Chương 28. Ngã ba
Buổi chiều trở nên se lạnh và tắt nắng, trên cao từng đám mây xám kéo nhau che khuất ánh nhìn của con ngươi đến với trời xanh. Từng giọt mưa phùn lác đác rơi rụng trong không gian, chúng như níu kéo không khí lạnh lẽo của mùa đông trước khi bước vào mùa xuân ấm áp. Ngọn lửa vàng chói đang cháy rực trong lò, khói trắng bay lên nghi ngút trên từng con bếp. Tối mùng ba, hôm nay hình như có yến tiệc trong điện Bách Tử thì phải? Những người phụ trách việc bếp núc chỉ biết dự đoán như thế. Bởi vì lúc này đang chạy đôn chạy đáo với những món ăn, làm sao đảm bảo khi trên bàn tiệc chúng vẫn còn phải nóng hổi.
“Mấy người các ngươi nhanh cái tay lên. Nhanh! Nhanh!”
Tiếng đốc thúc của vị trưởng bếp cứ thế vang lên liên tục. Vừa mới bước vào khoảng sân Chử Minh đã nghe rất rõ. Hắn vẫn đang mặc bộ y phục màu xanh da trời, Chử Minh không lấy gì làm mệt mỏi. Ở sân Chử Minh đã ngửi thấy được mùi thơm từ các món ăn pha trộn vào trong không khí. Cùng với đó cũng là mùi hương đặc trưng của nhà bếp, mùi mỡ, mùi khét bốc lên liên tục. Hắn chẳng quan tâm cho lắm, Chử Minh vừa mới đi qua một chiếc xe đẩy, trên đó người ta đặt sẵn những bếp lò nhỏ. Các món ăn trong lúc vận chuyển đến bàn yến tiệc đều được để trên các bếp ấy. Đó là cách các đầu bếp đảm bảo cho sự nóng hổi của món ăn.
Cộp! Tiếng con dao lớn chặt xuống mặt thớt.
Chử Minh tiến lại một góc nhỏ của nhà bếp. Mặc dù hắn không phận sự gì ở nơi này tuy nhiên ra vào cũng không một ai cấm cảm. Ai mà chẳng biết Chử Minh là một Huyết Đồ, hắn đến nhà bếp có khi điều tra cũng nên. Thêm nữa gần đây Chử Minh qua lại với Hữu trưởng lão, mọi người thấy vậy lại càng không dám đả động đến chuyện thi thoảng hắn lại ra vào nhà bếp.
Chử Minh quan sát một kẻ đang mải miết thái rau. Khuôn mặt hắn ta ngô nghê, khuôn hình phúng phính ra vì béo. Đại Trụ đúng hơn là đang chặt rau chứ không phải thái. Ba năm rồi nhưng mà công việc hắn làm vẫn y như lúc ban đầu mới đến. Những lát cắt gọn gàng và đều tăm tắp, xem ra Đại Trụ đã làm công việc chặt rau này đến thành thục mất rồi. Thậm chí ngay cả khi hai tay hai dao, Đại Trụ cũng không bao giờ sơ xuất để thái cây rau khúc ngắn khúc dài.
“Đại ca… đỡ lấy!”
Đại Trụ nói xong thì liền đặt ngang con dao lớn rồi gạt thẳng một cái. Rau trên thớt lập tức bay về phía bên phải một cách chóng mặt. Nơi chúng hướng đến là một thùng nước lớn còn đang sóng sánh. Không! Một người nhanh chóng cầm chiếc rổ tre hứng từng lát rau để chúng không rơi vương vãi.
“Nhanh quá!”
Chử Minh đánh giá, một người gầy còm nhưng đôi tay vô cùng nhanh nhẹn, hắn ta quơ rổ một cách gọn gàng đến nỗi Chử Minh cảm tưởng Đại Trụ gạt rau vào đúng vị trí chiếc rổ. Kì thực không phải, là do người kia điều khiển chiếc rổ trên tay vô cùng khéo léo mà thôi.
“Thằng ranh!”
Người gầy còm cố kiễng chân để đánh vào đầu Đại Trụ, hắn ta có vẻ bực tức.
“Đã dặn bao lần là không được gạt như thế! Ngươi muốn chết phải không? Muốn chết phải không?”
Nói xong một câu lại đánh một cái, thế nhưng người kia không làm Đại Trụ tức giận, hắn chỉ cười hề hề rồi lại đặt những cây rau khác lên thớt.
“Đại Trụ! Tiểu Trụ!”
Chử Minh nhẹ nhàng lên tiếng rồi tiến lại gần hai người họ.
“Hê hê! Ngươi lại đến đấy à?” Đại Trụ dừng một nhịp thái rau rồi hỏi.
“Hắn… nhất định là muốn ăn cơm.” Tiểu Trụ nhúng rổ rau vào trong thùng nước rồi nói vọng ra.
Ba năm qua bao giờ cũng vậy, mỗi khi Chử Minh muốn ăn cơm thì hắn lại tìm đến hai anh em Đại Trụ, Tiểu Trụ. Hai người kia nghĩ hắn chỉ có một mình vậy nên sẽ không bao giờ nấu nướng. Chử Minh thì khác, Đại Trụ, Tiểu Trụ là những người duy nhất còn lại trong Hắc kì mà hắn có thể tiếp cận. Chẳng hiểu sao nữa, Chử Minh vẫn còn vương vấn cái tên Hắc kì này. Mặc dù đội đó dường như chẳng bao giờ được phân công nhiệm vụ hẳn hoi. Còn một lí do quan trọng, có lẽ chỉ khi ở bên cạnh hai ngươi này, Chử Minh mới có thể giao tiếp một cách thoải mái.
“Chưa có cơm đâu! Bọn ta còn chưa được ăn huống chi là ngươi?” Tiểu Trụ càu nhàu.
Chử Minh hiểu được Tiểu Trụ đang bực chuyện gì. Trước mắt hai anh em họ vẫn còn một núi công việc, ấy vậy chưa gì Chử Minh đã đến để đòi “xin ăn”. Không sao! Hắn quen rồi, cũng không để bụng chuyện đó.
“Ta có thể giúp hai ngươi làm việc!” Chử Minh nhoẻn cười rồi đáp.
“Ngươi chỉ có thể đẩy xe mà thôi!”
“Được! Thì đẩy xe!” Chử Minh nắm chặt hai chiếc càng xe sau đó nâng lên. Đột nhiên một cơn tức ngực ập đến. Đây là di chứng mà chưởng lực hắn trúng phải ban chiều. Giờ đây chỉ cần cử động mạnh hai tay, vùng ngực của hắn lập tức đau nhói.
“Sao thế? Đến cả chiếc xe chở rau mà ngươi cũng không đẩy nổi cơ à?” Tiểu Trụ bỏ chiếc rổ của mình và đi lại gần Chử Minh.
“Ngươi sao thế?” Tiểu Trụ hỏi tiếp nhưng với giọng điệu nhỏ hơn. Hắn thầm quan sát gương mặt của người bên cạnh. Chử Minh dù nước da có phần nhợt nhạt đi đôi chút. Hắn đang thở dốc, xe rau chẳng hề làm khó Chử Minh, có chăng chính là trận chiến hồi chiều làm hắn bị thương mất rồi.
Một tia máu đỏ khẽ chảy ra trên miệng. Tiểu Trụ quan sát thấy ngay trước khi Chử Minh dùng vạt áo lau đi.
“Đại Trụ!” Tiếng gọi của Tiểu Trụ như ra lệnh.
“Đến đây! Đến đây!” Đại Trụ ì ạch chạy tới. “Chử Minh, ngươi để đó ta làm cho!”
Tuy béo và chậm chạm nhưng bù lại, đôi tay Đại Trụ vô cùng khỏe khoắn, hắn ta có thể đẩy chiếc xe nặng trịch toàn những thùng rau cùng với hai người ngồi trên đó là Chử Minh và Tiểu Trụ. Đây đương nhiên không phải chiếc xe để chở món ăn đến Bách Tử điện, đây chỉ là xe chở những thứ rau hỏng, thừa thãi đến với địa điểm quy định.
Nơi mà ba người đang hướng đến chính là… chuồng lợn!
…
Chuồng lợn là nơi tập trung những đồ thức ăn thừa thãi trong khu bếp được đem về đây. Người phụ trách nơi này không ai khác ngoài Đại Trụ và Tiểu Trụ. Những chú lợn đang lang thang trong vườn, Đại Trụ ôm từng thùng rau rắc vương vãi khắp nơi, miễn sao nằm trong phạm chiếc chuồng và khu vườn trước mặt. Đại Trụ tháo cũi chắn để cho đàn lợn ra ngoài, hai người họ sẽ ở đây cho tới khi chập tối lùa xong đàn lợn vào chuồng mới được về nghỉ.
Trong khi Đại Trụ bận rộn với mấy con gia súc thì ngược lại, Tiểu Trụ có vẻ chú ý đến người đối diện. Chử Minh và Tiểu Trụ vẫn đang ngồi trên thành xe, mặc dù xung quanh có vẻ bẩn tưởi và hôi thối nhưng dường như mọi người không ai để ý. Chử Minh gắng sức bám vào thành xe để đứng lên thì ngay lập tức đầu gối của hắn quỵ xuống.
Phụt!
Chử Minh phun ra một ngụm máu tươi. Tiểu Trụ thấy vậy liền đứng lên vuốt nhẹ vào lưng Chử Minh và nói:
“Cứ từ từ! Từ từ nôn ra ngươi sẽ thấy đỡ hơn!”
“Không sao! Ta vẫn…” Chử Minh không thể trụ vững, hắn ngồi bệt xuống thùng xe rồi mới tiếp tục cất tiếng. “Ta vẫn ổn…”
“Để xem nào…”
Tiểu Trụ dùng đôi tay gầy của mình từ từ vạch từng lớp áo trên ngực Chử Minh. Hắn biết được rằng vị trí vết thương dường như đang nằm ở đó. Quả đúng như vậy, giữa ngực Chử Minh in vết cả một bàn tay, rõ ràng Chử Minh đã trúng chưởng lực vô cùng cường đại. Bàn tay ấy hằn lên da thịt một màu sắc đỏ ngầu thế nhưng các vùng lân cận thì đã trở nên tím tái. Rõ ràng thương thế Chử Minh là không hề nhẹ.
“Bị thương trong lúc làm nhiệm vụ à?” Tiểu Trụ hỏi vu vơ, hắn không phải là Phụng Dương cho nên không thể chữa trị cho người đối diện. Hắn cũng không phải cao thủ võ công trác tuyệt để mà xem qua là biết Chử Minh trúng phải chưởng pháp gì.
“Nghĩ lại thì…” Tiểu Trụ bâng quơ. “Tạ ơn trời đất, tạ ơn Hùng Vũ Quân đã cho bọn ta trở thành đầu bếp. Nếu như không… có lẽ chết từ lâu rồi!”
Tiểu Trụ nói xong thì nhảy xuống đất cúi lạy tứ phương. Chứng kiến lần lượt những người trong Hắc kì ly tán, người thì chết, kẻ thì biệt tăm. Cuối cùng… làm đầu bếp có khi lại hay?
“Chắc là đau lắm nhỉ?” Tiểu Trụ hỏi.
Chử Minh lặng lẽ không đáp. Hắn ta nhìn xuống ngực mình rồi lại nhìn lên kẻ đang một mực chễ giễu bản thân hắn. Ánh nhìn này… một ánh nhìn vô cùng chăm chú kèm theo một điệu cười nhoẻn. Đôi mắt Chử Minh khẽ nheo lại như thể liếc mắt đưa tình với đối phương. Đối với lũ con gái có lẽ đây là nam nhân cực kì anh tuấn. Chử Minh không lạnh lùng giống Đằng Long, hắn cũng không khí thế ngạo mạn giống Thiệu Bình. Chử Minh kì thực chỉ đơn thuần là ôn hòa và giản dị.
Vẻ đẹp của hắn có lẽ là ưa nhìn nhất và cũng dễ dàng tiếp cận nhất.
“Hứ… vẻ mặt này là muốn đòi ăn chứ gì?”
Đáng tiếc, Tiểu Trụ miễn nhiễm với cái nhìn đăm chiêu ban nãy, vì thế chiêu dụ người của Chử Minh tỏ ra không được hiệu quả.
“Nói cho ngươi biết… hôm nay ngươi gặp may rồi!”
Tiểu Trụ nói xong thì lần xuống đáy một chiếc thùng, hắn ta moi lên một chiếc hộp gỗ rõ to.
“Quả không hổ danh là…” Chử Minh thầm cười rồi nói.
“Là vua đạo tặc khu chợ! Ngươi mà cũng biết danh hiệu này của ta kia à? He he!”
Tiểu Trụ đặt bịch chiếc hộp xuống trước mặt Chử Minh sau đó mở ra. Bên trong không phải món gì đặc biệt, chỉ là một con gà luộc vẫn còn nóng hổi nguyên con. Tiểu Trụ trước khi tham gia vào khóa huấn luyện tân binh nổi tiếng khắp khu chợ vì là kẻ ăn cắp vặt. Hắn có bàn tay nhanh đến nỗi chỉ cần đi ngang qua có thể lấy ngay đồ vật trong áo của người đi đường. Nhiều người biết là hắn làm nhưng không thể bắt tận tay vì vậy không thể kết tội. Sau đó mẹ hắn không hiểu bằng cách nào đó nhờ cậy được Hùng Vũ Quân. Thế là cuộc đời lông bông của hai anh em Tiểu Trụ chấm dứt. Vốn những tưởng món nghề tự luyện của mình không còn đất diễn, hóa ra ở trong nhà bếp Tiểu Trụ vẫn có vài lần sử ra tuyệt kỹ.
Nói vậy thì… con gà này cũng là do hắn ăn trộm mà thôi! Không biết nếu để bị bắt phạt sẽ như thế nào? Chỉ biết Tiểu trụ vẫn chưa một lần bị bắt.
“Đích thị là ta gặp may rồi!”
Chử Minh cao hứng, tay hắn đang định đụng đến cánh gà thì Tiểu Trụ ngăn lại.
“Ấy ấy ấy…” Tiểu Trụ hất hàm nhưng Chử Minh vẫn chưa hiểu ý. “Đứng lên!”
“Để làm gì? Không thấy ta đang trọng thương hay sao?”
“Ngươi cứ đứng lên đã!”
Tiểu Trụ đợi Chử Minh đứng xích qua một bên sau đó hắn ta lại thò tay xuống đáy thùng. Lần này không biết sẽ còn món ăn gì đây? Chử Minh thầm nghĩ nhưng hắn hoàn toàn đoán sai. Không phải món ăn mà là hai vò rượu.
“Vết thương của ngươi có thể chữa lành bằng thứ này đấy!” Tiểu Trụ lắc lắc hai vò rượu rồi cười nham hiểm.
“Vậy thì… đa tạ nhiều rồi!”
Chử Minh đứng dậy chắp tay hành lễ một cái. Chẳng phải rượu có thể giúp Chử Minh mau lành vết thương, rượu giúp hắn ta quên đi những nút thắt trong lòng, rượu giúp hắn vui thú cùng người huynh đệ.
“Đại Trụ!” Tiếng gọi lớn của người anh vang lên làm cho người em chú ý.
“Đến đây!”
Đại Trụ tiếp lời, trên đường đi tới hắn ta chùi tay vào chiếc áo đang mặc xong rồi moi ra ba cái bát nhỏ. Vậy là đủ bộ, đồ ăn thức uống rượu nồng. Chỉ cần như vậy mà thôi, đâu cần thịnh soạn như trong yến tiệc. Chỉ cần như vậy cũng đủ mua vui cho ba con người.
…
Mưa phùn đổ xuống mặt sân, gió lạnh nổi lên khắp chốn. Gió lạnh đến từ nguy cơ trùng trùng khi mà Kinh Dậu nhắc đến Ngưu gia.
“Tuệ Cơ! Xin người mau chóng định đoạt!”
Kinh Dậu vẫn chắp tay quỳ gối. Vẻ mặt khẩn thiết của ông ta càng khiến Tuệ Cơ băn khoăn.
“Ta hiểu ý của trưởng lão, thế nhưng đối phó Ngưu gia không phải một chuyện dễ dàng.”
“Thần biết Tuệ Cơ lo ngại thế lực Ngưu gia còn mạnh nhưng nếu không nhân cơ hội Thiệu Bình bỏ bê mọi việc để trừ khử Ngưu gia, e rằng tương lai không còn cơ hội nào khác.”
“Thiệu Bình bỏ bê Ngưu gia?” Tuệ Cơ tò mò.
“Dạ bẩm! Đúng là như thế! Thần phái Chử Minh đi thăm dò, thì ra mọi việc của Ngưu gia hiện nay đều do Lý Kiệt đảm nhiệm. Người này tuy nói mưu cao kế sâu không bằng Ngưu Quảng nhưng cũng là phường biết nghĩ trước sau. Nếu như Ngưu gia lọt vào tay hắn tất chỉ có thịnh, không có suy.”
“Ý ngài là… tìm cách ly gián Thiệu Bình và Lý Kiệt, làm cho nội bộ Ngưu gia bất hòa với nhau?”
Thì ra Tuệ Cơ cũng là một người biết nhìn gần xa, Kinh Dậu thầm thán phục rồi nói tiếp.
“Tuệ Cơ nói chí phải! Đây là cơ hội trời cho chúng ta có thể trừ đi mầm họa này của Tiên tộc. Mong Tuệ Cơ suy xét! Cần phải giữ vững cơ đồ mà Hùng Vũ Quân để lại.”
Lời của Kinh Dậu không phải không có lý. Tuy nhiên dường như Tuệ Cơ vẫn còn đắn đo gì đó.
“Việc không quyết được có thể hỏi qua Hà lạc hầu!”
Không sai! Lời dặn của Hùng Vũ trước khi mất. Mặc dù tin tưởng Kinh Dậu thế nhưng việc này hệ trọng vô cùng, ít nhất cũng phải hỏi qua Hà Lạc hầu một tiếng. Ông ấy là người Hùng Vũ tin tưởng nhiều nhất.
“Việc này ta cần thương lượng với Hà Lạc hầu, không biết ý trưởng lão thế nào?” Tuệ Cơ đắn đo.
Tuệ Cơ ở trong cung cấm lâu ngày, e rằng…
“Tuệ Cơ! Thứ cho thần đây tội chết! Hà Lạc hầu… Hà Lạc hầu đã qua đời cách đây… cách đây ba tháng!”
Tin tức bên ngoài Tuệ Cơ làm sao nắm vững bằng Kinh Dậu được. Vả lại ông ta không cho Phụng Dương tiết lộ tin tức này ra ngoài. Vì thế Tuệ Cơ vẫn nghĩ Hà Lạc hầu còn đang trấn thủ mạn bắc Phong thành.
“Ngài… ngài nói cái gì?” Tuệ Cơ gần như không thể đứng vứng.
“Tin tức hệ trọng, thần đây không thể không giấu. Nếu như để lọt ra ngoài, Ngưu gia chẳng phải càng lúc càng lấn tới hay sao? Trong số các vị Lạc hầu thì chỉ có Hà Lạc hầu làm cho Ngưu Quảng kiêng nể. Nếu như ông ấy không còn, người mà bọn chúng động thủ chính là chúng ta đó thưa Tuệ Cơ!”
Kinh Dậu vừa nói vừa ứa nước mắt, đứng trước tình cảnh giang sơn chao đảo, trung thần như ông ta không thể không khỏi đau lòng.
Lời nói của Kinh Dậu vừa làm Tuệ Cơ kinh sợ lại vừa cảnh tỉnh bà ta. Ngưu gia đang rối ren vì Lý Kiệt chuyên quyền thế nhưng về phía Tiên tộc cũng không kém hơn khi mà mất đi một vị Lạc hầu quan trọng.
Nếu không ra tay vào thời điểm này tình hình có lẽ ngày một xấu đi!
“Lần trước Ngưu Quảng làm phản Hoàng kì cũng có tham gia đó sao? Xem ra Tuệ Cơ vẫn luôn tin lầm người rồi!”
Kinh Dậu thầm thắc mắc thế nhưng ông ta cũng không thể nào lên tiếng. Phần làm thần tử đâu thể trách cứ người trên?
“Tuệ Cơ! Thần xin nguyện dốc sức mình để mà trừ đi mầm họa cho Tiên tộc. Thần… xin lấy cái chết đảm bảo thưa Tuệ Cơ!”
Lời nói vô cùng thống thiết, không thể nhờ cậy Hà Lạc hầu, vậy Hữu trưởng lão thì sao? Tuệ Cơ nhất thời không thể định đoạt. Bà ta chỉ biết Kinh Dậu cũng là một tay lão phu nhân tiến cử, phải chăng người này một lòng là vì Tiên tộc?
“Bẩm Tuệ Cơ, bẩm Hữu trưởng lão!” Trong lúc cuộc trò chuyện còn đang rối ren thì một người hầu chạy vào quỳ xuống. “Yến tiệc trong Bách Tử điện đang chờ hai người!”
Suýt nữa thì quên mất, hôm nay mùng ba tết, Tuệ Cơ theo như thông lệ hàng năm làm một bữa tiệc để cho mọi người cùng đến chung vui. Giờ này trời cũng gần tối, yến tiệc cũng cần có người mở màn. Tuệ Cơ và Kinh Dậu tạm gác lại việc hai người đang bàn, bọn họ theo đám nô tì sau đó cùng nhau dắt díu đến Bách Tử điện.
…
Cành lá lao xao ở trên mái nhà, buổi đêm mùa xuân thật dịu nhẹ. Chử Minh gối đầu lên tay, miệng hắn vẫn còn đạng ngậm một chiếc lá tre xanh thắm. Mỗi lần cử động thì tiếng loạt soạt của rơm rạ lại vang lên. Mái chuồng lợn đôi khi rồi cũng trở thành chỗ ngủ. Hơi lạnh phả vào không gian thi thoảng làm cho Chử Minh cảm thấy đau buốt ở ngực. Không sao! Đừng vì thấy hắn ôn hòa mà tưởng người này có phần yếu ớt. Kì thực Chử Minh là gã thanh niên khỏe mạnh, từ nhỏ luyện tập võ nghệ cho nên cơ thể cũng có phần cường tráng. Thương tích không phải là nhẹ nhưng cũng không đủ làm hắn nằm bẹp một chỗ. Chẳng phải Chử Minh vừa mới làm bữa rượu say sau đó còn đang nằm ngủ ngoài trời đó sao?
Chử Minh ngoái xuống nhìn Đại Trụ, Tiểu Trụ. Hai anh em bọn họ cũng chẳng nề hà mà cũng nằm kềnh ra xe chở rau để ngủ. Tiểu Trụ còn đang khò khò ngáy lên từng nhịp. Cứ như bọn chúng có khi lại tốt? Công việc an nhàn, cuộc sống cũng an nhàn? Đâu như Chử Minh… dường như hắn đang mắc kẹt. Chử Minh không biết đi đâu về đâu?
“Phan Liên… không biết thương thế của nàng ra sao?”
Chử Minh bất chợt nghĩ đến một người con gái mà hắn từng cứu khi làm nhiệm vụ. Sau khi ngã xuống vực sâu, để tránh sự truy sát của Ngưu gia, Chử Minh cùng với Phan Liên đã phải trốn chạy trong những hang sâu. Tuy nhiên với hai người họ thì dù cẩn thận đến mấy cũng sẽ bị phát hiện ra.
“Đại thống lĩnh?”
Một người khác lại hiện lên trong đầu Chử Minh, là người võ công vô cùng trác tuyệt. Chính ông ta ra tay cứu giúp Chử Minh và Phan Liên.
“Có phải là Đại thống lĩnh trong lời đồn đại?” Chử Minh băn khoăn.
Đại thống lĩnh của Huyết Đồ? Người này hoàn toàn là có thật! Tuy nhiên lại chưa từng ai có được vinh hạnh diện kiến. Hoặc giả… những người mà gặp ông ta đều phải bỏ mạng cả rồi. Nói thế có khi người cứu Chử Minh chắc chắn không phải là Đại thống lĩnh? Nhưng nếu không phải ông ấy thì sao có đủ khả năng một mình liên đấu với hàng chục người của Ngưu gia. Tên thủ lĩnh đạo quân truy sát cũng không phải là ngoại lệ, sau một hồi kịch chiến thì hắn cũng phải thúc thủ trước người đàn ông này.
Cũng che nửa mặt, cũng áo choàng đen. Đích thị là ông ta, người đã giao thủ với Chử Minh ban chiều. Bởi vì chiêu kiếm Lạc Anh không thể che giấu đi đâu được.
Người cứu Chử Minh cũng là người đánh Chử Minh trọng thương ban chiều.
“Nếu thật là Đại thủ lĩnh thì quả vinh hạnh!” Gã thanh niên mỉm cười.
Không một Huyết Đồ nào không biết đến Đại thủ lĩnh, nhưng cũng chưa từng một người thấy mặt ông ta. Chiếc mặt nạ đó gắn với suốt cuộc đời làm Huyết Đồ của Đại thủ lĩnh, ông ta sẽ không bao giờ tháo xuống, cũng không được phép tự làm điều đó. Chỉ khi mệnh lệnh được ban từ tộc trưởng, từ Hùng Việt Quân chẳng hạn.
Đại thủ lĩnh là một nhân vật có thực, là người chưởng quản toàn bộ hai vạn Huyết Đồ ở trong Phong thành. Sự an nguy của Tộc trưởng, trách nhiệm bảo vệ hoàng gia toàn bộ đều đặt trên vai của Đại thủ lĩnh. Tuy nhiên có điểm đặc biệt, sự tồn tại của Đại thủ lĩnh hoàn toàn thông qua những lời phỏng đoán, những tin đồn đại. Có người tin rằng ông ta là một nhân vật thần bí bậc nhất, cũng có người nói đại đó chính là vị tộc trưởng đó thôi. Vì tộc trưởng chính là một người võ công mạnh nhất.
Hùng Việt? Xem ra lời phỏng đoán trên hoàn toàn là sai. Một đứa trẻ ngốc không thể là một nhân vật võ công trác tuyệt đến thế.
“Kinh Dậu hay là Huyết Đồ?”
Chử Minh rối như tơ vò. Hắn là Huyết Đồ đương nhiên là phải trung thành tuyệt đối với Đại thủ lĩnh. Nhưng hắn gần đây cũng được Kinh Dậu trưởng lão trọng dụng vô cùng. Cả hai đều giao Chử Minh nhiệm vụ quan trọng và dặn không được cho kẻ thứ ba biết đến.
Kẻ thứ ba, có thể là Lý Kiệt, có thể là Phụng Dương. Cũng có thể chính là một trong hai người đã giao cho hắn nhiệm vụ.
“Ngoài Huyết Đồ ra, ngươi không được phép tin bất kì kẻ nào?”
Mệnh lệnh của người đã giao nhiệm vụ điều tra án mạng tại Tây thành cho Chử Minh.
“Đi điều tra án chỉ là giả, bất kể Huyết Đồ có giao nhiệm vụ gì cho ngươi, nhà ngươi chỉ cần thăm dò Thiệu Bình cho ta. Người của Huyết Đồ… tuyệt đối không thể tin!”
Kinh Dậu dặn dò vô cùng chân thành, ông ta cũng chính là người duy nhất lo lắng khi Chử Minh đi lâu không về. Ngược lại, người của Huyết Đồ lại đến trừng phạt Chử Minh.
“Ta… biết tin ai đây?”
Chử Minh lấy hơi thổi mạnh chiếc lá đang ngậm trên miệng. Lá bay vào trong hư vô, chiếc là dường như cũng đang giống với Chử Minh lắm đó. Chìm nổi trong hư vô, bất định và không biết phải đi đâu về đâu.
Đứng trước ngã ba con đường, Chử Minh không thể tài nào cất bước được nữa. Ngã ba ư? Kinh Dậu cùng với Huyết Đồ mới chỉ là hai lựa chọn mà thôi? Sống trong thế giới thật giả lẫn lộn, đen trắng thị phi hòa quyện vào nhau. Nếu đã không thể tin tưởng bất kì ai, nên chăng chỉ tin chính mình?
Đấy há chẳng là một lựa chọn?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK