Chương 18. Nguyệt hồn tuyệt lộ
Một vài con đường rộng lớn thênh thang tuy nhiên không thể tài nào bước tiếp.
…
“Thanh kiếm có vẻ hơi nhỏ so với cánh tay của ngươi!” Kiếm khách liên tiếng.
Kích thước của một thanh kiếm liệu có phản ánh năng lực của chủ nhân? Hà Phương có hai cánh tay vô cùng rắn chắc tuy nhiên hắn lại sử dụng thanh kiếm không được tương xứng cho lắm.
“Cứ thử xem!”
Vút!
Hà Phương nhảy lên và chém kiếm thật mạnh, đối thủ của hắn lúc này đã lùi ba bước khiến cho kiếu chiêu Hà Phương bị hụt.
“Đúng là rất mạnh!”
Kiếm khách quan sát vị trí dưới chân, một vài viên gạch đã bị Hà Phương đánh vỡ. Không phải do kiếm! Là do bàn tay rắn chắc đập mạnh mà thôi.
Hà Phương thuận thế tiếp tục tiến lên, hắn giơ ngang kiếm tung ra một đòn hoành kiếm. Đối phương cảm thấy cơn gió thốc đến khuôn mặt, cho dù thanh kiếm có phần nhỏ bé nhưng cánh tay quả thực cường tráng. Cường lực xuất ra áp chế đối thủ, kiếm khách vội vàng giơ kiếm của mình lên đỡ.
“Hừ!” Hà Phương hừ lên một tiếng trước khi đòn đánh tới đích.
Keng!
Hai kiếm chạm nhau, kình lực cũng chạm nhau. Tuy nhiên một bên áp đảo một bên. Kiếm khách không thể cự lại đòn đánh bá đạo của Hà Phương tiếp tục phải lùi năm bước.
Hắc hắc!
Hai tiếng rít lên gián đoạn của đối thủ, Hà Phương biết rằng hắn ta đã bị thụ thương.
“Quả không hổ là tinh anh Hoàng kì!”
“Ta chỉ vâng mệnh bắt giữ Đằng Long, nhà ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào!” Hà Phương lên tiếng cảnh báo.
“Đáng sợ thật! Cho dù thanh kiếm không hề nguy hiểm nhưng mà kình lực phát ra từ phía cánh tay vô cùng cường đại. Ta thấy tức ngực rồi!”
Kiếm khách thầm nghĩ. Liệu rằng Hà Phương có phải quá sức với hắn?
“Ta cũng chỉ nhận lệnh đến đón Đằng Long. Hà Phương ngươi không nên cản ta vô ích.”
Nghe thấy câu nói Hà Phương liền nhếch mép. Hai đòn bá đạo vừa rồi nếu như chưa đủ làm cho đối phương sợ hãi. Vậy thì đến đòn thứ ba!
Uỳnh!
“Ngươi là thuộc hạ của ai? Kinh Dậu hay Phụng Dương?”
Kiếm chiêu đến trước cả khi kết thúc câu nói. Hà Phương bay người lên cao mà đánh mạnh xuống một đòn tung kiếm. Kiếm khách vội vàng đỡ lấy nhưng một lần nữa hắn ta không thể địch nổi lực đánh kinh người của Hà Phương.
Thấy đối thủ quỵ gối thì Hà Phương càng lúc được thể lấn tới. Hắn ta ghì mạnh cánh tay, lực kiếm đè nén thanh kiếm đối thủ khiến nó siết chặt vào vai của hắn.
Đau nhói! Kiếm khách cảm nhận xương vai của mình sắp sửa bị gãy. Lại thêm cơn đau đến từ đầu gối. Không thể cự lại chiêu số, viên gạch dưới chân của hắn va đập với da thịt con người mà vỡ vụn.
“Ngươi nghĩ chỉ mình Tiên tộc quan tâm đến Đằng Long? Kinh Dậu hay Phụng Dương? Chẳng kẻ nào có đủ bản lĩnh để điều khiển ta.”
Kiếm khách lạnh lùng. Vừa nãy hắn ta… đã nhường đối thủ ba chiêu. Bây giờ là lúc thể hiện năng lực thật sự.
“Cái gì?” Hà Phương hoảng hốt.
Sơ hở của Hà Phương đã bị phát hiện, kiếm khách dùng chân đạp vào chân trái Hà Phương khiến hắn phải đổ người. Toàn thân đang ngả về trước không thể cự lại, bở lẽ chân trái Hà Phương khi đó là trọng tâm nâng đỡ toàn bộ cơ thể. Cột trụ bị phá, mái nhà tất sẽ đổ sụp mà thôi.
Bộp!
Một cú đấm thẳng vào mặt Hà Phương khiến cho hắn phải ngã ra phía sau. Bây giờ là lúc trận chiến cân tài cân sức?
“Nếu vậy chủ nhân của ngươi rốt cuộc là ai?”
Thân phận của ta có thể tiết lộ không nhỉ? Câu hỏi đặt ra trong đầu kiếm khách. Trong lúc Hà Phương lò dò đứng dậy thì hắn bắt đầu rút kiếm. Ban nãy không thèm dùng kiếm phản công quả thực có phần khinh thường đối thủ?
“Ta ư? Chỉ có Nguyệt chủ mới là tối thượng!”
“Nguyệt chủ? Chưa từng nghe qua.”
Vù vù!
Gió thổi tan mây để lộ ánh trăng mờ nhạt. Ở giữa đêm đông này hơi lạnh thực khiến người ta trở nênh rùng mình. Ấy vậy mà hai kẻ kia chẳng hề nao núng.
Tân trạng điềm tĩnh là điều cần thiết dành cho kiếm thủ. Trong lúc sinh tử tương giao thế này, chỉ một sai lầm cũng đủ khiến cho người ta mất mạng.
Đó là tôn chỉ của sát thủ. Kiếm khách kia liệu có phải là sát thủ?
“Nguyệt chủ vẫn luôn theo sát bọn ta. Ngay ở sau lưng?”
Kiếm khách thầm nghĩ, hắn đang tưởng tượng đến cái vòng tròn ở sau lưng áo. Mặt trăng có màu mờ nhạt, một màu trắng bạc tinh khiết làm cho vẻ đẹp của nó trở nên rực rỡ.
Nhưng…
“Ta đã từng thấy mặt trăng màu đỏ!”
Chỉ có chủ nhân mặt trăng mới đủ năng lực đổi màu của nó.
Nực cười thật! Minh nguyệt là của đất trời, kẻ nào cả gan thay đổi quy luật định sẵn càn khôn?
“Đúng! Nhưng mà huyết nguyệt là do Nguyệt chủ tạo ra!”
Kiếm khách bình tâm suy nghĩ. Nguyệt chủ đối với hắn là tối cao, là vô thượng. Ngài ấy đang dõi theo hắn, chỉ cần thông qua ánh trăng vằng vặc. Ngài ấy cũng giao nhiệm vụ cho hắn, không thể không hoàn thành.
Thịch thịch!
Sự tĩnh lặng bị phá vỡ khi mà lưỡi kiếm được tuốt khỏi vỏ. Đến cả kiếm khách còn sợ kiếm của chính mình?
“Đây là…” Hà Phương lo lắng, bởi vì dường như hắn ta cảm nhận được.
Một luồng hạo khí phát ra từ thanh kiếm kia. Không giống với phong thái của kiếm khách. Hắn ta là người điềm đạm và yên tĩnh thế nhưng thanh kiếm của hắn lại có khí thế vô cùng.
Một luồng chân khí hừng hực đang được phát ra từ chính lưỡi kiếm. Ánh kiếm hợp với ánh trăng, cả hai đều cùng màu đỏ.
“Kiếm khí này… ta đã từng cảm nhận được nó ở đâu thì phải?” Hà Phương thắc mắc trong lúc chờ đợi trả lời từ phía kiếm khách.
“Đây là kiếm của Nguyệt chủ, ngài giao cho ta vì sợ ta không thể đánh bại được ngươi.”
Giao kiếm cho thuộc hạ ư? Vị Nguyệt chủ này một là tuyệt đối tin tưởng thuộc hạ, hai là tính toán vô cùng kĩ lưỡng. Hắn ta không tiện lộ mặt những vẫn nhất quyết có được Đằng Long.
Vì không tiện nên cho thuộc hạ của mình mượn kiếm. Để hắn tự tin đối đầu Hà Phương? Ấy vậy mà nói tin tưởng thuộc hạ, chẳng phải hắn ta nghi ngờ từ đầu rồi sao?
“Còn ta thì sợ thanh kiếm này! Nguyệt Hồn kiếm!”
Nguyệt Hồn kiếm ba chữ thốt ra làm cho Hà Phương kinh tâm động phách. Không chỉ Hà Phương sợ thanh kiếm này, ngay cả kiếm khách cũng chẳng phù hợp để sử dụng nó.
Một cái khí thế hừng hực nhưng lại không hề nóng bỏng. Kiếm khí của Nguyệt Hồn là sự dịu dàng hung hiểm. Nó là biểu tượng của một ánh trăng sáng ngời, nhưng là ánh trăng màu đỏ.
Không gian xung quanh biến đổi, không biết từ đâu bao trùm đều là ngọn lửa đang cháy. Một thứ đỏ rực bùng lên trong thoáng chốc nhưng lại không phát ra liệt diệm.
Có phải Hà Phương đã mất đi cảm giác, lửa cháy mà hắn không cảm thấy nóng chút nào? Hắn đang lạnh, hơi lạnh như thấu cốt bủa vây thân ảnh của hắn.
“Huyền thoại là có thật! Thanh kiếm tượng trưng cho địa ngục!”
Hoặc giả Hà Phương sợ hãi mà đem tượng tượng thế thôi. Tuy nhiên dù có thế nào thì tên kiếm khách cũng đã nói đúng.
Bước thêm một bước… sẽ thấy địa ngục!
“Nguyệt chủ nói ngươi là kẻ thâm sâu không giống bề ngoài dũng lược kiện tráng.” Kiếm khách lạnh lùng.
“Nguyệt chủ của ngươi biết ta ư?” Hà Phương lên tiếng.
“Không sai! Ngài nói ngươi là một kẻ tồn tại nhiều thứ hơn vẻ bề ngoài. Cho nên mới để ta dùng Nguyệt Hồn trấn áp.”
Được đối đầu với một trong những danh kiếm truyền thuyết. Vinh hạnh này quả thực bất ngờ đối với Hà Phương.
Nguyệt chủ coi trọng Hà Phương như vậy thế mà Ngưu gia chỉ xem hắn như một kẻ chỉ đâu đánh đấy?
“Sự tồn tại của Nguyệt Hồn chỉ là những lời đồn đại. Thật không ngờ được hôm nay ta lại có thể chứng thực điều đó?” Hà Phương chớp mắt.
Một thanh bảo kiếm chỉ xem như là truyền thuyết vô danh đến khi nó được xuất hiện đường đường chính chính.
Chỉ tiếc…
“Bảo kiếm không có trong tay, nếu không ta cũng muốn được một lần thử sức.” Hà Phương cao hứng.
Quả không sai, thanh kiếm nhỏ bé so với bàn tay tráng kiện quá đỗi thôi kệch. Hà Phương vẫn còn tiên cơ chưa thèm để lộ.
“Ngươi nên đi đi! Đừng nên thách thức huyền thoại. Ngay cả chính ta khi cầm Nguyệt Hồn cũng không dám chắc có thể bảo toàn tính mạng.”
Lời này không phải chuyện chơi. Trên hai thái dương xuất hiện mồ hôi lấm tấm, kiếm khách đang bị chấn nhiếp bởi chính thanh kiếm của mình?
“Nếu như Nguyệt chủ đã biết đến ta thì ngươi cũng sẽ nghe nói…”
“Chuyện gì?”
“Kiếm pháp của ta chỉ có ba chiêu!”
“Không sai, ngài ấy đã từng nhắc tới.”
Vừa nãy Hà Phương đã dùng hai chiêu ngang dọc không tính đòn đánh đầu tiên. Nếu vậy nhất định còn một chiêu nữa.
Trận chiến tiếp tục! Chỉ vì Nguyệt Hồn xuất hiện làm cho hai kẻ mê mẩn quá lâu, làm cho trận chiến gián đoạn.
“Nếu vậy…”
Vút! Hà Phương chưa nói hết câu thì đã phi thân lên cao, hai tay của hắn nắm chặt thanh kiếm trực chỉ đâm xuống đỉnh đầu khiếm khách.
“Thiêm Kiếm!”
Lưỡi kiếm trên trời giáng xuống giống như hình phạt của trời. Chân khí bao trùm, kiếm ảnh lập tức xuất hiện.
Hàng chục lưỡi kiếm ở trong không gian chỉ nhằm kiếm khách cắm xuống. Chiêu thế vẫn mang một luồng sát khí bá đạo.
Phựt phựt!
Kiếm khách xoay kiếm trở ra trước ngực. Một luồng khí đỏ xuất hiện bao trùm thanh kiếm. Nó trong giống như dải lụa, một mảnh tơ hồng quấn lấy lưỡi kiếm sắc lẹm hay là… một dòng máu đỏ trào dâng.
Keng!
Kiếm khách lấy tay chỉ thiên, Nguyệt Hồn vươn dài lên trước đỉnh đầu.
“A…!” Hà Phương thét lên một tiếng.
Nguyện Hồn làm cho mắt hắn ta trở nên chói lòa, Thiên Kiếm không thể đánh xuống được nữa. Toàn bộ chân khí Thiên Kiếm tạo ra đều bị Nguyệt Hồn đánh cho tan tác.
Chỉ một hành động lấy kiếm chỉ thiên, kiếm khách đã khiến Hà Phương hoàn toàn thất bại.
Chát!
Lưỡi của Nguyệt Hồn đánh trúng cánh tay Hà Phương. Ngay lúc này đây hắn đã cảm nhận thấy sự đau nhức khôn cùng. Hà Phương bay người ra xa và gục ngã.
Hộc hộc! Kiếm khí làm cho Hà Phương khó thở. Hắn ta khẽ nhìn xuống cánh tay phải. Ở đó một vệt ửng đỏ nổi lên đau rát, chính là vết thương Nguyệt Hồn tạo ra.
Không hề chảy máu nhưng mà đau nhức đến tận tâm can. Phải mất mấy tháng mới có thể cầm kiếm trở lại?
“Ngươi thua rồi! Nguyệt chủ không muốn làm hại đến ngươi.”
Kiếm khách thu lại Nguyệt Hồn vào vỏ rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta thấy tức bụng, một luồng khí huyết đang dần ứ đọng bên trong.
“Là do Nguyệt Hồn? Ngay chính ta cũng bị đả thương?”
Kiếm khách vừa nghĩ vừa quay đi trước khi miệng hắn chảy ra một ngụm máu đỏ. Trận chiến đã kết thúc theo đúng phong cách của sát thủ. Một đòn hung hiểm là đủ kết liễu. Cũng may là không có ai phải nằm xuống. Không giống dự đoán một người phải chết của kiếm khách trong lúc chờ đợi.
Hà Phương lấy tay ôm ngực rồi cũng bất chợt thổ huyết. Hắn ta lặng lẽ quan sát kiếm khách một tay vác nặng Đằng Long trên vai trong sự bất lực.
…
Ngã ba đường bụi cát tứ tung, là do dấu chân con người đang vội càn quét.
“Xem ra đến đây phải từ biệt rồi!”
Chử Minh chắp tay cúi đầu trước Phan Liên, hai người sau đây chắc chắn đường ai nấy đi. Chử Minh về thẳng Phong thành còn Lam kì sẽ hướng tới phương nam.
“Tinh anh chắc chứ?”
Chử Minh lên tiếng hỏi, trên tay hắn vẫn đang cầm một cuộn vải nhỏ.
“Phiền ngươi mang về báo lại cho Kinh Dậu đại nhân, nói với ngài ấy thứ cho Lam kì phải về Nam thành gấp không thể trực tiếp thưa lại chuyện điều tra án. Mong trưởng lão tha tội.”
Vậy là Lam kì cũng không nghe lệnh Phong thành?
Phản hay không phản?
“Vậy được, Chử Minh cáo từ!”
Nói rồi quy đầu bước đi không chút mảy may. Chỉ có duy nhất một thứ đọng lại trong đầu Phan Liên đó là nụ cười của hắn. Hai môi Chử Minh mở đều, ánh mắt luôn luôn nhìn thẳng đối phương. Điệu cười này không bao giờ cất lên thành tiếng nhưng lại có sức cuốn hút kì lạ. Dường như cả môi và mắt đều biết nói?
Hừ! Là sự tận tâm hay cợt nhả?
Phan Liên quả thực rất khó nắm bắt. Cũng giống như chính con người Chử Minh. Hắn luôn chân thành lễ độ giúp sức Lam kì tra án tuy nhiên vẫn có thứ gì không giải thích nổi.
Là sự trang nhã hài hòa hay còn ẩn chứa dã tâm hung hiểm?
“Chẳng biết nữa…”
Phan Liên thầm nhủ. Dù sao sau đây cũng sẽ chẳng gặp lại hắn. Tuy vậy hình ảnh của Chử Minh không thể xóa nhòa trong tâm trí. Mắc bệnh gì rồi nhỉ?
“Chúng ta lên đường thôi thưa tinh anh?” Một người trong đội lên tiếng nhắc nhở. Phan Liên cũng cho mọi người di chuyển về ngả bên phải để hướng xuống phương nam. Về Nam thành, nơi mà nàng sinh ra và lớn lên.
Phan Liên đang muốn về nhà, nàng không muốn dính vào chuyện thị phi thêm nữa? Chuyến đi đến Tây thành đã tốn quá nhiều thời gian của nàng mất rồi.
Không muốn thị phi mà lại còn làm tinh anh Lam kì trung đẳng? Cái đó chưa chắc đã phải ý nguyện của nàng. Nhưng nàng cũng chẳng thể nào từ chối.
Đoạn đường còn xa, những người Lam kì luôn luôn chú ý bảo vệ Phan Liên, bởi lẽ nàng không chỉ là chủ tử của họ mà còn là một nhân vật vô cùng quan trọng đối với thủ lĩnh Lam kì thượng đẳng.
Nhưng… ván cờ đã được bày ra, tất cả toàn bộ con cờ sẽ không có đủ khả năng thoát khỏi vòng xoáy thị phi đang đến. Bởi lẽ chúng chẳng thể nào tự mình quyết định số phận.
Người ngồi chơi cờ luôn luôn tính toán đường đi nước bước. Họ… những kẻ quyết định xem con cờ nào sẽ chết, con nào tiếp tục bảo toàn tính mạng.
Thiệu Bình và Kinh Dậu, bàn cờ của họ dường như rất lớn? Để xem kẻ nào giữ được cái đầu đến phút cuối cùng.
“Giết!” Một người thủ lĩnh che mặt ra lệnh cho thuộc hạ của mình.
Toàn bộ những hắc y nhân ẩn nấp đằng sau bãi cỏ đồng loạt xông tới. Mục tiêu của họ chính là Lam kì.
“Bảo hộ tinh anh! Bảo hộ…” Một người hét lên thành tiếng.
Người nhiều chuyện sẽ bị giết ngay tức khắc. Thủ lĩnh sát thủ tiến lên chém luôn cái kẻ đang mặc sức hô hoán. Cả thân hình chỉ toàn màu đen, đôi mắt của hắn đảo qua đảo lại để nhìn xung quanh. Đâu đâu cũng là người của Lam kì nhưng hắn chỉ cẩn tìm thấy một kẻ.
Mục tiêu có năm trăm người, tuy nhiên chủ nhân của hắn đã cử lên đến nghìn người. Rõ ràng…
Ngưu Lạc hầu đã hạ quyết tâm tiêu diệt Lam kì mất rồi!
Giữa không gian hỗn loạn của những tiếng kêu thất thanh, Phan Liên chỉ biết cúi đầu sợ hãi. Vài ba hộ về vẫn ở sát bên cạnh nàng, bọn họ cố gắng dùng chính thân mình che chắn hành tung của chủ nhân.
“Thuộc hạ sẽ hộ tống tinh anh chạy trốn!”
Một trong ba người theo sát Phan Liên lên tiếng. Sát thủ do ai phái đến?
Sát thủ ư? Lam kì đã lầm, sát thủ thường chỉ có vài nhóm người ít ỏi hoạt động đơn lẻ mà thôi. Ở đây rõ ràng là…
Một đạo quân!
Đạo quân của Ngưu gia đã được huấn luyện hết sức kĩ càng. Là một lực lượng bí mật không thuộc danh sách Hồng kì để cho Ngưu gia dễ dàng thực thi âm mưu nham hiểm.
Máu chảy đầu rơi là điều liên tiếp xảy ra. Phan Liên ngoái lại nhìn những thành viên trong đội liên tục ngã xuống. Bản lĩnh của nàng đâu? Vài ba cái thứ công phu thi thố ở kì sát hạch thì được chứ còn đâu thể cự lại đội quân vô cùng tinh nhuệ? Người của Ngưu gia anh dũng thiện chiến, chỉ cần xuất kiếm là sẽ lấy mạng đối phương. Về khoản này Lam kì thực sự kém xa.
Thật đáng sợ! Khung cảnh chém giết trước mắt thật sự đáng sợ, Phan Liên không thể tài nào tượng tượng chuyến đi của mình lại có kết cục thế này?
“Tianh anh cận thận!”
Ba người hộ vệ bất chợt buông bỏ Phan Liên để quay về sau. Bọn chúng có tình bỏ rơi chủ nhân? Không! Là có ý muốn cứu Phan Liên đấy. Ba người này phát hiện một kẻ đang đến với một sát khí đằng đằng.
Xoẹt!
Một kiếm quét qua cổ họng của cả ba người. Đây là con cờ vô cùng sắc bén của Thiệu Bình cử ra xung trận. Phía sau còn tiếng chém giết tuy nhiên hắn chẳng để tâm bởi lẽ việc đó dành cho thuộc hạ của hắn.
Tên thủ lĩnh từ từ tiến lên phía trước, ánh mắt của hắn nhìn người đối diện chằm chằm. Phan Liên, hừ, một tinh anh trung đẳng mà phải run lên vì sợ. Đôi môi của nàng đã mất đi sắc hồng, thay vào đó là màu nhợt nhạt.
Mỗi bước tiến lên là một bước lùi. Kẻ thù tiến bước nào thì Phan Liên lùi bước đó, thanh kiếm trên tay run lên cầm cập. Là do cánh tay chẳng còn định lực mà nắm vững.
Lần đầu trong đời thấy cảnh chém giết? Phan Liên đang sợ chết!
“Đằng sau lưng là một vực thẳm rồi! Ngươi mà lùi thêm vài bước thì sẽ chẳng thể bảo toàn tính mạnh được đâu!”
“Ngươi… ngươi muốn gì?” Phan Liên kinh hoảng.
“Ngươi biết rồi còn hỏi? Mau giao ra đây, cuộn vải báo cáo về kết quả điều tra án mạng.”
“Ngưu gia muốn giết người diệt khẩu?” Phan Liên thầm nghĩ.
Kì này thì chết chắc rồi, trong tay nàng đâu có cầm cuộn vải?
“Đưa đây… nếu không?”
Vụ truy sát này đâu phải chuyện nhỏ, tên thủ lĩnh biết rằng chắc chắn nó sẽ rùm beng lên cho mà xem. Tốt nhất mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Xuyết!
Thanh kiếm vung lên trước mặt Phan Liên khiến nàng sợ hãi tộ độ. Hai bước nữa thôi cũng sẽ là đường cùng.
Một bên là ánh kiếm một bên là vực thẳm? Cái chết nào nhẹ nhàng hơn?
“Dừng tay!” Âm thanh phát ra đột ngột khiến cho ai nấy ngạc nhiên.
Một bóng áo xanh đang từ từ đi tới.
“Ngươi quay lại đây làm gì kia chứ?” Phan Liên thầm hỏi.
Chử Minh từ từ bước đến và trong tay đang cầm cuộn vải mà bọn Ngưu gia yêu cầu. Hắn vẫn ung dung lễ độ, một mạch Chử Minh đi thẳng đến cạnh Phan Liên.
“Các ngươi muốn có thứ này chứ gì?” Chử Minh giơ cuộn vải ra. “Ta có thể gaio lại. Nhưng với một điều kiện!”
“Hừ! Ranh con chết đến nới rồi lại còn già mồm? Ta chưa thấy ai ngu ngốc như ngươi? Tự mình chui đầu vào rọ à?” Tên thủ lĩnh cười vang châm biếm.
“Đây… cầm lấy!”
Chử Minh từ từ hạ thấp trọng tâm và đặt cuộn vải xuống đất. Tên thủ lĩnh thấy vậy liền quắc mắt cho thuộc hạ, hắn như ra lệnh để cho người kia đến lấy.
“Nhưng ngươi phải đáp ứng điều kiện của ta!” Chử Minh bất chợt lại cướp lấy cuộn vải.
“Chử Minh ngươi có tin là ta giết ngươi trước rồi lấy cuộn vải hay không?”
“Làm đi!”
Chẳng những không sợ mà còn buông lời thách thức. Chử Minh giơ cuộn vải về phía vực thẳm.
“Tinh anh có tin tưởng ta chứ?”
Chử Minh lên tiếng hỏi Phan Liên. Nàng lúc này sợ hãi quá mà chẳng có chút định kiến gì cả. Phan Liên hai môi run lên vì sợ, cái đầu chỉ gật lia lịa tỏ vẻ đồng ý với Chử Minh. Mọi chuyện sẽ do chính hắn định đoạt.
“Cho các ngươi!”
Nói rồi bất chợt ném cuộn vải về phía thủ lĩnh, Chử Minh xoay người ôm lấy thắt lưng Phan Liên rồi nhảy xuống vực. Hắn ta muốn dùng hành động bất ngờ để đánh lạc hướng địch nhân?
Đáng tiếc!
Xoẹt!
Kiếm khí bay đến chém mạnh vào vai Phan Liên khiến cho da thịt của nàng nứt toác. Tên thủ lĩnh của đạo quân đã đoán trước được điều ấy. Cuộn vải trước sau cũng thuộc về hắn mà thôi. Muốn nhảy xuống vực thoát thân ư? Vậy thì để hắn tặng cho một kiếm.
Phan Liên trúng đòn lập tức ngất lịm trong tay Chử Minh. Cả hai vô lực lao xuống vực sâu muôn trượng.
“Đại nhân! Phải làm thế nào…”
“Xuống dưới lục soát! Bọn chúng nhảy xuống dòng suối mà thoát được ư? Mau tìm cho ta, chết thì phải thấy xác, sống thì lập tức trừ khử.”
Ánh mắt lộ rõ ác tâm, cho dù cuộn vải đã có trong tay thế nhưng người thì vẫn chưa giết hết. Nhiệm vụ luôn được đặt lên hàng đầu! Không tìm thấy được hai người, tên thủ lĩnh này nhất định sẽ không quay về.
Tìm đường thoát thân ở nơi vực thẳm? E rằng dưới nước vẫn là tuyệt lộ mà thôi!
Diệt cỏ tận gốc! Tôn chỉ của Ngưu gia xưa này không hề biến đổi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK