• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24. Đèn dầu

“Đàm Dũ Trực không thể nhưng có một người hoàn toàn có thể!”

“Ngươi nói cái gì?” Ngọc Nguyên Đãng đứng phắt dậy trợn mắt, không biết ông ta nhìn về kẻ hạ nhân hay nhìn người thanh niên. Dường như bọn họ đều có chung một câu trả lời.

“Ông bố thừa biết là ai mà? Phải không?”

Người thanh niên hướng về phía Ngọc Nguyên Đãng mà lạnh lùng. Hắn gọi ông ta là bố, vậy thì chắc chắn…

“Thưa bản chủ, tất cả kíp hát quan làng, tất cả pả mẻ đều bị… đều bị Lư Trường đại nhân bắt dẹp qua một bên hết cả rồi ạ!”

Kẻ hạ nhân khúm núm. Điều mà hắn nói cũng chính là điều gã thanh niên muốn nói. Ngọc Nguyên Đãng cho dù trì hoãn đến đâu cũng không thể nào qua mặt Lư Trường cho được. Nước cờ này, Mã Quang thực sự cao tay hơn ông ta rất nhiều.

“Hả? Thế này… thế này thì… tổ tiên ơi!” bà Đàm Cả mặt cắt chẳng còn giọt máu, suýt chút nữa thì đã ngất lịm ngay giữa nhà, tuy nhiên dường như có một nguồn sức mạnh nào đó, tình yêu thương con gái đã giúp bà ta vẫn còn đứng vững và… khóc to hơn.

“Im ngay!” Một tiếng quát vang lên. Không phải của Ngọc Nguyên Đãng, là của con trai ông ta.

“Ngọc Nguyên Diên… mày…” Bà Đàm Cả ấp úng. “Mày… đây là chị mày đấy!”

Ngọc Nguyên Diên, gã trai mười bảy tuổi, con trai thứ ba và cũng là đứa con trai duy nhất của Ngọc Nguyên Đãng. Nguyên Diên khỏe mạnh, rắn rỏi và hiển nhiên, hắn thích đi săn hơn buôn vải.

“Tôi không yêu chị tôi? Phải không? Ý các người là vậy?” Nguyên Diên giơ hai bàn tay lên không như muốn thách thức những ai trả lời. “Vậy… đây là cách các người yêu quý chị tôi? Bà mẹ thì khóc lóc ỏm tỏi, còn ông bố? Vâng ông bố ngồi như ma xó trong nhà.”

“Mày…” Lời lẽ nặng nề sẽ chẳng giải quyết được điều gì cả, và đúng thế, Ngọc Nguyên Đãng lao đến trong tư thế của một cái tát thẳng mặt.

Bốp!

Nguyên Diên không tránh, hắn ta cứ thế để cho cha mình tát thẳng vào mặt. Chẳng hề gì cả, người đàn ông, người chủ trong nhà một khi mất đi sự bình tĩnh, sức mạnh từ cú đánh cũng mất theo.

“Bố! Mẹ!” Nguyên Diên chỉnh lại cái đầu sau khi chịu sự trừng phạt của cha. Mái tóc nâu ngang vai xoăn đi vừa do tự nhiên vừa do sự ẩm ướt của thời tiết làm tóc bết lại. “Giống như hai người, tôi cùng yêu quý chị gái của tôi. Tôi không muốn chị ấy phải gả về nhà họ Đàm. Yêu quỳ vô cùng!”

“Không phải là chỗ để mày thể hiện tình yêu đâu?” Ngọc Nguyên Đãng nhắc nhở.

Nguyên Diên, đứa con này của ông từ trước đến nay không hề can thiệp vào chuyện trong nhà, đúng hơn là không thèm quan tâm. Từ chuyện dệt vải, buôn vải ra sao tất cả đều do một tay Ngọc Nguyên Đãng làm chủ. Nguyên Diên không thích công việc này, nó thích đi săn, thích máu me vấy bẩn lên tay, thích những con thỏ lủng lẳng ở phần thắt lưng mỗi khi về nhà. Nguyên Diên mang đủ phẩm chất của một đứa con núi rừng hoang dã. Sáng sớm cầm liềm cầm nỏ trên tay, tối đến xách những thớ thịt đẹp đẽ về nhà. Ngọc Nguyên Đãng đã từng nhắc nhở, đã từng dạy bảo, thậm chí mẳng mỏ Nguyên Diên không được dính dáng gì đến chuyện này. Ông đã nhốt nó bảy ngày cùng với những con nghé non, một ngày chỉ ăn một bát bởi vì ông biết tuổi nó không ăn thì sẽ chết đói, nhưng ăn một bát sẽ không bao giờ no được. Đến ngày thứ tám, Nguyên Diên giết chết một con nghé con để mà lấp đầy bụng trống, một điều cấm kỵ trong Ngọc bản bởi lẽ nghé con sẽ thành trâu đực, sẽ là cả một cơ nghiệp của Ngọc bản. Thế nhưng Nguyên Diên đã làm, nó dám giết nghé để no cái bụng. Và no cái bụng để đi săn. Cũng từ đó Ngọc Nguyên Đãng biết được không thể ép buộc con mình, Nguyên Diên săn bắn tùy ý, nó không làm, không quan tâm việc nhà. Vì nó đam mê săn bắn, đó mới chính là con đường Nguyên Diên lựa chọn.

Và điều gì đang xảy ra? Nguyên Diên về dự đám cưới của chị? Hắn ta lại đang can dự vào chuyện Ngọc bản đấy thôi?

“Vậy mày muốn bố phải làm thế nào?” Ngọc Nguyên Đãng ngờ vực.

“Bỏ hết!” Nguyên Diên thẳng thừng.

“Bỏ hết cái gì?”

“Bỏ hết toàn bộ thử thách, tất cả các lễ nghi, cho dù Đàm bản có làm qua loa đại khái thế nào chúng ta cũng sẽ nhắm mắt cho qua toàn bộ.”

Quyết định đưa ra của Nguyên Diên trái ngược hoàn toàn với ý nghĩ ban đầu của Ngọc Nguyên Đãng. Rốt cuộc đứa con này của ông có dự kiến gì đây?

“Như… như thế… không được đâu con ơi. Không được!” Lúc này người sốt ruột chính là bà Đàm Cả. “Ông ơi… không thể…”

Ngọc Nguyên Đãng thấy vẻ đau thương của vợ như muốn nài nỉ van xin ông nhưng ông cũng nhìn thấy vẻ cương nghị của Ngọc Nguyên Diên. Vẻ mặt ông chưa từng thấy trước đây. Đôi lông mày đen đều đặn, mái tóc vắt chéo sang một bên, ánh mắt nâu đang nhìn chằm chằm vào ông cùng với cái miệng đang thở ra khói. Có phải là một con thú đang chờ?

“Xin ông…” Bà Đàm Cả muốn tiếp tục khóc.

“Xin mẹ! Mẹ im miệng một lát có được không? Mẹ khóc thì nhà trai lăn ra chết hết à? Mẹ khóc thì Lư Trường…” Nguyên Diên có chút khựng lại. “Tộc trưởng Lư Trường sẽ cho dừng đám cưới hay sao? Không bao giờ!”

Điều cần thiết mà Ngọc Nguyên Đãng không thể làm được vì nể vợ, đó là phải có khí thế lấn át bà ta. Phải có thứ gì chặn họng bà ta lại, không cho bà ta khóc nữa. Thứ đó chính là thằng con Nguyên Diên của ông. Ngọc Nguyên Đãng không dám quát vợ bởi vì mặc cảm một phần sai lầm là thuộc về ông, bởi thế cần có một người không phải lãnh phần trách nhiệm này. Nguyên Diên, đứa trẻ xưa nay luôn đứng ngoài cuộc bắt đầu nhúng tay vào chuyện Ngọc bản.

“Sai lầm là ở bố! Bố muốn lôi kéo các bản chủ khác một cách lộ liễu. Bố không biết cách khống chế Mã Quang hay Thuần Lang. Mà thực chất, không ai khống chế được họ ngoại trừ tộc trưởng. Và sai lầm lớn nhất là bố để chị một tay xây dựng kế hoạch thay mình. Cái giả phải trả, Ngọc bản phải trả chính là chị gái tôi. Người chị mà tôi yêu quý nhất đã phải làm vợ một kẻ khố rách áo ôm.”

“Không còn thời gian để đổ lỗi đâu!” Ngọc Nguyên Đãng thúc giục nhưng không giận dữ. Ông ta là đang chờ đợi quyết định tiếp theo của con trai.

“Ngọc bản phải làm đám cưới. Càng nhanh càng tốt! Bởi vì…” Nguyên Diên quay đầu ra cửa và ngắm nhìn. “Đám cưới là tấm lá chắn duy nhất đảm bảo sự trung thành của Ngọc bản đối với Lư Trường.”

“Ông ta muốn chiến thắng, ông ta muốn sỉ nhục? Ông ta đã có được nó!”

Xoẹt!

Nguyên Diên giằng lấy chiếc liềm của kẻ hạ nhân, hắn dùng vạt áo từ từ lau đi vết máu trên nó, hắn dùng vạt áo để làm nổi bật cái thứ sắc lẹm.

“Ngọc bản cho đi được… thì cũng lấy lại được! Tôi sẽ…” Nguyên Diên quay người vào trong để nhìn bố mẹ. “Tôi sẽ mang chị gái của tôi trở về!”



“Đa tạ! Em trai!”

Thanh âm quen thuộc vang lên làm cho Nguyên Diên nhận ra người nào xuất hiện. Ngọc Tà hôm nay vô cùng xinh đẹp. Nàng là đóa hoa rừng tinh khôi trong sắc đen tuyền của quần áo, điểm tô trên cổ là chiếc khăn đỏ đặc trưng của người Tả ngạn, khăn đỏ thế nên môi nàng cũng phải đỏ theo để cùng khoe sắc. Đôi má Ngọc Tà hồng hào tựa như cánh hoa e ấp giữa chốn ban mai. Cánh hoa lấm tấm vài giọt sương rừng trong trẻo, sương rừng long lanh trong chính đôi mắt của nàng.

Nàng đang khóc? Có phải đó là nỗi buồn sống xa cha mẹ? Hay là còn điều gì khác? Ngọc Tà nghĩ gì, Ngọc Tà làm gì? Cho dù không thể che lấp rừng sâu, thế nhưng rừng sâu cũng không tài nào giấu nổi dung nhan của nàng. Nàng là một bông hoa rừng, cho dù bé nhỏ, cho dù lạc lõng giữa chốn hoang vu, nàng vẫn tỏa sáng, Ngọc Tà tỏa sáng vô cùng rực rỡ. Không phải ban mai tô điểm cho nàng, ban mai chỉ như buổi sáng tầm thường nếu không có nàng tỏa ngát cạnh bên.

Nàng là… rực rỡ không thể nhòa phai!

Ngọc Nương lúc nào cũng đứng bên cạnh chị gái để đỡ đần chị, nàng biết hôm nay là ngày quan trọng, nàng biết hôm nay chị mình sẽ phải thực hiện vô số lễ nghi. Thế nhưng quả thực, nàng không ưa nổi bản mặt của Đàm Vân Thắng. Gã này da vừa ngăm đen, đã thế lúc nào mặt cũng nhăn nhăn nhở nhở. Hôm nay gã đến Ngọc bản với tư cách là con rể quý, ấy thế vẫn say cho được. Đàm Vân Thắng không hề tỉnh táo ở trong buổi lễ đáng ra phải coi là trọng đại nhất của đời mình. Cái đầu ngất ngưởng bên nọ bên kia, đôi mắt lúc nhắm lúc mở. Chắc hẳn khuôn miệng của gã giờ này vẫn còn phả ra hơi rượu lắm đây. Nhìn là thấy ghét! Ngọc Nương chắc chắn không hề có một cảm tình nào đó với người anh rể tương lai. Vốn dĩ nàng đã ghét sẵn trước rồi, giờ đây còn được hưởng phúc bên chị gái nàng cho nên Ngọc Nương càng ngày càng ghét.

Nàng ghét bao nhiêu thì lại quay ra thương chị bấy nhiêu. Làm sao bố mẹ có thể gả chị cho gã được chứ? Làm sao chị vẫn cam tâm tình nguyện đi về Đàm bản xa xôi?

Hừ! Làm sao Ngọc Tà có thể cưỡng lại?

Ngọc Tà ngồi quỳ gối bên cạnh Đàm Vân Thắng trên chiếc chiếu đỏ thắm hồng. Bởi lẽ Ngọc Nguyên Diên ra lệnh không được làm khó nhà trai vì vậy các pả mẻ đã không được phép cất lên tiếng hát. Chiếu cũng trải đúng theo chiều quy định, nhà trai vào nhà không phải bị bắt rửa chân. Đàm Dũ Trực khò khè vài ba câu hát coi như lấy lệ mà thôi. Hát xin thắp đèn, hát xin thắp hương, hát xin đưa rể vào lễ tổ tiên được hai bên thực hiện vô cùng nhanh chóng. Trước đó nhà trai cũng đã xin được đặt các lễ vật mang theo lên bàn thờ tổ.

“Xem ra, lễ nghi đại khái không thiếu thứ gì rồi!” Mã Quang thầm nghĩ. Hắn vốn học rộng nên cũng biết được đầy đủ thủ tục cho việc cưới hỏi bên phía Tả ngạn. Biết đâu, sau này hắn cũng lấy vợ phía bên Tả ngạn thì sao? Con người Mã Quang vốn tinh tế, vừa nhìn hắn đã biết ngay nhà gái bỏ qua lễ gì. Cho dù đường xa, cho dù quá bữa, đáng lẽ nhà gái cũng phải mời cơm nhà trai. Đằng này xem ra hắn và tất cả mọi người bên phía Đàm bản đành phải bụng đói mà đưa dâu về.

Cũng chẳng sao, nếu có mang tiếng thì sẽ mang tiếng Ngọc bản mà thôi. Hoặc giả, Ngọc Nguyên Đãng làm thế là để cố tình sỉ nhục nhà trai. Họ đâu xứng đáng dùng cơm của Ngọc bản? Ông ta cứ cẩn thận đấy, nhà trai hôm nay ngoài Mã Quang ra còn có Lư Trường nữa kia.



Giọng hát vẫn cứ ê a đến nẫu cả ruột. Lư Trường nghe đến phát chướng cả tai. Ông ta cho dù chẳng thèm quan tâm nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Đàm Dũ Trực hình như đang hát đến đoạn lạy cha lạy mẹ rồi cũng nên. Chẳng biết nữa, Lư Trường không hiểu mấy thứ lễ nghĩa này cho lắm. Ngọc Tà đang quỳ gối bỗng đứng dậy đi về phía bên phải, nơi đó toàn những bà lão tóc đã bạc phơ, móm mém cả rồi. Nàng quỳ xuống và cúi đầu lạy mỗi người năm lạy, sau đó đứng lên và đi vòng ra phía sau các bà lão. Đám đông mọi người vỗn dĩ phải đang huyên náo mới đúng. Đằng này quả thực im ắng lạ thường. Mọi ánh nhìn đều lấm lét hướng về Lư Trường? Người Ngọc bản không dám hoan hỷ cho đám cưới này ư? Bọn chúng liệu đang căm ghét ông ta không nhỉ? Vì ông ta cố tình sắp đặt hôn sự oan nghiệt này cho Ngọc Tà. Chẳng quan tâm, Lư Trường hướng mắt lên bàn thờ tổ tiên của Ngọc bản, sau đó lại nhìn bộ dạng đau đớn của Ngọc Nguyên Đãng mà vô cùng hả dạ.

Ngọc Tà đi về phía sau, nơi đó có người phụ nữ trung tuổi đang ngồi bệt, khuôn mặt bà ta tiều tụy đi nhiều, đôi mắt ngấn đỏ. Phải rồi, lạy tạ cha mẹ cơ mà, đây có lẽ là lần lạy tạ cuối cùng Ngọc Tà được làm trước mặt mẹ đẻ. Sau đây nàng sẽ là người Đàm bản mất rồi. Một lạy quặn thắt trong lòng, hai lạy mắt mờ long lanh, ba lạy nước rơi xuống chiếu.

Choang! Nước mắt mỹ nhân liệu cũng đẹp đến vậy sao?

Mã Quang vừa nhìn đã thấy Ngọc Tà đang khóc. Đúng là oan trái làm sao? Hắn vui cho Đàm Vân Thắng nhưng lại buồn thay cho nàng. Phải chăng bạn hắn không xứng với dung nhan tuyệt mỹ kia? Mâu thuẫn biết bao.

“Hí…”

Đàm Vân Thắng đang chuẩn bị à ơi gật đầu thì bỗng đánh khựng một cái. Gã mắt nhắm mắt mở nhưng không phải vì rượu mà là cố tính ti hí như thế. Đàm Vân Thắng nghiêng đầu qua phải để nhìn Ngọc Tà. Gã đang nhìn trộm vợ mình đấy ư?

“He he. Sau này ông mày không phải nhìn trộm rồi nhé!”

Nhìn trộm gái tắm bị đánh nhừ tử, nhìn vợ chắc chẳng sao đâu! Sở dĩ Đàm Vân Thắng làm thế là vì vừa nghe thấy tiếng sụt sịt từ vợ. Dù chỉ một nhịp, dù rất nhỏ nhẹ nhưng không thể nào thoát khỏi tai gã.

Vẫn là giọng hát chán chường của Đàm Dũ Trực, mọi người trong nhà Ngọc Nguyên Đãng kể từ chủ tử cho tới hạ nhân, bất kì ai cũng không muốn nghe thanh âm ấy thêm giây phút nào nữa. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Đàm Vân Thắng, mọi sự căm phẫn cứ thế ngày một đầy lên. Đặc biệt là của Nguyên Diên, hắn ngồi sau cha cùng hàng với đám thanh niên trong bản. Và không ai biết, hắn vừa nhìn vừa khiến chiếc liềm của mình sắc thêm. Mài liềm để làm gì chứ?

“Ha… đúng là dễ nghe!”

Duy chỉ một người thích nghe giọng hát. Còn ai vào đây, là Đàm Vân Thắng, gã quay cái đầu theo vòng tròn để rồi thân hình của gã cũng đang chuyển động theo chiều như thế. Thân hình chuyển động theo lời hát. Nếu không phải bị quỳ gối để đón mụ vợ chết tiệt, có lẽ gã này đã đứng giữa nhà rồi nhảy tưng tưng cũng nên.

“Ông mày muốn hú mà không hú được đây!”

Đàm Vân Thắng xuýt xoa. Đôi tay của gã xoa lên xoa xuống từ gần bẹn cho đến đầu gối.

“Con bà nó… hôm qua ngủ đâu mà ngứa ông mày thế này?”

Thực sự rất muốn đứng lên để gãi bẹn. Nhưng không thể, lễ nghi vẫn còn cho nên chú rể cô dâu vẫn phải quỳ ngay trên chiếu. Đàm Vân Thắng mong lắm, gã mong thằng già kia hát nhanh đến đoạn xin dâu. Hát rồi có lẽ gã được đứng lên tranh thủ mà gãi.

Hai tay đưa lên đưa xuống ngày một nhanh hơn.

Dừng!

Hành động lại bị ngắt nhịp. Đàm Vân Thắng không thèm cà cưa đôi tay gã nữa hay sao? Điều gì khiến cho gã lại mất tập trung đến thế? Gã nhìn sang phải, lúc này vợ gã đã quay về quỳ chỗ cũ, quỳ ngay bên cạnh sườn mình. Đàm Vân Thắng mon men ngón tay trên chiếu, từng bước di chuyển của ngón tay vô cùng cẩn mật và kín đáo.

“He he he… đùi thon ơi là đùi thon!” Đàm Vân Thắng lẩm nhẩm trong đầu.

Dung nhan đối với gã… sớm muốn thì cũng là vợ của gã mà thôi. Dung nhan đẹp xấu nói làm quái gì? Chuy quy cũng là cái mã bên ngoài để người ta thấy.

“Cái bụng ông muốn là ở bên trong, vẻ đẹp bên trong.”

“Oái!”

Đàm Vân Thắng suýt nữa đã hét lên thành tiếng, tuy nhiên âm thanh phát ra cũng đủ làm cho mọi người kinh động. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra thế nhưng lập tức mọi con mắt lại càng được thể đổ dồn về gã. Đàm Dũ Trực cũng bị cấm khẩu ở trong giây lát.

“Nhìn… nhìn cái gì?” Đàm Vân Thắng ngô ghê. “Tiếp tục! Tiếp tục đi!” Gã vẫy tay ra hiệu cho lão già kia hát tiếp sau đó toét mồm cười ha hả.

Ban nãy… có một chưởng lực âm thầm đánh vào bên hông của Đàm Vân Thắng khiến gã đau nhói mà giật bắn mình. Vừa lúc ngón tay gần sờ vào đùi của Ngọc Tà thì chưởng lực ấy cũng xuất hiện. Rõ ràng có kẻ phá rối? Đàm Vân Thắng ngửa đầu ra sau quan sát xem ai là đang giở trò. Quả thật không ngoài dự đoán, trừ Mã Quang ra còn ai có đủ con mắt tinh tường để nhìn trò lố mà gã đang định thực thi.

“Hề hề!” Đàm Vân Thắng đáp lại cái nhếch môi cười khẩy duyên dáng như con gái của Mã Quang. Khi đầu gã trở về vị trí thẳng đứng thì cũng là lúc gương mặt có phần nghiêm lại.

“Thằng ranh! Sau mày mà tay đụng vào đùi của vợ ông, ông đây chặt tay mày xuống!”

Không thể đụng đến lúc này nhưng vẫn có thể quan sát. Đàm Vân Thắng chép miệng nhìn sang Ngọc Tà. Liệu rằng có phải dung nhan muôn phần xinh đẹp? Gã đâu nhìn mặt? Ngọc Tà quỳ gối rồi đặt hai tay ngửa trên đùi thon, nàng nhìn về phía trước chẳng chút mảy may đoái hoài mọi người xung quanh. Phải rồi, nàng cũng giống với ai đó thanh tao thoát tục mất rồi. Đôi mắt đen sâu đang nhìn hư vô và long lanh, hoặc giả mọi thứ hiện tại không còn tác động nến nàng. Ngọc Tà ngồi thẳng lưng…

“Ôi… cái lưng thon!”

Đàm Vân Thắng rít lên một cái trong miệng, bao nhiêu thứ bọt được gã nuốt xuống liền mạch không thương tiếc. Đùi thon, lưng thon và rồi… Nhích lên, nhích lên một ít, ánh mắt của gã đang dần nhích lên một ít.

Đúng điểm của một đường cong đen tuyền hiển hiện trước không gian. Cong ra cong, thẳng ra thẳng. Nhấp nhô ra nhấp nhô? Đen tuyền là vì còn lớp áo ngoài che phủ. Đàm Vân Thắng mở mắt nhưng gã lại đang tưởng tượng đến cảnh…

“Hả?”

Tâm nhãn bị hướng lên trên đột ngột! Đàm Vân Thắng không thể dán mãi vào chỗ khác biệt giữa nam và nữ mà gã quan niệm xưa nay chính nó làm cho đàn bà con gái trở nên thật đẹp vào quyến rũ. Ánh mắt của gã nhìn thẳng vào Ngọc Tà, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của nàng. Ngọc Tà dường như biết chắc có kẻ đang nhìn chằm chằm vào mình. Biết chắc gã đó không còn kìm chế cho nổi? Nàng quay sang gã với một ánh mắt dường như sắp khóc. Đôi mi đang dần đầy lên bởi hai hàng lệ?

“Hì!” Đàm Vân Thắng toét miệng ra cười.

Chẳng hiểu sao, mọi cái suy nghĩ phóng đãng ban nãy bất chợt tan thành làn mây. Trắng muốt và vô định. Đàm Vân Thắng quay mặt thẳng lên và ngồi nghiêm chỉnh, gã cũng cố gắng để cho lưng mình thẳng tắp như nàng. Đàm Vân Thắng hít một hơi thật sau để lấy dưỡng khí, tất cả cơ bắp bắt đầu nổi lên ở sau làn áo, tưởng chừng chúng đã sắp sửa bị rách. Áo cưới bọn chúng chuẩn bị chẳng thể vừa vặn với gã nữa rồi. Thế nhưng…

“Cái con bà nó… Ông mày ngứa!”



Bây giờ đã gần chiều tối, xin dâu cũng đã xong xuôi hết cả. Đoàn nhà trai bắt đầu lục đục ra ngõ chuẩn bị đi về. Ngọc Nương là người tháp tùng chị gái cho tới khi nào chị mình về đến nhà mới. Cô dâu cho dù đượm buồn thì đây cũng là số mệnh cả rồi không có cách nào thay đổi được nữa. Nàng vẫn lạnh lùng như băng, bước đi từng bước một, bước đi trong chiều heo hút. Trên tay Ngọc Tà cầm theo một chiếc đèn dầu vẫn đang rực cháy.

À phải, phong tục Tả ngạn mà, Mã Quang nghĩ. Đèn dầu rực cháy đến nỗi người ta cảm tưởng sắp sửa lụi tàn ngay trên tay của cô dâu. Lửa nhắc nhở cô dâu chuẩn bị bước vào cuộc sống hoàn toàn mới. Cô dâu mang theo lửa về nhà chồng với ước mong những điều tốt đẹp sẽ tới, xua điều tà ma, xua đuổi toàn bộ những điềm chẳng lành.

“Con ơi là con ơi…” Tiêng khóc bắt đầu vang lên thất thanh. “Con ơi là con…”

Đoàn người nhà trai vẫn lê bước trong khi Mã Quang quay lại để nhìn. Người phụ nữ như gục ngã trước ngõ, bà ta cố gắng bám víu cành tre dựng để làm cổng, bà Đàm Cả cố mở đôi mắt để nhìn con gái trong bộ trang phục cô dâu đi về nơi xa, đi về nơi mà…

“Hừ!” Mã Quang hừ lạnh.

Hắn nhìn chiếc đèn dầu trên tay Ngọc Tà rồi bước đi. Ai cũng vui mừng vì cuối cùng cô dâu đã đón được về. Chẳng ai để ý đến Mã Quang, hắn ta có vẻ một bầu tâm sự chất chứa trong lòng.

“Có phải nghiệt ngã lắm không? Hả bà Đàm Cả?”

Một người phụ nữ dù đã bước vào tuổi trung niên nhưng vẫn muôn phần xinh đẹp. Chắc hẳn cái sự xinh đẹp của hai con gái là do thừa hưởng từ bà. Thậm chí Nguyên Diên cũng có một chút giống bà Đàm Cả. Tóc hắn hơi xoăn giống bà, không đen mà có pha chút màu nâu khác hai người chị của mình. Da trắng, cả ba người con của Ngọc Nguyên Đãng đều có nước da giống mẹ. Đôi mắt biết khóc, bọn họ có những đôi mắt rất đẹp. Long lanh và luôn luôn ngấn lệ. Không phải lúc nào bọn họ cũng khóc, nhưng đúng là mắt họ rất dễ làm cho người khác hiểu lầm như thế.

Người phụ nữ đẹp cưới một bản chủ giàu có, xứng đôi vừa lứa quá còn gì?

“Hừ! Ngọc Tà làm dâu Đàm bản âu cũng là việc bà phải trả cho Đàm bản cái nợ khi xưa đúng không? Cho dù hơi quá?”

Mã Quang triền miên trong suy nghĩ. Trước mắt hắn ta dường như không còn là sỏi đá Man tộc, không còn là đường về lưng núi vô cùng khó khăn. Thay vào đó… chính là Đàm bản.

Một buổi sáng hỗn độn, không khí trở nên đặc sệt hơn bao giờ hết. Nó xộc lên mùi tanh, xộc thẳng vào mũi của một đứa trẻ ba tuổi. Mã Quang cho dù còn bé thế nhưng hắn vẫn nhớ rõ như in cái ngày hôm đó. Ngày mà Đàm bản bị tàn sát, chỉ trong một đêm, tất cả ngọc ngà châu báu, tất cả thóc lúa sắn khoai. Lũ người cứ đến liên tiếp trong đêm và mang đi lần lượt. Đàm bản giàu có cuối cùng trở nên lụi bại. Bọn họ đã từng rất mạnh, bọn họ có người bản chủ võ công cao cường, nhưng bọn họ vẫn thất bại. Đến rồi đi, Mã Quang không biết đã có bao nhiêu Sơn bản tham gia tiêu diệt Đàm bản khi đó, hắn vẫn là môt đứa trẻ, hắn không nhớ hết những người đêm đó. Mã Quang chỉ biết rất nhiều, rất nhiều người đã chết. Phần lớn là trai tráng Đàm bản, đâu đâu cũng là vũng máu, đâu đâu cũng là xác người la liệt. Cuộc thảm sát đã làm Đàm bản không thể ngóc đầu dậy nữa. Đội quân mà họ dày công xây dựng tan thành mây khói, không còn lực lượng bảo vệ, Đàm bản trở nên yếu ớt và mong manh. Cho dù dân số không phải tuyệt diệt thế nhưng còn lại chẳng được bao nhiêu, thời gian trôi qua Đàm bản bất lực để mặc đất đai của họ bị chiếm, những người trẻ tuổi theo thế cũng dần rời bỏ cái Sơn bản xác xơ và điêu tàn này. Họ đầu quân cho những bản chủ mạnh hơn, giàu có hơn và tham vọng hơn. Đó cũng là điều hiển nhiên, và… bà Đàm Cả cũng thế.

Cuộc thảm sát cũng chính là cuộc cướp bóc Đàm bản một cách công khai xảy ra tại Man tộc. Tuy nhiên hôm đó có người đến muộn, là Ngọc Nguyên Đãng đến muộn. Hừ, đã là cướp bóc chia chác thành quả thì sao có thể đến muộn được chứ? Đến muộn thì phải ngậm ngùi tay trắng ra về mà thôi. Ông ta, khi đó là một thanh niên đẹp trai ngời ngời, Ngọc Nguyên Đãng vô cùng giận dữ. Ngọc ngà châu báu không lấy được, đất đai Đàm bản bị người ta chia nhau chiếm giữ. Đàm bản chỉ còn lại người già và trẻ em, đúng thế, người già và mấy đứa trẻ em. Trong số những đứa trẻ mà người Đàm bản cố gắng che chở có cả Mã Quang. Đến giờ này hắn vẫn không hiểu lí do gì mình lại có mặt tại Đàm bản hôm đó. Chỉ biết rất nhiều đứa trẻ con đã bị giết. Không còn gì nhưng Ngọc Nguyên Đãng tìm thấy một thứ mà đồng bọn bỏ quên.

Đó là bà Đàm Cả, một cô gái hoảng sợ đến suýt phát khóc, một người lấp ló sau mấy bà già ngồi co rúm dưới chân cột. Bên cạnh cô là những cái xác đàn ông, xác trẻ con. Cô gái khi ấy run run chỉ chực cắn lưỡi tự tử cho xong. Ngọc Nguyên Đãng đã nhìn thấy cô, một người cho dù lem luốc cũng không tài nào giấu nổi dung nhan đẹp đẽ.

“Nàng… nhất định phải làm vợ ta!”

Chàng trai cô gái đã yêu mến nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngọc Nguyên Đãng yêu vì vẻ đẹp, cô gái họ Đàm yêu vì… Nếu lấy Ngọc Nguyên Đãng chắc chắn cô được chăm lo sung túc, Đàm bản đã lụi bại rồi, cô chẳng luyến lưu gì nữa. Cô gái chìa tay cho chàng trai, và từ đó, một thời gian sau người ta gọi cô là cô Đàm Cả. Vì cô nói với chồng mình là con trưởng, cô lại xuất thân Đàm bản nên người ta mới gọi cô thế.

Câu chuyện đã cũ khiến cho chẳng ai nhớ nổi nữa, người ta không nhớ tên của cô gái là gì. Hiện giờ cô gái đã là mẹ rồi, lại đang đưa tiễn đứa con đầu lòng về bên nhà mới.

Tất nhiên không dừng lại ở một cô gái, Ngọc Nguyên Đãng còn lấy đi hai thứ coi như là chiến lợi phẩm dành cho mình sau vụ cướp bóc. Một phần là để bù lỗ, một phần là tránh đồng bọn nói chàng tay không ra về. Hai thứ đó… chính là hai đứa trẻ. Một đứa đang hồi tưởng lại ngay đây, một đứa vừa mới rước dâu về nhà.

Bầu trời xám xịt, không khí ảm đảm làm cho trong lòng Mã Quang chẳng vui chút nào. Hai đứa trẻ có gì đặc biệt kia chứ? Có thể Ngọc Nguyên Đãng nhìn thấy ở Mã Quang một đứa trẻ thông tuệ, thế nhưng Đàm Vân Thắng thì sao?

Vù vù!

Cơn gió núp sau tán cây rừng bất chợt thổi đến làm cho mọi người co rúm vì lạnh. Cơn gió cũng suýt thổi tắt ngọn đèn cô dâu.

Ngọn đèn vẫn sáng bởi vì nó được che chắn sau một bàn tay to dài và thô ráp. Đàm Vân Thắng ú ờ vì trận cuồng phong sắc bén, gã loạng choạng làm như sắp ngã. Đúng thế, gã là cố tình để mà dùng tay che lấy ngọn đè giúp cô dâu. Điều này chẳng ai để ý ngoại trừ một người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK