• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20. Lợi ích của thất bại

Mưu kế thất bại không phải hoàn toàn là điềm xấu, bởi vì người đặt mưu kế vốn dĩ có thể nhìn ra những điểm tích cực ở trong thất bại.



Đâu đó những người Man tộc vẫn đang làm việc, người thì bẻ ngô người thì đào sắn. Mã Quang đi đến một nơi để thực hiện lời hứa, chỉ có cách này mới giúp được Đàm Vân Thắng.

“Trưởng lão! Trưởng lão…”

Mọi người khi thấy Mã Quang thì đều quỳ xuống chào hỏi.

“Không biết…” Một người già cả bước ra, trên tay chống gậy tiếp đón Mã Quang. “Trưởng lão có gì quan trọng mà đến tận đây?”

Ông lão da ngăm với bộ dạng khắc khổ, người này dường như được dân chúng ở đây kính trọng và cũng là người được cử đại diện thưa chuyện với Mã Quang. Đây cũng là một sơn bản, tuy nhiên nó lại tách biệt so với phần còn lại. Không được ấm no đủ đầy, sơn bản này vô cùng nghèo khó và xơ xác.

Nhìn ông lão mặc một chiếc áo rách để lộ ra lớp xương sườn khiến cho Mã Quang ái ngại.

“Trưởng lão… Mời! Mời ngài vào trong.”

Ông lão giơ tay ra hiệu muốn mời Mã Quang vào trong, có lẽ đây là căn nhà to nhất ở sơn bản này. Căn nhà luôn được giữ gìn cẩn thận.

“Không cần! Ta đến đây là muốn thưa chuyện với bà con.”

“Ấy chết! Có chuyện gì trưởng lão cứ việc sai bảo, chúng tôi sẽ cố hết sức mà làm.”

Mọi người trong bản bắt đầu xúm lại xung quanh Mã Quang. Bọn họ dường như rất sợ, bởi vì là lệnh của một trưởng lão. Không! Hình như tất cả những người địa vị trong Man tộc này đều khiến bọn họ sợ hãi.

Một sơn bản hoàn toàn có thể trở thành thế lực khống chế Man tộc. Sức mạnh của họ chỉ thua trưởng lão mà thôi. Ví dụ đơn giản như Ngọc bản của Ngọc Nguyên Đãng, Quách bản của anh em Quách Viễn Hùng, Quách Viễn Tầm. Đằng này, sơn bản của ông lão kia vô cùng yếu ớt và thiếu thốn. Tài sản lớn nhất họ còn giữ được chính là căn nhà Mã Quang đang đứng trước mặt. Căn nhà của bản chủ khi xưa, tuy nhiên nhà đã dột nát, người cũng chẳng còn.

Không có thủ lĩnh, kết cục là bị tất cả mọi người xâu xé. Tả ngạn có phần, Hữu ngạn cũng có phần.

“Nơi đây rốt cuộc đã bị bóc lột bao lâu rồi?” Mã Quang thầm cảm thán nhưng hắn cũng chẳng thể nào can dự được vào chuyện này.

Kẻ mạnh thì có quyền mà? Đúng không?

“Ta muốn phát lệnh khẩu lẩu!” [1]

Mã Quang đứng lên nói dõng dạc làm cho mọi người xôn xao. Khẩu lẩu đâu phải là lệnh mà là phong tục của người Tả ngạn. Tự nhiên một vị trưởng lão đến đây muốn xin khẩu lâu rốt cuộc là có mục đích gì?

“Trưởng lão à…” Ông lão tiến lên nói. “Bản chúng tôi nghèo khó, xưa nay trai gái lấy nhau đều không thách cưới gì cả. Nếu như ngài muốn…”

“Ta biết các vị cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc. Tuy nhiên khẩu lẩu nhất định phải làm. Bởi vì nó không phải dành cho ta…”

Câu nói của Mã Quang làm cho ông lão ngờ ngợ. Mấy ngày nay lên ruộng đã nghe người ta phong thanh. Không lẽ…

“Trưởng lão muốn nói đến…”

“Chính là chủ căn nhà này. Lẽ nào các ngươi không muốn đón chủ trở về?”

“Muốn! Muốn! Lão đây rất muốn!”

Cuối cùng cũng đợi được, cũng đợi được rồi! Ông lão quỳ xuống mừng rỡ như thể vừa bắt được vàng.

“Tôi sẽ cho làm ngay, mọi người mau mau về nhà, ai có rượu lấy rượu, ai còn gạo mang gạo. Chúng ta phải làm lễ cưới thật lớn!”

“Già ơi, nhà chúng tôi nghèo lắm, làm gì dư ra rượu, thừa ra gạo mà góp cho người ta?”

“Đúng thế! Gạo chúng tôi chẳng còn, mấy đứa trẻ con toàn phải ăn quả dại suốt thôi.”

Mấy người trong bản nghe thế liền phản đối. Bọn họ trước nay làm đám cưới cũng chỉ qua loa đại khái. Giờ đây phải đi khẩu lẩu người khác, thật quá vô lí.

“Giời ơi! Các người không biết ai làm đám cưới đúng không? Chính là chủ của chúng ta đấy, không thể không giúp!”

Ông lão lớn tiếng động viên.

“Cái gì? Chủ của chúng ta?”

“Lẽ nào là…”

“Họ Đàm ư? Vẫn còn quay về được nữa?”

Không khí đột nhiên thay đổi chóng mặt, mọi người mừng vui khôn tả. Nghe thấy lễ cưới của người trong bản ai ai cũng muốn giúp sức một tay. Hơn nữa lại là người nhà họ Đàm.

“Còn không mau về chuẩn bị?” Ông lão vẫy tay tỏ vẻ phấn chấn, mọi người theo thế cũng tản mác về nhà chuẩn bị rượu gạo đủ đầy.

Khó mấy cũng sẽ gom cho bằng được!

“Ha ha! Trưởng lão à, không biết khi nào chủ tôi mới quay trở về?”

“Việc này chưa gấp!” Mã Quang kéo tay ông lão ra một chỗ vắng. “Ta còn việc này muốn nhờ ông giúp!”

“Ôi ôi, có chuyện gì trưởng lão cứ căn dặn, hôm nay lâu lắm Đàm bản mới vui thế này.”

Bản chủ trở về hay nói đúng hơn là dòng dõi bản chủ trở về. Người dân nơi đây không vui mới lạ? Tuy nhiên vẫn cần một chút thận trọng.

“Ta biết các ông nghèo khó, đây cũng là chút thành ý, hôn lễ này nhất định các ông phải làm cho thật hoành tráng.”

Người hầu Mã Quang bưng lên một chiếc hộp gỗ, trong ấy toàn là minh châu vòng bạc.

“Ấy chết! Cái này tôi không dám…”

“Ta tặng nó cho chủ các ông, thế nên không được từ chối. Đám cưới sẽ cần nhiều tiền, các ông có thể tự ý bán đi mà lo liệu.”

“Đa tạ trưởng lão! Đa tạ!”

Ông lão quỳ xuống thành khẩn. Chút trang sức kia chỉ là thành ý Mã Quang muốn dành cho Đàm Vân Thắng. Còn việc thận trọng chính là…

“Còn nữa…” Mã Quang đỡ ông lão dậy. “Về thân thế của chủ các ông, tốt nhất không được tiết lộ. Cứ coi như hắn chỉ là một người Đàm bản thông thường.”

“Tôi hiểu! Tuân theo ý chỉ của trưởng lão!”

Thân thế của Đàm Vân Thắng? Chắc hẳn ông lão là người nắm được rõ nhất. Bởi vì chính ông hiện đang trông giữ căn nhà cẩn thận. Cho dù không thể chống lại thời gian tàn phá, những kí ức hào hùng nào đã mất đi?

Mã Quang ra về trong sự nhẹ nhõm, hắn vừa hoàn thành một việc vui nhất trong đời từ trước đến nay. Giúp người anh em hỏi vợ.

“Mã Lợi!”

“Dạ!”

Người hầu Mã Quang biết được hắn sẽ còn điều dặn dò cho nên dừng lại chắp tay kính cẩn.

“Ngươi cho người theo giúp ông lão. Một bản nghèo khó tự dưng lại đem vòng bạc xuống chợ e rằng người khác sẽ để ý đến.”

“Vâng!”

Mã Quang bước này cũng đã tính đến. Đàm bản chắc chắn không thể gom đủ lễ cưới cho nên Mã Quang mới mang toàn bộ trang sức trong nhà giao cho Đàm bản. Mang đồ xuống chợ đổi lấy rượu gạo sẽ làm người ta hiểu nhầm Đàm bản ăn nên làm ra.

Một bản vốn bị cướp bóc lâu nay tốt nhất đừng nên đi vào tầm ngắm của các bản khác. Nhất là từ phía Thuần Lang. Tuy nhiên, mang đồ xuống chợ là không thể nào tránh khỏi? Mã Lợi cũng đang thắc mắc về chính điều này. Yên tâm, chủ hắn nhất định cũng đã tính rồi.

“Ngươi cứ nói là…” Mã Quang ghé tai Mã Lợi nói nhỏ.

Vừa mới nghe được Mã Lợi liền biến sắc. Quả là tuyệt diệu, kế này của Mã Quang vừa giúp Đàm bản thuận lợi trong việc chuẩn bị lễ cưới vừa giúp che mắt tất cả những sơn bản khác.

Nay mai bọn họ chỉ việc tò mò về đám cưới giữa hai đôi trẻ mà thôi! Quả thực tuyệt diệu!



Ngoài trời có trận gió lớn, ở trong phòng kín lại nghe tiếng quát vang lên.

“Đồ vô dụng!”

Bốp! Thiệu Bình nói rồi tát thẳng Hà Phương một cái thật mạnh, hắn ta vô cùng giận dữ.

“Ngươi lại dám để mất Đằng Long được ư?”

Ánh kiếm đã sáng lên chực chỉ Hà Phương mà chém. Người mặc áo vàng vẫn quỳ dưới đất, trên miệng chảy ra tia máu bởi vì cái tát vừa nãy. Nhiệm vụ thất bại cho nên xử phát là điều đương nhiên, Hà Phương không có gì oán trách. Kể cả lưỡi kiếm chuẩn bị xoẹt ngang qua cổ?

“Lạc hầu…” Lý Kiệt ho lên một tiếng cảnh báo Thiệu Bình.

Ở dưới đang có hai người phải quỳ nhận tội, tuy thế Thiệu Bình chỉ quát Hà Phương mà chẳng đả động gì đến Thạch Kiều. Đây là một điểm khác biệt khó hiểu.

Hà Phương là người Hoàng kì, dù sao đi nữa Ngưu gia cũng không được quyền động thủ. Chẳng biết Thiệu Bình dùng âm mưu gì để không chế Hà Phương tuy nhiên ra tay giết hắn quả thực không được thỏa đáng. Giết chết Hà Phương cũng là đắc tội với Hà Lạc hầu, điểm này Thiệu Bình không phải không biết.

Đây là điểm khác thứ hai. Thiệu Bình liều lĩnh đến mức Lý Kiệt chẳng thể đoán được. Gây chiến với Lam kì, bây giờ còn muốn động thủ với cả Hoàng kì?

“Hà Phương thất bại hẳn có nguyên do. Hơn nữa hiện tại là lúc dùng người, Lạc hầu vẫn nên cân nhắc cho kĩ.”

Lý Kiệt lên tiếng can ngăn. Ông ta quen biết Hà Phương đã lâu, nhận thấy hắn ta là người dễ bề sai bảo cho nên mới khuyên Ngưu Quảng chiêu dụ. Quả đúng như thế, với một tâm tư đơn thuần, Ngưu gia đã sớm kiểm soát Hà Phương trong lòng bàn tay.

“Hừ! Chỉ một Phụng Dương mà cũng không thể đánh lại? Nói ta nghe xem giữ ngươi lại còn có tác dụng gì nữa?”

Thiệu Bình thu kiếm và quát. Hắn ta vốn nghĩ Hà Phương có thể đả bại Phụng Dương dễ dàng cho nên mới sai Hà Phương đón đầu Nguyệt viên để cướp Đằng Long khỏi tay bọn chúng. Ai dè tên này tay không thất bại còn dám vác mặt về đây?

“Bẩm Lạc hầu, không phải Phụng Dương!” Hà Phương cúi mặt xuống đất và nói, ngữ khí của hắn thẳng thắn vô cùng.

“Ngươi nó không phải Phụng Dương, vậy thì ai?” Lý Kiệt hỏi.

“Thuộc hạ không biết!”

“Cái gì?”

Thiệu Bình bực tức nhưng được Lý Kiệt ra dấu ngăn lại.

“Là một kiếm khách che mặt. Thuộc hạ chỉ biết hắn nghe theo lệnh của người gọi là Nguyệt chủ. Người này muốn đem Đằng Long về gặp Nguyệt chủ của hắn.”

Đây có phải là một câu chuyện được Hà Phương bịa ra để che lấp thất bại? Thiệu Bình luôn luôn có ý hoài nghi.

“Ngươi không đánh lại sao?” Lý Kiệt cùng chung thắc mắc.

“Đối thủ võ nghệ cao cường, thuộc hạ không sao địch nổi.” Hà Phương nói rồi cúi mặt xuống đất hổ thẹn.

“Thế ư? Vậy mà nhà ngươi còn sống để quay về đây?”

Thiệu Bình mỉa mai tuy nhiên câu nói của hắn lại chứa rất nhiều ẩn ý. Đối thủ võ công cao cường vậy mà không giết Hà Phương? Đáng lí phải nên giết người diệt khẩu mới đúng?

Lý Kiệt vừa nghe đã nhận ra ngay thắc mắc của Thiệu Bình. Chỉ có chứng minh được điều ngược lại Hà Phương mới có cơ may thoát tội.

“Quả thực hổ thẹn, thuộc hạ nhân lúc hắn không để ý ném cát về phía đối thủ nên mới có thời cơ chạy trốn.”

“Đưa cho ta xem!” Lý Kiệt tiến đến Hà Phương và chỉ vào cánh tay của hắn. Cả hai cánh tay đều có một lớp vải băng vẫn còn ngấm máu. Hai tấm vải đều được lần lượt tháo ra. Một bên cánh tay là vết bỏng, bên kia một kiếm đâm thấu qua xương. Xem ra vết thương cũng chẳng hề nhẹ?

Thiệu Bình quan sát rất kĩ vết bỏng rồi hỏi:

“Nó là thứ gì?”

“Bẩm Lạc hầu, đó là thanh kiếm của đối thủ. Thuộc hạ không biết là gì tuy nhiên nó lại có một sức mạnh ghê gớm. Làm cho…”

Hà Phương đang định nói nốt thì bị chặn họng. Dường như Thiệu Bình đã bớt hoài nghi với hắn.

“Xem ra khó mà cầm kiếm ngay được?”

Thiệu Bình nói đúng, hai vết thương này sẽ làm Hà Phương bất động ít nhất một tháng. Con cờ đầu tiên bị loại khỏi màn chiến đấu?

“Còn không mau lui xuống?” Lý Kiệt ra hiệu.

Thạch Kiều tiến đến đỡ lấy Hà Phương đi ra trong khi Thiệu Bình quay lưng vào trong. Ánh mắt của hắn trầm ngâm, thực chất Hà Phương bị phế không phải là chuyện quá xấu. Mặc dù Thiệu Bình còn nhiều tính toán để hắn có thể đối đầu Kinh Dậu.

Hà Phương nên được tung vào một bàn cờ khác?



Thạch Kiều vừa dìu Hà Phương vừa nói:

“Hà Phương ngươi đừng để bụng! Sở dĩ Lạc hầu nghiêm khắc với ngươi chẳng qua vẫn nghĩ ngươi là người của Hoàng kì. Đợi cho đến lúc gia nhập Ngưu gia mọi thứ sẽ khác.”

Giống như Thạch Kiều? Thất bại nhưng cũng chẳng hề bị mắng nửa câu?

“Hừ! Đến khi nào thì tôi mới được công nhận ở Ngưu gia?”

“Đừng gấp! Rồi ngươi sẽ có cơ hội, trước mắt chữa trị vết thương đi đã. Ta biết khả năng của ngươi thế nào mà!”

Thạch Kiều động viên, kì thực hắn vẫn còn điểm thắc mắc. Khả năng của Hà Phương? Tuyệt không dưới hắn, Hà Phương võ công chẳng hề kém cạnh Thạch Kiều. Ấy vậy mà vẫn thảm bại?

Rốt cuộc đối thủ của hắn là ai kia chứ?

Chỉ có duy nhất Ám Dạ muốn cứu Đằng Long, không lẽ ở trên Ám Dạ vẫn còn người nữa?

“Ta đi trước đây!” Thạch Kiều lên tiếng.

Hà Phương cố gắng giơ lên song thủ đáp lễ. Hai tay của hắn lúc này vẫn còn đau nhức khôn cùng. Hà Phương chờ cho Thạch Kiều khuất bóng rồi mới lững thững bước từng bậc thang. Bậc thang nối tiếp bậc thang ở cái sân rộng quả thực rất dài, đủ cho Hà Phương có thêm thời gian suy nghĩ.

Hà Phương nghĩ đến cảnh tượng lúc đó. Là hắn dùng kiếm đâm vào tay của chính mình! Đau đớn là điều cần thiết! Bởi vì một vết bỏng nhỏ chắc chắn không đủ bằng chứng thuyết phục Thiệu Bình!



Hừ! Thất bại ư?

Thiệu Bình lẳng lặng bước ra ngoài sáng, lẽo đẽo theo sau thân hình của hắn chính là Lý Kiệt. Ông ta bởi vì có tật ở chân cho nên đi lại tương đối khó khăn. Thiệu Bình cố tình đi chậm để đợi Lý Kiệt.

Hai người bọn họ đứng trên bậc thềm cao nhất và rồi nhìn về phía xa. Tuy nhiên phía xa đối với Thiệu Bình chính là khoảng trời rộng lớn, đối với Lý Kiệt chính là hình bóng của người trước mặt ông ta.

Gần gũi thế nhưng chẳng hề nắm rõ, ngay cạnh mà chí lại ở đâu đó mù khơi?

“Ta thất bại rồi? Có phải đã làm cho ông thất vọng?” Thiệu Bình không quay người lại, hắn ta cất lên giọng nói đều đều.

Lý Kiệt không chắc và cũng không dám đoán mò. Liệu rằng Thiệu Bình có phải thất bại thực sự hay không? Nếu như thất bại, vậy thì tại sao hắn ta vẫn còn bình thản đến thế? Đối với Thiệu Bình, thất bại được hắn định nghĩa thế nào?

Hàng loạt câu hỏi vẫn được Lý Kiệt đặt ra. Gần đây hình như ông ta đang có cảm giác sợ hãi. Sợ phải đối mặt với chính Thiệu Bình, sợ bị hắn ta đặt những câu hỏi chất vấn.

“Sao? Thất vọng đến mức không nói nên lời?”

“Thuộc hạ… không dám!”

Lý Kiệt vội vàng quỳ xuống sau lưng Thiệu Bình và thành khẩn. Hắn ta sau đó cũng đã nhanh chóng quay lại đỡ lấy bố vợ của mình.

“Ta nói cho ông biết, Ngưu Thiệu Bình này… vĩnh viễn sẽ không bao giờ thất bại!”

Lời nói như khẳng định chắc nịch, lời nói như sét đánh bên tai. Lý Kiệt lúc này chẳng thể bình tĩnh được nữa. Ông ta đang vừa vui mừng nhưng cũng đồng thời trở nên sợ hãi.

Có khi nào Thiệu Bình sẽ có một ngày vượt qua chính cả Ngưu Quảng hay không?

“Những gì cha ta không thể hoàn thành… Thiệu Bình nhất định sẽ làm hơn thế!”

Cũng hùng hồn đấy, cũng tham vọng đấy! Thế nhưng nói suông thì có ích gì? Chẳng phải vừa mới xuống tay thì đã thất bại cay đắng rồi ư? Chỉ một Đằng Long cũng không bắt được, chỉ một Nguyệt viên cũng đủ làm cho Hồng kì trung đẳng nguy khốn.

“Nói đi… bây giờ thì ông nói ra được chưa?” Thiệu Bình dừng lại một nhịp và hướng ánh mắt sang phải. Hướng sang cái người mà hắn còn đang cầm tay.

“Không biết… không biết Lạc hầu muốn tôi nói ra điều gì?” Lý Kiệt có chút giật mình.

“Hê…” Thiệu Bình vỗ bịch một cái vào ngực Lý Kiệt rồi lại tiếp tục dìu dắt ông ta bước xuống bậc thang. “Nói đi, làm gì mà không dám nói? Ông đã thừa biết vì sao mà ta không hề thất bại đúng không? Nói ra xem? Ta đây cho phép ông nói!”

Lúc này thì không thể nào cự tuyệt. Lý Kiệt đích thực đã có một vài phán đoán về những hành động gần đây Thiệu Bình đang làm.

“Trước tiên… thuộc hạ chúc mừng Lạc hầu. Bởi vì Hồng kì đã nằm hoàn toàn trong tay của ngài. Tuyệt đối trung thành?”

“Ô hay… các người trung thành hay không ta đây làm sao biết được?” Thiệu Bình tỏ vẻ ngạc nhiên. “Thậm chí ông còn đánh ta cơ mà?”

Lý Kiệt lúc này cũng khẽ cười khẩy một tiếng. Bởi vì ông ta biết rằng Thiệu Bình là đang nói dối đó thôi.

“Thứ cho thuộc hạ nói thẳng! Lạc hầu mục đích thực sự không phải là bắt Đằng Long? Đúng không?”

“Vì sao?” Năm cái móng tay khẽ khàng bấu chặt cổ tay Lý Kiệt mặc dù chúng phải xuyên qua một lớp vải áo khá dày.

“Bởi vì Đằng Long chưa phải mục tiêu đầu tiên Lạc hầu nhắm đến. Mục tiêu của ngài chính là những bọn thuộc hạ dưới quyền. Ngài đã bày ra màn kịch ăn chơi sa đọa chẳng qua để muốn thử lòng chúng tôi, để xem có kẻ nào vì thấy chủ mình như thế mà muốn rời bỏ hay không?”

Vì thấy Thiệu Bình chỉ cười và im lặng cho nên Lý Kiệt chắc mẩm ông ta hoàn toàn nói đúng. Thử lòng thuộc hạ ba năm? Thiệu Bình phải chăng đã quá cẩn thận?

“Ba năm đủ cho Lạc hầu nhận rõ đâu là kẻ thù, đâu là những người trung thành tuyệt đối. Lam kì trước đây trung thành nhưng giờ quay ra một mực điều tra kì án. Vậy thì há chẳng phải bọn chúng bắt đầu tạo phản rồi sao? Còn thêm Lục kì nữa chứ? Bọn chúng giúp đỡ Phụng Dương vây bắt Đằng Long. Nếu vậy Lục kì cũng giống Lam kì, bọn chúng trở mặt với Ngưu gia rồi!”

Muốn thành đại sự, muốn trả thù riêng? Tất nhiên phải biết đâu là kẻ thù, đâu là thuộc hạ trước đã. Bài học về sự khoanh tay không cứu của những Lạc hầu trước đây luôn miệng trung thành đối với Ngưu Quảng đã được Thiệu Bình nắm rõ. Bọn chúng trung thành? Vậy mà đến khi Ngưu Quảng gặp nạn lại chẳng kẻ nào đứng ra tương cứu?

Từ lâu đối với Thiệu Bình tất cả bọn chúng đều là kẻ thù!

Còn một điều nữa, có thể Lý Kiệt không biết, hoặc cũng có thể ông ta không muốn nói ra. Đó là… chẳng có trung thành nào hết đến từ các kì. Tất cả chỉ vì lợi ích mà thôi! Trước kia Ngưu gia thế mạnh, bọn chúng không muốn quỳ gối thần phục chắn chắn sẽ bị Ngưu Quảng tìm cách thôn tính. Thế nên trung thành chỉ là cái cớ, bảo toàn lợi ích mới là mục tiêu thực sự. Ba năm đối với Thiệu Bình không hề uổng phí. Bởi vì cha hắn chết đi, vậy thì hay rồi, các kì lũ lượt rời bỏ Ngưu gia, lũ lượt âm thầm bành trướng lực lượng.

Khốn kiếp!

“Ông già à! Ông chết cũng không vô ích! Ít nhất là đối với tôi, cái chết của ông giúp tôi nhận ra đâu là kẻ địch một cách rõ ràng. Một cách không thể rõ ràng hơn nữa!”

Thiệu Bình trầm ngâm! Cái chết của một người cha, lẽ nào đối với con trai chỉ có ý nghĩa đến vậy thôi ư?

“Có phải… bắt bớ Đằng Long, truy sát Phan Liên. Lạc hầu là muốn cảnh cáo Lục kì, Lam kì?”

“Không sai!”

Thiệu Bình đồng ý với cách kiến giải của Lý Kiệt. Hắn ta lệnh cho Hồng kì đối đầu Lục kì, Lam kì ở một thời điểm gần như cùng lúc. Rõ ràng không phải là sự liều lĩnh. Đây chính là một tín hiệu, một lời cảnh báo gửi đến đối phương.

“Đối nghịch lại với Ngưu gia… chắc chắn phải bị tiêu diệt!”

Không hề mảy may chớp mắt. Chủ tử Ngưu gia nói ra lời này lúc nào cũng mang cảm giác sợ hãi đến người xung quanh. Từ Ngưu Quảng cho đến Thiệu Bình, không hề thay đổi. Dã tâm và khát vọng!

Đây chính là một Ngưu Quảng thứ hai trong lòng Lý Kiệt? Không! Đây là một vị chủ nhân chân chân chính chính trong lòng ông ta. Quên Ngưu Quảng đi! Đến lúc Lý Kiệt một lòng một dạ phụng sự chủ nhân của mình. Một vị chủ nhân hoàn toàn mới, một người đem lại cảm giác thích thú trong lòng ông ta. Lý Kiệt sắp sửa hòa mình vào những tháng năm bày mưu tính kế, hòa mình vào những khát khao thống trị nhân gian.

Thích hơn những lúc cai quản Tây thành nhỏ nhoi! Thích đến cùng cực!

Thiệu Bình đã thắng! Hoàn toàn thắng lợi, hắn ta khôn khéo gói ghém những chiến lợi phẩm của mình trong bọc thất bại đắng cay. Thiệu Bình hoàn toàn đánh lừa Phong thành về những động thái của mình. Kinh Dậu và Phụng Dương, có phải bọn chúng vẫn đang hả hê bởi vì thắng được Thiệu Bình ở hai bàn cờ khác nhau?

Nhưng chúng liệu có sẵn sàng đánh tiếp ván cờ Thiệu Bình sắp sửa đặt lên giang sơn Tiên tộc?

“Cha ta nói đúng!” Thiệu Bình đột nhiên dừng lại, hắn ta ghé miệng vào bên mang tai Lý Kiệt mà thì thầm.

“Kẻ nào nắm rõ tâm cơ chủ nhân… không thể không phòng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK