Chương 12. Song chiêu
“Thiếu chủ! Ngài nên cẩn trọng thì hơn!” Lý Kiệt trong lúc chờ Đằng Long tiến lên đã ghé tai nói nhỏ với Thiệu Bình nhưng hắn chẳng hề để tâm.
“Nó thì có gì mà phải sợ. Ngươi cứ chờ ta đem về chiến thắng dành cho Hồng kì. Nhanh thôi!”
Đằng Long từ từ bước lên đài cao, y quay lại nói với Hắc kì:
“Hôm nay ta sẽ lấy lại công bằng cho các ngươi!”
“Ngươi dở cái trò thần bí gì thế?”
“Hừ!”
Mỹ An quát nhưng chỉ nghe thấy một tiếng “hừ” phát ra ở trong cổ họng Đằng Long. Cơn gió thoảng qua, đôi mắt Đằng Long hằn xuống đen láy, cơn gió như thổi bay vẻ ngoài tầm thường của y.
“Ai ra khỏi vòng trước sẽ thua! Trận đầu giữa Đằng Long Hắc kì và Thiệu Bình Hồng kì. Bắt đầu!”
Lý Kiệt phất tay ra dấu rồi nhảy lùi lại, vũ đài chỉ còn Đằng Long và Thiệu Bình hai người.
“Ăn đòn đi tên ngoại tộc!”
Thiệu Bình nói rồi liền xông tới, Đằng Long thấy thế liền cắm đầu chạy, giọng ú ớ.
“Khoan… Khoan…”
Đến gần vạch vôi Đằng Long mới dừng lại, y cắm kiếm xuống đất:
“Ta có chuyện cần hỏi trước?”
“Tên kia, ngươi còn định dở trò gì nữa?” Thiệu Bình thúc giục.
“Lý Kiệt, trong giao đấu nhỡ đánh chết người thì sao?” Đằng Long hỏi.
Lý Kiệt thấy thế liền nói lớn:
“Yên tâm! Đã có người của Hành Y các ở đây, ai bị thương nặng lập tức sẽ được chữa trị.”
“Ồ! Ta hỏi để lỡ tên này có ra tay mạnh quá thì còn biết đường mà chuồn, ha ha ha!” Đằng Long gãi gãi đầu, Thiệu Bình lúc này hơi bực tức.
“Tên kia! Rốt cuộc là ngươi muốn đánh hay muốn hàng?”
“Bình tĩnh, bình tĩnh. Tất nhiên là muốn đánh rồi.”
“Thế thì chịu đòn đi!”
“Khoan...” Đằng Long lại một lần nữa trì hoãn.
“Ngươi còn muốn gì nữa? Ở đây mua vui cho bọn ta à?”
Thiệu Bình mỉa mai nhưng Đằng Long không hề để ý.
“Ngươi... đừng hối hận đấy nhé!”
Giọng nói Đằng Long biến đổi, không còn thánh thót như trước. Thanh âm trầm mặc phát ra từ cổ họng của y.
Gió luôn rất êm!
Thiệu Bình như bị kích động bởi câu nói này của Đằng Long. Hắn xông tới toan chém kiếm thẳng xuống đỉnh đầu đối phương. Nhanh như cắt, Đằng Long dùng hai tay đưa lên đỡ nắm chặt cổ tay Thiệu Bình. Bốn mắt nhìn nhau, Đằng Long toát lên một vẻ lạnh lùng kiên định, không còn là một đứa trẻ nhí nhố trước đây.
Thiệu Bình giơ chân lên đá, trong thế hai bên kìm kẹp lẫn nhau hắn muốn tung một cước để thoát khỏi sự khống chế của đối phương. Đằng Long tựa như đọc được suy nghĩ của Thiệu Bình, y dùng chính cước của mình đối lại, vừa vặn đỡ được một chiêu của Thiệu Bình. Nhân thế đó, Đằng Long tung một cước tiếp theo vào mạn sườn đối thủ. Thiệu Bình bị trúng đòn phải lui về sau.
Thật không ngờ người bị trúng đòn trước lại là Thiệu Bình chứ không phải Đằng Long. Càng trở nên tức tối, hắn xông lên, lần này quyết không để cho đối phương khống chế. Đường kiếm của Thiệu Bình ngày một nhanh hơn, hắn chém đông chém tây. Nhưng Đằng Long cứ thuận thế mà né tránh, không việc gì phải đáp trả. Thiệu Bình chém bên trên thì Đằng Long cúi xuống, quét hạ bộ thì y nhảy lên cao.
Mỹ An mấy người bên dưới bắt đầu ngạc nhiên. Tên Đằng Long này lại có thể chống trả như vậy hay sao?
Hùng Vũ, Ngưu Quảng và Lý Kiệt vẫn chăm chú theo dõi. Đối với họ trận chiến chưa đến lúc cao trào. Riêng Lý Kiệt thì thầm nghĩ, đến lúc này mà Đằng Long vẫn không thèm dùng kiếm, y thản nhiên thăm dò đối thủ quả thực khác thường.
…
Trận đấu đã diễn ra được một lúc, Đằng Long vẫn chỉ né tránh. Thiệu Bình chợt đổi thế, hắn không còn chém kiếm nữa, thay vào đó mũi kiếm đâm thẳng về phía đối phương. Đằng Long tựa hồ muốn né tránh, nghiêng đầu sang trái.
Đây rồi! Thiệu Bình mỉm cười khi Đằng Long đã sơ hở. Hắn bẻ cổ tay tung ra một đòn đánh ngang vào má đối phương. Đằng Long mải chú ý đến đòn đâm xuyên mà quên mất Thiệu Bình có thể thuận theo thế đó đánh kiếm ngang ra.
“Hay! Hay lắm!”
Đội Hồng kì hào hứng, Thiệu Bình cuối cùng đã đánh trúng Đằng Long. Những tưởng y sẽ chao đảo, nhưng không, Đằng Long cứ thế xoay người vài vòng, đến chỗ thanh kiếm của mình thì chân chống chân quỳ. Đằng Long tay phải nắm chặt cán kiếm, hai mắt nhắm nghiền. Tâm hồn y như bước vào thanh tịnh, y gạt bỏ mọi âm thanh ồn ào xung quanh. Tất cả chỉ còn lại tiếng gió vi vu bên tai.
“Đằng Long làm trò gì thế?” Mỹ An thấy Đằng Long bất động thì thắc mắc.
Chử Minh còn đau đớn nên phải ngồi dưới đất nhưng lúc này hắn cũng đứng dậy ngạc nhiên.
“Tên này không lẽ che giấu thực lực?”
Thiệu Bình cũng có chung thắc mắc với Chử Minh. Từ trước đến nay đánh tên ngoại tộc bao nhiêu lần nhưng không lần nào gặp phải phản kháng. Vậy mà giờ này Đằng Long có thể giao đấu sòng phẳng với hắn, thể thuật của y quả thực chẳng kém. Mặc kệ, nhất quyết phải thắng trận này. Nhưng đối phương vẫn bất đang động, định giở trò gì đây?
“Thực lực, không chỉ các ngươi muốn biết, ta cũng muốn!” Đằng Long thầm nghĩ.
Hùng Vũ chứng kiến Đằng Long đánh ngang ngửa Thiệu Bình thì thích thú.
“Thằng bé Đằng Long quả thực có chút tuyệt học.”
Nói rồi Hùng Vũ lại vuốt râu, ông nhìn sang Ngưu Quảng thì thấy hắn vẫn im lặng. Nhưng liệu trong tâm có thế? Ngưu Quảng chắc mẩm con trai sẽ thắng dễ dàng trận này, xem ra phải nghĩ lại rồi.
…
Đằng Long vẫn tập trung tinh thần. Trong đầu chỉ nghĩ đến mấy chữ Tung và Hoành. Kiếm pháp đối với y chỉ có hai chữ mà thôi. Người Tung thì ta Hoành, thuận thế mà đánh, kiếm pháp của Đằng Long là tùy cơ ứng biến. Đằng Long quan niệm Tung kiếm và Hoành kiếm là hai thái cực của kiếm pháp. Chúng vừa khắc chế với nhau vừa bổ trợ cho nhau. Tùy người ra chiêu mà ta đối lại. Chiêu đối chiêu, kiếm đối kiếm và Tung đối Hoành.
Thiệu Bình chờ một lúc lâu vẫn không có chuyển biến bèn quyết định ra tay trước, không thể kéo dài thêm nữa. Thiệu Bình chạy tới, cách Đằng Long chừng năm bước chân thì nhảy vọt lên, cả thân người hắn bay vút lên không lơ lửng. Trong lúc rơi xuống, Thiệu Bình sẵn sàng tung ra một đòn tung kiếm. Đằng Long đang quỳ gối tức là ở thế hạ phong, Thiệu Bình quyết định sử chiêu trên cao để chiếm lợi thế. Nhưng liệu có đúng như hắn suy nghĩ?
Đằng Long vẫn nhắm mắt, y cảm nhận được một đạo kinh phong đang đánh xuống đầu. Gió vun vút thổi mạnh tựa hồ kình lực vô cùng cường đại. Đằng Long trong chớp mắt đã giơ ngang kiếm chống đỡ. Hai thanh kiếm va vào nhau, tung kiếm đấu hoành kiếm, không ai chiếm lợi thế.
Nói thì lâu, kì thực chiêu kiếm của cả hai diễn ra rất nhanh khiến cho mọi người bên dưới trầm trồ tán thưởng.
“Đằng Long,…”
Mỹ An hết sức ngạc nhiên, mọi người vẫn còn chưa tin Đằng Long có thể địch lại Thiệu Bình ư? Duy chỉ có Như Tranh vẫn đang chăm chú theo dõi.
Đằng Long vận lực cánh tay đẩy Thiệu Bình ra sau, y từ từ đứng dậy. Cuộc chiến về kiếm thuật bây giờ mới thực sự bắt đầu.
…
“Xem ra cũng có tí bản lĩnh đấy! Nhưng thế này mà đòi thắng ta thì đừng hòng.” Thiệu Bình nhếch mép.
“Hừ!”
Ngoài miệng thì nói thế nhưng trong bụng Thiệu Bình lại hết sức cẩn trọng. Lần này nhất định phải đánh hết sức, phải vận dụng hết bản lĩnh thôi. Hắn vẫn là người chủ động, tung kiếm hoành kiếm đều sử ra thành thục. Đằng Long liên tiếp phải chống đỡ, gió rít mỗi lúc một mạnh hơn chứng tỏ Thiệu Bình càng ngày dùng càng nhiều lực hơn.
Một chiêu hoành kiếm tung ra trước ngực Đằng Long khiến y phải dựng vội thanh kiếm của mình chống đỡ. Tuy nhiên Đằng Long quá chậm, Thiệu Bình đã thuận thế mà thu kiếm về phía sau, hắn dùng cán kiếm đâm vào ngực y khiến cho Đằng Long lảo đảo.
Đằng Long buộc phải thoái lui. Thuận càng thêm thuận, Thiệu Bình mỗi lúc một chiếm thượng phong.
Tiếp theo là hai chiêu Hoành kiếm liên tiếp được tung ra nhằm vào hai bên hông. Đằng Long đáng tiếc chỉ đỡ được một, y bị trúng chiêu ngã quỵ xuống đất.
“Đằng Long! Cố lên, đừng để thua!” Tiếng Mỹ An thét lớn, cô từ bực tức chuyển sang hi vọng. Hi vọng vào Đằng Long, lúc này cô mới là người đầu tiên lên tiếng cổ vũ cho y.
…
“Cho ngươi biết, ta cũng là người rất thích kiếm thuật, sẽ chơi với ngươi một lát. Vẫn chưa đủ đâu!”
Thiệu Bình chờ Đằng Long đứng dậy rồi mới đánh tiếp. Từ nhỏ không chỉ luyện tập kĩ năng, Thiệu Bình cũng rất chú tâm vào luyện thể thuật, hắn được Ngưu Quảng rèn giũa hết mực. Hôm nay chính là dịp để Thiệu Bình kiểm tra bản thân, hắn đã lần lượt đánh bại các đội, chỉ còn Hắc kì lý nào lại không thắng được? Nhất định phải thắng, vì nếu thua sẽ làm mất mặt phụ thân ngay trên lễ đài.
Đằng Long bỗng nhiên là người chủ động. Y tung ra một đường hoành kiếm. Thiệu Bình không muốn chống đỡ nên đã nghiêng người né tránh. Hắn biến mất ngay trước mặt đối phương. Đằng Long bị lỡ đà nên ngã dúi người xuống trước.
Sau lưng Đằng Long là một khoảng trống mênh mông. Thiệu Bình nhân thế nhảy lên rồi chém thật mạnh vào lưng của y. Đằng Long vừa mới ngửa mặt đứng dậy thì đã tiếp tục bị trúng một cước. Y ngã nhoài người và toàn thân đau điếng, tựa hồ chẳng thể nhúc nhích.
“Chỉ có vậy thôi sao? Vậy thì ta có nên kết thúc không đây?” Thiệu Bình lên tiếng.
“Đằng Long! Cố lên! Mau đứng dậy, đừng để thua!”
Mỹ An ra sức động viên nhưng thấy Đằng Long không thể gượng dậy thì bèn lo lắng.
Thiệu Bình muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu. Hắn lùi ra xa cách Đằng Long chừng mươi mười lăm bước. Cường Kiếm được kích hoạt, trên thanh kiếm bốc lên một làn khói trắng, lần này Thiệu Bình kích hoạt kĩ năng để vận sát thương một cách tối đa.
Vẫn sẽ là một đòn tung kiếm ở trên cao, một đòn mà Thiệu Bình luôn ưa thích. Đối phương đang khụy gối, không thể chiếm lĩnh không gian bằng Thiệu Bình. Hơn nữa với thế đánh từ trên xuống, lực đánh sẽ tăng gấp bội phần. Nãy giờ chơi đùa thế là đủ, đã đến lúc kết thúc trận đấu.
“Chịu chết đi! Tên ngoại tộc!”
Nhưng liệu có phải là đã kết thúc?
Vừa dứt câu, Thiệu Bình lấy đà rồi chạy thật nhanh về phía Đằng Long. Quán tính giúp Thiệu Bình nhảy lên thật cao trên không. Đòn đánh rất mạnh sắp sửa giáng xuống, nó chỉ chực bổ Đằng Long làm đôi.
Nhưng, Đằng Long vẫn bất động. Tựa hồ như y đã buông tay chịu trận?
“Đằng Long! Mau đứng dậy đi chứ?”
“Đồ ngốc! Không đỡ được thì mau chạy đi!”
Mỹ An và Chử Minh đồng thanh nói nhưng Đằng Long vẫn bỏ ngoài tai. Đôi mắt của y chỉ hướng theo lưỡi kiếm của Thiệu Bình.
“Đánh bại hắn đi!”
“Kết thúc rồi!”
Bên dưới có tiếng hò reo. Ngưu Quảng cũng thầm nghĩ trong bụng rằng trận đấu sẽ kết thúc ngay sau chiêu này của con trai hắn. Trong khi đó Lý Kiệt lại cau mày, hắn vẫn còn cảm giác kì lạ ở đòn đánh này của Thiệu Bình. Không! Đúng hơn là phản ứng của Đằng Long quá đỗi bất thường.
…
Rầm! Thanh âm vang lên sau đòn đánh của Thiệu Bình. Bụi cát bay tứ tung mù mịt khiến cho người ta chỉ thấy một bóng người vừa ngã lăn ra. Chưa thể xác định đó là ai, nhưng tám phần là Đằng Long. Y làm sao có thể thoát khỏi chiêu ấy của Thiệu Bình kia chứ?
Cơn gió thổi đến, nó cuốn đi cát bụi xung quanh. Hai thân ảnh đã hiện rõ, một người đứng hiên ngang giữa vũ đài, đôi mắt sắc tựa lưỡi kiếm. Người kia thì gục xuống đất bất động.
“Cái gì?”
“Sao lại như vậy?”
Mọi người thất kinh, Hồng kì thất kinh, Ngưu Quảng cũng thất kinh.
Người nằm gục kia không phải Đằng Long mà là Thiệu Bình. Đúng thế! Là Thiệu Bình
Đằng Long đang trong tư thế hiên ngang tung ra Hoành kiếm.
“Tên khốn! Làm sao mà…” Thiệu Bình từ từ đứng dậy, tay trái ôm bụng dường như rất đau đớn.
Mỹ An bên dưới mắt đã sáng lên sung sướng:
“Hay lắm! Đằng Long! Ngươi thật là giỏi!”
Vậy chuyện gì đã xảy ra? Hãy cùng quay lại thời gian một chút!
Đằng Long vẫn bất động ư? Không! Y không chỉ biết thụ động đỡ đòn, Đằng Long hoàn toàn có thể chủ động tung ra đòn đánh của mình. Lý Kiệt thầm nghĩ, hắn tựa hồ như đã hiểu vì sao Thiệu Bình thất thủ trong chiêu vừa rồi.
Thiếu chủ ơi là thiếu chủ, Lý Kiệt thầm kêu lên trong bụng. Ngươi đã quá sơ hở rồi! Ngươi sử ra tung kiếm rất mạnh nhưng cũng vì thế mà ngươi coi thường Đằng Long. Khi ở trên cao đúng là có thể quan sát đối thủ rất tốt nhưng một khi thanh kiếm vung lên, điểm sơ hở của ngươi cũng từ từ hiện rõ. Đó là vùng bụng và hai mạn sườn, nơi đó chẳng hề có một chút gì phòng thủ. Đằng Long ở thế hạ phong nhưng khả năng quan sát thật sự tinh tường. Y đã nhận ra sơ hở của ngươi.
Ai nhanh hơn sẽ thắng chiêu!
Và Đằng Long đã nhanh hơn.
Đằng Long sử ra hoành kiếm vừa khớp ngang bụng Thiệu Bình. Lực kiếm của y mạnh mẽ không kém gì đối phương khiến hắn bay người về phía sau và gục xuống đất.
Trò hay mới bắt đầu rồi đây!
“Thằng ranh! Xem chiêu!” Thiệu Bình lập tức lao đến, cuộc giao tranh trở lại thế cân bằng.
Đòn đánh thường của Đằng Long lúc này chẳng hề kém cạnh Cường Kiếm. Đằng Long không còn đơn thuần là đỡ đòn nữa, y hoàn toàn có thể chủ động tấn công.
Thiệu Bình lại dùng chiêu cũ, một cú đâm xuyên nhằm vào vai Đằng Long, tưởng chừng đối phương sẽ nghiêng đầu né tránh để từ đó hắn sẽ thuận thế mà đánh ngang mặt đối phương bằng hoành kiếm.
Bài cũ soạn lại, Đằng Long làm sao có thể mắc lừa?
Đằng Long tay trái chống đất, cả thân hình y như bay lên không trung. Chân đá mạnh vào cổ tay Thiệu Bình vừa hay chặn được hiểm chiêu của đối phương. Không những thế, Đằng Long tay phải vung kiếm đánh vào đầu gối Thiệu Bình khiến hắn khụy xuống. Cả hai động tác đều làm rất nhanh và thực hiện đồng thời.
Thân ảnh Đằng Long bay lên mềm mại quả thực rất đẹp. Kiếm chiêu tựa như Bạch Hạc Hoán Hình. [1]
Bạch Hạc Hoán Hình! Quả là tuyệt diệu!
Mọi người bên dưới bắt đầu trầm trồ, thán phục Đằng Long.
“Tốt lắm Đằng Long! Cố lên!” Mỹ An thét lớn.
“Đội trưởng!”
“Cố lên! Cố lên!”
Mấy người trong Hắc kì cũng động viên. Không khí bây giờ lại càng náo nhiệt hơn trước.
Đằng Long nghe hai tiếng “đội trưởng” thì trong lòng phấn chấn hẳn lên.
…
“A...”
Thiệu Bình thét lên rồi lao tới Đằng Long, trận chiến ngày càng khốc liệt. Mỗi khi kiếm của Thiệu Bình vụt xuống đất là lúc bụi tung mù mịt. Cường Kiếm gia tăng một lượng lớn sát thương cho Thiệu Bình.
Tuy vậy Đằng Long vẫn tập trung, y luôn ở thế hạ phong nhưng không có nghĩa là bất lợi. Đó chính là cách Đằng Long luyện kiếm, y vẫn hay thu người lại tưởng tượng đối thủ là người cao lớn hơn mình, như thế y vừa hạn chế được nhược điểm của bản thân, vừa nhìn ra điểm yếu của đối thủ.
“Không xong!” Chử Minh lên tiếng.
“Có gì không ổn? Đằng Long vẫn ngang ngửa Thiệu Bình kia mà!”
“Mấy người nhìn xem! Đối phương đã dùng đến kĩ năng trong khi tên Đằng Long này lại chẳng biết thuật nào. Hiện tại thì không vấn đề, nhưng càng về lâu Đằng Long sẽ càng thất thế.”
“Đúng vậy! Đằng Long chỉ dùng thể thuật, tất sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực. Còn Thiệu Bình hắn được chân khí bổ trợ. Đằng Long càng đánh càng mệt, trong khi đối thủ vẫn giữ được sát thương như cũ.” Nam Xuân lo lắng.
“Vậy phải làm thế nào bây giờ? Không lẽ trận này vẫn thua?” Mỹ An than thở. Trong lòng đã như lửa đốt.
Đằng Long vừa mới nhận ra nhược điểm của bản thân. Các đòn đánh của Thiệu Bình vẫn mạnh mẽ như ban đầu còn chiêu kiếm của y mỗi lúc một yếu.
Mải mê suy nghĩ, Đằng Long đã mất tập trung, y bị trúng một cước của Thiệu Bình vào ngực. Cả thân hình Đằng Long trượt dài về phía sau, may thay y vẫn có thể đứng vững.
Phải làm sao đây?
Làm sao ư? Tất cả chỉ có thể phụ thuộc vào bản thân y mà thôi!
Cát bụi bỗng nổi lên, cơn cuồng phong thốc mạnh sau gáy Đằng Long, mọi thứ dần dịch chuyển về phía Thiệu Bình.
Đến rồi! Đây chính là Chấn Thân! Thiệu Bình muốn hút Đằng Long lại để khống chế. Chiêu này y đã được thấy khi Chử Minh và Phùng Ngạn giao đấu. Điểm yếu của chiêu này là không thể khống chế mục tiêu trên đường bay tới. Đằng Long có thể dùng cách của Phùng Ngạn mà phá chiêu. Liệu có thể?
“Đằng Long! Cẩn thận! Bị kéo đến nơi là nguy đó, mau phá giải chiêu thức đi!”
Chử Minh hét lớn, Đằng Long cũng chung quan điểm với Chử Minh. Nhưng…
“Con mẹ nó! Phá thế nào?”
“Thằng ngu này! Đánh hắn trước đi!”
“Ừ… ồ…”
Nhanh quá! Đằng Long cả người lở lửng trên không. Thì ra Chấn Thân càng thuần thục thì mục tiêu bị hút càng nhanh hơn. Mặc dù bay vun vút nhưng Đằng Long vẫn định thần để phá giải chiêu thức. Đằng Long dự trù sẽ đánh trúng cánh tay trái, cánh tay dùng thi triển Chấn Thân của Thiệu Bình.
“Cơ hội đến rồi! Mau đánh đi!” Chử Minh nhắc nhở.
Đằng Long sắp bay tới nơi thì một tiếng nổ lớn xuất hiện.
Ầm!
Thanh âm như chói tai. Kế đó mọi người lại thấy Đằng Long bị đánh bật về phía sau, ngực y đau nhức khôn tả. Đằng Long đang thở rít lên từng hồi.
“Cái gì? Chuyện gì đã xảy ra thế?” Mỹ An thắc mắc.
“Hay! Hay lắm! Thiệu Bình cố lên! Kết thúc hắn đi!”
Đội Hồng kì lúc này lại hò reo. Chử Minh trầm ngâm, hắn quan sát rất rõ ràng lúc đó, chẳng lẽ Đằng Long không phá nổi chiêu. Không! Một luồng khí tích tụ trong tay Thiệu Bình rồi đánh ra trúng Đằng Long. Không lẽ là…
“Lăng Tích! Hắn đã hủy đi Chấn Thân, hắn không sử dụng hết chiêu mà chỉ cho Đằng Long dịch chuyển đến nửa chừng. Nửa chừng là đủ cho tầm đánh của Lăng Tích phát huy tác dụng. Đằng Long theo quán tính sẽ không kịp tránh đòn!”
“Đằng Long! Không sao chứ?”
Mỹ An gọi nhưng Đằng Long cúi mặt xuống đất. Thấy khăn che mặt hơi ướt, Đằng Long sờ tay lên thì một màu đỏ thôi ra. Miệng y đã chảy máu, Lăng Tích của Thiệu Bình quả thực lợi hại.
Đơn chiêu dễ phá, nhưng Đằng Long đâu thể ngờ Thiệu Bình lại dùng song chiêu kết hợp.
[1] Bạch Hạc Hoán Hình: Chim hạc đang bay lên bỗng chốc thay đổi, chúc đầu xuống đất.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK