Mục lục
[Dịch] Chí Tôn Vô Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay mặc dù không phải mùng một, mười rằm, lại càng không phải lễ hội dâng hương, nhưng hương khói trong chùa vẫn hưng thịnh như cũ, nhân khí thực sự cực kỳ thịnh vượng.

Trái phải đều là khách hành hương đến đốt nhang bái Phật. Bảo Nhi thuận theo dòng người cẩn thận từng li từng tí băng qua miếu đường đi vào trong chùa. Trong đoàn khách hành hương tới, có giàu có nghèo, nhưng giống nhau đều đang quỳ trước mặt Bồ Tát dâng hương cầu nguyện. Đôi nhãn châu đen láy của Bảo Nhi đảo tới đảo lui, đột nhiên mắt sáng lên, đã nhìn thấy một mảnh chéo áo chợt thò ra ở cửa sau đại điện, chính là thân ảnh vừa rồi mình đã trông thấy tiến vào chùa.

Bảo Nhi chắp hai tay lại, mắt thấy xung quanh đều là người, không dám hiển lộ thần thông, chỉ nhanh chân nhằm hướng phía sau miếu đường phi đến.

Xuyên qua Đại Hùng bảo điện, phía sau này còn có Tam Tiến miếu đường. Ở cửa sân miếu đường, có đặt một cái mõ cực lớn. Một lão tăng đang nhắm mắt niệm kinh, hoàn toàn đắm chìm trong đó, bất kể khách hành hương xung quanh tới lui. Trong cổ tháp, tiếng chuông ngân vang từng hồi, gột rửa tâm thần mọi người, người đi chung quanh, sắc mặt đều trang nghiêm tĩnh lặng.

Bảo Nhi liếc thấy thân hình tiểu tặc đó vòng vo tại nội đường rồi tiến vào, trong lòng nó thầm kỳ quái: “Tên trộm vặt này đối với địa hình trong chùa này như rất quen thuộc.”

Nghĩ thêm một chút, kẻ trộm vặt này quá nửa là người thị trấn này. Nói không chừng ngày thường còn lén lẻn vào trong chùa trộm gà bắt chó. Chỉ là Bảo Nhi dù luôn theo sát phía sau nó những cũng không hề thấy được tướng mạo của nó, chỉ từ bóng lưng cảm giác được “tiểu thâu” này cũng quá gầy ốm đi, lại không biết đối phương mới chỉ ba bốn tuổi. Mắt thấy tiểu tử đó loáng cái tiến vào một cái cửa sân, Bảo Nhi quan sát chung quanh một chút. Nơi này không có khách hành hương gì đó, trong lòng có chút băn khoăn, đang muốn động thủ, đột nhiên bên cạnh lại có người ngăn cản nó: “Tiểu thí chủ, xin dừng bước lại.”

Hai tăng nhân từ hành lang bên trái cửa sân đi tới, mắt thấy Bảo Nhi muốn vào trong viện, ngăn trở lại nói: “Du khách xin dừng bước ở đây, thí chủ muốn thắp hương bái Phật, hãy đi tới đại đường.”

Bảo Nhi bĩu bĩu môi: “Ai nói ta muốn thắp hương, ta tìm người.”

Thân người nó cong lên, lách qua dưới cánh tay tăng nhân đang ngăn trở mình chui vào. Thân pháp của nó linh hoạt giống như cá đang bơi lội, hai tăng nhân há có thể ngăn được nó? Sớm đã bị nó cướp đường tiến vào, tăng nhân bị bỏ lại vội kêu lên: “Không được, không được! Tiểu thí chủ. Không thể tiến vào.”

Bảo Nhi ngoảnh đầu lại làm mặt quỷ, cười nói: “Ta đi vào tìm người. Tìm được cái tên gia hỏa kia rồi, các người còn phải cám ơn ta đấy!” Trong lòng nó tự có tính toán: “Ta giúp các ngươi bắt trộm, các ngươi chẳng lẽ không cám ơn ta sao?”

Trong sân này cũng là một nơi trọng yếu trong chùa. Hai tăng nhân trông thấy một tiểu cô nương chạy vào, không khỏi cuống cuồng, cất bước đuổi theo. Nhưng thân thủ Bảo Nhi nhẹ nhàng, người tiến vào sân, lập tức từ cửa sân khác thoát ra, nhưng nào có thể tìm được nửa mảnh chéo áo của tiểu thâu đó?

Nguyên lai ngôi chùa này quá lớn, ngoại đường phía trước mở ra để cho du khách, khách hành hương thắp hương cầu Phật. Nhưng phía sau sân này, lại thông đến nội đường, đó là chốn tăng nhân bản tự tu hành, ngoại nhân không được đi vào. Bảo Nhi tự mình tiến vào, xuyên qua một cái sân. Mỗi sân đều có cửa lớn ở bốn phía. Nó bước được hai bước, phát hiện đã mất dấu bóng dáng kia. Chạy xuyên lung tung qua mấy cái sân, mặc dù bên cạnh có gặp tăng nhân ngăn trở, nhưng thường thì người khác vừa mới mở miệng kêu một tiếng, trong nháy mắt Bảo Nhi đã chạy mất. Cứ như vậy xông loạn một hồi, chính mình đầu óc cũng có chút choáng váng, mắt thấy tiểu thâu kia cố nhiên là tìm được rồi, trong lòng Bảo Nhi có phần sốt ruột, cố ý dứt khoát muốn bay lên, từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy rõ ràng. Nhưng lại bận tâm nơi này dẫu sao còn có không ít hoà thượng phàm nhân, không dám lỗ mãng. Đột nhiên con mắt nó sáng ngời, nhìn thấy đằng sau chùa, có một toà tháp cao, hình dạng ước chừng bảy tám tầng, không kìm được mặt mày hớn hở: “A, ta leo lên bảo tháp kia, trên cao nhìn xuống, sau đó với bản lĩnh Thiên nhãn thông của ta, còn e là tìm không được tiểu thâu kia sao?”

Trong lòng nó đã định chủ ý. Bảo Nhi đại tiểu thư trong lòng suy nghĩ gì là liền lập tức làm vậy, liền leo tường vượt sân, chỉ chốc lát đã chuồn đến một cái thềm đá, thuận thế tiến tới, chính là bảo tháp kia.

Phật tháp này chính là kiến trúc cổ đại trong chùa, nói đến lịch sử, còn lâu đời hơn chùa này. Chỉ vì chùa này đã trải qua nhiều lần chiến tranh cùng một số sự kiện lịch sử sau đó nên đã bị huỷ mấy lần. Chùa hiện tại đại bộ phận cũng dựa trên nguyên bản xây dựng lại, đến ngay cả Phật tượng trên Đại Hùng bảo điện cũng đều là mấy năm trước mới mời được thợ thủ công lành nghề tới kiến tạo. Nhưng duy nhất có toà bảo tháp này, cũng là kiến trúc đời nhà Tuỳ hàng thật giá thật, cách ngày nay đã hơn một ngàn năm lịch sử.

Nhưng tháp này trông có đến chín tầng, chính là tháp bát bảo tám cạnh tối chánh tông. Phía trên có lợp tầng tầng lớp lớp mái ngói lưu ly, giống như vẩy cá vậy. Trên mỗi một tầng tháp lại trổ cửa ra bốn phương. Trên cửa tháp hình vòm đó, đều có điêu khắc tượng Phật. Hai bên cạnh cửa cũng có khắc lời kinh kệ Phật gia, chỉ là cửa tại tầng thứ nhất lại đóng chặt. Từ cự ly cách bảo tháp chừng mười mét, sớm đã có hàng rào vây quanh, còn treo biển mời du khách dừng bước. Phía dưới chỉ có một số du khách đang cầm máy ảnh chụp hình. Một người mặc tăng bào trong chùa ở phía sau tuần thị, một khi có du khách định vượt rào, liền lập tức tiến lên ôn tồn khuyên can.

Bảo Nhi mỉm cười, thừa dịp người bên ngoài không chú ý, thân người liền núp phía sau một cây đại thụ. Trèo xong lên cây, sau đó thi triển Yến tử Xuyên vân pháp, hự một tiếng, người đã từ phía sau tháp trực tiếp lẻn lên tầng thứ hai.

Nó vừa đáp chân xuống, đã nhanh chóng cuộn tròn người như chú mèo chui vào bên trong tháp. Hai tay chắp lại, cung cung kính kính dập đầu trước thân tượng Phật trong tháp, nhỏ giọng khấn: “Phật gia gia, Phật gia gia, Bảo Nhi tiến vào là vì bắt trộm, không có ý mạo phạm lão nhân gia người.”

Tiểu nha đầu theo cầu thang xoắn ốc trong tháp đi lên. Bảo tháp này chính là dùng đá thuần tuý tạo thành. Bên trong tháp chỉ cảm thấy mát mẻ khô ráo. Bảo Nhi vốn đếm được bảo tháp này có tổng cộng chín tầng, vừa chạy đến tầng thứ bảy, hốt nhiên mơ hồ nghe thấy phía trên dường như có thanh âm người.

Trong lòng nó lấy làm kỳ quái, dừng chân lại, lấy từ trong người ra một cái túi gấm bách bảo nhỏ, lựa ra một vật nho nhỏ giống như cái chuông, một đầu đính lên trên trần nhà, một đầu áp vào tai mình, cẩn thận lắng nghe.

“Khụ khụ …… mau một chút …… dời cái đó đi rồi mới tìm tiếp!” Những lời này loáng thoáng truyền vào trong lỗ tai Bảo Nhi. Nó vừa nghe được, tâm ý chợt động, nghĩ thầm: “Tại sao ở trên còn có người?” Nó vốn vẫn còn tính trẻ con, trong lòng hiếu kỳ, lập tức trong đầu quên luôn chuyện bắt tiểu thâu, lặng lẽ trèo lên vài bước, từ bậc thang cuối cùng thò lên nửa cái đầu. Vừa nhìn qua, không khỏi càng thêm kinh ngạc.

Nguyên lai trên tầng cao nhất tại bảo tháp này, không ngờ có một đám hơn năm ba người đang đứng. Trong đó phần lớn đều mặc hắc y, từng người đều có bộ dạng lực lưỡng. Người cầm đầu lại là một lão giả ước chừng lục tuần, mặc một bộ y phục bằng lụa đen, trông trang phục phảng phất giống như ông già thường luyện Thái Cực Quyền trong công viên, tướng mạo gầy đét, chỉ là trong ánh mắt ngó chung quanh, mơ hồ như có mang theo tinh quang càng thêm chứa đựng vài phần sốt sắng…

Chỉ thấy dưới sự chỉ huy của ông ta, hai hắc y tráng hán mở hai cái hòm bằng da nhỏ mang theo bên người, bắt đầu lấy mấy thứ bên trong ra, lập tức đã tháo ráp ra hai khẩu súng cắt kim loại, dè dặt giữ lấy bức Phật tượng đặt trong một mảng hình vòm trên vách tường, cắt ra từ vị trí chỗ ngồi rồi nhấc sang một bên. Sau đó hai tráng hán đưa tay sờ sờ phía dưới Phật tượng. Lão già kia có chút kích động, mở miệng: “Có hay không?”

Hai hắc y tráng hán lắc lắc đầu, sắc mặt lão đầu ngưng trọng: “Tóm lại, nhất định là ở tầng này, đem mấy cái Phật tượng đó cắt hết cho ta, thời gian có hạn thôi!”

Mấy tên thủ hạ động tác mau lẹ, chỉ trong chốc lát, đã đem Phật tượng phía dưới cổng vòm bốn phía trên vách tường đều cắt rời hết. Đến khi cắt rời một toà Phật tượng Văn Thù Bồ Tát, một hắc y hán tử đưa tay mò phía dưới Phật tượng hai cái, lớn tiếng nói: “Tìm được rồi, tìm được rồi! Ở chỗ này!”

Lão nhân kia vội vàng nói: “Mang ra đây! Cẩn thận chút!”

Hai tráng hán đi tới, ba người hợp lực lấy ra một thạch châu hình tròn từ phía dưới Phật tượng ra! Nói là thạch châu, không bằng nói giống như là một quả cầu bằng đá. Kích cỡ lớn khoảng quả bóng đá, trọng lượng xem ra rất nặng. Ba tráng hán cẩn thận từng ly từng tí bê nó ra, đặt trên mặt sàn. Lão đầu bên cạnh vẫn còn dặn dò: “Chú ý chút! Ngàn vạn lần đừng có làm rơi! Nếu bị huỷ đi, đầu các ngươi cũng không đền nổi đâu!”

Đợi vật đó đặt xuống rồi, lão đầu sà tới, vẻ kích động hiện rõ trên mặt, đưa tay cẩn thận vuốt ve mặt ngoài thạch cầu, lại nhắm mắt lại, phảng phất như đang ngất ngây trong đó.

Bảo Nhi xem mà trong lòng tò mò, không kìm được lộ ra nửa thân thể, rồi thi triển ẩn thân pháp, lặng lẽ nhìn tiếp. Chỉ thấy mặt ngoài thạch cầu chi chít, không ngờ lại có vô số dấu hoa văn điêu khắc bé xíu trên đó, cả mặt ngoài đều là một tầng chi chít ……

“Là nó là nó ……” Lão đầu lấy ra một cái kính lúp nhỏ dán mắt vào, quan sát kỹ càng một hồi, mới thở phào một hơi dài: “Tốt, chuyện hôm nay đã hoàn thành, chú ý khiêng hàng cẩn thận rồi rút thôi!”

Hai hán tử phía sau tiến lên, đem vật gì đó mềm mềm đen xì trùm lên mặt ngoài thạch cầu, sau đó lấy ra một cái ống kim loại nho nhỏ cắm lên trên. Bảo Nhi đang xem thấy ngạc nhiên, chợt nghe thấy thanh âm không khí chuyển động “xuy xuy”, lúc này mới hiểu được: “À, thì ra ống kim loại đó là ống bơm hơi.”

Quả nhiên, không tới chốc lát, cái bao đen xì gì đó bao quanh mặt ngoài thạch cầu, đã bành trướng lên. Hai tráng hán mang nó cho vào trong một cái rương. Nổi bật trong rương có một cái khuôn được đặt sẵn trước đó, có dạng quả cầu lõm. Thạch cầu đó đưa vào liền vừa khớp, chắc hẳn là để chống rung. Hơn nữa bên ngoài còn có một túi hơi che, tự nhiên là càng an toàn.

Đóng cái rương lại, một hán tử mặt chữ điền nâng lên trong tay, lão nhân phía sau cười nói: “Xong rồi, nhanh chóng rút thôi!”

Một thủ hạ hắc y hán tử phía sau cười nói: “Lão gia tử cũng quá cẩn thận rồi, nơi này không phải ngân hàng cũng không phải viện bảo tàng. Cho dù mấy hoà thượng có chạy lên, chúng ta cũng không sợ. Lão nhân ngài nói nhiệm vụ lần này khá trọng yếu, thuộc hạ xem cũng rất đơn giản. Lần trước chúng ta tới viện bảo tàng trộm cái đỉnh Ngũ Sắc Đồng Tâm đời Đường, còn khó khăn hơn so với hôm nay.

Lão nhân kia biến sắc, trách mắng: “Câm miệng! Ngươi biết cái gì! Ngươi cho rằng trộm đồ ở chùa này đơn giản vậy sao? Ta nói cho ngươi hay, trong chùa này vị tất là không có cao nhân, bất quá chúng ta chưa gặp phải mà thôi! Nếu gặp phải loại phương ngoại cao nhân, so với cảnh sát còn phiền toái hơn! Đi mau đi mau! Đêm nay người ta còn đang chờ lấy hàng đấy!”

Tên thủ hạ kia không dám nhiều lời, vội vàng ngậm chặt mồm. Lão đầu tử đi đầu dẫn bọn chúng đi xuống cầu thang.

Bảo Nhi xem đến đây, trong lòng cũng đã chút thu hoạch, ngạc nhiên thầm nói: “Nguyên lai là một đám trộm di vật văn hoá.”

Nó đã sớm minh bạch, trong mấy người này không có tu hành cao nhân, nhưng trong đó cũng có vài người thân mang công phu không tầm thường. Chỉ là chút bản lãnh ấy, Bảo Nhi đại tiểu thư cũng không xem là gì. Đang muốn xuất thủ bắt hết mấy tên trộm này, lại nghe thấy bọn chúng nói cái gì “đêm nay người ta đang chờ lấy hàng”, Bảo Nhi trong lòng thầm nghĩ: “Sự tình thú vị như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua? Tuy nhiên phải bắt toàn bộ cái đám bại hoại này, mới là thoả nguyện. Nghe ý tứ trong lời nói này, thể nào cũng còn có người mua, không bằng ta bắt hết một lượt, mới thật thú vị chứ. Huống hồ cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua người mua đồ cổ bên ngoài, không biết việc đó có giống như trong phim không nhỉ?”

Trong đầu nó nảy sinh ý niệm này, liền không xuất thủ ngăn trở nữa, ngược lại nấp sau vách tường, rồi chỉ lặng lẽ đi theo mấy người này xuống.

Bốn hán tử này còn thêm cả lão đầu, tốc độ nhanh chóng, thẳng một đường xuống tới tầng thứ hai bảo tháp, nhưng bởi vì mặt trước bảo tháp ở phía dưới có không ít du khách. Bọn chúng chuyển sang mặt sau, lúc này lão giả lấy ra một cái điện thoại di động, bấm số, trầm giọng nói:
“Xong rồi, chúng ta đã thành công, ngươi đánh lạc hướng thị tuyến đi, chúng ta liền xuống luôn.”

Bảo Nhi thật ra đứng ở phía sau lão không xa, nghe được kỹ càng, trong lòng đang hiếu kỳ, đột nhiên trong đám du khách phía dưới bảo tháp truyền đến tiếng huyên náo, nguyên lai là có người bỗng nhiên đánh nhau. Chỉ thấy hai nam tử còn trẻ, ngươi túm tóc ta, ta lại xé áo ngươi. Một người nói đối phương đụng hỏng cái máy ảnh của mình, người kia lại nói đối phương giẫm chân mình, tranh chấp không ngớt, ra tay đánh lẫn nhau. Người đi đường bên cạnh liền bị thu hút sự chú ý, xúm nhau vào xem, lôi kéo lẫn nhau.

Lợi dụng lúc bên dưới đang ầm ầm, mấy tên đạo tặc đồ cổ đã lấy ra một cái móc câu màu đen, móc lên trên rào chắn, sau đó từ mặt sau bảo tháp, theo sợi dây tuột xuống.

Bảo Nhi thấy rõ ràng, không nhịn được cười nói: “A, nguyên lai trong đoàn người đi đường bên dưới còn có người canh chừng. Bọn chúng đắc thủ xong, trợ thủ liền cố ý đánh nhau, yểm trợ đồng bọn rút lui.”

Đến khi bốn tráng hán tuột theo dây xuống hết, lão đầu kia nhẹ nhàng thu lại sợi dây, đột nhiên thân thủ lăng không, từ trên rào chắn nhảy xuống!

Phải biết rằng, nơi này mặc dù chỉ là tầng thứ hai của bảo tháp, nhưng độ cao lại không thấp chút nào! Dẫu sao loại Phật tháp thờ cúng Phật tượng này, mỗi tầng đều có độ cao bốn năm mét. Lão nhân kia từ độ cao cách mặt đất chừng sáu mét nhảy xuống, thân thể lại cực kỳ nhẹ nhàng, hai chân khẽ khép lại, đã ổn định đáp trên mặt đất, không ngờ cũng không phát ra tí thanh âm nào, càng giống như chim yến.

Bảo Nhi tâm niệm máy động: “Công phu của lão nhân này khá tốt a.”

Nhưng ngay lúc này, phía dưới, lão đầu “ồ” một tiếng, sắc mặt khẽ biến đổi, nhảy một phát đến bên cạnh lùm cỏ, đưa tay lôi một người ra! Trong tay lão là một thằng nhỏ ba bốn tuổi, cậu bé đó mở đôi mắt thật to nhìn lão.

Mấy tên hắc y hán tử bên cạnh lập tức biến sắc: “Đứa nhỏ này đã nhìn thấy chúng ta trèo xuống!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK