Chương 44. Như Tranh
Bên trong cung điện nguy nga, đèn nến lấp lánh, có một đoàn người ăn mặc chỉnh tề đang đứng đợi sẵn bên dưới. Bọn chúng chính là muốn ỷ đông hiếp yếu, cậy mạnh nạt thế cô.
“Bái kiến Tuệ Cơ!”
Đám người nhất loạt quỳ gối hành lễ trước Tuệ Cơ đang ngồi trên cao, ở hướng chính diện. Bên cạnh bà còn một vị trí bỏ trống mà đáng ra hôm nay con trai bà Hùng Việt phải ngồi ở đó với tư cách tộc trưởng Tiên tộc.
Cũng chính là vì bỏ trống nên lũ người kia mới đang làm loạn nơi đây. Tuệ Cơ giơ tay phải lên cho ống áo thẳng ra rồi đặt lại vào đầu gối. Bà lên tiếng thận trọng:
“Miễn lễ!”
Đám người bên dưới nghe lệnh đứng dậy dàn sang hai bên. Đó là một sự khác biệt rất lớn, một bên đứng đầu là Ngưu gia, sau đến đại diện lục kì. Một bên chỉ có Phụng Dương.
Tất cả đã theo về Ngưu gia rồi sao?
Phụng Dương, nàng ấy đang đứng một mình một chiến tuyến. Một mình, cảm giác cô đơn không lấy gì kể xiết. Nhưng vì Lão phu nhân, vì Hùng Vũ đại nhân, cho dù hung hiểm đến đâu nàng cũng phải làm.
“Các vị đến đây có việc gì không?” Tuệ Cơ hỏi.
Ngưu Quảng hùng dũng bước ra:
“Bẩm Tuệ Cơ, thần có việc cần bẩm báo!”
“Việc gì? Mời Ngưu hầu cứ tự nhiên.” Người phụ nữ đáp.
“Bẩm…”
Ngưu Quảng chưa kịp lên tiếng thì đã bị chen ngang, không ai vào đây nữa, chính là chướng ngại cuối cùng vẫn còn dám đứng đối lập với hắn. Phụng Dương bước ra:
“Chẳng phải Hùng Vũ đại nhân đã phó thác mọi chuyện đại sự cho Ngưu Lạc hầu định đoạt rồi sao? Có chuyện gì quan trọng mà ngài cần phải bẩm báo Tuệ Cơ?”
“Đã là đại sự, một trưởng lão như ta đâu dám quyết định một mình? Cho dù đã có di ngôn của Hùng Vũ đại nhân đi nữa, bổn hầu vẫn phải mạo muội thỉnh cầu tộc trưởng. Xin hỏi sao giờ ngài ấy vẫn còn chưa đến?”
Ngưu Quảng quyết đoán, hắn đánh trúng vào điểm yếu chính diện của Tuệ Cơ và Phụng Dương.
Hùng Việt căn bản không thể đến được!
Tuệ Cơ khẽ liếc nhìn Phụng Dương rồi cất tiếng:
“Hùng Việt thân thể không tốt, hôm nay không cùng các vị có mặt ở đây. Đại sự quan trọng vẫn xin Ngưu hầu đứng ra quyết định như trước.”
“Tuệ Cơ và mọi người chắc hẳn đã biết, nửa tháng trước Tiên tộc xuất hiện một thạch bia, trên đó có ghi…”
“Trên đó toàn là những lời bịa đặt, lẽ nào Ngưu hầu lại tin vào điều hoang đường vô căn cứ?” Phụng Dương tiếp lời.
“Ta đương nhiên chẳng tin nhưng dân chúng thì không biết đúng biết sai. Tin đồn trong thoáng chốc đã lan rộng, nếu không giải quyết triệt để e rằng trong tộc sinh biến.”
“Trong thạch bia phải chăng có nhắc đến Ngưu gia của ngài?”
Phụng Dương hỏi chính là muốn công kích vào ý đồ làm phản của Ngưu gia nhưng kế ấy thì có là gì?
“Muốn lợi dụng thạch bia ư? Phụng Dương ngươi không xứng. Hừ!”
Ngưu Quảng thầm nghĩ rồi bất chợt quỳ gối:
“Chính vì có liên quan đến Ngưu gia, thần khẩn xin tộc trưởng ra mặt để trấn an dân chúng tránh mọi hiểm họa khôn lường. Và cũng là để minh chứng cho lòng trung thành của Ngưu Quảng.”
“Ngưu hầu! Ngài đừng hiếp người quá đáng!” Phụng Dương nói. “Ngài rõ ràng thừa biết tộc trưởng không thể xuất hiện trước mặt dân chúng, cớ gì còn phải bắt buộc ngài ấy lộ diện?”
“Phụng Dương! Nhà ngươi cũng đừng ỷ thế Tuệ Cơ mà làm càn. Ta chỉ là muốn tốt cho tộc trưởng, tốt cho dân chúng mà thôi. Nếu như tộc trưởng còn không xuất hiện khác nào tự cho tin đồn trên thạch bia là đúng sự thật? Ta như vậy mà gọi là hiếp người quá đáng hay sao?”
…
Trong sương sớm, một mớ âm thanh hỗn độn bao gồm tiếng người, tiếng vũ khí quét xuống đất, tiếng cánh cửa kẽo kẹt.
Như Tranh bước ra, cô lên tiếng nói:
“Mỵ nương Mỹ…”
Phập!
Đau nhói!
Như Tranh chưa kịp dứt lời thì bị một kiếm đâm thẳng vào bụng. Một kiếm bất ngờ khiến cho máu chảy loang lổ. Một chiêu bất ngờ khiến cho Như Tranh muôn phần hoảng hốt.
“Mỵ nương…”
Trên miệng chảy ra một tia máu, Như Tranh khẽ mấp máy. Cô nhìn vào người đối diện, tất cả những gì nhận được chỉ là một khuôn mặt đanh lại, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Yêu nữ! Đi chết đi!”
Mỹ An nói rồi rút kiếm khỏi người Như Tranh. Cô toan chém thêm một kiếm vào đầu đối phương nhưng bị đánh khựng một cái.
“Mỵ nương! Người làm gì thế?”
Dĩnh Hạ thấy cảnh tượng hãi hùng thì liều mình chạy đến ngăn cản. Hai tay nắm chặt cán kiếm của Mỹ An không cho người này chém vào Như Tranh. Một kẻ ngốc nghếch như cô thật chẳng hiểu rõ chuyện gì đang…
“Cút ra!”
Mỹ An hét lên rồi dùng chân đá mạnh vào ngực Dĩnh Hạ đang quỳ gối trước mặt. Dĩnh Hạ trúng chiêu người bị đẩy lùi về sau, đầu cô đập mạnh vào cột hiên sau đó bất tỉnh nhân sự.
“Mỵ nương đang làm gì thế? Tại sao lại muốn giết ta kia chứ?”
Giết? Quả thực Như Tranh chỉ còn biết nghĩ như thế. Nhưng tại sao?
“Thật không ngờ nhà ngươi che giấu thân phận được đến hôm nay. Yêu nữ Thủy tộc!”
Thân phận đã bị lộ, Như Tranh suy đoán đó là nguyên nhân mà Mỹ An nổi trận lôi đình.
“Ngươi trà trộn vào Tiên tộc ám hại cha ta, bây giờ còn định ám hại cả em ta nữa?”
Mỹ An nói gì thế này? Từ trước tới nay Như Tranh chưa từng hại ai, ngay cả ở trong suy nghĩ cũng chưa từng có. Cớ sao Mỹ An lại nói Như Tranh ám hại Hùng Việt?
“Mỵ nương! Nhất định là có hiểu lầm ở đây. Ta tuy là Thủy tộc nhưng trước nay chẳng có thù oán gì với Tiên tộc cả. Ta…”
“Im miệng! Ngươi còn ăn nói xằng bậy? Cha ta vốn dĩ có thể bình phục nhanh chóng nhưng lại chết không rõ ràng, nhất định là do ngươi giở trò. Ngày Hùng Việt gặp nạn cũng là bắt gặp được ngươi. Yêu nữ, chỉ tiếc ta phát hiện ra ngươi quá muộn mà thôi. Chết đi!”
Mỹ An quả quyết. Một kiếm đặng chém xuống đầu Như Tranh.
“Ta nhất định phải báo thù!”
Binh!
Lời nói là thật, hành động cũng là thật. Mỹ An chém kiếm rất mạnh nhưng phản lực lên tay cô cũng mạnh không kém.
Mỹ An chém kiếm vào Ngọc Thanh Ngưng Giáp mà Như Tranh dựng lên.
“Mỵ nương hãy nghe ta giải thích đã. Có gì hãy từ từ nói chuyện.” Như Tranh phân trần.
“Quả không sai! Đã là yêu nữ Thủy tộc thì thực lực không hề đơn giản.”
Mỹ An không thể ra tay bèn nhảy lùi về sau.
Vút! Vút!
Hai bóng Huyết Đồ đáp xuống bên cạnh Mỹ An. Chúng quay sang đáp lễ đàng hoàng rồi nói:
“Mỵ nương! Bọn thuộc hạ đến muộn, mong người trách tội!”
“Không sao! Yêu nữ Thủy tộc muốn làm hại Hùng Việt. Mau giết ả cho ta!”
“Dạ!”
Từ đâu Mỹ An biết được bí mật của Như Tranh?
Cha chết, em hôn mê bất tỉnh, gia đình bị gò ép. Tất cả mọi thứ đổ dồn lên vai Mỹ An như một gánh nặng không thể giảm bớt.
Và nguyên nhân của sự thù hận chính là Như Tranh. Một người Thủy tộc.
Bởi vì…
Thù hận giữ Tiên tộc, Thủy tộc không bao giờ chấm dứt.
Như Tranh cũng hiểu rất rõ điều này. Trong lúc kéo dài thời gian, Như Tranh âm thầm dùng Trị Dũ thuật để trị thương. Lúc này chẳng còn cơ hội phân bua, phải thoát khỏi đây rồi mới tính tiếp.
“Những người âm thầm bảo vệ mà mỵ nương Phụng Dương nói đến hiện đang ở đâu?”
Như Tranh thầm nhủ. Rồi cô bất chợt nhớ đến một người.
Đằng Long. Lúc này y có an toàn hay không?
…
“Tuệ Cơ!”
Tất thảy quỳ hết cả xuống, bộ dạng vô cùng trang nghiêm. Điều này khiến cho Tuệ Cơ hoảng sợ, bà dù cố gắng trấn tĩnh nhưng trong thâm tâm bắt đầu loạn nhịp.
“Tiên tộc không thể một ngày không có tộc trưởng. Điều này kéo dài là điều bất kính với Điểu thần, với các vị tổ tiên. Chúng thần khẩn thiết Tuệ Cơ nhanh chóng chủ trì đại sự!”
Ngưu Quảng dõng dạc.
Lý Kiệt bưng ra một cuộn vải đỏ dâng cho Ngưu Quảng. Hắn nhận lấy rồi hai tay nâng lên cao, cúi đầu cung kính.
“Đây là ý nguyện của Ngưu gia và cũng là của các Lạc hầu. Xin dâng lên cho Tuệ Cơ định đoạt!”
“Rõ ràng Hùng Vũ đại nhân đã truyền ngôi cho Hùng Việt quan lang. Ngưu hầu cớ gì lại nói trong tộc không có tộc trưởng?” Phụng Dương phản bác.
“Tộc trưởng không chủ trì được đại sự có thể coi là tộc trưởng hay không? Hả? Đừng nhiều lời! Mau dâng lên cho Tuệ Cơ!”
Ngưu Quảng lớn giọng đanh thép. Lúc này cho dù Hùng Vũ sống lại cũng không thể nào ngăn cản nổi hắn.
Quả vậy!
Phụng Dương tự biết không còn cách gì đối phó. Nàng lẳng lặng bước xuống nhận thư. Ánh mắt u buồn của nàng nhìn đến một người.
Y vẫn lạnh lùng, vẫn đăm chiêu, nhưng y không đứng về phía nàng nữa.
Một bước, rồi một bước.
Phụng Dương cảm giác thật khó khăn. Mười tám bậc thang để đi đến chỗ Tuệ Cơ. Vẫn còn mười hai bậc nữa.
Nàng mới bước được sáu bậc. Nhưng…
Phập!
Phụng Dương đau nhói ở bên mạn sườn. Đau đến thấu xương. Hai mắt nàng chợt tối om, tinh thần bất định. Phụng Dương chới với, nàng muốn bám víu, muốn nương tựa vào một ai đó. Nàng kiệt sức!
Rồi chợt vạt áo của ai bay ngang qua nàng. Một bóng hình quen thuộc, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn khác. Ánh mắt đen ấy hằn sâu vào trong u tối.
“Tại sao chứ?” Nàng thảng thốt trong tâm.
Người đưa tay ra với nàng là Đằng Long. Nhưng cánh tay ấy giật mạnh vai nàng về phía sau khiến nàng ngã quỵ.
Nàng ư? Cũng chính Đằng Long là người ra tay hạ sát.
Phụng Dương đau khổ vô cùng!
“Việc mà Ngưu Quảng ta không dám làm là đây. Đằng Long, ngươi hãy thay ta dọn dẹp trở ngại cuối cùng!”
Ngưu Quảng thầm nghĩ rồi quát lớn:
“Nhận kiếm!”
Long Nhân kiếm! Phần thưởng mà Ngưu Quảng hứa hẹn cuối cùng đã ở trong tay Đằng Long.
Thân ảnh lao vút lên trước. Thoáng chốc, Đằng Long hoàn thành quãng đường mà Phụng Dương không thể làm được. Thoáng chốc, Đằng Long đã đứng trước mặt Tuệ Cơ.
Ánh mắt bị bao trùm bởi bóng kiếm. Kiếm sắc bao nhiêu, mắt còn sắc hơn. Kiếm đáng sợ bao nhiêu, mắt còn lạnh lùng sâu thẳm hơn thế.
Tuệ Cơ đứng trước hiểm cảnh, bà bất chợt lại ánh lên một cái nhìn thương cảm. Nhìn vào đứa trẻ năm ấy. Nhìn vào Long Nhân kiếm đang từ từ đánh xuống đỉnh đầu.
Nhất kiếm đoạt mạng!
…
Một mình đấu với ba người liệu có ổn không?
Như Tranh đứng trước trùng trùng nguy cơ nhưng cô chỉ có con đường duy nhất. Đó là chiến đấu để tìm cơ hội thoát thân.
“Mỵ nương! Để bọn thuộc hạ lên trước!”
Hai Huyết Đồ nói rồi liền lao lên. Hai người hai bên liên thủ công kích Như Tranh. Một người dùng thân pháp nhanh nhẹn luồn ra sau lưng đối phương. Một người chuẩn bị tung một quyền rất mạnh về phía bên phải Như Tranh.
Không hề nao núng, Như Tranh dựng Ngọc Thanh Ngưng Giáp ra sau lưng bảo vệ bản thân, đồng thời dùng Vân Thủ đỡ lại quyền cước của kẻ thứ hai.
Đỡ rồi nhanh như cắt, Như Tranh bay người lên không trung niệm ấn. Chiêu thức nhắm tới Mỹ An mà đánh.
“Mỵ nương! Cẩn thận!” Một Huyết Đồ quát lên.
Mỹ An toan dùng Cường Kiếm đánh trả nhưng đã quá muộn.
“Huyễn thuật!”
Chân khí từ hai ngón tay Như Tranh phát ra đánh trúng vào gáy đối phương. Mỹ An lập tức toàn thân bất động. Đó là do ảo thuật của Như Tranh.
Tạm thời Như Tranh đã loại bỏ được một người nhưng trước mắt vẫn còn hai cao thủ.
Huyết Đồ nhìn nhau gật đầu rồi tiếp tục công kích, bỏ mặc Mỹ An vẫn đang chìm trong ảo thuật.
Một tên dùng thân pháp của mình mà giáp công. Hắn liên tục tấn công trái phải, đòn đánh tuy không mạnh nhưng lại nhằm đến nhiều điểm khác nhau khiến Như Tranh rất khó đối phó. Cô chỉ còn biết căn chỉnh Ngưng Giáp để che chắn bản thân.
Vẫn còn một kẻ nữa, hắn nãy giờ định thần để vận khí. Đó là Lăng Tích, quả cầu chân khí đang tụ lại trên tay Huyết Đồ. Như Tranh thừa biết chiêu này, cô không muốn đỡ lấy nó. Như Tranh nhẹ nhàng xoay người tránh né, chờ cho Lăng Tích xoẹt qua cô cũng lập tức hóa giải Ngọc Thanh Ngưng Giáp. Mục đích là để…
“Cẩn thận!”
Lăng Tích đánh ra vô tình lại trúng chính kẻ Huyết Đồ đang dùng thân pháp giáp công.
Giáp che mặt của hắn bị đánh bay để lộ khuôn mặt thực sự.
Còn ai vào đây nữa? Kẻ có thân pháp nhanh nhẹn, kẻ có khuôn mặt tà ác, chính là Vũ Lâm.
“Vũ Lâm! Ngươi không sao chứ?”
“Không sao! Mau cứu mỵ nương trước!” Vũ Lâm gằn giọng.
Người Huyết Đồ kia nghe vậy bèn chạy tới kéo Mỹ An về phía mình.
“Yêu nữ quả nhiên lợi hại. Nhưng hôm nay ngươi đừng hòng thoát thân!”
Vũ Lâm đã xuất hiện, vậy Huyết Đồ kia có phải là…
“Lên!”
Hai người phi thân về phía trước, quả cầu khí nổ xoẹt xoẹt trong tay Vũ Lâm. Chính là chiêu số mà hắn đã sử dụng khi còn làm loạn ở Đông quan. Quả cầu tuy nhỏ nhưng có sức công phá ghê ghớm.
Như Tranh không hề nao núng, cô vận khí để thi triển Ngọc Thanh Ngưng Giáp chống đỡ.
Vũ Lâm vừa tới, kẻ đồng hành của hắn cũng theo sau. Huyết Đồ còn lại bay người lên cao. Chân khí bao trùm thanh kiếm sắp sửa đánh xuống đỉnh đầu Như Tranh một đòn hung hiểm.
“Vân Thủ!”
Tay trái đưa lên, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp chặt thanh kiếm, Như Tranh vừa hay đỡ lại chiêu kiếm hung hiểm của đối phương.
Hai bên so nội lực với nhau. Vũ Lâm đã mạnh nhưng người kia còn mạnh hơn. Như Tranh chỉ còn cách vận hết sức bình sinh mà chống trả.
Nhưng…
Có gì đó quặn thắt trong ổ bụng, Nhưng Tranh chợt thấy đau nhói.
…
Chỉ cần một kiếm là có thể lấy mạng đối phương.
Chỉ còn một kiếm là hoàn thành.
Ngưu Quảng đang mở cờ trong bụng.
Cuối cùng sau bao năm bày mưu tính kế để từ từ nắm quyền Tiên tộc trong tay, sau bao ngày dẫn dụ, hắn cũng tìm được một kẻ thay mình làm điều thủ ác.
Ngay giây phút này đây, dã tâm của hắn sắp sửa hoàn thành.
Ngưu Quảng thầm cảm tạ ông trời vì đã ban cho hắn Đằng Long. Một kẻ không biết trời cao đất dày là gì, một kẻ tâm thần bất định, đầu óc dễ bị lôi kéo.
Nhưng… một kẻ đầu óc không ổn định thì thường làm việc bất ngờ không đoán trước được.
“Tuệ Cơ! Đằng Long có chuyện cần bẩm báo!” Đằng Long bất chợt thu kiếm lại rồi quỳ gối.
Điều này…
“Đằng Long! Ngươi…”
Ngưu Quảng chợt nổi xung, hắn ta hoàn toàn không thể đoán trước hành động bất ngờ Đằng Long mang lại.
“Y đột nhiên đổi ý lẽ nào…” Ngưu Quảng thầm nghĩ.
“Thuộc hạ hoài nghi Hùng Vũ đại nhân… là bị người ta sát hại!”
Một câu nói ra dõng dạc, Đằng Long khiến tất thảy mọi người chấn động. Đặc biệt là Ngưu Quảng.
“Khốn thật! Đằng Long, nhà ngươi đã có tính toán từ trước rồi ư?”
Tính toán rất kĩ, cuối cùng lại đi một nước cờ sai. Càng đau đớn hơn, Ngưu Quảng bị chính Đằng Long lợi dụng. Kẻ mà hắn tự tin đã nắm trong tay.
Tương kế tựu kế! Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?
Đằng Long không dấn thân vào Ngưu gia thì làm sao vạch mặt được Ngưu Quảng?
“Một tên đội trưởng nhỏ nhoi sao dám ăn nói xằng bậy?” Hà Phương lên tiếng.
Hà Phương không biết ăn nói. Hắn dám lên tiếng phản bác Đằng Long ngay trong thời điểm này? Chứng tỏ hắn hoàn toàn trung thành với Ngưu gia, nhất quyết không để chủ nhân thất thế.
Nhưng…
Những gì Hà Phương nhận được chỉ là một cái quắc mắt từ phía Ngưu Quảng. Hắn ta đã đi sai nước thì không thể nào lật lại. Càng lật thì càng giở ra những trò hắc ám mà thôi.
“Đằng Long! Nếu ngươi có chứng cứ thì hãy mau chứng minh lời nói của mình, bằng không nhất định sẽ bị xử tội!” Lý Kiệt nói.
“Chứng cứ nằm ở đây!” Đằng Long giơ cao Long Nhân kiếm lên rồi tiếp tục: “Hôm đó chính ta là người đã phát hiện ra Hùng Vũ đại nhân. Có điều các vị ở đây không hề hay biết, trong phòng của đại nhân có dấu tích của việc giao đấu.”
“Cái gì? Giao đấu?”
“Lẽ nào…”
Bên dưới bắt đầu xôn xao. Chỉ có Ngưu Quảng là nghiêm mặt.
Hắn đang sợ bị bại lộ?
“Sau đó chính Ngưu hầu ngài đã cho dọn dẹp đống đổ nát, nhưng có một việc không thể qua mắt Đằng Long ta được. Long Nhân kiếm đã biến mất! Phải không… Ngưu hầu?”
“Ngươi…” Ngưu Quảng cứng họng, hắn không tài nào nói nên nửa lời.
“Long Nhân kiếm thì có quan hệ gì tới Ngưu hầu? Đằng Long ngươi phải nói cho rõ ràng.” Tuệ Cơ lên tiếng.
Người cuối cùng đã về theo Thiên đạo. Phụng Dương từ từ đứng dậy bước đến bên cạnh Đằng Long. Có y, nàng an tâm hơn bao giờ hết.
“Bọn chúng đã tính toán với nhau từ trước! Ta đã xem thường hai ngươi rồi! Hừ!”
Việc hạ sát Phụng Dương chỉ là đóng kịch, mục đích là muốn đoạt lại Long Nhân kiếm từ tay Ngưu gia.
Chiếm thế thượng phong, Đằng Long và Phụng Dương tiếp tục công kích.
“Chính vì hung thủ muốn che giấu đi tội ác nên mới lấy đi Long Nhân kiếm, xóa bỏ vết tích giao tranh.”
“Đằng Long! Ngươi đừng hòng vu khống bổn hầu! Long Nhân kiếm là ta muốn bảo quản giúp tộc trưởng mà thôi!”
Ngưu Quảng chỉ tay về phía Đằng Long. Tim hắn bỗng dưng đập mạnh.
“Ta không có nói ngài là hung thủ, ta chỉ muốn nói Long Nhân kiếm nhất định sẽ vạch mặt được người đó mà thôi.”
“Được! Hôm nay bổn hầu cũng muốn làm rõ trắng đen với mọi người. Không để một tên đội trưởng nhỏ bé ăn nói xằng bậy. Ta nhắc lại… không để kẻ này ăn nói xằng bậy!”
Ngưu Quảng giang hai tay ra dõng dạc. Hắn nhắc lại như muốn ra hiệu một điều gì đó.
Chỉ biết, đám người Ngưu gia đang bắt đầu nắm chặt thanh kiếm. Kế hoạch không đi đúng hướng thì chúng chuyển sang giết người diệt khẩu.
“Tên hung thủ chính là ở trong thanh kiếm này!”
Keng!
Đằng Long vận lực tách đôi Long Nhân kiếm ra thành hai mảnh.
Long một chữ, Nhân cũng một chữ. Chính là tên của hung thủ được khắc vào trong lưỡi kiếm, Đằng Long mở to mắt ra đọc.
“Cha… người cũng muốn con tiêu diệt Ngưu Quảng đúng không? Người chính là mong muốn điều này, phải thế không?”
“Hùng Vũ từng dạy Đằng Long rèn kiếm, tất cũng dạy Đằng Long tách biệt Long Nhân?” Ngưu Quảng nắm chặt bàn tay đang run của mình, hắn đang sợ hãi.
…
Phụt!
Như Tranh phun ra một ngụm máu đen trong khi đang giao đấu với Vũ Lâm.
Kế đó…
“Có phải ngươi đang chờ đợi cứu binh của Phụng Dương?”
Xoẹt!
Một kiếm đâm thẳng vào ngực Như Tranh từ phía sau. Nhát kiếm chí mạng.
“Nói cho ngươi biết, chúng bị ta giết sạch cả rồi!”
Kiếm khí có thêm tính hàn, đích thị là hắn. Thiệu Bình cuối cùng đã xuất hiện. Hắn nhân lúc Như Tranh còn mải mê đối phó Vũ Lâm và tên Huyết Đồ kia thì đâm lén sau lưng.
Chước này là không thể nào chống đỡ.
Thiệu Bình rút kiếm, Vũ Lâm thấy vậy cũng ngừng công kích.
“Mau đánh thức Mỹ An dậy!” Thiệu Bình ra lệnh.
Tên Huyết Đồ kia vận khí điểm vào huyệt Á môn của Mỹ An. Chân khí vừa truyền Mỹ An đã dần tỉnh giấc.
“Mỵ nương! Thuộc hạ tới trễ mong người lượng thứ. Có điều mỵ nương yên tâm, yêu nữ đã bị chúng tôi đánh cho trọng thương. Mỵ nương hãy mau ra tay kết liễu.”
Thiệu Bình, Vũ Lâm và tên Huyết Đồ quỳ xuống, bọn chúng ra vẻ thở dốc như vừa giao chiến kịch liệt.
Thù hận chiếm lấy tâm trí, Mỹ An nhìn Như Tranh rồi nhếch mép:
“Hay lắm! Các ngươi không sao chứ?”
“Dạ bẩm! Chúng tôi kịch chiến nên đều bị thương cả rồi. Không thể kết liễu đối phương, cũng may còn có mỵ nương, người hãy cứ xông lên, chúng tôi sẽ truyền chân khí cho người. Hãy dùng Điểm Hỏa giết chết con yêu nữ Thủy tộc .”
“Được!”
Ba người đứng ra sau lưng truyền chân khí cho Mỹ An. Điểm Hỏa được kích hoạt, luồng chân khí vô cùng cường đại.
Đã quá muộn rồi!
Như Tranh không thể thoát thân được nữa.
Cô chợt ứa nước mắt: “Long! Ngươi có an toàn hay không?”
Chữ hiếu chữ tình phải chăng sẽ không bao giờ toàn vẹn? Đằng Long vạch mặt hung thủ giết cha nhưng người con gái mà y thương yêu sắp sửa biến mất?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK