Lại nói tới Tiểu Lôi cùng Diệu Yên trở về nhà. Mấy người Tiểu Thanh, Nguyệt Hoa, Bảo Nhi và Lôi Hống đã lo lắng chờ đợi khá lâu. Từ khi Tiểu Lôi bị Tiên Âm bắt đi cho đến hôm nay trở về, đã thấm thoắt hơn mười ngày. Tiểu Thanh và Nguyệt Hoa cả ngày lo lắng. Sắc mặt của Nguyệt Hoa lại càng lúc càng tiều tụy, xem ra cuộc sống những ngày này thật không được khá lắm.
Tiểu Lôi trở về bình an, tự nhiên là mọi người đều vui mừng. Nguyệt Hoa kêu khẻ một tiếng, không cần kềm chế, chạy tới ôm chầm lấy Tiểu Lôi. Nàng vốn không phải là người của thời không này, ở nơi đây chỉ có một người thân cận duy nhất là Tiểu Lôi. Mấy hôm cách biệt Tiểu Lôi, cơ hồ không có ngày nào qua được yên ổn, thân hình gầy gò đi thấy rõ, sắc mặt cũng có chút nhợt nhạt.
Tiểu Lôi thở dài, nhẹ nhàng ôm Nguyệt Hoa, cúi xuống vuốt ve khuôn mặt mịn màng của nàng rồi dịu dàng nói:”Được rồi được rồi, anh không phải là đã trở về rồi hay sao? Anh phúc to mạng lớn, không dễ dàng bị người ta hại chết như vậy.” Nguyệt Hoa thổn thức không nói ra được lời nào.
Tiểu Thanh chỉ đứng ở bên cạnh, đưa cặp mắt nhìn chằm chằm lấy Tiểu Lôi. Mục quang của nàng vừa mừng vừa sợ, mặc dù cũng ngấm ngầm kích động, nhưng mắt thấy Nguyệt Hoa đã nhào vào người hắn, trong lòng nàng cũng có thoáng một chút buồn bã, chỉ đứng đó bất động. Tiểu Lôi nhìn ra được biểu tình này trên mặt của Tiểu Thanh nên cũng động lòng, liền mỉm cười, giơ tay kéo Tiểu Thanh vào lòng.
Tiểu Thanh đỏ mặt, hơi dãy dụa một chút, rồi sau đó cũng chấp nhận để Tiểu Lôi ôm lấy, hơi thở đã có chút dồn dập, mi mắt run run, hiển nhiên nội tâm có chút khẩn trương.
Tiểu Lôi bên trái thì ôm bên phải thì ấp, ở bên cạnh lại nghe thấy tiếng Như Hoa quát lên: “Hay cho cảnh tình chàng ý thiếp!” Cô nàng nắm lấy Lôi Hông, tọng mạnh cho hắn một đấm lên người rồi hung hăng nói: “Nếu như ngươi dám làm ra cái chuyện trái ôm phải ấp này thì ta sẽ một đao thẻo ngươi liền!”
Chỉ đáng tiếc là Tiểu Lôi hưởng thụ được ôn nhu trong chốc lát mà thôi, hai người con gái trước cái nhìn chằm chằm của mọi người nên trong lòng thấy xấu hổ, liền thoát ra khỏi lòng của hắn. Khi Tiểu Lôi muốn ôm lại lần nữa thì đã không còn cơ hội rồi. Từ trong nhà, Bảo Nhi phóng ra ngoài nhảy thẳng vào lòng Tiểu Lôi, thế nào cũng không chịu buông ra!
Tiểu Lôi lắng nghe Tiểu Thanh kể lại chuyện mấy ngày vừa qua. Người của Nguyệt gia đã từng tới đây. Nguyệt Tinh và Nguyệt Sơn đều có tới, muốn đón Bảo Nhi đi, nhưng Bảo Nhi đương nhiên là không chịu. Cũng may là cảm tình giữa Tiểu Lôi và Bảo Nhi rất tốt mà Bảo Nhi lại vô cùng ỷ lại vào Tiểu Lôi, việc này ai ai cũng biết, nên huynh muội Nguyệt gia cũng không lấy làm khó chịu, để cho Bảo Nhi ở lại đây. Nói tới chuyện Tiểu Lôi bị mất tích, Nguyệt gia mặc dù có lòng tương trợ, nhưng đối với sự việc này, làm sao mà hai người bọn họ có đủ bản lãnh để giúp đỡ?
Tiểu Thanh nói tới chuyện của Nguyệt gia thì ở bên cạnh, sắc mặt Nguyệt Hoa cũng lộ ra vài phần buồn bã. Mấy ngày nay Nguyệt Sơn và Nguyệt Tinh vốn có tới vài lần, nhưng dù sao Nguyệt Hoa vẫn băn khoăn trong lòng cho nên cũng không dám lộ diện.
Nàng biết được Nguyệt Hoa của thế giới này đã không còn sống, nếu như bản thân tùy tiện đi ra ngoài nhận mặt với bọn họ, sợ rằng sẽ khiến người ta kinh hoảng nên lần nào cũng trốn trong phòng không đi ra ngoài, mặc dù trong lòng vô cùng nhớ thương tới những người thân, mà cũng chỉ đàng ráng nhẫn nại, lại còn phải dặn dò Bảo Nhi trước mặt bọn họ không được nhắc tới người mẹ này.
Đầu óc Tiểu Lôi tinh tế, lập tức phát hiện ra được thần sắc này của Nguyệt Hoa nên chỉ lặng lẽ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng an ủi.
Đêm đó mọi người cuối cùng cũng được đoàn tụ, đi theo Tiểu Lôi lại có gã đồ đệ ngoại quốc Tiểu Bạch từ Singapore đến. Nói tới Tiểu Bạch, mấy ngày nay thiệt là xảy ra nhiều chuyện buồn cười.
Hắn ta một lòng ngưỡng mộ pháp thuật thần kỳ của Đông phương. Lưu lại đây mấy mày, mặc dù không có Tiểu Lôi ở đó, nhưng trong lúc vô ý lại thấy được Lôi Hống luyện công. Lôi Hống từ nhỏ đã luyện võ, lại được Tiểu Lôi truyền thụ công pháp luyện khí, còn được Khinh Linh Tử chỉ điểm qua, tu vi đã không còn như trước nữa. Tiểu Bạch vô ý thấy được Lôi Hống luyện công tại trang viên, đánh xuống một quyền khiến khí lưu cuồn cụôn. Một quyền đánh ra lập tức có thể đập bể một tảng đá, đạp một chân xuống lập tức mặt đất hiện ra vết lõm sâu khiến Tiểu Bạch giật mình, lập tức muốn bái Lôi Hống làm sư phụ.
Hắn dù sao cũng không phải là người Trung Quốc, nên không biết theo tập tục của Đông phương, khi đã bái sư, thời không thể theo làm môn hạ người khác. Trong lòng hắn, sự phụ kiểu này, cùng với thầy giáo trong học đường không khác gì mấy. Lôi Hống đương nhiên cự tuyệt, hắn lại giở mồm miệng khéo léo ra nói: “Ta trong trường đại học có thầy giáo môn giải phẩu học, có thầy giáo môn y dược, mỗi khoa mục đều có một thầy giáo. Vì sao mà ta bái Tiểu Lôi làm sư phụ rồi, lại không thể bái ngươi?”
Lôi Hống đối với mấy chuyện của đám người ngoại quốc cũng mơ hồ lắm, lại không muốn dây dưa với hắn nên dứt khoát mặc kệ hắn bỏ đi. Bất quá tên Tiểu Bạch này thật sự là một lòng muốn học, Lôi Hống cũng chân tâm chỉ giáo cho hắn một chút võ thuật.
Theo những gì Tiểu Lôi biết, ngưòi Tây phương trời sinh, so với người Đông phương ít hơn một phách cho nên sẽ không học được pháp thuật Đông phương. Thật không ngờ là tên Tiểu Bạch này học võ rất có tư chất, cũng học được ra hình ra dáng.
Tối hôm đó mọi người vui vẻ tề tựu bên nhau, chỉ có Nguyệt Hoa tinh thần thủy chung vẫn còn bị rung động, tựa hồ có chút uể oải. Trong lúc ăn cơm thì chỉ khều khều đũa, không ăn không uống gì cả. Tiểu Lôi nhìn ra được, sau khi ăn xong lặng lẽ kéo Nguyệt Hoa lại nhẹ giọng hỏi: “Trong lòng em không được vui sao? Vẫn còn nghĩ về gia đình hả?”
Nguyệt Hoa lắc đầu rồi ngả đầu lên vai Tiểu Lôi nhỏ giọng nói: “Anh an toàn trở về, sao em lại không vui chứ? Chỉ là em không biết sao mấy ngày nay có chuyện gì, thân thể lúc nào cũng mệt mỏi, có thể là bị trúng cảm rồi, nghỉ ngơi một chút là khoẻ lại thôi.”
Tiểu Lôi không khỏi động lòng, ôm lấy Nguyệt Hoa vào người, nhưng trong lòng đột nhiên lại nhớ ra một chuyện rồi lui lại hai bước, đưa mắt nhìn tới nhìn lui Nguyệt Hoa vài cái, rồi mở miệng ấp ấp úng úng nói: “Em…. em…”
Nguyệt Hoa ngạc nhiên nói: “Cái gì?”
Tiểu Lôi đảo mắt, bước tới bên cạnh nói nhỏ cái gì đó bên tai nàng. Nguyệt Hoa đỏ mặt, ánh mắt lộ ra vẻ thẹn thùng, thấp giọng nói: “Anh… Anh sao lại hỏi mấy cái chuyện này…” Ánh mắt nàng lộ ra chút khẩn trương, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ anh hoài nghi…”
Tiểu Lôi nghiêm mặt gật đầu. Trong mắt Nguyệt Hoa lại trở nên càng khẩn trương, cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tháng này đến giờ… vẫn chưa có… hình như… hình như là đã trễ vài ngày rồi.”
Tiểu Lôi cố nén kích động trong lòng, từ từ kéo Nguyệt Hoa ngồi xuống, nhắm mắt lại, dùng ba ngón tay xem mạch cổ tay của nàng. Một lúc sau, hắn mở mắt ra reo lên một tiếng rồi ôm lấy Nguyệt Hoa xoay vài vòng. Trong lúc Nguyệt Hoa đang ngạc nhiên thì hắn lại ra sức hôn một cái lên mặt nàng rồi ha hả cười lớn.
Tiểu Lôi buông Nguyệt Hoa ra, ráng ức chế kích động trong lòng, ngay tại chỗ lộn nhào mấy cái. Diệu Yên ở phía sau ráng nhịn cười hỏi: “Chàng lại nổi điên gì đây?”
Tiểu Lôi cười hì hì nói: “Ta thật cao hứng quá! Nguyệt Hoa cô ấy… hà hà, tiểu gia ta sắp làm ba ba rồi!”
Nguyên là lúc hắn còn ở Châu Âu, trong thần điện đã từng cùng Nguyệt Hoa thân mật. Sau khi mấy người trở về, lại ở trên đảo tiêu dao qua ngày rồi lại lẻn lên du thuyền quay về, sau đó thì Tiểu Lôi bị bắt đi cho đến giờ mới quay lại, tính theo ngày đến nay cũng cỡ hai tháng rồi.
Quả nhiên là Nguyệt Hoa đã có thai!
Tiểu Lôi vui mừng một chập, liếc mắt thấy vẻ mặt ngơ ngác của Bảo Nhi mới nhẹ nhàng đi tới nhéo má nó một cái rồi cười nói: “Bảo Nhi ngoan, con sắp có một muội muội rồi.”
Bảo Nhi nhỏ nhẹ nói: “Là má má nào sinh tiểu muội muội? Nhưng Bảo Nhi muốn là một đệ đệ cơ mà.”
Sắc mặt Tiểu Lôi trở nên cổ quái, thầm nghĩ Nguyệt Hoa mang thai khẳng định chính là một Bảo Nhi khác nữa. Dựa theo đường đi của lịch sử thì Nguyệt Hoa cùng hắn thân mật một hồi rồi sinh hạ ra tất nhiên là một Bảo Nhi. Chỉ là hiện tại trong thời không này đã có một Bảo Nhi, nếu như lại sinh hạ thêm một lần nữa, vậy chẳng phài là thành hai siêu cấp tiểu quái vật sao?
Chuyện này thật sự tính ra cũng không rõ ràng được những chỗ hồ đồ. Bất quá nếu giải thích cho một đứa con nít biết thì cũng chẳng rõ ràng gì lắm nên hắn chỉ đành cười cười, bế Bảo Nhi lên nói: “Má má của con khẳng định là sẽ sinh ra muội muội. Con muốn có một đệ đệ, thì đi tìm Tiểu Thanh a di của con, nói nàng sinh cho con một đệ đệ là được.”
Bảo Nhi hoan hô một tiếng rồi không ngờ thật sự chạy đi, ôm lấy hai chân Tiểu Thanh, luôn miệng la lớn: “Tiểu Thanh a di, con muốn người sinh cho con một đệ đệ có được hay không?”
Tiểu Thanh mắc cở, đỏ mặt tới tận mang tai, ngay cả một chữ cũng nói không ra lời.
Tiểu Lôi cười hì hì, ôm lấy Nguyệt Hoa, thấp giọng nói: “Nguyệt Hoa giỏi, tối nay anh sẽ kiểm tra lại cho em đàng hoàng một chút.”
Nguyệt Hoa đỏ cả mặt, tránh người ra khỏi lòng của hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng có hòng, bắt đầu từ hôm nay, anh không được đụng tới em nữa.” Nói xong câu này, khuôn mặt của cô nàng đỏ cả lên, không ức chế được xấu hổ, vội vàng bỏ chạy vào phòng.
Lôi Hống và Như Hoa vốn muốn cử hành hôn lễ, nhưng bị trở ngại vì việc Tiểu Lôi bị bắt đi. Lôi Hống kiên trì muốn chờ Tiểu Lôi an toàn trở về rồi mới tính tiếp. Mặc dù Lôi đại tiểu thư ngấm ngầm muốn sớm ngày đem cái tâm tư này giải quyết cho xong để có thể phóng tay đối phó với Điền gia, nhưng lại thật sự không có biện pháp nào để đối phó với tên trâu bò Lôi Hống này. Hiện tại Tiểu Lôi đã an toàn trở về, Lôi đại tiểu thư liền lập tức bắt đầu an bài chuyện hôn lễ.
Cũng nhờ Lôi gia bọn hắn có tiền có thế, chỉ nội trong hai ngày là hết thảy mọi việc trong hôn lễ đã được an bài thỏa đáng. Mặc dù có hơi gấp rút một chút, nhưng quy mô thật sự không nhỏ, và cũng mời tới không ít khách quý.
Theo cái nhìn của Tiểu Lôi, Lôi đại tiểu thư một lòng muốn cho đệ đệ của nàng thoát ly quan hệ với Điền gia sớm một chút. Trong lòng hắn hiểu rõ dụng ý của Lôi đại tiểu thư, nhưng cũng không nói lộ ra.
Về phần hôn lễ của Lôi Hống với Như Hoa, chuyện này cũng không phải là chuyện hãnh diện gì. Chuyện ầm ĩ duy nhất là thiếu gia Lôi Hống của Lôi gia, không ngờ lại lấy một lão bà vô cùng xấu xí như vậy. Nhưng khiến người ngoài giật mình là cứ tưởng đám người phú quý nhà giàu này, chẳng phải tên nào cũng vây quanh toàn là gái đẹp hay sao? Không ngờ nhìn thấy Lôi Hống lại cưới một con khủng long tiền sử này, khiến mọi người đều ào ào suy đoán về thân thế của Như Hoa.
Trong lúc nhất thời, có người đoán Như Hoa là thiên kim của một chức sắc cao cấp nào đó, có người đoán là con gái của một chủ tập đoàn, lại có người đoán là công chúa của một quốc vương Đông Nam Á nào đó, vân vân….
Mặc dù Tiểu Lôi cùng mọi người tham gia hôn lễ, nhưng trong lòng của đại tiểu thư Lôi gia vẫn còn oán hận hắn, lời lẽ lạnh lùng. Đương nhiên là Tiểu Lôi không để tâm tới chuyện này. Hắn cũng khá hiểu tính tình của Lôi gia đại tiểu thư nên đôi khi phản kích lại vài câu, khiến Lôi đại tiểu thư tức đến lộn tròng.
Điền gia quả nhiên là không tới tham dự hôn lễ. Ngay cả quà lễ cũng không gởi tới lấy một phần.
Tiểu Lôi thấy vậy chỉ đành thở dài trong lòng: Điền gia Lôi gia, xem ra là sẽ công khai quyết liệt với nhau.
Nghĩ tới nụ cười kiều diễm mê hồn của Điền Kha Nhi, lại nhớ tới hắn đã từng đang tâm lừa gạt trái tim của nàng, nên trong lòng không khỏi sinh ra lắm phiền muộn.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Tiểu Lôi, ngày thứ hai sau hôn lễ, Lôi đại tiểu thư liền lập tức tống khứ Lôi Hống, Như Hoa hai người ra nước ngoài đi hưởng thụ tuần trăng mật. Tiểu Lôi xem lại an bài về hành trình, từ Hawaii Mỹ quốc cho đến Rio de Janeiro tại Nam Mỹ , đoạn đường du hành này sợ không có hai tam tháng thì cũng chưa trở về. Xem ra lần này Lôi đại tiểu thư tống khứ đệ đệ của mình đi là để nhân cơ hội gây chuyện với Điền gia, nhưng lại sợ việc Lôi Hống đối với Điền gia tình thâm nghĩa trọng, sẽ cản trở kế hoạch của nàng.
Sang ngày thứ hai, Tiểu Lôi cũng đi ra phi trường đưa tiễn bọn họ. Nhìn thấy Lôi Hống cùng với Như Hoa, một đại tinh tinh, một khủng long cái, hai người tiến vào khu chờ đợi, lúc này Tiểu Lôi mới xoay người đưa mắt nhìn Lôi đại tiểu thơ, cười nói: “Lôi đại tỷ, lần này xem như cô lại đạt được nguyện vọng rồi.”
Lôi đại tiểu thư thâm trầm nhìn Tiểu Lôi rồi lạnh lùng nói: “Chuyện này đối với ngươi đã không còn quan hệ. Ngươi nửa đường hủy ước, thiếu chút nữa là đã phá hỏng đại sự của ta!”
Hai người đi ra khỏi đại sảnh của phi trường. Thủ hạ đang đợi bên ngoài của Lôi gia lập tức mở cửa xe, Lôi đại tiểu thơ đưa mắt nhìn Tiểu Lôi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ước định lúc trước của chúng ta là ngươi làm xong việc cho ta, ta sẽ đem hội sở cao cấp ở khu trung tâm kia cho ngươi. Nhưng ngươi lại không hoàn thành ước định! Bất quá hiện tại Lôi Hống đã lấy vợ, chuyện này xem ra ngươi cũng bỏ không ít sức lực vào đó. Như vậy đi… trang viện ngoại ô, ta tặng cho ngươi.”
Tiểu Lôi cười ha hả nói: “Cô thật ra rất hào phóng đấy chứ.”
Lôi đại tiểu thơ lắc đầu, nhìn chằm chằm lấy Tiểu Lôi vài lần rồi nghiêm mặt nói: “Ta muốn làm chuyện gì, trong lòng ngươi tự nhiên biết rõ. Chuyện giữa Lôi gia ta cùng Điền gia, sau này hy vọng ngươi đừng nhúng tay vào!”
Nói xong, nàng xoay người lên xe rời đi.
Lôi Hống cùng Như Hoa hai người vừa mới bỏ đi, trong nhà thiếu hẳn đi hai tên gia hỏa ồn ào, lập tức trở nên an tĩnh hơn nhiều. Nguyệt Hoa đã được chính xác chẩn định là có thai. Trong lòng của Tiểu Lôi vừa kích động lại vừa khẩn trương, ngấm ngầm đem nơi ở của Nguyệt Hoa trở thành đối tượng bảo hộ trọng điểm. Cũng may là gã Tiểu Bạch, dù sao cũng là bác sĩ, mặc dù không phải chuyên khoa về phụ sản, nhưng dù sao y lý cũng rất tinh thông, cũng giúp được không ít việc.
Yên tĩnh được vài ngày, một hôm Tiểu Lôi chợt nhớ tới mớ tiên thảo trong túi Càn Khôn, lại còn có tên thổ địa đáng tội thương kia bị kẹt lại trong túi nhiều ngày như vậy, sợ rằng đã sớm rất khó chịu rồi.
Tiểu Lôi cùng Diệu Yên đi một vòng quanh trang viện rồi thì Diệu Yên ra tay bố trí không ít trận pháp xung quanh trang viện. Dù sao hiện tại không có chuyện gì phiền phức, nhưng vừa qua đã đắc tội với quá nhiều người, tóm lại là nên lo liệu một chút. Cũng may là ở dưới chân núi gần đó, các loại vật liệu gỗ đá gì đó đều không cần phải lo lắng tới. Hai người tấc bậc cả ngày, Diệu Yên bày rất nhiều cấm chế xung quanh trang viện chiếu theo trận thế Cửu Cung Bát Quái .
Trong trận pháp đó chỉ lưu lại có mỗi đại môn của trang viện làm “sinh môn”. Các phương vị bát quái khác đều bị cấm chế khoá chặt lại. Nếu như có người xâm nhập, lập tức sẽ bị hãm nhập vào mê trận.
Diệu Yên lại tạo nên một số hộ thân phù, mọi người trong nhà mỗi người đều mang theo người một cái, nên sẽ không bị trận pháp vây khốn. Bằng không, bỏ công cực khổ bố trí ra trận pháp này, lại vây khốn người nhà thì chẳng phải là chuyện buồn cười hay sao?
Hai người ở phía sau trang viện chọn ra một khoảnh đất. Tiểu Lôi đem mớ tiên thảo đoạt được từ Tiên Thảo Viên trên Côn Luân sơn ra cầm trong tay vung ra. Thổ địa bị gò bó bao lâu nay, giờ phút này được thả ra, lập tức nhảy dựng la hét om sòm. Tiểu Lôi, Diệu Yên cũng chẳng để ý tới hắn, mặc cho hắc phát tác, nhưng nếu hắn muốn bỏ trốn thì chính là vạn vạn lần không thể. Có Diệu Yên ở đây, một chút xíu pháp lực yếu kém của thổ địa làm sao mà bỏ trốn được.
Hai người cũng không muốn nói nhiều, đem một hơi mười bảy mười tám tiên pháp cấm chế đặt lên người thổ địa. Rốt cuộc tên thổ địa kia cũng hiểu rõ, nếu tự hắn còn muốn bỏ trốn, vậy phỏng chừng là kiếp này vô vọng rồi.
Đã có sẵn tên làm vườn này, mấy chuyện trồng tiên thảo tự nhiên là không cần hai người Tiểu Lôi cùng Diệu Yên lo tới.
Tên thổ địa kia tự nhiên là cũng có mang theo sách vở trong người cho nên có thể nghĩ ra biện pháp đem địa khí linh khí trong phạm vi trăm dặm tụ tập lại, linh khí thịnh vượng vô cùng cho nên mới có thể trồng được tiên thảo, mặc dù bì không lại với linh khí trên núi Côn Luân, nhưng miễn cưỡng cũng tạm được.
Trở về phòng, Diệu Yên kéo Tiểu Lôi vào phòng, lấy ra tam diệp chu quả kia, nghiêm mặt nói: “Nhân dịp gần đây vô sự, có thiếp hộ pháp cho chàng, chàng bế quan vài ngày, ăn lấy trái chu quả này. Sau này thiếp chỉ chàng một bộ công pháp hoá giải hiệu lực của chu quả này.”
Chỉ là nói tới đây, sắc mặt Diệu Yên hơi đỏ lên một chút, chần chừ một hồi tựa hồ như muốn nói cái gì đó.
Tiểu Lôi cười nói: “Làm sao vậy? Có cái gì không thỏa đáng phải không?”
Ánh mắt Diệu Yên hiện lên một tia bối rối, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiểu Lôi, chỉ hạ giọng nói: “Chỉ là bộ công pháp này… cần chàng phải… cần chàng phải hoàn toàn thoát y, ngâm người trong nước rồi mới bắt đầu….”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK