Mục lục
[Dịch] Chí Tôn Vô Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới màn đêm, Tiểu Lôi đi vào Tiên Thảo viên, bên ngoài Tiên Thảo viên bài trí giống như hòn giả sơn trên núi Côn Luân mà Tiểu Lôi kỳ công tốn nhiều tiền sưu tập, nhưng còn kém quá xa vì trên Côn Luân được tạo thành từ trời đất, không phải dùng tiền bạc và nhân công tạo ra như thế này.

Nhưng cái thứ người thô tục như Tiểu Lôi, thấy thế làm hài lòng rồi, dùng ngôn ngữ của hắn nói sẽ thành thế này: “Con mẹ nó, Côn Luân sơn trong truyền thuyết là do Nữ Oa nương nương đánh rơi hòn đá vá trời xuống nhân gian, mới tạo thành núi Côn Luân! Bây giờ ta có thể đi đâu để kiếm đá vá trời đây? Mẹ, mấy hòn giả sơn này cũng khá sang, tốn của tiểu gia kha khá tiền bạc rồi!”

Bên ngoài khu vườn là một tảng đá lớn được vát mặt ngoài, trên đó có khắc mấy chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Tiên Thảo Viên”

Nhưng phía trước chữ “Tiên thảo viên” này có một hàng chữ nhỏ lố nhố nghiêng lệch ghi “Lôi gia”

Cho nên, kết hợp lại gọi là “Lôi gia tiên thảo viên”

Theo ý tưởng của Tiểu Lôi, cái này là để phân biệt với Tiên Thảo viên của Côn Luân. Bây giờ chỉ mỗi Lôi gia là có Tiên thảo viên, trên đời chỉ có duy nhất nhà hắn có thôi, không có chi nhánh nào khác.

Lúc đó Tiểu Lôi nhất định đòi phải tự tay mình viết mấy chữ này, mấy nàng kia vì thấy chữ của hắn quá xấu nên cực lực phản đối, rồi Tiểu Lôi mới không kiên trì nữa, nhưng hắn vẫn giở tục ngữ ra nói rằng: “Mẹ chê con xấu”. Nhưng vì những chữ này thật xấu hổ không dám để người ngoài thấy, hoặc vì cái xấu trong nhà không thể phô ra ngoài, nên không thể dùng thợ để chạm khắc những chữ này lên, cho nên đành để mấy người phụ nữ trong nhà phải tự tay khắc lấy...

Tiểu Lôi đứng ngoài bụi cây, đắc ý thưởng thức mấy dòng thư pháp vụng về kia, hắn tất nhiên tự mình biết rằng là xấu, sau đó đĩnh đạc đi vào trong vườn.

Hắn vừa đi vào, trên mặt đất phía trước liền xuất hiện một làn khói trắng, tên thổ địa chui ra từ lòng đất, vẫn một tay cầm quải trượng long đầu với bộ râu trắng dài ba thước.

Có điều trang phục của hắn khác trước nhiều lắm, vì bộ trang phục cổ trang của hắn đã sớm bị mấy người phụ nữ của Tiểu Lôi đem đốt rồi, vì Nguyệt Hoa nói nhìn lão giống y như lão địa chủ thời cổ đại. Hiện nay tên thổ địa công mặc một bộ thời trang chính hiệu PaloShark kiểu cuối năm ngoái, thêm một cái quần dài bó màu đen, nhãn hiệu Tiểu Lôi không nhớ, chỉ biết là số tiền lên tới gần bốn con số, lại là dollar!

Làm thần tiên mà ra đến nông nỗi này, từ cổ chí kim, tên thổ địa công này tính ra là người độc nhất. Nếu không phải là hắn dùng cái chết để kháng cự, sợ rằng mấy cô nàng nhà Lôi gia đã cắt bỏ luôn bộ râu dài của hắn.

Nguyên nhân chân chính lại là do một lần Bảo Nhi vô tình nói một câu rằng: “Nếu thổ địa gia gia mà cắt ngắn bộ râu bạc đi một chút, thì trông y như tài tử Sean Connery của phương Đông vậy!

Mặc dù Tiểu Lôi tiếc tiền mua quần áo, nhưng ý của đám thê thiếp là người ta đã làm người làm vườn cho mình, còn không lấy một xu tiền lương, cấp cho lão nhân gia một bộ quần áo tốt cũng là việc nên làm đúng không?

Nửa đêm canh ba, đột nhiên nhìn thấy một lão già ăn mặc thời thượng trước mặt, từ dưới đất chui lên có thể doạ người ta chết khiếp, Tiểu Lôi trợn mắt nhìn lão mấy giây mới định thần lại được và nhận ra đây chính là người lao động miễn phí trong nhà mình.

Thổ địa vừa thấy Tiểu Lôi, sắc mặt lập tức thay đổi, vừa khoanh tay cúi đầu chào, vẻ mặt đau khổ cầu khẩn: “Lôi đại gia của ta ơi, sao nửa đêm ngài lại tới đây? Ai da... Cỏ cây có thể nhổ được trong vườn đã bị các cô nương lấy hết rồi, đã không còn thứ gì tốt nữa. Ngày hôm qua còn có một cây ngọc hải đường còn hai mươi năm nữa mới đạt tới tam phẩm. Ta vừa khuyên nhủ buổi sáng mà Bảo Nhi tiểu thư vẫn hái đi mất rồi... thật sự là phá hoại đồ tốt a, sao ngài tới muộn vậy, vì lý do gì?”

Không đợi Tiểu Lôi nói, thổ địa tựa hồ nghĩ ra được điều gì đó, biến sắc nói: “Ồ đúng rồi, không phải là ngài tới tìm cây Lục đỗ quyên tử tâm cách chứ? Tiểu tổ tông của ta ơi, đó là đồ tốt, nhưng ngài cũng rất nóng lòng rồi sao? Bây giờ lấy về nhiều nhất chỉ có sáu phần công hiệu, tốt nhất là ngài kiên nhẫn đợi thêm ba mươi ngày nữa, đợi nó phát triển thành thượng phẩm mới có thể lấy về luyện đan làm thành thuốc được a...”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của tên thổ địa, nhìn mình cứ như là một tên phá gia chi tử, Tiểu Lôi cười khổ không nổi, khoát tay: “Yên tâm, hôm nay ta không hái gì hết, chỉ muốn tạt qua căn phòng phía sau, tiện thể vào ngó qua xem.”

Nghe những lời này, sắc mặt của thổ địa mới khá lên một chút, nhưng vẫn giữ vẻ cảnh giác nhìn Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi đi vào trong, thổ địa theo sát bên cạnh, nửa bước không rời.

“Ài, nhìn bộ dáng khẩn trương của ngươi, gần đây cái đám Bảo Nhi thường lại hái thảo dược, phải không?” Tiểu Lôi hỏi.

Kết quả là làm cho thổ địa tuôn ra một tràng kể khổ, Tiểu Lôi tất nhiên cảm thấy vô vị, nghe thổ địa thao thao bất tuyệt hồi lâu, cuối cùng lão nói: “.....toàn là những thứ đồ vật tốt a... tiểu lão nhi ta nhìn thấy cũng đau lòng, nếu các cô nương vì luyện đan dược thì còn được, nhưng Bảo Nhi lấy thuần tuý để vui chơi thôi! Nhất là hai ngày trước chạy đến tìm tị quang thảo, loại cỏ này trong vườn của chúng ta chỉ còn lại hai loại thôi! Ta năn nỉ gần chết cả nửa ngày, Bảo Nhi cô nương mới lưu lại một loại cho ta, nếu không thì có thể đã đoạn căn rồi, sau này muốn có cũng không được!”

Tiểu Lôi nghe đến đó động tâm hỏi: “Tị quang thảo? Bảo Nhi lấy thứ đó làm gì?”

Hắn cảm thấy kinh ngạc là có lý do.

Tị quang thảo thực ra không phải là món đồ quá trân quý gì, chẳng qua chỉ để dùng luyện chế một ít loại đan dược đặc thù, chủ yếu là luyện chế một thứ tên là “hoá hình đan” gì đó.

Hoá hình đan là loại đan dược khi ăn vào có thể ẩn giấu tung tích. Người bình thường sau khi ăn vào, trong vòng ba canh giờ có thể biến hoá ngoại hình của mình, giống như tắc kè hoa, có thể biến thành tương tự với hoàn cảnh môi trường xung quanh, thậm chí có thể tự ẩn hình mình.

Hiệu quả của loại đan dược này cơ bản là giống như bảy mươi hai phép biến hóa Tiểu Lôi học từ chỗ của Bồ Đề tổ sư. Nhưng khác biệt là ở chỗ pháp thuật biến hình chân chính là tuỳ ý nghĩ trong lòng, muốn biến thành cái gì là biến thành cái đó.

Nhưng hoá hình đan không giống thế, chỉ có thể biến thành một đồ vật xung quanh. Có thể nói, nếu bên cạnh có một cái ghế, người nuốt đan dược có thể biến thành cái ghế, nhưng nếu không có thì không thể biến ra được, giống như tắc kè hoa lấy màu sắc của cơ thể mình hoà lẫn với môi trường xung quanh.

Nhưng điều kiện tiên quyết là phải phù hợp với hoàn cảnh.

“Bảo Nhi muốn luyện đan? Luyện hoá hình đan?” Tiểu Lôi cảm thấy kỳ quái nói: “Nhưng Bảo Nhi cũng đã biết ẩn thân thuật với chướng nhãn pháp rồi, còn muốn hoá hình đan làm gì?”

“Cái này... tiểu lão nhi ta làm sao dám hỏi, cho dù tiểu lão nhi có hỏi thì Bảo Nhi cô nương cũng sẽ không cho ta biết a.” Thổ địa vẫn giở giọng khổ sở: “Ngày đó, ta nói nhiều vài câu, thiếu chút nữa bị cô ấy vặt hết râu!”

Tiểu Lôi gật đầu cười nói: “Tốt lắm, chuyện này khi trở về ta sẽ nói Bảo Nhi, bảo nó lần sau cẩn thận hơn là được.”

Hắn cũng không để tâm đến chuyện này, chỉ coi là chuyện chơi đùa của trẻ con, chỉ định khi về tìm cơ hội hỏi Bảo Nhi là được. Nhưng không biết rằng khi về lại quên mất, mà chuyện này sau có nhiều biến hoá mà Tiểu Lôi hiện tại không thể dự liệu được.

Lão thổ địa muôn vàn cảm tạ Tiểu Lôi, nhưng hắn bị lão làm cho nhức đầu nên dứt khoát ra khỏi vườn, cáo biệt lão, rồi đi thẳng ra phía sau chỗ Diệp Bất Quần ở.

Căn phòng nhỏ của Diệp Bất Quần bốn phía được Diệu Yên dùng pháp thuật “Ngũ quỷ bàn sơn thuật ” bày ra, đặt ra hai toà núi nhỏ vây quanh một nửa vòng tròn, chỉ để lại một lối ra rất nhỏ, lối ra vào chính là tiên thảo lâm.

Vì đây chính là muốn tạo dựng ra ý cảnh u cốc thâm sơn.

Tiểu Lôi lướt qua rừng cây đi vào trong, từ xa nghe thấy tiếng gió gào thét vọng lại, còn có thanh âm hô hô a a, kết hợp với âm thanh của kình khí trong không trung.

Trong lòng hắn thấy tò mò, gia tăng cước bộ đi vào.

Phạm vi nơi này không lớn hơn một sân chơi bóng rổ, được xây ngay trên sườn núi, đương nhiên là giống như phòng ốc của Diệu Yên tại Tiên Sơn phái trên đảo Huyền Không, thuần tuý làm toàn bằng tre.

Dù sao nơi này cũng không phải là Huyền Không đảo mà là nhân gian!

Trên Huyền Không đảo bốn mùa giống như ngày xuân, nhưng tại nhân gian có đủ mưa gió, băng tuyết, kiến trúc bằng tre có thể chống gió tuyết. Kết cấu bên trong căn phòng làm bằng gỗ, điểm xuyết một số cây trúc, nhưng nhìn toàn bộ thì kiến trúc bảy phần giống căn phòng tre trên Huyền Không đảo năm đó.

Bên ngoài cũng có một tảng đá màu xanh rất to giống bên ngoài chỗ ở trên Huyền Không đảo của Diệu Yên, là chỗ nàng luyện kiếm từ trước tới giờ.

Lúc này bên trên tảng đá có một người đứng đó, chính là Diệp Bất Quần.

Chỉ thấy tóc Diệp Bất Quần buông xoã, thân trên ở trần, chỉ mặc một cái quần dài, trong tay cầm một thanh trường kiếm như của kỵ sĩ phương tây, đang chặt phải chém trái, chỉ thấy trường kiếm trong tay hắn huy vũ, kình khí bắn ra tứ phía, kiếm khí tung hoành.

Nhất là xung quanh người hắn tự nhiên có một đoàn ngân sắc quang mang. Quang mang kia hẳn nhiên không phải là kiếm khí, cũng không phải pháp lực của người tu hành phương Đông.

Tiểu Lôi biết đó là cảnh giới tu luyện cao nhất của võ sĩ phương tây mới có thể phát ra một loại Đấu khí.

Phía trên kiếm phong loé ra một đoàn quang mang trắng bạch thanh khiết, chính là chiêu “Thánh quang thập tự kiếm” của kỵ sĩ Vatican. Chỉ thấy kiếm khí của Diệp Bất Quần tung hoành dường như đang phát tiết ức chế trong lòng, quanh bề mặt tảng đá xanh to lớn kia, la liệt không bao biết bao nhiêu vết chém.

Tóc Diệp Bất Quần bay tán loạn, trên khuôn mặt vốn nho nhã tràn ngập chiến ý, trên trán và người túa mồ hôi, nhưng mồ hôi vừa xuất ra đã bị đấu khí trên người hắn làm bốc hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK