Chương 23. Quan làng [1]
Thành quả nào chẳng có khó khăn, bước đi nào mà không mỏi gót?
[1] Quan làng: Là màn hát đối đáp, phon tục trong đám cưới truyền thống của người Tày. Nội dung của các bài hát là cách chỉ bảo, lối ứng xử tinh tế, tao nhã của con người trong đời sống.
…
Gần một nửa canh giờ trôi qua, đoàn người rước dâu vẫn đang chờ đợi nhân vật duy nhất còn thiếu. Thiếu người này không thể khởi hành, thiếu người này đại lễ khó định.
Thiếu người này… Lư Trường khó lòng đạt được mục đích. Cánh tay Lư Trường khoanh ra trước ngực, có lẽ ông ta vẫn đang giữ chặt nắm đấm làm cho cơ bắp ở phía cánh tay nổi lên cuồn cuộn.
“Thằng súc sinh… nếu như không phải ta đây đã sớm an bài cho ngươi… đừng hòng sót sống sót cho đến ngày mai.”
Lư Trường vẫn đang kìm nén cơn giận của mình trong khi Mã Quang tỏ ra lo lắng. Giờ này Mã Lợi vẫn chưa quay lại chứng tỏ hắn ta không thể tìm được Đàm Vân Thắng.
Chú rể rốt cuộc biến đâu mất rồi?
Tối hôm qua sau khi kiểm tra nội lực của Đàm Vân Thắng, Mã Quang thầm khẳng định gã này không hề có chút võ công nào cả. Tất cả sức mạnh của Đàm Vân Thắng đều chỉ dựa vào nguồn lực cơ bắp mà thôi.
“Chỉ lực có thể đấu lại bảy thành nội lực của Hóa Sư tâm pháp?”
Mã Quang muôn phần thắc mắc, thế gian liệu có một người sức khỏe phi thường vậy ư? Hay tại Mã Quang vẫn đang bị thương, bởi thế công lực phát ra không đạt cảnh giới cao nhất? Đàm Vân Thắng dùng tay, Mã Quang cũng dùng tay, tuy nhiên một bên chỉ là cơ bắp, bên kia có thêm nội lực của Hóa Sư. Vậy mà bất phân thắng bại, đừng quên Đàm Vân Thắng cũng từng một mình đánh nhau với hổ.
Điều đó… chẳng chứng minh được gì! Đàm Vân Thắng mạnh hơn hay là Mã Quang không dùng hết sức?
Sức mạnh cơ bắp… đôi khi cũng được dùng làm võ công đấy thôi. Mã Quang chớ có coi thường, chớ nói Đàm Vân Thắng không biết võ công. Tự nhiên…
“Tao thực sự muốn tỉ thí một trận với mày rồi đây! Tỉ thí một cách nghiêm túc.”
Mã Quang đã từng đối diện tử thần Thuần Lang, giờ đây hắn ta lại muốn thách thức bản tính hoang dại của người anh em? Đó cũng là… bản tính hoang dại của Mã Quang. Gặp được kẻ mạnh thì liền muốn cho bản thân một lần thách thức. Hoặc cũng có khi, Mã Quang ngộ nhận Đàm Vân Thắng là kẻ mạnh cũng nên.
…
Ọe!
Âm thanh vang lên làm đứt mạch suy nghĩ của những người đứng chờ. Mã Lợi cùng đám thuộc hạ cuối cùng đã quay trở về. Trái với suy đoán của Mã Quang, bọn họ quả thực đã tìm được Đàm Vân Thắng.
Ọe!
Gã thanh niên đang nằm vất vưởng ở trên lưng trâu, Đàm Vân Thắng đang say bí tỉ. Thi thoảng lại nôn thốc nôn tháo, Đàm Vân Thắng nôn ra tất cả những gì mà gã đã cho vào bụng. Thức ăn thì ít mà rượu thì nhiều, ấy vậy cho nên ban đầu cái thứ nôn ra còn có màu xám và đặc sệt, về sau chỉ toàn chất lỏng màu xám mà thôi.
Trước giờ đón dâu vẫn còn có thể say khướt? Đàm Vân Thắng đúng là bất cần đời.
“Về rồi, về rồi! Rốt cuộc cũng về rồi!” Đàm Dũ Trực vừa hớt hải vừa mừng rỡ.
Mã Lợi đi trước cầm dây thừng dắt con trâu về phía mọi người, sau khi đến nơi cũng chính là hắn phụ trách việc đỡ tên ma rượu xuống đất.
Ọe!
Thêm một lần nôn, Đàm Vân Thắng lần này bắn đầy lên vạt áo Mã Lợi làm cho hắn ta trợn mắt giận dữ. Mã Lợi chỉ muốn một liềm cứa cổ tên khốn này cho xong, việc gì Mã Quang chủ hắn phải tốn công tốn sức đến vậy?
“Tộc trưởng, xin phép ngài cho tôi dẫn người vào trong làm lễ cúng bái tổ tiên, để tôi xin phép các vị tổ tiên cho nhà trai khởi hành đón dâu.”
Đàm Dũ Trực hì hục mãi vẫn không thể nào nhấc nổi thân hình của Đàm Vân Thắng. Phần vì ông đã quá già, phần vì Đàm Vân Thắng cao lớn hơn người vì thế thân hình của y có một sức nặng nhất định.
“Nào… cố mà đứng dậy. Ta đỡ ngươi vào làm lễ… nào!”
Đàm Dũ Trực vừa cố gắng dùng sức vừa động viên tuy nhiên cái gã trong tay của ông vẫn thẳng đuỗn chẳng còn phải ứng.
“Không làm lễ không thể rước dâu được đâu. Nào,… nhà ngươi còn không mau đứng dậy?”
Mã Quang nhìn thấy cảnh tượng này thì đôi chút cau mày. Có phải hắn không hài lòng với Đàm Vân Thắng.
“Dẹp đi!” Một giọng nói thâm trầm vang lên cộng với bàn tay bóp mạnh vào vai của Đàm Dũ Trực. Ông ta dù đau cũng không dám kêu một tiếng bởi lẽ người nói câu này chính là Lư Trường.
“Tộc trưởng…”
Đàm Dũ Trực khuôn mặt cứng đơ, tưởng chừng những nếp nhăn đang bị kéo ra hết cỡ. Ông ta lo sợ, liệu rằng hôn sự lần này có thể tiếp tục nổi không? Lư Trường đã lên tiếng, ông ta dù không phải người Đàm bản những vẫn là một đại diện cho bên nhà trai. Lư Trường là do Mã Quang mời đến, không hiểu mục đích của hắn là gì thế nhưng dường như càng làm mọi chuyện trở nên phức tạp. Quyết định không còn nằm trong tay Đàm bản, trong tay Đàm Dũ Trực nữa.
Bởi vì… quyết định thuộc về Lư Trường. Ông ta là người mạnh nhất, đáng sợ nhất và quyền lực nhất. Lời nói ông ta kẻ nào dám trái kẻ đó tất chỉ còn đường chết. Lư Trường nói dẹp, tuy nhiên dẹp gì mới được?
Đám cưới hay không đám cưới, rước dâu hay không rước dâu. Có lẽ chính là điểm này, chính là điều mà Đàm Dũ Trực lo sợ.
“Không cần cúng bái tổ tiên!” Lư Trường lên tiếng. “Nó say thế kia thì cúng làm gì? Còn không mau đặt nó lên trâu rồi sang nhà gái!”
Lư Trường nói như ra lệnh, vậy là ông ta không phải bực mình với thái độ của Đàm Vân Thắng mà hủy hôn. Ông ta là muốn hôn lễ nhanh chóng hoàn thành, vì vậy cho nên bỏ qua phong tục cúng bái tổ tiên của người Tả ngạn trước khi lên đường sang nhà gái.
“Dạ dạ dạ! Mau, mau lên! Chúng ta cùng sang nhà gái!” Đàm Dũ Trực vui mừng phất tay ra hiệu, đoàn người bắt đầu rục rịch tiến bước.
Quái lạ! Hôm nay Lư Trường có vẻ dễ tính thế nhỉ? Suy nghĩ của mọi người xung quanh về việc Lư Trường vẫn cho tiếp tục đám cưới. Bình thường chỉ cần một chút không vừa ý ông ta có thể nổi trận lôi đình ngay được?
Đơn giản là… mọi chuyện vẫn đang vừa ý!
“Đàm Vân Thắng…” Lư Trường ghé sát vào tai của Đàm Dũ Trực. “Đàm bản… làm gì có tổ tiên mà cúng!”
Gió lạnh thổi về đôi vai gầy guộc của ông lão, thổi về đôi vai của tất cả những người Đàm bản. Con người… ít nhất cũng phải có cha mẹ, phải có ông bà. Người đi xa khuất thì được cháu con thờ cúng, cháu con mong muốn phù hộ độ trì.
Đàm bản không có tổ tiên. Lời này quả thực đáng sợ vô cùng. Mã Quang thấy lạnh sau gáy, hắn ta dù biết Lư Trường có tính toán riêng cho hôn sự lần này, thế nhưng tại sao hắn vẫn thấy lạnh? Biết bao con người Lư Trường không coi vào mắt? Bọn họ đối với ông ta chỉ là những kẻ không có tổ tiên? Chỉ là con cờ lợi dụng? Nực cười thật, ngay chính bản thân Mã Quang cũng chỉ là con thú cưng trong tay Lư Trường mà thôi. Thích nuôi thì nuôi, thích giết thì giết, chẳng hề có chút cảm tình nào cả. Giữa chủ và thú… chỉ là giữa chủ và thú mà thôi.
Vậy nên… Mã Quang lo lắng, bởi vì hắn ta có chút tư tình với Đàm Vân Thắng, người anh em của hắn bỗng dưng bị kéo vào chốn thị phi, bỗng dưng trở thành đáp án cho cuộc so kè không phân thắng bại giữa hắn và Thuần Lang. Hắn ta cảm thấy có lỗi, Mã Quang vì thế mà giúp Đàm Vân Thắng hết mực. Ra sức bảo vệ gã này trước chốn Man tộc u minh lạnh lẽo. Điều mà Mã Quang lo nhất, Đàm Vân Thắng có vẻ ngây thơ đơn thuần, làm sao sống sót trước những móng vuốt sắc nhọn của Lư Trường?
Nhắc đến Đàm Vân Thắng mới nhớ, gã này vẫn đang vất vưởng ở trên lưng trâu suốt dọc đường đến Ngọc bản. Là đang làm bộ hay đang giả vờ? Như nhau cả thôi, tại sao Mã Quang còn hỏi? Mã Quang khẽ cười trong bụng một lát.
Gã này… chưa bao giờ say!
…
Đi quãng tầm một canh giờ, trải qua ba ngọn núi lớn, hai con đồi nhỏ, cộng thêm lội suối suốt dọc đường đi, ống quần đoàn người Man tộc lúc nào cũng trong tình trạng ướt sũng. Vượt qua con suối khi lên bờ là con đường mòn toàn bụi cát, trời mùa đông nhiều ngày không mưa vậy nên mọi thứ trở nên vô cùng hanh khô. Bàn chân ai nấy cũng đều lấm bẩn, Mã Quang cũng không ngoại lệ, tuy nhiên chuyện này hắn chẳng nề hà làm gì. Thi thoảng Mã Quang vẫn còn chú ý dìu lão Đàm Dũ Trực bởi lẽ ông ta già yếu khó lòng đi nổi. Lư Trường là người đi trước, hai tay chắp ra sau lưng và không nói lấy một lời. Toan tính của ông ta là gì? Quả thực vô cùng khó đoán.
Đi thêm chừng nửa dặm, lúc này đường rộng và dễ đi hơn hẳn, hiển nhiên, vì đây đã là Ngọc bản, nơi ở địa thế bằng phẳng hơn, và có độ cao thấp hơn so với Đàm bản tận lưng chừng núi. Hai bên đường đều chăng vải đỏ, xung quang được quét dọn kĩ càng. Chắc hẳn Ngọc Nguyên Đãng cũng đã hao tổn không ít công sức cho lễ cưới lần này.
Đoàn người dừng lại, bắt đầu từ những người gánh lễ. Họ chỉ đứng yên một chỗ và không bước thêm được nữa.
“Mã Lợi!”
“Tuân lệnh!”
Mã Quang chỉ gọi tên người này nhưng hắn thừa biết Mã Quang định ra lệnh gì. Mã Lợi tiến đến lưng con trâu và vật ngửa kẻ nằm trên đó. Đàm Vân Thắng ngã oạch một cái xuống đất. Gã vẫn mình trần và ngủ say như chết. Tiếng ngáy khò khò phát ra đều đặn cộng thêm hơi thở nồng nặc mùi rượu.
“Mặc áo vào cho gã!” Mã Quang nói.
Mã Lợi nghe vậy liền khoác lên mình Đàm Vân Thắng một chiếc áo đen tuy nhiên vì gã là người cao lớn cho lên tấm áo không cài vào được, thành ra chỉ là khoác ngoài mà thôi, Đàm Vân Thắng vẫn đang ngực trần. Mã Lợi quàng thêm một mảnh vải đỏ vắt chéo trước ngực Đàm Vân Thắng, đây cũng là màu chủ đạo cho đám cưới mặc dù người Tả ngạn xưa nay chuyên vận đồ đen.
“Hề…” Đàm Vân Thắng mắt nhắm mắt mở nhìn Mã Lợi. Hai gò má của gã vẫn đang ửng hồng, không phải vì xấu hổ, mà là vì rượu.
Mã Quang đã giao nhiệm vụ cho Mã Lợi, ngày hôm nay hắn phải kè kè bên Đàm Vân Thắng, kè kè giúp cho chú rể hoàn thành đám cưới của mình. Mã Lợi cùng với một hai thanh niên nữa, bọn họ đang cố giữ cho chú rể đứng vững. Gã này trong lúc say sưa vẫn khỏe như con trâu đực.
Đàm Dũ Trực bắt đầu bước lên cùng với Lư Trường. Bọn họ chính là hai quan làng đại diện cho bên nhà trai. Ông lão bạc đầu kia thì hiểu rất rõ vì sao đoàn người rước dâu đang bị chặn lại, họ vẫn cách nhà cô dâu chừng mười lăm, hai mươi bước nữa. Lư Trường? Có vẻ dửng dưng, ông ta chắp tay sau lưng và cùng sánh bước với Đàm Dũ Trực.
Hai quan làng bước lên phía trước của đoàn gánh lễ, trước mặt họ là bốn người phụ nữ trung tuổi. Lý do bị chặn là đây, bốn người phụ nữ cũng chính là bốn pả mẻ [2] của bên nhà gái. Bọn họ chia nhau mỗi bên hai người cầm sẵn một sợi chỉ đỏ, dợi dây được căng giữa đường chắn lối nhà trai không cho bước tiếp.
[2] pả mẻ: bà dẫn đoàn đưa dâu về nhà chồng.
“Mây nẩy làn nắm đảy quá pây!” [3] Một người phụ nữ bắt đầu cất lên tiếng hát.
[3] Chỉ này chăng cấm người qua lại.
Xung quanh lúc này đã đông nghịt người xúm lại, cũng phải thôi, đám cưới của thiên kim nhà Ngọc bản chủ kia mà.
“Cần rại rụ cần đây xam rọ. Giử quan làng khươi mẩư mà rặp lùa. Gạ ngày khỏi khay ngay mây hẩng...” [4].
[4] Người tốt người xấu hỏi rõ ràng. Phải quan lang nhà rể mới về đón dâu. Nói thật tôi mở ngay chỉ hồng cho qua.
Tiếng hát nghe sao vô cùng thánh thót và êm dịu. Không biết có phải lời chào của bên nhà gái hay không thế nhưng sợi chỉ chắn lối thì vẫn hiển hiện ngay đây. Có lẽ nhà trai cần phải đáp lễ mới được. Mã Quang là người Hữu ngạn, vậy nên hắn ta không rành về khoản ca hát này của người Tả ngạn. Nhưng là một kẻ học rộng, Mã Quang biết rằng đây là thử thách nhà gái dành cho nhà trai. Pả mẻ cất tiếng chào hỏi, quang làng cũng phải có lời đối đáp. Đây là phong tục của bên Tả ngạn xưa nay, lời đáp khó hay dễ, đương nhiên phụ thuộc vào tài ứng đối của vị quan làng.
Khổ nỗi ở đây chỉ có duy nhất một vị quan làng đúng nghĩa, Lư Trường thì không. Mã Quang buộc phải thế chỗ ông ta thay cho một vị quan làng để đảm bảo lễ cưới thành công. Tất cả những lời đối đáp phụ thuộc toàn bộ vào Đàm Dũ Trực.
Bởi vì… phong tục không thể phá bỏ!
“Sao… sao không bước qua đi?”
Giọng nói ngắt quãng vang lên, tiếp ngay sau đó là một bóng người chạy nhanh về trước. Đàm Vân Thắng thoát khỏi sự kìm kẹp của đám thanh niên, gã thấy có sợi chỉ hồng đương căng giữa lối nên bèn định nhảy vọt qua. Chỉ hồng cản bước uyên ương? Làm sao có thể?
“Dừng lại… dừng lại!” Đám người Mã Lợi vội vàng ngăn cản Đàm Vân Thắng.
Một người túm áo, hai người kéo tay, cuối cùng thì gã thanh niên không còn bước lên được nữa. Chân gã lơ lửng ngay trên sợi chỉ, cần một cú đạp nhẹ nhàng lập tức ranh giới phân chia sẽ không còn nữa.
“Tỉnh rồi à?” Mã Quang quay lại cười chú rể. “Chỉ này không thể bước qua, nếu không cô dâu nhà trai không đón được đâu.”
Mã Quang thừa biết Đàm Vân Thắng rời xa Đàm bản đã lâu, từ nhỏ gã chỉ là kẻ tôi tớ cho Ngọc Nguyên Đãng vậy nên những tục trong ngày đám cưới Đàm Vân Thắng không thể biết được. Hắn cũng không cần gã phải biết, chỉ cần ngăn cản gã là được.
“Hả… mày… mày là thằng nào?” Đàm Vân Thắng nửa cười sau đó thở ra hơi rượu nồng nặc vào mặt Mã Quang.
Tỉnh ư? Xem ra vẫn chưa tỉnh?
“Pá mé lục khươi dắng vàn ngo. Tang rườn mà hất quan lang.” Một giọng ồm ồm cất lên, là giọng của Đàm Dũ Trực. Ông ta cho dù có tài ứng biến tuy nhiên tuổi tác đã cao, lấy hơi không đủ, thế nên tiếng hát rất là phập phù, lúc to lúc nhỏ. Giọng hát chẳng thể ngân nga êm dịu như các pả mẻ ban nãy. “Khỏi mì pác kin mì pác kiảng. Sliểu ma ao méo tang khảu ròi. Khỏi xo pỉ noọng lần khay mây. Rẳp khươi mấư khảu rườn hất lệ...” [5].
[5] Bố mẹ chú rể có mời tôi. Thay mặt gia đình làm quan lang. Tôi có miệng ăn không có miệng nói. Cũng đành cả nể phải nhận lời. Nhưng tôi xin chị em mở chỉ hồng. Đón rể mới vào nhà làm lễ...
“Hụ… hụ!”
Hát xong Đàm Dũ Trực ho lên mấy tiếng không ngớt. Bắt làm quang làng đối với ông ta có lẽ là quá sức. Mã Quang nghĩ, thế nhưng cũng không còn cách nào khác. Bốn vị pả mẻ nghe xong thì tủm tỉm cười, Mã Quang biết là ông lão đáp trúng. Tuy nhiên điệu cười ngày một lớn hơn bởi những người xung quanh. Chắn chắn họ đang khinh thường Đàm bản.
Sợi chỉ màu đỏ sau đó được bốn người phụ nữ thu lại, đoàn nhà trai vượt qua cửa ải đầu tiên, bọn họ lúc này có thể tiếp tục cất bước.
…
Bên trong Ngọc bản…
“Hu hu… tôi không để… nhất định không để…”
Một người phụ nữ trung tuổi đang ngồi khóc lóc, vừa khóc bà ta lại vừa cố nói làm cho âm thanh phát ra luôn bị ngắt nhịp. Khuôn mặt bà đỏ ửng và lưng tròng nước mắt, chẳn hẳn là một nỗi đau xé lòng.
“Bản chủ… ông… ông sao có thể gả con gái mình, gả cho nó một người chồng mà…”
Người đàn bà mặc bộ đồ nhung xanh đen, mái tóc búi gọn quấn tròn lên đỉnh đầu sau đó được phủ lên một lớp khăn mỏng. Trong cơn khóc lóc giường như còn có pha chút tức giận. Bà ta nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế, chỉ tay thẳng mặt ông ta thế nhưng không hề có chút mảy may từ đối phương. Ngọc Nguyên Đãng ngồi ngay ngắn chờ đợi trong khi bà vợ ông ta, bà Đàm Cả liên tục than khóc không ngừng.
“Con gái của tôi… ông… ông dám…”
Bà Đàm Cả giãy hai chân đành đạch ở trên mặt sàn, nãy giờ bà ta vẫn luôn ngồi bệt xuống nơi đó. Càu nhàu và khóc. Bà không thể chấp nhận cuộc hôn nhân này được, làm sao thiên kim Ngọc bản có thể gả cho một tên khố rách áo ôm đang làm hạ nhân trong nhà bà ta? Hai người hầu cố giữ cho bà Đàm Cả không làm điều gì dại dột, bởi vì có lẽ nhà trai sắp sửa mang lễ đến rồi. Một người khác thì quỳ xuống trước mặt, cố gắng sức chỉnh lại quần áo, buộc lại thắt lưng cho vị chủ mẫu, tuy nhiên xong xuôi đâu đấy bà Đàm Cả lại làm chúng thành như cũ. Rối tung và xộc xệch.
“Ngọc Nguyên Đãng… nhất định… nhất định…”
Bà Đàm Cả vùng dậy định túm cổ áo của Ngọc Nguyên Đãng tuy nhiên người hầu đã kịp ngăn lại, với sức điên cuồng của người phụ nữ tháo vát, suýt nữa bà ta thoát được khỏi sự kìm kẹp của đám hạ nhân. Không thể di chuyển, người này chỉ còn cách bất lực rít lên.
“Không được gả nó đi! Không được gả nó đi…”
Âm thanh lúc đầu đanh thép, nhưng càng về sau nó càng nhỏ dần và không rõ ràng. Cuối cùng, tiếng mắng nhiếc chuyển thành tiếng khóc. Bà Đàm Cả lại khóc tu tu như trước. Bà khóc đến nỗi Ngọc Nguyên Đãng cảm tưởng sàn nhà của ông sắp biến trở thành con suối.
“Các ngươi… lẽ nào không thể làm cho bà ta im miệng được sao?”
Ngọc Nguyên Đãng mất hết kiên nhẫn, nãy giờ, từ sáng đến giờ ông ta chịu đựng như thế là quá lắm rồi. Ông ta nghe những tiếng khóc đến chối cả tai, bà vợ của ông luôn chỉ trích ông, mắng nhiếc ông vì để con gái của bà đi theo Đàm Vân Thắng. Tuy nhiên, lẽ nào Ngọc Tà không phải con gái của ông? Có chứ, thậm chí là đứa con gái mà ông cưng chiều hết thảy. Ngọc Tà đúng là minh châu cửa xứ Ngọc bản này, lại thêm trí tuệ hơn người. Đáng lẽ nàng ta phải xứng đáng làm vợ một đấng anh tài văn võ song toàn trong đất Man tộc. Mã Quang, đúng rồi, ít nhất phải như Mã Quang mới đúng. Đằng này, Đàm Vân Thắng, cái gã con ở chết tiệt…
Nghĩ đến lại bực, sắp sửa cái gã con ở thô kệch kia sẽ biến trở thành con rể, gã đó sẽ gọi tên ông kèm theo hai tiếng bố vợ. Gã đó đầu gối tay ấp với chính đứa con gái mà ông yêu thương. Ngọc Nguyên Đãng đưa bàn tay phải lên xoa hai thái dương để làm dịu cơn nhức đầu. Đến đây ông hoàn toàn có thể hiểu được cơn tức giận của vợ ông, vì vậy không thể trách người phụ nữ này được, ông chỉ còn cách trừng mắt nhìn đám hạ nhân, ánh mắt như ra lệnh cho chúng phải làm mọi cách để bà Đàm Cả hết khóc.
Mọi cơn tức giận thông qua ánh mắt đổ dồn về phía hạ nhân, đương nhiên đó là một cơn giận khác. Thành thực mà nói… cũng không thể trách ông được. Ngọc Nguyên Đãng không hiểu lí do vì sao con gái của ông lại chọn một người như Đàm Vân Thắng. Thậm chí còn nói là đã thất tiết với gã chỉ sau một đêm. Quả thực là điều điên khùng nhất mà ông từng gặp sau khi ông được cha mẹ sinh ra.
Hay là gã Đàm Vân Thắng giờ trò cưỡng bức? Ngọc Nguyên Đãng quả thực cũng nghĩ đến nguyên nhân này, tuy nhiên nó ngay sau đó đã bị loại bỏ. Ngọc Tà là người thông minh, gã họ Đàm là kẻ ngu ngốc, và điều quan trọng, từ trước đến nay Đàm Vân Thắng vẫn luôn ngoãn ngoãn nghe lời cho dù gã thích uống rượu và làm những thứ khùng điên. Chỉ là khùng điên với một mình gã, Đàm Vân Thắng chưa làm điều gì lỗ mãng với đám con gái bao giờ. Gã thích trêu chọc những đứa con gái đang tắm, Ngọc Nguyên Đãng biết điều này, nhưng là những đứa đã trêu gã khi gã còn đang chăn trâu một mình ngoài đồng. Đối với Đàm Vân Thắng, ăn miếng trả miếng dường như là một lẽ sống duy nhất. Ai làm hại gã, ai trêu gã, lập tức sẽ được nhận ngay những gì chúng đã cho đi.
Dường như đây là điểm duy nhất sáng sủa ở người con rể Đàm Vân Thắng mà Ngọc Nguyên Đãng có thể nhận ra. Còn lại, tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ của Đàm Vân Thắng ông ta đều không chấp thuận. Ngọc Tà chọn gã cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi, Ngọc Nguyên Đãng tự nhủ. Chắc chắn không phải lý do thất tiết này đâu.
Ai biết? Một đóa hoa rừng thơm ngát để cạnh một con thú rừng hoang dại. Ai biết hoa đẹp bị thú cắn nát khi nào?
“Bà không cần lo lắng!” Đã đến lúc an ủi bà vợ của mình. “Bọn chúng chắc gì vượt qua được các pả mẻ nhà ta?” Giọng nói Ngọc Nguyên Đãng nhỏ nhẹ.
Có thể lời nói của ông sẽ có tác dụng. Tục truyền của người Tả ngạn ở trong ngày cưới, phía bên nhà gái sẽ hát những lời như để thách thức nhà trai, không để nhà trai đón dâu dễ dàng. Ngọc bản đương nhiên cũng làm như thế, trước tiên là căng chỉ đỏ, sau đến hát mời rửa chân mới cho vào nhà, cố tình trải chiếu ngược, bắt họ phải hát chào mâm…
Đủ thứ, đủ thứ. Ngọc bản nghĩ ra đủ thứ để mà làm khó nhà trai. Tuy nhiên tất cả chỉ là kế sách tạm thời. Tất cả chỉ làm kéo dài lễ cưới mà thôi.
Thêm nữa…
“Bản chủ… bản chủ. Nhà trai…” Một hạ nhân chạy đến với vẻ hốt hoảng.
“Nhà trai làm sao?” Ngọc Nguyên Đãng hỏi gấp.
“Bọn họ… bọn họ… hát quan làng, bọn họ vượt qua hết thảy cả rồi. Đàm Dũ Trực đang cùng chú rể, à không, cùng Đàm Vân Thắng chuẩn bị tiến vào trong nhà.”
“Làm sao có thể?” Ngọc Nguyên Đãng giật mình, bàn tay ông ta đập mạnh xuống đùi như thể để làm động lực khiến cho đôi chân ông ta đứng dậy một cách dứt khoát.
“Nói ta nghe…” Ngọc Nguyên Đãng túm cổ áo của gã hạ nhân và nghiến răng. “Lão già sắp về với ma xó Đàm Dũ Trực, lão già đó làm sao có đủ khả năng hát đối quan làng?”
Gã hạ nhân mặt tái xanh trước câu hỏi dồn của chủ tử, một ông lão móm mém làm sao có thể hát đối quan làng khiến cho các pả mẻ chịu thua? Người có thể vượt qua thử thách, người mà chỉ nhìn đã làm cho gã hạ nhân sợ hãi. Chính là…
“Không... không phải Đàm Dũ Trực thưa bản chủ. Mà… mà là…”
Gã hạ nhân ấp úng không dám lên tiếng. Dù sao chủ tử của gã cũng đang tức giận lắm rồi.
“Đàm Dũ Trực không có khả năng, tuy nhiên người khác nhất định sẽ có!”
Một tiếng nói vang lên bất chợt. Trong nhà bỗng nhiên xuất hiện hai người thanh niên. Một là Chu Tuấn, gã bản chủ trẻ đã từng tham gia lễ Nhất đẳng. Người còn lại trên tay vừa cầm đôi chồn vứt bịch xuống sàn. Trên những sợi lông xám bạc của chúng bê bết máu đỏ, chắc chắn là vừa mới bị mắc bẫy săn. Người thanh niên quay sang kẻ hạ nhân và đưa cho gã một chiếc liềm đỏ tươi dính máu, bàn tay của hắn cũng vậy. Hắn lấy chiếc khăn đen góc nhà để lau vết máu trên tay, cho dù đang là lễ cưới thì hắn chẳng hề nể nang gì hết. Máu đổ ngay trong lễ cưới liệu rằng có phải điềm báo chẳng lành?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK