ thổi tắt ngọn nến trong phòng rồi đi về phía tây. Đi được một quãng qua cái sân rồng, sao hôm nay quãng đường ấy nó xa đến thế?
Hùng Vũ ngước lên nhìn bầu trời sao, nhưng rồi ông lại bất chợt kinh tâm động phách.
“Đứa trẻ này đã trở về. Đây là báo ứng ông trời đang dành cho ta, hay đây chính là thiên mệnh?”
Vừa bước vào trong, một người phụ nữ đã ôm chầm lấy Hùng Vũ mà khóc. Đó là Tuệ Cơ, người vợ của ông.
“Khóc đi! Ta ở đây với bà rồi!”
Những tưởng bà vợ của mình sẽ khóc tu tu thật lâu thì bỗng Hùng Vũ thấy âm thanh tắt lịm. Tuệ Cơ cầm vạt áo gạt nước mắt rồi nghiêm nghị:
“Sao rồi! Đã biết được ai chưa?”
Hùng Vũ tựa hồ hiểu được vợ muốn nhắc tới hung thủ hại con nhưng ông chỉ lắc đầu. Ông dìu vợ mình ngồi xuống ghế rồi trầm ngâm.
“Có hai kẻ, một nam một nữ. Chưa thể kết luận được một điều gì.”
“Không lẽ là người khác?”
“Theo Lý Kiệt nói thì khả năng bọn chúng cũng chỉ như người tập sự. Chẳng thể nào ra tay nhanh thế được. Hơn nữa, hắn nói người con gái đó dùng thuật chữa trị lên người Hùng Việt.”
“Hay là bọn Thủy tộc, Man tộc. Xưa nay chúng vẫn một mực đối đầu chúng ta.”
Tuệ Cơ đập mạnh xuống bàn rồi nói tiếp:
“Nếu thế nhất quyết không thể tha cho chúng!”
“Được rồi! Được rồi! Để ngày mai tra xét hãy hay.”
Hùng Vũ xoa dịu lòng căm phẫn của vợ trong khi vẫn còn vô cùng lo lắng.
“Cho dù nó có che mặt đi chăng nữa ta vẫn luôn luôn cảm nhận thấy nó. Chính nó, chính đứa trẻ ấy. Nó làm trái tim của ta kinh hoảng không thôi.”
Hai vợ chồng Hùng Vũ vẫn ngồi bàn chuyện cho tới khi có người đến báo. Nhìn ra ngoài mới nhận ra trời đã tảng sáng. Người đang đứng đợi chính là Lý Kiệt.
“Tộc trưởng! Tuệ Cơ! Đã đến giờ rồi!” Lý Kiệt nói.
Cả ba người tức tốc đến điện Bách Tử. Ở gian giữa kê một chiếc ngai chính diện rồi sau mới đến hai hàng ghế hai bên. Hùng Vũ bước vào ngồi lên chiếc ngai chính giữa. Đầu hàng ghế bên trái là mỵ nương Phụng Dương.
“Tộc trưởng!” Một người đàn ông bước vào giọng nói oang oang.
“Hữu trưởng lão! Mời!” Hùng Vũ giơ tay ra hiệu.
Người đó ngồi vào một ghế đối diện với người con gái. Hai ghế ấy chính là dành cho các vị trưởng lão trong tộc, những người địa vị chỉ sau Tộc trưởng. Một vị trưởng lão là mẹ thân sinh Hùng Vũ tuy nhiên bà cụ đã đi ở ẩn từ lâu, tất cả công cán đều do Phụng Dương là người thay thế. Kế bên Phụng Dương có Tuệ Cơ, phía bên kia là Lý Kiệt. Còn bọn Mỹ An, Chử Minh và tất thảy chúng nhân đều phải đứng ngoài cửa điện.
Hùng Vũ phất lá cờ đỏ trong tay.
“Hôm nay, ta triệu tập mọi người đến là có một chuyện cần phải thông báo. Hùng Việt… đã qua đời.”
Mọi người bên dưới thất kinh, người thì xì xào bàn tán, kẻ thì đã sụt sùi nước mắt tiếc thương.
“Nếu là do trời, Tiên tộc ta sẽ gánh chịu tất cả, nhưng nếu có kẻ rắp tâm làm hại thì ta quyết không tha cho kẻ đó. Hai kẻ bên dưới kia, chúng bị bắt gặp ở nơi Hùng Việt bị hại. Các ngươi nếu không nói ra lý lẽ rõ ràng thì nhất quyết Tiên tộc sẽ không tha cho các ngươi.”
Hai người đang quỳ ở dưới điện kia chính là Đằng Long và Như Tranh. Sau một đêm không được ăn uống bụng đang đói meo. Đằng Long định mở miệng nói thì có người con gái bước vào.
“Còn tra xét gì nữa. Chính bọn chúng đã hãm hại Hùng Việt.”
“Bình tĩnh đi mỵ nương!” Chử Minh lôi Mỹ An lại can ngăn.
Kế đó, Hùng Vũ cũng lên tiếng:
“Mỹ An! Ở đây ngươi không có quyền làm bừa! Vả lại, chưa rõ thực hư thế nào không thể tùy ý kết luận. Hai người bên dưới kia, các ngươi tên gì? Từ đâu tới?”
“Tôi là Như Tranh, còn đây là Đằng Long. Chúng tôi mới từ trên núi đi đến Tiên tộc, không hề có ý muốn hại ai cả.”
“Này! Sao ngươi ngây thơ thế, ai hỏi cũng đáp là sao?”
Đằng Long ghé tai Như Tranh nói nhỏ thế nhưng thanh âm vang vọng, ai nấy bên ngoài đều nghe thấy hết.
“Người lớn hỏi thì ta phải lễ phép trả lời chứ?”
“Thật là…”
Mọi người có chút buồn cười, nhưng rồi khuôn mặt họ lại nghiêm nghị, bởi vì trước mắt rất có thể là người hạ sát quan lang của họ.
“Chúng ta bắt được các ngươi sau khi làm hại quan lang rồi bỏ chạy, lại còn định chối hả?”
Người Hữu trưởng lão lên tiếng, giọng nói ông ta cương nghị đến inh tai. Trưởng lão một mực khẳng định nhưng Hùng Vũ vẫn còn đắn đo:
“Lý Kiệt có nói các ngươi dùng thuật trị liệu lên người Hùng Việt, đúng thế không?”
“Đúng thế! Đúng thế! Lúc tôi đi đến người đó bị thương rất nặng. Chúng tôi chỉ muốn cứu hắn mà thôi.” Như Tranh mắt sáng lên.
“Đừng có nghe nó lừa gạt. Chính nó đã sát hại Hùng Việt!” Mỹ An lên tiếng, rồi cả bọn chúng nhân cũng hùa theo.
“Con điên kia! Ta đây muốn cứu người mà lại thành giết người là sao? Đúng là làm ơn mắc oán.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói con điên đấy!”
“Ngươi…”
Đằng Long ngồi yên nãy giờ không chịu được liền to tiếng với Mỹ An. Trong lòng của y tràn ngập lo lắng, những tưởng có cách thoát thân sau khi được đưa ra khỏi ngục giam, ai dè cả hai đều bị người ta giải đi hỏi tội. Hơn nữa, có cởi trói được chắc gì đánh lại bọn chúng? Một Lý Kiệt thôi đã không địch lại được rồi bây giờ còn thêm cả một người tộc trưởng và hai vị trưởng lão.
Mỹ An một mực đổ lỗi lên đầu Đằng Long, lại thêm tiếng ồn ào chửi thầm ngoài cửa khiến y uất ức. Đằng Long to tiếng để hả bức bối trong lòng.
Đám đông vẫn đang ồn ào, Đằng Long cố đôi co với Mỹ An, y quả thực không ưa gì con bé này, nó không chịu nói lý lẽ gì hết. Giá mà Đằng Long làm việc gì không phải với nó thì là một chuyện, đằng này thậm chí Đằng Long và Như Tranh còn muốn cứu mạng Hùng Việt kia nữa. Tiên tộc khỉ gió toàn là những kẻ ỷ đông hiếp yếu, một tí công bằng cũng chẳng thấy đâu.
Bỗng nghe chát một tiếng. Hùng Vũ đập tay xuống ngai khiến mọi người im bặt.
“Ngài sẽ làm gì đây? Tộc trưởng?” Hữu trưởng lão hỏi.
Hùng Vũ bỏ lá cờ xuống đứng dậy tiến lại Đằng Long. Ông đưa mắt nhìn y, trước mặt ông là một thiếu niên bịt kín khuôn mặt, thậm chí đôi mắt của y còn bị mái tóc lòa xòa che mất. Quả thực Đằng Long là người thế nào rất khó đoán biết. Chỉ có một điều Hùng Vũ chắc chắn, Đằng Long đang nhìn chằm chằm vào ông, đôi mắt vừa ánh lên vẻ quyết tâm, vừa pha chút oán giận. Phải chăng chúng không làm hại Hùng Việt? Năng lực của cô gái kia Hùng Vũ đã nắm ít nhiều, nhưng còn Đằng Long thì thật mơ hồ. Trước hết cứ thử kiểm tra xem đã.
“Ngươi có đúng thực sự là ngươi hay không? Không sai, ánh mắt chẳng sao lẫn đi đâu được!”
Hùng Vũ cảm thán. Kế đó ông liền đặt tay trái lên trán Đằng Long, một kình lực rất mạnh đang được ấn xuống. Đằng Long dù cố đến đâu cũng không thể nào cựa quậy.
“Ngươi đến từ đâu?”
Đằng Long một mực không đáp, y vẫn chằm chằm nhìn vào Hùng Vũ, đôi mắt của y ngày một lên vài nỗi oán giận.
Thực sự! Đằng Long thực sự muốn nói: “Ta đến từ chính Tiên tộc!”
“Các ngươi đến đây có mục đích gì?”
Hùng Vũ tiếp tục hỏi nhưng những gì nhận được chỉ là một sự im lặng. Có lẽ ông sẽ dùng biện pháp mạnh hơn. Hùng Vũ lùi lại, kình lực giáng xuống đã không còn nữa, Đằng Long những tưởng mình vừa qua cơn nguy khốn thì bỗng toàn thân nóng ran. Đằng Long hai tay ôm cổ, y không thể nào thở được. Dường như có gì đó đang siết chặt lấy y.
“Nói! Các ngươi làm gì trên đất Tiên tộc chúng ta? Mau nói, nếu không đừng hòng ta sẽ buông tay.”
Hùng Vũ vẫn hỏi dồn dập. Đằng Long lúc này tinh thần bất định, chân tay y như có người điều khiển, chúng chẳng thể nào nghe theo lời y. Đám đông xung quanh thấy thế liền hô vài tiếng:
“Giết hắn đi!”
“Giết hắn! Trả thù cho quan lang!”
Như Tranh lúc này lo lắng, Đằng Long lâm nguy nhưng cô bị trói chẳng thể cử động. Chỉ còn một cách đó là cầu xin.
“Chúng tôi quả thực đến tứ trên núi! Chúng tôi chỉ muốn đi du ngoạn chứ không hại ai. Xin ngài, cầu xin ngài tha cho!”
“Long! Ngươi không sao chứ? Nói gì với ta đi!” Như Tranh nhìn sang Đằng Long và gọi.
Đằng Long vẫn đang bất động, Như Tranh đưa hai tay lay mạnh vào người của y nhưng không có gì chuyển biến.
“Khoan đã!” Tuệ Cơ bỗng lên tiếng. Bà nắm lấy tay Như Tranh và hỏi tiếp: “Chuỗi hạt này? Ngươi từ đâu mà có?”
Hình như còn có một vẻ run run thất thần?
Lúc này Mỹ An mới để ý, cô nhìn xuống cổ tay mình. Thấy y hệt, cổ tay Như Tranh cũng đeo một chuỗi hạt giống của Mỹ An.
“Ả ta cũng có một chiếc như con! Chuyện này là sao?” Mỹ An liền thắc mắc.
“Đây là chuỗi hạt hơn chục năm trước ta đã tặng cho một đứa trẻ. Nhưng… không phải ngươi.”
Tuệ Cơ nhớ lại, nhưng bà cũng thầm khẳng định, đứa bé ấy không phải là con gái. Mà là một đứa bé trai gầy gò, yếu ớt.
Bất chợt Tuệ Cơ quan sát Như Tranh đưa mắt nhìn sang Đằng Long, bà không khỏi ngạc nhiên.
“Không lẽ là đứa trẻ này?”
Tuệ Cơ vẫn nhớ như in khuôn mặt của đứa trẻ đó, nhợt nhạt và khắc khổ. Bà vốn nghĩ rằng nó đã chết khi người ta bị đem đi. Nhắc mới nhớ, Tuệ Cơ vẫn chưa biết tên đứa trẻ. Đằng Long? Nếu nó đúng là đứa trẻ năm ấy thì thật kỳ diệu.
Tuệ Cơ tiến lại ghé tai Hùng Vũ tựa hồ nói nhỏ với ông điều gì. Suy nghĩ một lúc, Hùng Vũ sau đó phất cờ trong tay, dõng dạc nói:
“Hai kẻ dưới kia ta đã kiểm tra, chúng không có khả năng làm hại Hùng Việt. Đáng lẽ nên thả chúng đi nhưng xét thấy là ngoại nhân xâm phạm Tiên tộc nên phải bắt giam điều tra, đề phòng chúng còn âm mưu gì khác. Còn về Hùng Việt, ta nhất định sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho các ngươi.”
Quyết định của Hùng Vũ khiến người trưởng lão tức giận. Ông ta chỉ hừ một tiếng rồi liền bỏ đi, đám đông cũng theo thế mà giải tán.
Tuệ Cơ cùng Phụng Dương tiến lại đỡ Đằng Long, Như Tranh đứng dậy. Người khác có thể khó hiểu cho quyết định của Hùng Vũ nhưng Tuệ Cơ thì không. Không phải vì bà đã gặp Đằng Long trước kia, đó còn là vì nguyên do ủy khuất.
Lời nói Tuệ Cơ không tác động quá nhiều, bản thân Hùng Vũ thực sự đã sớm có vài suy tính.
…
“Thế nào? Đã tỉnh hẳn chưa?”
Đằng Long nghe văng vẳng bên tai tiếng nói. Y khẽ mở mắt, không gian bao trùm bởi thứ ánh sáng lập lòe. Nhớ lại, Đằng Long chỉ biết bọn người Tiên tộc đang tra khảo mình. Sau một hồi cãi vã thì Hùng Vũ xét hỏi y, Đằng Long nhớ như in mình bị trúng thuật vô cùng đau đớn nhưng sau thế nào không rõ. Có lẽ y đã bất tỉnh mà thiếp đi quá nửa ngày, bây giờ trước mặt của y chính là Hùng Vũ và Tuệ Cơ.
“Ngươi thấy thế nào rồi?” Tiếng Hùng Vũ vang lên: “À à, xin lỗi! Xin lỗi nhé! Chúng ta trách nhầm các ngươi.”
Thấy Đằng Long vẫn nhìn chằm chằm, Hùng Vũ vội vàng cất tiếng, ông đưa tay lên gãi đầu và cười lớn. Bộ dạng lúc này chẳng giống một vị tộc trưởng nghiêm nghị chút nào.
“Xin lỗi hai ngươi! Nhưng chúng ta không thể không đề phòng…”
Hùng Vũ ngập ngừng, ông quên béng mất tên người thiếu niên trước mặt là gì.
“Đằng Long!”
“A! Đúng rồi, đúng rồi! Đằng Long! Hà hà.”
“Ngươi còn nhận ra ta không?”
Tuệ Cơ bước lên, một người phụ nữ trung tuổi, gương mặt hiền từ đẹp đẽ. Làm sao có thể quên được người phụ nữ ấy, Đằng Long vừa nhìn là nhận ra ngay, người mà lúc y còn bé đã từng gặp qua. Ngày Đằng Long đứng giữa sự sống và cái chết, ngày mà cơn tuyệt vọng dày vò lại xuất hiện một người phụ nữ đến thổi vào tâm hồn y cơn gió dịu nhẹ. Người cho y thấy dù trong hoàn cảnh thế nào cuộc sống vẫn luôn tốt đẹp. Đằng Long tâm niệm, nếu có cơ duyên gặp lại Tuệ Cơ, nhất định sẽ báo đáp.
Và giờ, người phụ nữ ấy đang đứng ngay đây, ngay trong ánh nến lập lòe này, vậy mà trong đầu trống rỗng, Đằng Long chẳng thể thốt nên lời, một câu hỏi thăm hay một lời cảm ơn cũng chẳng thể nói. Hai môi cắn chặt, Đằng Long chỉ biết cúi đầu:
“Phu nhân!”
“Thật không ngờ, chúng ta còn có cơ duyên gặp lại. Nói ta xem sao ngươi lại đến nơi đây?”
“Chỉ là tình cờ ngang qua thôi, phu nhân vẫn khỏe chứ?”
“À phải, ngươi đã nói rồi. Ta vẫn ổn. Bây giờ lớn quá rồi nhỉ?” Tuệ Cơ vui vẻ: “Ta cũng muốn biết, thời gian qua ngươi đã sống ra sao, có thể nói ta nghe được không?”
Ẩn sau nụ cười rạng rỡ của người phụ nữ là một cái ý dò hỏi điều tra. Đằng Long chưa kịp nghĩ sẽ trả lời ra sao cho phải thì Như Tranh bước vào, Tuệ Cơ nhân đó hỏi luôn:
“A, có phải cô bé này đã cứu ngươi không?”
“Không phải! Là ông của Như Tranh đã cứu tôi. Ông ấy giữ tôi lại cho đến vài ngày hôm trước.”
“Vậy xin hỏi ông cụ tên gì?” Tuệ Cơ hỏi Như Tranh.
“Tôi… tôi cũng không rõ.”
“Ông của mình tại sao lại không biết kia chứ? Trừ phi là không muốn nói cho ta?”
“Phu nhân xin đừng hiểu lầm. Như Tranh cũng giống như tôi vậy, được ông già mang về nuôi. Ông ấy không cho phép chúng tôi biết tên.” Đằng Long đáp.
“Ra vậy!”
“Phu nhân, chúng tôi có thể vào thăm quan lang được chứ?”
Tuệ Cơ gật đầu rồi dẫn hai người đi vào phòng trong. Quần áo Hùng Việt đã được thay mới sạch sẽ. Ngồi cạnh đầu giường là Mỹ An, thấy Đằng Long bước vào cô liền nổi xung:
“Ngươi định làm gì?”
“Được chứ?”
Đằng Long chẳng thèm tiếp lời Mỹ An, y đưa tay ra, có ý hỏi Tuệ Cơ muốn chạm vào người Hùng Việt được không?
Nhận được cái gật đầu của Tuệ Cơ, Đằng Long để lộ ra bàn tay phải băng bó khiến ai cũng tò mò, y vạch áo của Hùng Việt lên, nhìn vào chỗ vết thương trên ngực, rồi lại ghé sát nhìn thẳng vào mặt hắn.
“Có phát hiện gì không?”
“Xuỵt!”
Đằng Long ra hiệu im lặng. Y vẫn ngó nghiêng đủ thứ rồi bỗng Đằng Long nắm chặt cổ áo Hùng Việt quát lớn:
“Thằng oắt con này, suýt làm ta mất mạng. Ngươi có giỏi thì tỉnh lại xem, ta sẽ cho ngươi biết tay!”
Đằng Long quen biết Tuệ Cơ. Như vậy há chẳng Tiên tộc đã bỏ y sao?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK