Mục lục
[Dịch] Chí Tôn Vô Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt thấy chậu nước đó sẽ rơi xuống, Tiểu Lôi tay mắt lanh lẹ, thân người chớp nhoáng, đã tới bên người Nguyệt Hoa, đưa tay đón lấy chậu đó, đồng thời vỗ nhè nhẹ Nguyệt Hoa một chút. Người Nguyệt Hoa rung lên, lập tức hiểu ra mình đã thất thố. Nhưng Nguyệt Sơn đã cau mày, ánh mắt như mũi dùi dán lên Nguyệt Hoa: “Đệ muội.... muội cũng biết Nguyệt Tinh muội của ta?”

Tiểu Lôi lập tức cười nói: “Không, bất quá nàng chỉ gặp có Bảo Nhi, ta có đề cập về Nguyệt Tinh với nàng thôi.” Dừng một chút, Tiểu Lôi cười nói: “Nguyệt Sơn huynh, nói ra, đã lâu huynh chưa gặp Bảo Nhi rồi. Nha đầu này hiện tại đã cao lên rất nhiều, gần đây đã học được không ít bản lãnh mới, cũng càng lúc càng tinh nghịch.”

Tiểu Lôi lập tức dễ dàng thay đổi chủ đề, Nguyệt Sơn nghe thấy tên Bảo Nhi, quả nhiên cũng bị hấp dẫn, cười nói: “Ừm, con bé này rất thông minh, ta nhớ rõ Khinh Linh Tử đạo gia đã từng dạy nó không ít đạo pháp, không biết bây giờ Khinh Linh Tử đạo gia còn dạy nó nữa không?”

“Không, sư huynh Khinh Linh Tử ta đã... ừm, đã ẩn cư thâm sơn, không gặp thế nhân nữa rồi.” Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, nhận thấy khái niệm ‘phi thăng’ này mà nói ra không khỏi có chút doạ người, nên thay bằng một kiến giải tương đối uyển chuyển hơn.

“Ừm, kiểu cao nhân như lão nhân gia người, phải nên như thế.” Nguyệt Sơn gật đầu. Tranh thủ cơ hội này, Tiểu Lôi kéo Nguyệt Hoa ngồi xuống, lúc này mới hỏi lại: “Vừa rồi huynh nói tới Nguyệt Tinh, nàng ta làm sao vậy?”

Nguyệt Sơn lắc đầu: “Ta cũng không biết, chỉ là từ lần trước đó đã không hề gặp nàng, ta đã thấy kỳ quái. Theo lý thuyết thì loại đại hội này trong tộc, nàng phải đến đây, nếu nói là có chuyện chậm trễ... nhưng còn có việc gì trọng yếu hơn đại hội trong tộc? Nếu nói là bị bệnh... thân thể nàng từ trước tới giờ rất khoẻ.” Nói đến đây, Nguyệt Sơn lắc đầu nói: “Có thể ta đã cả nghĩ, trong tộc thế nào chứ, nàng hẳn là không có việc gì. Dù sao một nữ nhân như nàng, cũng không ai lại đi làm khó.”

Nghe thấy Nguyệt Sơn nói nhiều như vậy, trán mơ hồ lại có mồ hôi chảy xuống, Tiểu Lôi biết nội thương hắn phát tác, nói ngay: “Được rồi, trước tiên ta giúp huynh trị thương một chút. Vết thương này mặc dù có thể trị, nhưng càng kéo dài, dù sao đối với thân thể không tốt lắm.”

“Vậy làm phiền đệ rồi.” Nguyệt Sơn cười nói: “Nếu không phải gặp được đệ, e rằng lần này Nguyệt Sơn ta đã chết trên chính gia hương mình rồi.”

Tiểu Lôi cười cười, quay đầu lại thoáng nhìn qua Nguyệt Hoa, chỉ thấy trong mắt nàng mơ hồ nước mắt ngân ngấn, nhỏ giọng nói: “Được rồi, anh muốn trị thương cho Nguyệt Sơn, em ở đây không tiện, hãy ra ngoài trước một chút.” Dừng một chút, lại ôn nhu nói: “Em xem trên mặt sao lại dính bụi kìa? Ra ngoài lấy nước giếng rửa đi.” Nhẹ nhàng gạt đi lệ thuỷ nơi khoé mắt. Hắn dùng thân mình che đi thị tuyến của Nguyệt Sơn, nhìn vào mắt Nguyệt Hoa, ra hiệu hãy yên tâm. Nguyệt Hoa dù sao đối với Tiểu Lôi cực kỳ có tín tâm, lúc này mới gật gật đầu đi ra cửa.

Tiểu Lôi bưng cái chậu nước để bên giường, thấp giọng nói: “Nguyệt Sơn huynh, huynh hãy cởi áo ra.”

Nguyệt Sơn cởi áo, lộ ra một cơ thể tráng kiện, chỉ là thủ ấn tím đen trước ngực kia có chút khiếp người. Tiểu Lôi đợi hắn khoanh chân ngồi xuống mới nhỏ giọng nói: “Huynh để đầu lưỡi chạm vòm họng, thu liễm tâm thần, chốc lát nữa bất kể thế nào, huynh ngàn vạn lần không được dùng nội lực kháng cự, thả lỏng toàn thân, coi như mình đã chết.” Ngừng một lát, lại dặn dò: “Có thể sẽ có một chút đau đớn khó kìm được, nếu không chịu được, hãy kêu lên. Sự thống khổ này rất lợi hại, ngay cả chịu không được, cũng không tính là mất mặt, nhưng phải bảo trì thanh tỉnh. Nếu huynh mà ngất, sẽ có một số phiền toái đấy.”

“Đau đớn cỏn con, ta vẫn có thể chịu được.” Nguyệt Sơn cười thản nhiên, khoanh chân an toạ, nhắm mắt lại.

Tiểu Lôi lúc này mới mở túi Càn Khôn trong người, lấy ra một cái hộp kim dài màu đen, nhẹ nhàng dùng hai ngón tay kẹp lấy, khẽ thôi động pháp lực, đầu mũi kim mơ hồ lập tức phát xuất một tia kim quang thiểm động.

Trong lòng hắn đã tính toán, nếu đơn giản là giúp Nguyệt Sơn trị thương, bất quá chỉ là việc cỏn con, vốn không phải tốn công như vậy. Chỉ có điều hắn không chỉ có nghĩ đến việc trị thương đơn giản như vậy. Một thân võ công của Nguyệt Sơn, tâm chí cùng ngộ tính còn có thể chất, đều là nhân tài kiệt xuất. Thời gian tập võ cũng lâu như vậy, căn cơ cũng rất vững chắc. Chỉ là võ công của Nguyệt gia bọn họ có hạn, không thể giúp hắn tiến thêm bước nữa, thật sự có chút đáng tiếc. Tiểu Lôi muốn mượn cơ hội này, trợ giúp hắn một tay!

Dùng cách nói của người tu hành thì gọi là “Khai khiếu”. (mở mang đầu óc)

Phải biết rằng, phàm là một người, sinh ra đã có tiên thiên chi khí. Mỗi người đều có linh giác, chỉ là tuyệt đại đa số phàm nhân lâu dần tại cuộc sống thế gian, linh giác đã thoái hoá, tiên thiên chi khí đã dần dần vẩn đục, không thể tu đạo. Con người có thất khiếu, trong đó quan trọng nhất là “tâm khiếu”, một khi tâm khiếu được khai mở xong, vậy linh giác có thể trở nên linh mẫn, có thể tu luyện đạo pháp, hấp thu thiên địa linh khí, từ từ tu luyện.

Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu, quát: “Tinh thần quy nhất, không được vọng động!”

Vừa dứt lời, trường châm trong tay đã hạ xuống cắm vào đỉnh đầu Nguyệt Sơn. Nguyệt Sơn chỉ cảm thấy lỗ trên đầu hốt nhiên khẽ tê rần, lập tức một cỗ nhiệt khí nóng bỏng từ trên đỉnh đầu truyền xuống, nhất thời tâm thần rung động, vội thu liễm tâm tư.

Ngón tay Tiểu Lôi như bay, rất nhanh đã đem cả hộp trường châm chỉ trong chốc lát lần lượt cắm hết lên đỉnh đầu Nguyệt Sơn. Đỉnh đầu Nguyệt Sơn cắm đầy trường châm, bộ dạng có chút cổ quái. Biểu tình trên mặt Tiểu Lôi càng thêm trịnh trọng, hốt nhiên vươn tay vỗ nhẹ lên hậu tâm Nguyệt Sơn một phát.

Bạch!

Một chưởng hạ xuống, lập tức chưởng thứ hai cũng vỗ lên phần eo hắn, sau đó Tiểu Lôi múa song chưởng như bay, tốc độ càng lúc càng nhanh, nếu giờ phút này có người ở bên cạnh quan sát, sẽ phát hiện song chưởng của hắn phảng phất giống như Thiên Thủ Quan Âm, vỗ rất nhanh lên phía sau lưng-hậu tâm-phần eo-trước ngực-cánh tay-bả vai-ngực... Thanh âm lạch bạch dường như đang rang đậu.

Nguyệt Sơn chỉ cảm thấy mình mỗi khi bị vỗ một cái, thân thể lại run lên, liền sau đó lập tức cảm giác được chỗ bị vỗ lên có hoả nhiệt nóng bỏng phát ra, hơi nóng tán phát từ da thịt thậm chí là bên trong xương cốt nhanh chóng khuếch tán ra.

Đến khi Tiểu Lôi vỗ một mạch hơn một trăm chưởng, Nguyệt Sơn chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng hầm hập, phảng phất như bị đặt trong lò lửa, nhịn không được mở miệng hừ một tiếng, lập tức trong miệng không ngờ lại phun ra một hơi bạch khí nóng bỏng.

Thời khắc này Nguyệt Sơn đã khó chịu tới cực điểm, bởi vì toàn thân hắn đầy nhiệt năng, cái nóng khiến cho người ta không cách nào nhẫn nại được. Nhưng vết chưởng ấn tím đen trước ngực lại vẫn băng lãnh như cũ, chung quanh càng nóng, vết thương đó lại càng lạnh! Chỉ cảm thấy mình dường như bị đặt giữa hai cực nóng - lạnh, nhất thời mồ hôi trên trán chảy ròng ròng xuống.

Tiểu Lôi hít một hơi thật dài, hốt nhiên rút thật nhanh mười mấy cây trường châm trên đầu Nguyệt Sơn ra... cơ hồ ngay lúc đó, đỉnh đầu Nguyệt Sơn dường như lập tức bắn ra mười mấy đạo kim quang nhỏ xíu như đầu mũi kim!

Nguyệt Sơn chỉ cảm thấy toàn thân như có vô số đạo nhiệt lưu chạy qua chạy lại, dường như nước đại giang chảy ầm ầm, da thịt toàn thân trương lên đau đớn muốn nứt ra. Hắn liều mạng nghiến răng nhẫn nại, cuối cùng cắn môi chảy cả máu. Lúc này, trong lỗ mũi cùng lỗ tai của Nguyệt Sơn đều có máu tươi li ti chảy ra. Tiểu Lôi “hắc” một tiếng, mục quang lộ ra một tia kinh ngạc, vươn tay điểm liên tiếp lên trán Nguyệt Sơn.

Mỗi một lần điểm, Nguyệt Sơn lập tức cảm thấy trong người mình dường như có một mảng gì đó vốn hỗn độn, đột nhiên bị đâm thủng! Một cỗ thanh lương chi ý sầm sầm khuếch tán ra, làm trung hoà lượng nhiệt lưu nóng hầm hập đang chạy khắp cơ thể, nhất thời toàn thân cực kỳ thư thái. Duy chỉ có vết thương trước ngực, vẫn lạnh lẽo như cũ, mơ hồ đau đớn.

Trong tai đột nhiên nghe thấy thanh âm của Tiểu Lôi: “Không được có tạp niệm, ta truyền cho huynh một bộ khẩu quyết điều khí, huynh cứ theo đó mà hành khí...” Lập tức Tiểu Lôi chậm rãi đọc vài câu khẩu quyết, Nguyệt Sơn lại không biết, đây kỳ thật là một bộ công pháp tu hành dưỡng khí, theo đó từ từ đem cảm giác nóng bức khuếch tán khắp nơi trong cơ thể chậm rãi thu lại, quy về một mối... Tiểu Lôi bỗng nhiên cười nói: “Bây giờ huynh mở mắt nhìn xem...”

Nguyệt Sơn vừa mở mắt, hốt nhiên cảm thấy phía sau lưng bị Tiểu Lôi kích cho một chưởng rất nặng...

Hắn chỉ cảm thấy đau đớn như kim châm muối xát, tựa hồ một phát này, cơ hồ muốn đem thứ gì đó trong cơ thể đánh ra ngoài, hắn theo bản năng há mồm ra...

Phụt!

Một ngụm này, không ngờ lại thổ ra một cục máu đông to cỡ một nắm tay!

Huyết khối màu tím đó đã biến thành đen, đông lại thành cục, trên bề mặt mơ hồ còn có chút hàn khí toát ra. Nguyệt Sơn vừa phun được thứ này ra, tức thì cảm thấy ngực khoan khoái hơn rất nhiều. Tiểu Lôi càng không dừng lại, liên tiếp kích ba chưởng lên lòng bàn tay hắn, Nguyệt Sơn lại thổ ra ba huyết khối nữa. Bất quá lần phun này, cũng chỉ nhỏ cỡ quả trứng gà, búng máu cuối cùng này, đã hoàn toàn là máu tươi bình thường.

Tiểu Lôi thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Xong rồi.”

Nguyệt Sơn chỉ cảm giác toàn thân uể oải, dường như đầu khớp xương trong cơ thể đã bị người ta làm thư giãn ra, cứ như toàn thân được bọc trong một tầng bông vải rất dày, chỉ cảm thấy mỗi một lỗ chân lông toàn thân đều đang tận tình mà hô hấp. Cảm giác sảng khoái này từ lúc chào đời đến nay chưa bao giờ có! Lại cúi đầu nhìn xuống, chưởng ấn trước ngực đã vô thanh tan biến mất.

Tiểu Lôi cười cười, lấy ra một hoàn đan dược đưa cho hắn uống rồi nói: “Huynh hiện tại dùng viên đan dược này, sau đó vận công từ từ điều dưỡng, án theo bộ tâm pháp dưỡng khí vừa rồi ta truyền cho huynh, tối đa nửa ngày, công lực của huynh có thể hoàn toàn khôi phục. Sau này huynh cứ dựa theo bộ tâm pháp này mà chuyên cần tu luyện thêm, công lực đại tiến là trong tầm tay!”

Nguyệt Sơn cho dù là đứa ngốc, hiện tại cũng đã minh bạch, thông qua “liệu thương” vừa rồi, mình đã nhận được một số “lợi lộc” không cách nào tả được, mà bộ tâm pháp Tiểu Lôi truyền thụ cho mình, quá nửa là một loại diệu quyết của tiên gia! Nghĩ đến Tiểu Lôi là một người tu tiên, trong lòng không kìm được sự mừng rỡ, ánh mắt lộ ra sự cảm kích, đang lúc muốn nói, Tiểu Lôi đã khoát khoát tay, nghiêm mặt nói: “Ta còn có chuyện muốn nói, huynh trước tiên không cần phải cám ơn ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK