Đơn Dương Tử cực kỳ kiên cường, mặc dù bị Tiểu Lôi khóa tay, lại lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Ta đường đường Côn Luân đệ tử, sao lại có thể bị ngươi hiếp bách ? Tặc nhân càn rỡ, chờ chưởng môn sư phụ của ta cùng các vị sư thúc trở về, ngươi tự nhiên biết lợi hại !"
Tiểu Lôi cười, lại đem hắn đặt trên đất. Hai mươi tám đệ tử Côn Luân ở phía sau, đã lồm cồm đứng dậy, những người này vừa rồi bố trí trận pháp, trận pháp là hợp kích chi thuật, mỗi người pháp lực tương thông, một khi bị phá giải, cũng tựa như mỗi người bị thương, hiện tại mặc dù bò dậy, nhưng thấy Đơn Dương Tử bị bắt, vây chung quanh chửi bới.
Khinh Linh Tử bước về phía trước một bước, cao giọng quát: "Toàn bộ lui ra !"
Tiếng quát này của lão, giống như sét đánh giữa không trung, từng chữ một, dường như hung tợn kích vào nhân tâm, đám đạo sĩ chấn động, những kẻ tu vi tâm thần yếu ớt, ngả quỵ tại đương trường, những người khác cũng lảo đảo.
Khinh Linh Tử hừ một tiếng, hai tay áo vung lên, cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy, đám đạo sĩ không đứng vững được trước cuồng phong, tiếp tục ngả lăn, rốt cuộc không ai có thể đứng lên.
Diệu Yên mĩm cười, đôi mắt đẹp lưu chuyển, hòa nhã nói: "Đạo huynh pháp lực cao cường, nhưng thế này cũng hơi bá đạo, các đạo sĩ này bất quá chỉ là Côn Luân đệ tử, có chức trách tại đây, không cần làm bọn họ bị thương."
Nàng vốn tính khí lạnh lùng, người trong thiên hạ ngoại trừ phu quân Tiểu Lôi của mình, cùng với những người có quan hệ với Tiểu Lôi, tính mệnh những người khác căn bản không để trong mắt. Nói vậy, mặc dù nàng chưa từng làm chuyện gì ác. Nhưng bản chất thật sự không có gì khác so với Tiên Âm. Chỉ là mấy ngày nay theo Tiểu Lôi, dần dần bị Tiểu Lôi ảnh hưởng, cũng có chút nhân tình, không hề lộ ra sát khí.
Nàng mĩm cười tươi tắn nhưng bàn tay lại điểm vào hư không vài cái, đám đạo sĩ còn đang lăn lộn kêu rên kêu thảm thiết trên mặt đất, lần lượt im bặt.
Khinh Linh Tử chỉ cười, nói: "Tâm địa tiên tử thật sự từ bi, bất quá chiêu thức định thân pháp này, xuất từ pháp thuật Tiên Sơn phái, nữ tử các ngươi xuất thủ lại càng có tâm địa từ bi."
Đơn Dương Tử nghe thấy hai người nói chuyện, lớn tiếng nói: "Các ngươi! Các ngươi là người Tiên Sơn phái? Các ngươi hạ thiếp lừa chưởng môn sư phụ hạ sơn. Lại vụng trộm tập kích, hành vi này quá mức đê tiện !"
Tiểu Lôi lại ngồi xuống, nhìn chăm chăm hắn cười nói: "Sai rồi sai rồi, chúng ta không phải là Tiên Sơn phái gì đâu. A, chúng ta là ……"
Hắn ngẩm nghĩ, đột nhiên bật cười nói: "Chúng ta là môn phái gì, ta bây giờ thật sự cũng không rõ ràng lắm."
Khinh Linh Tử hiện tại đã không phải Tiêu Dao phái, mình cũng sớm đã rời khỏi Tiêu Dao phái. Mà Diệu Yên cũng tách khỏi Tiên Sơn, nghĩ lại, ba người mình thật sự đều là kẻ vô môn vô phái.
Đơn Dương Tử phẫn nộ nói: "Hừ ! Các ngươi làm xằng bậy, dấu đầu lộ đuôi, đương nhiên không dám báo lai lịch của mình!"
Tiểu Lôi cũng không muốn cãi nhau với hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi tên là Đơn Dương Tử, nhìn ngươi pháp lực không tệ, so với đám Côn Luân đệ tử ngày đó ta gặp trong rừng còn mạnh hơn. Vừa rồi là người cầm đầu đám đệ tử này, xem ra tại Côn Luân phái, ngươi cũng rất có địa vị."
Đơn Dương Tử trong mắt lộ ra vài phần hiên ngang, lạnh lùng nói: "Ta là nhị đệ tử của chưởng môn sư phụ. Ngày thường, cũng chưởng quản một ít sự vụ trong phái mà thôi."
Tiểu Lôi cười hì hì, chắp tay: "Nguyên là đại tổng quản a. Nói như vậy, sự tình trên dưới của Côn Luân đạo quan, ngươi đều hiểu rõ sao?"
Đơn Dương Tử trợn mắt nhìn hắn: "Tên giặc đừng hòng! Ta tuyệt đối sẽ không hé môi."
"Hay lắm!" Tiểu Lôi dựng ngón cái, cười nói: "Ngươi làm đạo sĩ, còn có vài phần cốt khí, bất quá tiểu gia ta thích nhất là hành hạ đám người có cốt khí, ngươi càng cứng đầu, ta càng có hứng thú."
Hắn một tay nhấc Đơn Dương Tử lên, cùng Khinh Linh Tử Diệu Yên hai người đi vào đạo quan.
Cao thủ chân chính trong Côn Luân phái đều theo Ngọc Cơ Tử hạ sơn gặp Tiên Sơn phái, trong đạo quan quả thực không có cao thủ tọa trấn gì cả. Ba người đi thẳng vào, chuyển qua một khúc rẽ, đi tới bên trong cốc của Côn Luân phái.
Sơn cốc này vốn có hình một chiếc hồ lô, đi qua khúc quanh này, Tiểu Lôi thấy trước mặt là một tòa đạo quan to lớn. Côn Luân phái quả thực khí phái, đạo quan này so với đạo quan của Tiêu Dao phái còn lớn hơn bảy tám lần.
Trên đường đi, không ít đạo sĩ Côn Luân phái ngăn cản, nhưng sao là đối thủ Diệu Yên và Khinh Linh Tử? Diệu Yên tùy ý xuất thủ, lần lượt điểm ngả những người đó.
Đứng ở kia đạo quan cửa, Khinh Linh Tử đột nhiên dừng chân lại, thở dài, ung dung nói: "A, nghĩ đến cũng đã tám trăm năm rồi. Nơi này chính là nội quan Côn Luân phái, vừa rồi chúng ta xông vào, chỉ là ngoại quan. Nội quan này, nghe nói chỉ có đệ tử đích truyền mới có thể đi vào, chính là trọng địa của Côn Luân phái. Hắc hắc, tiểu tử, ngươi xem đại môn của đạo quan kìa"
Tiểu Lôi nhìn qua, đại môn khí thế hoành tráng, cũng có vài phần cái gọi là "Vương giả chi khí”. Hắn nhịn cười nói: "Đạo sĩ đạo quan, đại môn làm hoành tráng như thế làm gì ? Một chút giác ngộ của người xuất gia cũng không có."
Khinh Linh Tử bỉu môi, nói: "Chuyện này ngươi không hiểu, trong truyền thuyết Côn Luân sơn chính là chỗ ở của Tây Vương Mẫu, bất quá sau khi Tây Vương Mẫu nhập tiên giới, địa phương này tự nhiên còn lưu lại một chút tiên khí, Côn Luân phái, kỳ thật cùng Tây Vương Mẫu nhất tộc, cũng có vài phần uyên nguyên."
Tiểu Lôi bỉu môi, nghĩ thầm, ngươi ngay cả Tề Thiên Đại Thánh còn không sợ, còn sợ Tây Vương Mẫu gì đó sao?
Khinh Linh Tử chậm rãi nói: "Hắc hắc, đại môn đạo quan này, ta đây là lần thứ hai đến, lần trước lúc ta xông tới, một kiếm bổ đôi nó, hiện tại xem ra, bọn họ đã tu sửa rồi."
Lão đột nhiên rung người, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, cười nhẹ, một đạo kiếm khí vô thanh vô tức phóng ra, đại môn lập tức bị bổ thành hai đoạn, gió thổi qua, lập tức hóa thành vô số bụi phấn ……
Đơn Dương Tử bị Tiểu Lôi xách lên, mặc dù vô lực phản kháng, nhưng ánh mắt vẫn có thể nhìn thấy, hắn ngẩn người, trong lòng kinh hãi.
Hắn là Côn Luân môn nhân, biết đại môn này không phải tầm thường, chính là dùng một loại huyền thạch trên núi Côn Luân chế thành. Huyền thạch nguyên bản là thứ kiên cố nhất trên núi Côn Luân, từng hấp thu thất sắc linh thạch của Tây Vương Mẫu nhất tộc, chắc chắn vô cùng. Cho dù là Ngọc Cơ Tử xuất thủ, sợ rằng cũng không có bản sự một kiếm đem khối huyền thạch như vậy chém thành bụi phấn!
Chẳng lẻ tu vi của ác nhân này, so với chưởng môn sư phụ còn cao hơn?
Khinh Linh Tử cười hì hì, nói: "Ta nghe nói thi công đại môn này cực kỳ khó khăn, ta thật sự muốn xem lần này, bọn họ còn có thể tìm được tảng đá to như vậy để xây lại đại môn này hay không."
Nói xong, lão nghênh ngang đi vào bên trong.
Nội quan có khoảng chín tầng. Bố cục tổng thể dựa theo vị trí cửu cung bát quái. Mặc dù hiện tại cao thủ Côn Luân phái đều hạ sơn, nhưng trong nội quan này tự nhiên có tiên pháp cấm chỉ. Nhưng tiên pháp cấm chỉ này sao có thể ngăn được Hoạt Diêm Vương ??
Khinh Linh Tử tựa hồ đối với nội quan này rất hiểu rõ, từng tầng đi vào, lão đều đi ở phía trước. Những lưỡng nghi trận, bát quái trận, sát trận, sinh trận gì đó, lão tiện tay phá sạch.
Lão vừa đi, vừa thở dài: "Côn Luân thật sự là nhân tài điêu linh. Trận pháp này năm đó đã bị ta phá một lần, đáng tiếc Côn Luân đệ tử lại không biết tiến thủ, sau tám trăm năm, lại vẫn còn dùng trận pháp này, không biết thay đổi sao."
Đơn Dương Tử càng nghe càng kinh hãi, đột nhiên nhớ tới một chuyện đại bí ẩn của bản phải, bật thốt lên kinh hãi: "A !! Ngươi !! Ngươi là !! Ngươi là Hoạt Diêm Vương !!"
Khinh Linh Tử ngẩn người, quay đầu nhìn Đơn Dương Tử, cười nói: "Sao? Không ngờ Côn Luân phái đệ tử còn có người nhớ tới ta."
Đơn Dương Tử lại sợ tới mức cả người phát run. Nhiều năm trước Côn Luân chưởng môn nhân bị Hoạt Diêm Vương một kiếm chém chết. Đó là loại đại sự gì? Mặc dù thành uy danh Hoạt Diêm Vương, nhưng cũng là kỳ sỉ đại nhục của Côn Luân phái, tự nhiên nghiêm cấm đệ tử nhắc tới. Mãi về sau, dần dần rất ít người biết, chỉ có những cao nhân có địa vị trong phái, tương truyền từng đời, không quên đại sỉ nhục này.
Khi đã đi vào được một nửa trận Cửu Cung Bát Quái, Tiểu Lôi đột nhiên nói: "Hả? Bên kia là cái gì ?"
Theo hướng hắn trỏ, chỉ thấy bên trái là một cụm núi giả, sơn thạch tầng tầng điệp điệp, mờ mờ còn có vụ khí quấn quanh. Trên sơn thạch dây leo quấn quanh, giữa sơn thạch, lờ mờ có một cổng vòm.
Khinh Linh Tử nhíu mày nói: "A, ta thật sự gần như quên, ở đây còn có một nơi rất hay."
Lão đột nhiên cười, nói: "Tiểu tử, ngươi hôm nay có lộc ăn rồi."
Nói xong, lão băng lên trước, đi vào cổng vòm.
Tiểu Lôi tiện tay đem Đơn Dương tử quăng xuống, đưa tay sờ cổng vòm, nhưng vừa chạm tay, lập tức có một đạo kim quang đánh tới, Tiểu Lôi kinh hãi, vừa định rụt tay nhưng đã đã muộn, cơ thể rung lên, bị đẩy lui về phía sau một bước.
Lại thấy dây leo trên sơn thạch, đột nhiên tựa như đang sống, bắn rất nhanh về phía Tiểu Lôi, trong nháy mắt đã có hai sợi dây leo cuộn trên cánh tay hắn, trói lại. Tiểu Lôi "a" một tiếng, vận lực né tránh, nhưng càng tránh dây trói càng chặc. Hắn chợt nảy ra một ý, cười nói: "Có chút ý tứ đây."
Hắn niệm hai câu khẩu quyết, lập tức song thủ bốc lên một ngọn hỏa diễm. Sợi dây leo sợ lửa, bị hỏa diễm đốt cháy, lập tức rụt trở về.
Khinh Linh Tử nhìn Tiểu Lôi: "Tiểu tử, pháp lực phát triển tốt lắm, món hỏa thuật này, ngươi thật sự đã luyện được thành thạo."
Tiểu Lôi cười nói: "Lúc trước pháp lực của ta không đủ, pháp thuật này mặc dù thi triển không ra, nhưng ta đã sớm thuộc lòng." Hắn lại nhìn cổng vòm trước mặt, đá cho Đơn Dương Tử một cước: "Ê, nơi này là địa phương gì ?"
Đơn Dương Tử câm miệng không nói. Diệu Yên đứng bên cạnh lại che miệng cười, kéo áo Tiểu Lôi, ôn nhu nói: "Phu quân, ta biết nơi này là nơi nào, có rất nhiều thứ hay ở bên trong."
Diệu Yên nhắm mắt, chậm rãi nói: "À, có Kỳ Tiên Thảo, có Cửu Chuyển Phục Linh, a, còn có Mộc Linh Chi ……"
Nàng nhắm mắt, trong miệng lại chậm rãi nói ra, như thuộc nằm lòng, Đơn Dương Tử nghe đến ngẩn người, Diệu Yên mỗi lời nói ra, sắc mặt Đơn Dương Tử lại khó nhìn thêm một chút, nói đến câu cuối cùng, mặt hắn không còn chút máu.
Khinh Linh Tử cười nói: "Ta vốn còn muốn đánh đố, lại gần như quên mất, tiên tử là liên hoa hóa thành, chính là đồng tông đồng tổ với thực vật trong trời đất, nơi này chính là dược viên của Côn Luân phái, mặc dù có trận pháp cấm chỉ, nhưng linh khí lại tỏa ra bên ngoài, có thể lừa gạt được người khác, nhưng sao có thể lừa gạt được tiên tử? Sợ rằng mũi của ngươi ngửi một chút, thì đã biết rồi."
Diệu Yên cười: "Đạo huynh quá khen rồi."
Khinh Linh Tử nói: "Vốn những thứ này, đối ta là vô dụng, lần ta xông vào Côn Luân, cũng chưa đi vào, bất quá lần này đã mang theo tiểu tử của ngươi đến đây, cũng phải cho hắn một ít ưu đãi. Tiên tử, tu vi của ta và ngươi, đã không cần những thứ này, bất quá lại rất tốt đối với tiểu tử này, chúng ta đi vào thôi."
Diệu Yên tự nhiên là vui vẻ đồng ý. Trong lòng nàng Tiểu Lôi là đệ nhất, nghe được đối với Tiểu Lôi mới có lợi, làm sao không đồng ý?
Diệu Yên trầm ngâm trong chốc lát, hạ giọng nói: "Trận pháp này có chút cổ quái, để ta nghĩ lại làm sao có thể đi vào. À, ta nhận ra đám dây leo đằng kia, trận pháp này có thể phát động linh thảo tự động phòng ngự, tự nhiên là rất có nghiên cứu về thảo mộc ……"
Khinh Linh Tử cười ha ha , nói: "Cần gì phải phức tạp như vậy !"
Lão cao giọng cười to, đột nhiên từ trong miệng phun ra một đạo hỏa diễm ! Hỏa diễm cuồn cuộn, tựa như có sắc vàng óng ánh, bắn vào sơn thạch, đám dây leo trong nháy mắt bị thiêu thành tro bụi, ngay cả tòa núi giả, cũng bị thiêu rụi.
Diệu Yên thở dài, cười khổ: "Đạo huynh, trận pháp này rất có tinh diệu, năm đó lúc ta học nghệ, đã biết, phá trận là một môn học vấn, giống như ngươi, ép buộc dùng tam vị chân hỏa trong cơ thể thiêu rụi, đó là dựa vào tu vi của ngươi đương thời không người thắng được. Nhưng chung quy không phải là cách phá trận pháp chính thống. Nếu tu vi của người bố trí trận pháp mạnh hơn ngươi, biện pháp này của ngươi là vô dụng."
Khinh Linh Tử ngạo nghễ cười, nói: "Trận pháp sao, ta cho tới bây giờ không thích học. Kỳ môn bát quái ngũ hành gì đó, ta không chịu được. Ta chỉ có một chiêu, tên là dùng lực phá xảo ! Dù cho trận pháp của ngươi xảo diệu đến đâu, pháp lực của ta mạnh hơn ngươi, lấy cứng đối cứng, cũng phá được."
Diệu Yên lắc đầu, chỉ cười khổ. Bất quá ngẫm lại, đương thời cũng quả thật không có người nào pháp lực có thể mạnh hơn Khinh Linh Tử, tự nhiên biện pháp này của lão, cũng là tung hoành vô địch.
Trong khi cười nói, ba người bước vào phía sau sơn thạch, Diệu Yên tiện tay thi triển định thân pháp trên người Đơn Dương Tử, để hắn ở lại bên ngoài.
Đi vào cổng vòm này, Tiểu Lôi đưa mắt nhìn lại, nhịn không được hít một hơi, thở dài: "Thật là một khu vườn đẹp !"
Bên trong dây leo cao vút, tiên thảo tiên thụ sum xuê, vụ khí lờn vờn, tựa như đi vào cảnh thần tiên.
Ba người đang đi, lại đột nhiên nghe thấy một thanh âm the thé vang lên: "Là người nào xông vào?"
Ầm một tiếng, từ trước mặt ba người, bất thình lình biến ra một người, người nọ dáng người ngũ đoản, gầy ốm, nhìn chăm chăm ba người Tiểu Lôi đang đi tới.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK