Mục lục
[Dịch] Chí Tôn Vô Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:








Nhưng ưu điểm của loại pháp thuật này lại phát huy tốt nếu được sử dụng ở phương diện khác!

Nhược điểm duy nhất như Pandora đã nói là loại pháp thuật này chỉ có thể sử dụng “linh hồn truyền tống”, nghĩa là chỉ có thể truyền tống được linh hồn còn nhục thể thì không được.

Nhưng nếu dùng làm công cụ liên lạc thì rất hữu hiệu! Ví dụ như hai người cùng có một loại ấn ký, khi muốn liên hệ có thể tùy lúc truyền tống linh hồn tới, rất tiện lợi.

Diệu Yên cũng lộ vẻ ngạc nhiên trong mắt, đối với nàng thì các pháp thuật man di thấp kém, không đáng nói tới. Nhưng loại pháp môn ‘linh hồn truyền tống’ này, thật ra đường lối khác biệt, trong pháp thuật Trung Hoa lại không có loại pháp môn này.

Tiểu Lôi hỏi đơn giản vài câu, Pandora cũng không giấu diếm, liền đem yếu quyết nói ra, Tiểu Lôi nhớ kỹ trong lòng đột nhiên nói: “Nhưng ngươi không thể ra khỏi thần điện này, làm sao có thể truyền tống hồn phách ra ngoài chứ?”

Pandora bất đắc dĩ nói: “Ta không có cơ thể, một bộ phận linh hồn ký thác tại thần điện, dùng loại pháp thuật này có thể tự mình truyền tống ra ngoài nhưng trong vòng một thời gian ngắn phải quay về, trừ phi ta tìm được ký thể mới, nhập vào, nếu không quả thật ta không có cách nào rời khỏi thần điện”

Tiểu Lôi gật đầu, nhìn Diệu Yên, ánh mắt hai người cùng lóe lên dị sắc, đồng thời nghĩ rằng loại pháp thuật này tuy không thể dùng để đối địch nhưng vẫn có nhiều tác dụng.

Tiểu Lôi mặt không biến sắc tiếp tục nói: “Tốt thôi, vấn đề này coi như ngươi đã trả lời xong, vẫn còn câu hỏi trước, nơi đây rốt cục xảy ra chuyện gì? Thần điện của thần Zeus tại sao xuất hiện ở nơi này? Theo như ta được biết, thần điện của thần Zeus lẽ ra đã bị hủy diệt vài ngàn năm trước. Lại còn các chư thần trong thần thoại Hy Lạp cũng đi đâu mất rồi?”

Pandora suy tư một hồi rồi chỉ tay vào tượng thần Zeus nói: “Vấn đề này nói ra rất phức tạp, nếu ngươi thực sự muốn biết, tất cả đáp án đều nằm dưới bức thần tượng này!”


“Hả?” Tiểu Lôi nhảy dựng lên chạy tới phía dưới tượng thần Zeus, nhìn lên pho tượng cao mười mấy mét, ngồi ngay ngắn uy nghiêm, một tay nắm nữ thần Chiến Thắng, một tay cầm pháp trượng có thể khống chế lôi điện trong truyền thuyết.

Tiểu Lôi đi quanh bức tượng một vòng, trầm ngâm một chút rồi đột nhiên đưa tay đặt vào phần bệ của bức tượng, tiếp xúc với mặt đá cứng rắn băng lãnh,

Tiểu Lôi nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, đột nhiên kêu một tiếng dài, rút thái đao bổ xuống một nhát.

Rắc một tiếng, bệ đá lập tức bể ra, lớp vỏ bọc bên ngoài rơi lả tả trên mặt đất, lộ ra một phần, bên trong đột nhiên lóe ra những tia quang mang lấp lánh.

Nguyên lai bệ đá này được làm bằng vàng nguyên chất, chỉ có bên ngoài là bằng đá thôi.

Tiểu Lôi cười ha hả, cẩn thận khua thái đao trong tay vài đường, một tảng đá lớn trước mặt hắn đã bị phạt đổ, trên bệ vàng kia hiện ra từng hàng văn tự.

Tiểu Lôi nhìn kỹ phát hiện thấy mình một chữ cũng nhận không được, không khỏi có chút tức giận. Nguyệt Hoa từ phía sau đi tới, nhìn kỹ một hồi, ánh mắt lộ vẻ kỳ dị, đột nhiên thở ra một hơi dài, quay đầu nhìn Tiểu Lôi, vẻ vô cùng kích động lại hiện lên trong mắt nàng.

“Trên đó viết gì vậy?”

Vẻ mặt Nguyệt Hoa ngưng trọng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt hàng văn tự đầu tiên, trầm giọng nói: “Trên này dùng cổ văn Hy Lạp, câu đầu tiên ý là… hoàng hôn của chư thần!”

“Hoàng hôn của chư thần?” Tiểu Lôi bắt đầu thấy hứng thú hỏi.

Nguyệt Hoa nhìn thêm hai dòng nữa, trong mắt lộ vẻ kích động, run giọng nói: “Trời ạ! Nếu… nếu đem đoạn này công bố ra ngoài, chỉ sợ là toàn bộ tôn giáo trên thế giới này sẽ bị lật đổ mất.”

Được Nguyệt Hoa phiên dịch và giải thích, Tiểu Lôi bắt đầu tìm hiểu vấn đề này. Trên cái bệ khắc dày đặc chi chít văn tự, Tiểu Lôi vừa đọc, vừa không ngừng dùng đao lọc các miếng đá khác, hai nàng đứng bên nhìn, dần dần vẻ mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Bởi vì bộ Hoàng hôn của chư thần này hình như là một bộ sử thi, ghi lại một đoạn lịch sử thần thoại thế giới!

Đầu tiên, thế giới văn minh nhân loại bắt đầu từ khi nào?

Dựa vào những ghi chép bây giờ, nền văn minh nhân loại cổ xưa nhất được phát hiện tại bốn đại quốc gia: Trung Quốc, Babylon cổ đại, Ai Cập cổ đại, lại còn có Hy Lạp cổ đại. Nhưng tất cả các nền văn minh này cho dù là cổ nhất cũng chỉ cách ngày nay vài nghìn năm mà thôi.

Trong bộ Hoàng hôn của chư thần, câu thứ nhất nói rằng:

“Khi thế giới này còn rất trẻ, đại lục liền thành một khối, đại dương liền thành một khối, vào lúc đó chúng ta đã tồn tại ở thế giới đó!”

Những lời đầu tiên thực sự làm Tiểu Lôi thấy sốc!

Đại lục liền một khối, ngay cả đại dương cũng liền một mảnh…

Tiểu Lôi không khỏi nghĩ tới thuyết “đại lục trôi” nổi tiếng. Theo thuyết này, trên địa cầu chúng ta đang sống, đại lục Á Châu, Âu Châu, Phi Châu, Mỹ Châu, vân vân... vào rất nhiều rất nhiều năm trước đây đều nối liền với nhau thành một khối cực lớn, một đại lục hoàn chỉnh!

Nhưng khoảng cách từ ngày đó đến bây giờ là bao lâu?

Mấy triệu năm? Mấy chục triệu năm? Thậm chí càng xa xưa hơn nữa?

Chẳng lẽ từ sau khi bắt đầu, trên thế giới đã xuất hiện qua nền văn minh nhân loại?

Nền văn minh tiền sử?

Tiểu Lôi cười khổ, nhìn Nguyệt Hoa thấy nàng cũng nhìn mình. Cả hai đều thấy trong mắt đối phương vẻ kinh sợ.

Những nghi vấn về nền văn minh tiền sử vẫn tồn tại. Trong các học thuyết của giới khoa học, thậm chí trong các tác phẩm văn học điện ảnh đều mạnh dạn suy đoán đề cập tới.

Nổi tiếng nhất là thuyết tiến hóa của Darwin cho rằng loài người tiến hóa từ vượn, nhưng thuyết này lại có một nhược điểm lớn.

Dựa vào thực tế có thể biết được, từ vượn tiến hóa lên người, khoảng thời gian ở giữa mất vài triệu năm là một tầng đoạn lịch sử.

Trong tầng đoạn mấy triệu năm này, bây giờ không tìm được bất kỳ dấu vết hóa thạch nào hay là bất kỳ di tích gì!

Từ vượn thành người, trong mấy triệu năm này rốt cục có hay không có loài người tiền sử? Có văn minh tiền sử hay không? Rõ ràng là bộ kinh văn ‘Hoàng hôn của chư thần’ trước mặt này đã trả lời rất rõ ràng vấn đề này!

Tiếp tục đọc xuống dưới, mặc dù những cổ tự Hy Lạp cực kỳ khó hiểu, nhưng Nguyệt Hoa và Tiểu Lôi đều là những người thông minh, trong đầu hai người nền văn minh tiền sử từng tồn tại dần dần hiện ra trong đầu họ.

… Chúng ta bị dân tộc Đông Phương cường đại đánh bại. Chúng ta phóng ra thiểm điện, bọn họ có thể đánh bật đi. Chúng ta phóng ra cuồng phong, họ có thể đem cuồng phong hóa giải. Chúng ta phóng ra băng tuyết, bọn họ gọi được mặt trời làm tuyết tan… Thủ lĩnh vĩ đại tuyên bố chiến tranh chấm dứt. Chúng ta nguyện ý sống hòa bình với dân tộc Đông Phương trên đại lục này. Thủ lĩnh Kỵ Sĩ Rồng cho biết chúng ta có thể tiếp tục ở lại vùng đất này sinh sôi nảy nở, nhưng vĩnh viễn không được vượt qua Đông Phương, không được tiến vào lĩnh vực của phương Đông. Thủ lĩnh quay về đỉnh Olympia, tiếp tục lãnh đạo chúng ta”

Đọc đến đây Tiểu Lôi hít sâu một hơi.

Chiến tranh!

Đoạn văn tự này tuy đơn giản nhưng đã miêu tả rõ ràng một cuộc chiến tranh giữa Đông Phương và Tây Phương. Rõ ràng là trong ghi chép của đoạn văn này, vào giai đoạn thế giới tiền sử lúc đó, Đông Phương cũng đã có tồn tại nền văn minh của chính mình, lại còn xảy ra một cuộc chiến tranh với Tây Phương!

Nhưng câu đề cập đến đỉnh Olympia càng gây ra nhiều vấn đề hơn. Thần thoại Hy Lạp ghi lại rằng chúng thần Hy Lạp đều sống ở trên núi Olympia. Trong đoạn này lại đề cập đến “chúng ta” ý chỉ chính là khu vực thống trị của thần thoại Hy Lạp.

Đoạn sau của văn tự chính là một bức phác họa của thời kỳ văn minh tiền sử.

Theo ghi chép này, tại thế giới văn minh tiền sử, mọi người thân hình đều cao lớn, sở hữu những lực lượng cường đại, lại có thể cưỡi rồng làm tọa kỵ, thọ mệnh kéo dài đến mấy trăm năm!

Sau đó lại có một dòng chữ mà ý nghĩa của nó khiến trái tim Tiểu Lôi muốn nhảy dựng lên!

“Bọn họ đã tới. Bọn họ có những đôi cánh trắng tinh khiết, có thể tự do bay lượn. Bọn họ là đồng minh của chúng ta, cùng chúng ta đối kháng với dân tộc Đông Phương cường đại”

“Chờ một chút…”, Tiểu Lôi nhíu mày: “Bọn họ? Cánh trắng tinh khiết.. bay lượn… chẳng lẽ lại là Thiên Sứ quân đoàn? Chính là Thiên Sứ quân đoàn mà trong kinh thánh mô tả?

Nguyệt Hoa tiếp tục đọc, vừa xem, vừa giải nghĩa của văn tự cho Tiểu Lôi nghe.

Trong khoảng thời gian tiền sử đó là thời gian chiến tranh Đông Phương - Tây Phương.

Chiến tranh Đông Phương – Tây Phương rốt cuộc giằng co bao lâu? Một triệu năm? Hai triệu năm?

Đoạn sau xuất hiện một câu: “Chúng ta nhận ra đây là âm mưu của Đông Phương, nhưng họ không thừa nhận. Đó là một tai nạn hủy diệt thế giới này, mọi kiến trúc trong nháy mắt bị hủy diệt, vô số người chết, đại địa bắt đầu xuất hiện vực sâu cực đại, nước biển tràn lên bao phủ cả một phần lục địa. Một hỏa cầu cực lớn rơi xuống, đập vào đại địa của chúng ta, lửa thiêu đốt bầu trời, khói dầy đặc che phủ ánh mặt trời, bọn ta bị cưỡng bức rơi vào thời đại hắc ám, đi xuống lòng đất.

“Em nghĩ gì?” Tiểu Lôi cười khổ nói: “Đoạn này rất dễ hiểu mà”

Nguyệt Hoa thở dài: “Quả thật không khó hiểu, nếu em không đoán nhầm…hẳn nhiên là sự va chạm của một tiểu hành tinh, có khả năng là một sao chổi cực lớn va chạm với địa cầu, dẫn đến tai nạn hủy diệt nền văn minh tiền sử.”

“Em còn nhớ những thứ bên trong tầng băng bên ngoài… những sinh vật kỳ quái… những lớp băng này đã hình thành bao nhiêu vạn năm rồi? Những thứ này rõ ràng là dấu vết thời tiền sử lưu lại…” Tiểu Lôi thở dài, đột nhiên cười nói: “Em tiếp tục đọc xuống dưới đi”

Nguyệt Hoa “ừm” rồi tiếp tục đọc, nhưng vừa xem thêm hai dòng nữa, đột nhiên kêu “ý” một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc.

“Sao vậy?”

“Câu phía sau có vẻ cổ quái” Nguyệt Hoa nhíu mày nói “Phía trước đều xưng “chúng ta” như thế này, như thế kia, nhưng xem các câu sau đó,… ài, trên đó viết rằng…”

“Trong thời đại hắc ám này, không lưu lại nhiều dấu tích. Tất thảy đều bị hủy diệt, khói đen che phủ bầu trời vạn năm, đỉnh núi biến thành bình địa, bình địa biến thành đỉnh núi, mặt đất bị băng tuyết bao phủ. Đợi khi tuyết tan, chúng ta ra khỏi thời đại hắc ám, trở lại thế giới này, nhưng phát hiện ra thế giới này đã hoàn toàn bị chiếm cứ. Bọn họ có hình dáng tương tự chúng ta, bọn họ có thể đứng thẳng mà đi, kiến tạo phòng ốc, kiến tạo những khúc gỗ to trôi trên biển, họ có thủ lĩnh mới, chế độ mới… Đại địa cũng không còn như trước nữa, bị phân tách thành nhiều khối. Bọn ta nhận ra rằng khi chúng ta xuất hiện, bọn họ rất sợ hãi và kinh ngạc… Bọn họ kỳ thực là phe ta, là một bộ phận của chúng ta, từng trải qua tai nạn nhưng không rơi vào thời kỳ hắc ám, lưu lại trên thế giới này, là đồng loại của chúng ta lưu lại. Nhưng bọn họ không còn giống chúng ta, họ không còn có những năng lực cường đại. Sinh mạnh của họ rất ngắn ngủi, nhưng vì tổ tiên của chúng ta cũng từng sống trên lục địa này, bây giờ chúng ta đã quay trở lại! Vì vậy, chúng ta trở thành thủ hộ giả cho họ, bọn họ lại xưng hô với chúng ta một cách kỳ cục, tự gọi mình là “Người’ còn gọi chúng ta là “Thần”!

“Ha ha… ha ha… ha ha ha ha ha…” Tiểu Lôi sửng sốt chốc lát, rồi ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười lăn cười lộn thiếu chút nữa chảy cả nước mắt nói: “Nguyên lai là thế, nguyên lai là thế a!” Thì ra cái gọi là thần linh đều là nhân loại tiền sử. Bọn họ so với nhân loại hiện nay to lớn hơn, sở hữu những năng lực cường đại mà nhân loại hiện đại không có mà thôi.

Bất quá khi nền văn minh tiền sử bị hủy diệt, một bộ phận nhỏ tiến vào trong lòng đất, đại bộ phận không vào bị hủy diệt, nhưng có một số nhỏ tồn tại. Trải qua hàng triệu năm tuế nguyệt, nền văn minh đã bị xóa mờ. Bộ phận nhân loại lưu lại trên mặt đất trải qua một lần tiến hóa về văn minh, cuối cùng biến thành nhân loại ngày nay. Chỉ có điều bây giờ đã mất đi năng lực thần kỳ của tổ tiên ngày xưa.

Còn những người ở trong lòng đất, họ không giống với những người sống trên mặt đất, họ vẫn giữ được những năng lực cường đại nên được coi là Thần!

Nguyệt Hoa suy nghĩ cuối cùng cũng thông suốt, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Những việc này, vốn thật là đơn giản như vậy! Tiểu Lôi càng lúc càng cao hứng nói: “Tiếp tục nhìn xuống dưới đi, xem ở dưới có còn thứ gì thú vị không.”




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK