Mục lục
[Dịch] Chí Tôn Vô Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lại nói đến thanh “bảo đao” lúc trước của Tiểu Lôi , tự nhiên những người ở đây đều có ấn tượng sâu đậm. Hơn nữa ngày đó Tiểu Lôi lần đầu tiên luyện chế pháp bảo của mình, hao phí tiên gia bảo bối lấy được trong Tiêu Dao phái đến phân nửa, kể cả không ít huyền thiết tinh phách mà Tiêu Dao tử khổ tâm sưu tập, lại thêm một viên Huyền Vũ nội đơn của thượng cổ thần thú mà Diệu Yên đem tặng, trong khi luyện chế lại để quá hỏa hầu, vốn muốn luyện chế thành một thanh phi kiếm cực phẩm. Lúc ấy Tiểu Lôi học nghệ cũng được vài thành, tự nhiên đã muốn làm ra một thanh phi kiếm, trong mắt hắn, bộ dáng của thần tiên, đương nhiên là ngự kiếm bay lượn mới đủ khí phái. Nhưng không ngờ cuối cùng bỏ ra rất nhiều khí lực lại luyện thành một con dao làm bếp. Lúc ấy cũng coi như là một câu chuyện buồn cười.

Chuyện này, người trong nhà đều biết. Bất quá lúc ấy Tiểu Lôi được Nguyệt Sơn truyền thụ đao pháp "Bách trảm quy nhất", lúc này mới có chỗ dụng võ cho bảo đao của mình. Chỉ là vô luận như thế nào, đó là một chuyện không lấy gì làm vẻ vang trong lòng hắn.

Không cần nói lúc ấy các sư huynh đệ Tiêu Dao phái đều cười hắn, cho dù là Tiểu Thanh hay Diệu Yên cũng cười thầm. Còn Nguyệt Hoa khi mới quen Tiểu Lôi cũng không khỏi kỳ quái, một người có khí chất bất phàm, nhân phẩm xuất chúng như thế, sao lại dùng binh khí là một con dao bếp.

Trong trận đấu giữa Tiểu Lôi và Độc Lang Quân, bảo đao bị tiêu hủy, hắn thật sự đau đến muốn chết đi.

Thế nhưng chúng nhân ở đây, người duy nhất không có ấn tượng đối với thanh thái đao của Tiểu Lôi, chính là Tiên Âm. Tiên Âm lúc trước tự nhiên đã thấy Tiểu Lôi dùng thái đao, chỉ là thật đáng tiếc. Sau đó nàng mất đi trí nhớ.

Tiên Âm đem chuôi đao này mang trở lại, kỳ thật nàng không phải nhận ra thứ này, hoàn tòan chỉ là tò mò, đem vũ khí đã bị hủy của đối phương trở về, cũng là muốn nhìn xem có thể tìm được đầu mối gì, không ngờ lại có chuyện xảo hợp như vậy.

Tiểu Lôi đem hai chuôi đao ra nhìn một hồi, cười hắc hắc vài tiếng, nói:" Mới vừa rồi khi Tiên Âm đem này chuôi đao cho ta, ta cũng giật mình, bất quá xem xét lại cẩn thận, thấy có một chút cổ quái, mọi người xem thử……"

Hắn chỉ vào chuôi đao nói:" Hai chuôi đao này nhìn giống như đúc cùng một khuôn. Thậm chí ngay cả hoa văn trên chuôi đao cũng giống nhau…… Phải biết rằng, hoa văn này là do ta khắc. A, này…… Nếu nói thiên hạ có hai thanh đao giống nhau như đúc, thật sự cũng không ngạc nhiên, nhưng hoa văn trên chuôi đao này, lại tuyệt đối không có khả năng giống nhau."

Diệu Yên nhìn, cười nói:" Phu quân, thiếp biết. Hoa văn trên chuôi đao này, là chàng tự mình khắc ra, đúng không? Phu quân chúng ta tính khí bất đồng với người thường, nếu là tu hành giả tầm thường được một thanh bảo đao như vậy, tự nhiên là cẩn thận yêu quý, đại đa số, quá nửa sẽ đem vài khối bảo thạch khảm vào chuôi đao, tạo mỹ quan. Nhưng phu quân chúng ta thì khác, chàng lại đem bảo đao khắc họa lung tung như vậy. Mặc dù hình khắc có cổ quái một chút, nhưng cũng là độc nhất vô nhị."

Tiểu Lôi mặc dù da mặt dày như tường thành, nghe vậy cũng không khỏi đỏ mặt. Hắn ngượng ngập cười nói:" Diệu Yên, nàng không cần giả vờ khen để chê cười ta như vậy. Hoa văn trên chuôi đao là do tự ta khắc, lúc ấy ta đang nhàm chán, liền khắc hai chữ X và hai chữ O ……, hắn đem hai chuôi đao so lại, cho chúng nhân nhìn, cười nói:" Các người xem, ngay cả nét khắc cũng giống nhau, vậy tuyệt đối không phải xảo hợp. Vừa rồi ta nói, hai thanh đao giống nhau như đúc còn có thể, nhưng hoa văn này, tuyệt là độc quyền của ta, không có khả năng sẽ có một cái nữa."(OOXX là câu chửi tục của Tiểu Lôi, từ đầu truyện đến giờ chúng tôi vẫn dịch là “Mẹ”, không ngờ cuối truyện lại được nhắc đến thế này-ND)

Tiên Âm nhíu mày nói:" Vậy thứ này phải giải thích thế nào?"

Tiểu Lôi cười khổ một tiếng:" Khi ta vừa nhìn thấy, cũng giật mình, phản ứng đầu tiên là... thật sự sợ hãi, nhưng chuyện này cũng không thể xảy ra, cho nên không nói gì. Nhưng sau khi ta nhìn kỹ lại phát hiện vài điểm khác biệt……"

"Đầu tiên, Tiên Âm đem chuôi đao này trở về, tính chất có chút cổ quái. Thanh đao của ta, là huyền thiết tinh phách thượng phẩm của lão nhân Tiêu Dao tử lúc trước bị ta trộm lấy, hơn nữa có Huyền Vũ nội đơn luyện chế ra, hơn nữa ta luyện chế quá hỏa hầu, kết quả khiến cho thanh đao khi luyện xong dẫn theo ba phần tà hỏa, nắm trong tay sẽ cảm thấy nóng. Mặc dù là sau khi đao hủy, nhưng tính chất của chuôi đao này cũng không biến đổi. Các ngươi nắm chặt sẽ thấy." Dừng một chút, hắn cầm lấy chuôi đao của Tiên Âm đem về, thở dài:" Cái này thì khác, hình dáng chuôi đao này mặc dù giống cái của ta, nhưng tính chất còn kém một ít. Đao của ta là làm từ huyền thiết tinh phách, cái này…… A, hình như là thượng phẩm hàn thiết, nắm trong tay cảm giác cứng rắn lạnh như băng. Chỉ khác nhau ở điểm này."

Tiểu Lôi cười hắc hắc, chỉ là sắc mặt lại có một chút ngỡ ngàng:" Ta có thể khẳng định, chuôi đao của Tiên Âm đem về, là bắt chước! Hơn nữa, tuyệt đối là dựa theo hình d́áng thanh đao của ta mà bắt chước! Hơn nữa, người bắt chước, phải rất quen thuộc hình dáng thanh đao của ta, mới có thể ngay cả hoa văn trên chuôi đao, cũng bắt chước giống như đúc!"

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, Tiên Âm khinh thường nói:" Ngươi nói nhảm! Đương nhiên là người khác bắt chước, bằng không làm sao trên thế giới này lại có hai thanh đao giống nhau? Ngươi lúc ấy lại không luyện ra hai thanh."

Tiểu Lôi lắc đầu:" Chuyện này mới là chuyện ta cảm thấy khó nghĩ nhất…… Rốt cuộc là ai bắt chước? Không…… Phải hỏi, ai có thể bắt chước thanh đao này của ta? Nữ tử thần bí Tiên Âm thấy là ai? Nàng tại sao lại dùng một thanh đao như vậy?"

Diệu Yên đột nhiên động tâm, nhìn Nguyệt Hoa, chỉ thấy sắc mặt Nguyệt Hoa cũng có một chút cổ quái, hai người tựa hồ cũng đồng thời nghĩ tới cái gì, đều hướng Tiểu Lôi nhìn lại, Tiểu Lôi nhận thấy được ánh mắt hai người, cười khổ nói:" Các nàng cũng nghĩ tới? Có lẽ là…… Có lẽ là, người thuộc thời không khác chúng ta ……" Bất quá hắn lập tức lắc đầu:" Ý nghĩ này ta đã cảm thấy không có khả năng. Bởi vì……"

Hắn đột nhiên thở dài, hạ giọng nói:" Ít nhất căn cứ chuyện ba chúng ta vượt qua thời không mà thấy…… bản thân ta ở thời không đó, có lẽ không hề có thanh đao này."

Tiểu Lôi suy nghĩ rất đơn giản…… bản thân mình ở thời đó không thể mang Nguyệt Hoa trở về, không thể thay đổi lịch sử. Là bởi vì hắn không gặp được Diệu Yên, không có Diệu Yên, tiên nhân vượt khỏi tam giới, không ở ngũ hành. Không gặp được Diệu Yên, sẽ không có Huyền Vũ nội đơn. Cũng không có thái đao này.

Hắn đột nhiên lại lộ ra nụ cười cực kỳ quỷ dị:" May mắn cao thủ thần bí Tiên Âm thấy là một nữ nhân…… Nếu không, ta có lẽ sẽ nghĩ là bản thân khác của ta ở một thời không khác chạy đến thế giới này của chúng ta …… Ha ha ha……"

Những câu này, người ngoài không thể hiểu được, duy nhất có thể hiểu được ý tứ của hắn, có lẽ chỉ có Nguyệt Hoa và Diệu Yên, người đã từng cùng hắn vượt qua thời không.

Nguyệt Hoa nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói:" Vậy…… Anh đoán đây là có người phỏng theo, nhưng chính như anh vừa mới nói, thanh đao phỏng theo này. Ít nhất phải là người đối với anh rất quen thuộc, đã từng gặp qua thanh đao này. Chúng ta có lẽ phải điều tra từ nơi này."

"Vậy sẽ có nhiều người lắm…… Mọi người đều từng xem qua, a, bất quá Tiên Âm không nhớ rõ, Việt Sư thì chưa từng thấy. Bảo Nhi cũng từng xem qua…… người Tiêu Dao phái cũng biết, bọn Khinh Linh Tử cũng thấy qua, Độc Lang Quân cũng biết, Nguyệt Sơn cũng đã xem qua. Ngay cả Diệp Bất Quần cũng vậy…… Ai, kể ra người thấy nhiều lắm, lúc ấy pháp lực ta thấp kém, thanh đao này đối ta mà nói đã là lợi khí thượng phẩm, trong khi đối phó địch nhân, ta quá nửa đều dùng thanh đao này."

Hắn nói xong, ánh mắt Diệu Yên đột nhiên sáng ngời, miệng thì thầm" Pháp lực thấp kém……", cúi đầu suy nghĩ một hồi. Đột nhiên nàng ngẩng đầu nói:" Cũng có chuyện không đúng. Phu quân, nói thật, thanh đao của chàng lúc trước mặc dù nhìn không tệ. Thế nhưng đó là bởi vì pháp lực của chàng thấp kém, tuyệt học tu luyện còn chưa đại thành. Thanh đao này cũng bất quá chỉ là thượng phẩm mà thôi, không thể coi là lợi khí cực phẩm chân chính. Lúc ấy nếu để một người có pháp lực cao thâm dùng, sẽ cảm thấy đao này quá kém. Thử nghĩ, Tiên Âm gặp được nữ tử trên biển, pháp lực cao cường như thế, ngay cả thiếp có lẽ cũng không bằng nàng…… cao nhân tu vi tuyệt đỉnh như thế, sao lại dùng một pháp bảo phổ thông như vậy?"

"À, chuyện này tự nhiên cũng là một điểm nghi vấn."

Thương lượng nửa ngày, đều cảm thấy chuyện này có vẻ quỷ dị, nữ tử thần bí là cao nhân phương nào, tất cả mọi người có chút mệt mỏi. Tiểu Lôi cũng đã bận rộn hai ngày, lúc này trong lòng còn đeo nặng chuyện như vậy, cũng không khỏi có phần đau đầu, mọi người còn nói một hồi, rồi đi nghỉ ngơi.

Trong khi mọi người về phòng, Diệu Yên lại đi thong thả vài bước, đi đến bên cạnh Tiểu Lôi, đôi mắt tuyệt đẹp dò xét Tiểu Lôi, ánh mắt tràn ngập vẻ cổ quái. Tiểu Lôi nhịn không được hỏi:" Nàng nhìn ta như vậy làm gì?"

Diệu Yên mỉm cười, kề sát tai hắn hạ giọng nói:" Chuyện này phu quân thật sự chẳng biết gì sao?"

"Cái gì?"

"Hừ." Diệu Yên nhẹ nhàng hừ một tiếng, sắc mặt có chút không vui, hạ giọng nói:" Theo lý thuyết, cao thủ tu vi tuyệt đỉnh như thế, không thể dùng một vũ khí thấp kém như vậy, đây là điểm đáng nghi nhất. Còn như còn có một nghi điểm nữa…… chàng đoán thứ Tiên Âm đem về, là người khác bắt chước, vậy thiếp thật ra rất hiếu kỳ…… Tại sao một nữ nhân, lại muốn bắt chước một đồ vật của chàng? Theo lẽ thường mà nói, bắt chước một món đồ gì đó của người khác, bình thường đều là bởi vì ngưỡng mộ hoặc là tưởng nhớ người nào đó thôi. Trên người nữ nhân mang theo một thứ gì đó giống của chàng như đúc…… Hừ hừ, phu quân, chàng sẽ không có chuyện gì gạt chúng ta? Hoặc là nói, bên ngoài chàng còn có hồng nhan tri kỷ gì đó, mà chúng ta không biết?"

Tiểu Lôi lập tức thần tình ủy khuất, chỉ thiên thề:" Không hề có chuyện này!!" Hắn nghiến răng nói:" Ta đối với các nàng rất chân tình, không có tâm tư gì khác, đây là lời trong phế phủ, tuyệt đối không giả."

Diệu Yên cố ý thở dài:" Chàng nói chuyện luôn không đúng lòng mình, hừ, trong nhà hiện tại có thiếp, Nguyệt Hoa, còn có Tiểu Thanh, bên ngoài còn có một Lâm San San. Hiện tại lại mang về Điền gia tiểu thư…… Hừ, thiếp thấy Tiên Âm sớm muộn gì cũng không thoát được…… Chàng quá mức hoa tâm, thiếp sao dám tin."

Sắc mặt Tiểu Lôi đỏ bừng, ấp úng không thể thanh minh. Diệu Yên cười một tiếng, sắc mặt thoáng bình hoãn một chút, mỉm cười, nói:" Phu quân, Diệu Yên không phải giận chàng, bất quá là muốn nhắc nhở chàng, người nọ nếu là người chàng không biết, không ngại lớn mật nói ra, chúng ta cũng là người không phải không rõ đạo lý. Nhưng nếu chàng có chuyện gì, lại giấu diếm…… Diệu Yên sẽ không so đo, nhưng bọn Nguyệt Hoa muội muội chỉ sợ trong lòng khó tránh đau lòng."

Tiểu Lôi gấp đến độ đổ mồ hôi ròng ròng, nói ngay:" Không hề có!! Chuyện này ta không hề biết!!"

Diệu Yên nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt Tiểu Lôi thành khẩn, ánh mắt chân thành, không giống như giả vờ, không khỏi nhíu mày nói:" Chàng thật không biết? Vậy chuyện này thật sự kỳ quái……”

Vài ngày này, không ngờ đều bình an vô sự. Điền Chấn và Điền Kha Nhi được an trí tại nhà Tiểu Lôi, Tiểu Lôi liền chữa trị tốt thương thế của Điền Chấn. Kỳ quái chính là, thương thế Điền Chấn sau khi bình phục, lại trầm mặc không nói, vốn Tiểu Lôi còn định cùng hắn nói chuyện, dù sao cũng là nhạc phụ đại nhân tương lai, có một số việc ít nhất phải thương lượng một chút. Bất quá sau khi Điền Chấn tỉnh lại, lại không nói gì với Tiểu Lôi. Lúc đầu, hắn còn nghe Tiểu Lôi kể lại chuyện đã qua. vẻ mặt hắn bình tĩnh, nghe xong cũng không biến sắc. Cho dù nghe thấy được Tây Môn và tây phương Vatican cùng Hắc Ám Hội Nghị đều có quan hệ, nghe được Thiên sứ và Hấp huyết quỷ chạy đến nhà mình đại khai sát giới, cũng không hề kinh ngạc, chỉ là sau khi nghe xong, lại chẳng nói câu nào, dù cho Tiểu Lôi mở miệng nói gì, hắn cũng không hề hé môi.

Điền Kha Nhi thầm khó chịu, ngồi một bên cùng cha. Tiểu Lôi biết rõ Điền Chấn tựa hồ có chuyện gì dị thường, nhưng người ta là nhạc phụ tương lai, chẳng lẽ còn có thể nghiêm hình bức cung hay sao?

Cũng may Điền Chấn mặc dù không muốn nói chuyện, nhưng không tỏ vẻ muốn ly khai, vẫn ở lại nhà Tiểu Lôi. Chỉ gọi điện thoại phái vài thủ hạ đi tới, phát ra không ít mệnh lệnh. Còn như chuyện khác, ăn uống bình thường, cũng không thấy hắn có vẻ gì như là thống khổ hay hối hận.

Tiểu Lôi bất đắc dĩ, thương lượng một chút cùng Diệu Yên, chuẩn bị dùng độc tâm thuật. Dù sao dùng loại pháp thuật này, có lẽ sẽ đắc tội với nhạc phụ tương lai, nhưng Tiểu Lôi cũng bất chấp.

Nhưng khi Tiểu Lôi vừa đến cửa, Điền Chấn lại đột nhiên chủ động mở miệng.

"Ta đã nhìn lầm hắn……"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK