Sau khi Constantine được lựa chọn trở thành tân Thánh kỵ sĩ, Kỵ sĩ đoàn liền tổ chức một nghi thức đơn giản nhưng không kém phần long trọng. Giáo chủ đại nhân tự mình trao cho Constantine một thanh Thánh kiếm đã được chế tạo hoàn hảo, đồng thời hắn còn được Giáo hoàng tiếp kiến riêng, khiến cho mọi người vừa tự hào lại vừa hâm mộ… Khắc sâu trong tâm trí của ta chính là nghi thức tại ngày thứ hai, sau khi trở thành Thánh kỵ sĩ, Constantine không tới Kỵ sĩ đoàn, mà sẽ trực tiếp phục vụ cho Giáo hoàng. Ngày thứ hai tại trường huấn luyện của Kỵ sĩ đoàn, tất cả mọi người được triệu tập, để nghênh tiếp các tân học viên kỵ sĩ. Lúc đó bọn ta cảm thấy rất kỳ lạ, bình thường Kỵ sĩ đoàn cứ cách mấy năm một lần mới tiến hành tuyển chọn thành viên mới, biên chế Kỵ Sĩ đoàn cũng duy trì quân số nhất định, nên mỗi lần sẽ không tuyển quá nhiều thành viên, thế nhưng năm nay rõ ràng tịnh không phải là đợt tuyển chọn tân học viên như thường lệ.
Mà càng làm bọn ta thêm kỳ quái chính là… trong lần tuyển chọn này, không ngờ chỉ có một tân học viên tới, hơn nữa còn có hai vị Hồng Y giáo chủ đại nhân đích thân đến dự. Nghi thức long trọng như vậy, lại do mấy vị Hồng Y giáo chủ đích thân ra mặt đón tiếp tân học viên, chỉ có một khả năng - đó là tân học viên này chính là nhi tử của vị Thánh kỵ sĩ nào đó vừa mới qua đời, để kế thừa vinh quang của người cha nên được nhận huấn luyện trở thành kỵ sĩ, do tôn trọng đối với Thánh Kỵ sĩ vừa mất nên Hồng Y giáo chủ đại nhân mới ra mặt. Thế nhưng tình huống này lại tịnh không phải như vậy, thành viên mới tới này không ngờ lại không phải là người da trắng thuần chủng, hoặc có thể nói rằng, hắn nhìn qua căn bản chỉ là một hậu duệ của người Châu Á. Do ta từ nhỏ đã rất thích văn hóa Tây phương, lại theo Đông phương võ đạo lão sư ở Giáo hội học tiếng Trung, cho nên trong lúc vô ý có nghe thấy hắn nói một câu tiếng Trung.
Hắn đột nhiên quay sang hỏi Tiểu Lôi một câu: “Ngươi đoán được hắn nói gì không?”
"Ta làm sao biết được!" Tiểu Lôi trợn mắt đáp.
“Lúc ấy hắn nói là: ‘Xem ra Quang Minh thế giới này cũng không mạnh hơn bao nhiêu so với Hắc Ám thế giới’.” Diệp Bất Quần lắc đầu, nói tiếp: “Nghe thấy những lời này chỉ có một mình ta, bởi vì lúc đó ta đang nỗ lực học tiếng Trung cho nên mới có thể nghe được. Về sau… Giáo chủ đại nhân lại tuyên bố, muốn tiến hành khảo hạch với người này. Tên của hắn là DuPont, Hồng Y giáo chủ đại nhân nói, ý của Giáo hoàng là hy vọng hắn có thể gia nhập Kỵ sĩ đoàn, trở thành một quang vinh kỵ sĩ.
“Lúc đó nói ra, cơ hồ bị tất cả đạo sư (người hướng dẫn) Kỵ sĩ đoàn cự tuyệt. Giáo chủ đại nhân xuất thân từ Kỵ sĩ đoàn phản đối mạnh mẽ nhất, lập tức yêu cầu được gặp Giáo hoàng bệ hạ. Ngươi có lẽ cũng biết, cho dù Giáo hoàng hạ lệnh, cũng không thể tùy tiện tiến cử người gia nhập Kỵ sĩ đoàn được, bởi vì trăm ngàn năm qua, Kỵ sĩ đoàn là một hệ thống hoàn toàn độc lập, bất luận là ai, muốn gia nhập thì đều phải trải qua đợt tuyển chọn và khảo hạch vô cùng nghiêm khắc. Bằng không Giáo hoàng tùy tiện cũng có thể hạ lệnh ban tư cách thành viên Kỵ sĩ đoàn cho ai đó. Ngay cả hậu duệ của Thánh kỵ sĩ cũng không thể trực tiếp gia nhập Kỵ sĩ đoàn, nếu không vượt qua được khảo hạch, thì đương nhiên cũng sẽ bị đào thải mà thôi. Trong lúc mọi người đều phản đối, tên DuPont đó đứng bên cạnh lại hết sức bình tĩnh, không có một chút phản ứng nào, nhưng ta lại có thể cảm giác được, ánh mắt của hắn lại có chút khinh thường, thậm chí là… cười lạnh.”
Hắn chợt đưa mắt sang Tiểu Lôi, cười nói: “Nói thật nhé, lần đầu tiên gặp ngươi, ta thật sự cảm thấy bộ dạng lúc ngươi cười, rất giống tên gia hỏa đó, các ngươi có lẽ thuộc cùng một loại người đấy.”
“Sau đó thế nào?” Tiểu Lôi sốt ruột muốn biết sự tình về sau.
“Sau đó… vị Hồng Y giáo chủ dẫn hắn tới mới giải thích. Giáo hoàng tịnh không muốn can thiệp vào sự vụ nội bộ Kỵ sĩ đoàn, chỉ muốn tiến cử người này mà thôi. Kỵ sĩ đoàn có thể tự mình tiến hành tuyển chọn cùng khảo hạch đối với hắn giống như đối với các học viên khác, sau khi các phương diện đạt tiêu chuẩn, mới có thể đạt được tư cách thành viên Kỵ sĩ đoàn.
"Tiếp đó có khảo hạch hắn chứ?”
Diệp Bất Quần hồi tưởng lại trong chốc lát, rồi cười khổ nói: "Hiện tại ta có thể công bằng nói một câu…… cái gọi là khảo hạch kia, quả thực chỉ là một hồi gây khó dễ một cách ác ý! Xem ra các đạo sư của Kỵ Sĩ đoàn đều không muốn để một người thuộc chủng tộc khác gia nhập Kỵ sĩ đoàn, nên cố ý đem tiêu chuẩn đề cao gấp mấy chục lần…… ta phải nói thế này, lúc đó ta vốn đã sớm thông qua khảo hạch từ mấy năm trước, trở thành vì học viên kỵ sĩ của Kỵ sĩ đoàn. Nhưng nếu cho ta tham gia lại một lần khảo hạch như thế, cho dù ta lúc ấy thực lực có tăng thêm mười lần, cũng tuyệt đối không thể thông qua được."
"Lần khảo hạch thứ nhất chính là về ý chí, vốn là phải thử dũng khí cùng nghị lực, nhưng tên gia hỏa đó lại vượt qua rất nhanh. Ban khảo hạch của Kỵ sĩ đoàn thỉnh một vị ma pháp sư tới, thi triển Ảo giác ma pháp đối với hắn, làm hắn cảm thấy sợ hãi, trong tâm trí xuất hiện tràng cảnh rất khủng khiếp. Ta nhớ lúc trước khi tiếp nhận khảo hạch này, thì như bị thôi miên, xung quanh nhìn thấy mười mấy con quái xà cực lớn công kích ta, sau đó cắn xé ta…” Diệp Bất Quần thở hắt ra: “Lúc ấy ta kiên trì được năm phút, rồi mới hôn mê bất tỉnh. Ta phải nói cho ngươi biết, loạt ảo giác này cực kỳ chân thật, kể cả cảm giác đau đớn! Lúc ta tiếp nhận khảo hạch, cảm giác rõ ràng rằng thân thể mình đang bị đám rắn cắn xé, đau đớn kịch liệt! Cái loại đau đớn đó vô cùng mãnh liệt, lại hết sức chân thật!”
“Khảo hạch ý chí của DuPont lúc đó là cảnh tượng gì, ta không biết được, nhưng ta nhớ rõ, khi bắt đầu muốn thôi miên hắn là điều vô cùng khó khăn. Vị ma pháp sư của Kỵ sĩ đoàn căn bản không thể thôi miên được hắn, bởi vì ý chí của hắn quá mức cường đại. Vị ma pháp sư này chẳng những không thể thôi miên được hắn, ngược lại còn bị ma pháp phản lại, tự lâm vào ảo giác do chính mình tạo ra, bỗng dưng nổi điên bỏ chạy mất, về sau nghe nói ngủ tròn một tuần mới tỉnh lại. Sau đó thay đổi hai vị ma pháp sư ở Kỵ sĩ đoàn nhưng cũng không có biện pháp. Nếu dựa theo quy định, thì ý chí của hắn đã đủ cường đại để đối kháng với Ảo giác ma pháp của ma pháp sư, như vậy hắn hoàn toàn không cần phải khảo hạch lại nữa, nhưng do tư tâm của Kỵ sĩ đoàn, vẫn kiên quyết khảo hạch tiếp, cuối cùng thỉnh đến một vị ma pháp sư cao cấp. Đúng lúc đó, vị Hồng Y giáo chủ đại nhân dẫn hắn đến, cũng lôi hắn đến bên nói vài câu, thì lúc này mới thuận lợi thôi miên được hắn. Ta tin rằng hắn chủ động buông bỏ ý chí chống cự, nếu không, ta hoài nghi vị cao cấp ma pháp sư này cũng không thể thôi miên được hắn. Nhưng sau đó… mọi người lại vô cùng kinh hãi! Bởi vì hắn không hề khóc lóc, không hề sợ hãi, ngược lại từ đầu đến cuối cứ một mực cười, hắn cười hết sức vui vẻ, dường như không nhìn thấy cảnh tượng khủng bố gì và cũng dường như không cảm thấy đau đớn gì… giống như đang xem một bộ phim hài vậy!”
“Lúc đó, cả trường huấn luyện im lặng như tờ, mọi người nhìn hắn như nhìn quái vật. Còn hắn thì đứng đó nhắm hai mắt lại, cười ha hả. Cuối cùng vị giáo chủ Kỵ sĩ đoàn không nhịn được nữa, bảo vị ma pháp sư kia ngừng lại, sau đó không cần thảo luận nữa, lập tức cho hắn thông qua khảo hạch. Không ngờ hắn lại còn nói một câu….”
"Hắn nói cái gì?"
"Hắn nói với vị ma pháp sư kia…… cám ơn ngươi, ta rất lâu rồi không có giấc mộng vui vẻ như vậy!" Vẻ mặt Diệp Bất Quần có phần bất đắc dĩ.
"Tiếp đó thế nào?" Tiểu Lôi trầm mặc vài giây, lại hỏi một câu.
“Sau đó cơ bản chỉ là khảo hạch thể chất thân thể mà thôi, tức là thế này, đối với người mới được chọn lựa sẽ do kỵ sĩ cấp thấp của Kỵ sĩ đoàn tiến hành khảo hạch sự nhanh nhẹn, lực lượng, tốc độ…, đối với trẻ nhỏ không biết võ công thì kiểm tra thân thể, còn đối với đám kỵ sĩ thế gia sẽ do một vị kỵ sĩ cấp thấp giao thủ cùng bọn chúng…. đương nhiên không phải là giao thủ chân chính, mà giống như sư phụ dạy dỗ đồ đệ các chiêu thức mà thôi, hoặc là kỵ sĩ cấp thấp xuất kiếm, người được chọn lựa phòng thủ hoặc phản công. Chỉ cần kỵ sĩ tán thành thiên phú cùng các điều kiện về mọi phương diện của người được chọn lựa thì sẽ cho phép thông qua. Nhưng nằm ngoài dự kiến, tên gia hỏa đó lại cực kỳ kiên quyết cự tuyệt việc kiểm tra thân thể, Hồng Y giáo chủ đại nhân cũng đề nghị không cần tiến hành kiểm tra thân thể của hắn, chỉ cần trực tiếp thỉnh một vị kỵ sĩ xuống trường khảo hạch với hắn, nếu hắn có thể thông qua khảo hạch của vị kỵ sĩ đó, vậy kiểm tra thân thể cũng được coi như là thông qua.
Kết quả, với kết luận chấn động của đợt khảo hạch ý chí lúc trước, cho nên đám người Kỵ sĩ đoàn lại động tay động chân, xuống trường khảo hạch hắn không phải là kỵ sĩ cấp thấp… mà là một vị kỵ sĩ có thực lực phi thường cường hãn.
"Chờ đã…… dựa theo những gì ngươi kể, hắn nhất định đã được thông qua. Ngươi nói thực lực của vị kỵ sĩ khảo hạch hắn rất mạnh mẽ phải không, rốt cuộc thì mạnh như nào?"
"Ta cũng không biết." Diệp Bất Quần cười khổ: "Ta không giao thủ cùng hắn. Tuy vậy, hắn thật sự rất mạnh, điều này không cần phải nghi ngờ!"
"Vì sao?" Tiểu Lôi nhíu mày.
Mà trả lời hắn không phải Diệp Bất Quần, mà là một thanh âm già nua ở phía sau lớn tiếng nói: "Bởi vì ta có thể chứng minh!"
Vừa dứt lời, Constantine từ trong phòng bước ra. Trong bóng tối, vẻ mặt hắn có phần ngưng trọng, ánh mắt âm trầm.
"Ngươi cũng ra đây sao?" Diệp Bất Quần cười hỏi.
"Các ngươi đánh nhau ồn ào như thế bên ngoài, ta làm sao có thể ngủ được chứ?" Constantine tựa hồ có phần bất mãn, ngồi xuống bên cạnh hai người, nhìn Tiểu Lôi hỏi: "Ngươi làm sao lại đột nhiên chạy tới đây hỏi sự tình của tên DuPont đó làm gì?"
"Lát nữa ta sẽ nói cho các ngươi, trước tiên hiện tại ngươi có thể thuật lại tình huống khảo hạch của hắn hôm đó được không?"
"Ta cũng không biết rõ lắm, bởi vì ngày đó ta cũng không có mặt ở trường." Câu trả lời của Constantine làm Tiểu Lôi có phần sửng sốt.
Nhưng sau đó hắn chuyển chủ đề: "Mặc dù không có ở đó, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết một số việc mà ta biết."
Hắn đột nhiên cởi áo ra, phía ngực bên trái lộ ra một vết thương rộng khoảng hai ngón tay! Đúng là do kiếm gây ra! Vết thương này tựa hồ từ rất lâu rồi, rõ ràng năm đó bị thương rất nặng, cho nên hiện tại nhìn vẫn thấy chấn kinh!
"Lúc ấy khảo hạch tên DuPont đó là một vị kỵ sĩ cấp cao, hơn nữa ở kỳ khảo hạch trước đó một tháng, ta đã từng tỷ thí một trận với hắn để tranh đoạt tư cách Thánh kỵ sĩ, ta và hắn là hai ứng viên cuối cùng! Trước đó, chúng ta đều đã đánh bại tất cả đối thủ của mình, cuối cùng chỉ còn lại hai người chúng ta tranh đoạt. Ta nhớ rất rõ, trong cuộc tỷ thí đó, ta đã hết sức vất vả, vết thương này của ta là do hắn tặng cho! May mắn là lệch ra vài phân, nếu không nhằm đúng vào tim, ta đã sớm chết từ lâu! Ta và hắn giao chiến đúng ba tiếng đồng hồ, mới miễn cưỡng đánh bại được hắn. Thế nhưng ta gặp may, bởi vì hắn đã thụ trọng thương tại tràng tỷ thí trước đó và nó vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên ta mới có thể thắng hắn. Công bằng mà nói, nếu hắn có được trạng thái tốt nhất, ta chưa chắc có thể giành được thắng lợi."
Tiểu Lôi hít sâu một hơi, nhìn kỹ vết thương trên ngực Constantine: "Ngươi chính vì thắng được vị kỵ sĩ đó mà trở thành Thánh kỵ sĩ sao?"
"Đúng vậy!"
"Trời ơi!" Tiểu Lôi cười khổ: "Vậy không phải nói là, thực lực vị kỵ sĩ đó kỳ thật cũng đã tiếp cận Thánh Kỵ sĩ hay sao? Kỵ sĩ đoàn không ngờ lại có thể đưa một vị có thực lực Thánh kỵ sĩ đến khảo hạch một tân học viên? Hành vi dối trá như vậy cũng thái quá quá rồi?"
"Để duy trì huyết thống của Kỵ sĩ đoàn, sử dụng một chút thủ đoạn, cũng là bình thường mà thôi." Diệp Bất Quần ngắt lời nói một câu: "Kỳ quái nhất là lúc ấy khi vị kỵ sĩ này xuống trường, Hồng Y giáo chủ đại nhân lại không hề tỏ vẻ phản đối. Ta bây giờ suy nghĩ kỹ lại, lúc ấy y đã biết rõ thực lực vị kỵ sĩ đó, nhưng lại không phản đối, chỉ có thể do hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất, cá nhân y cũng không hề hy vọng thấy một người khác chủng tộc gia nhập Kỵ sĩ đoàn, chỉ là ngại mệnh lệnh của Giáo hoàng nên mới phải đứng ra đảm nhiệm công việc này, vì thế cố ý để mặc hành vi dối trá của Kỵ sĩ đoàn. Nguyên nhân thứ hai, căn bản y đã biết được thực lực thật sự của tên DuPont đó nên mới bình thản như vậy."
"Tiếp đó thế nào?"
"Tiếp đó…… DuPont lựa chọn tấn công, để vị kỵ sĩ phòng thủ. Dưới mấy chục ánh mắt nhìn chăm chú xung quanh, hắn bắt đầu xuất thủ…… ta phải nói rằng, ta lúc ấy thậm chí không thể nhìn rõ các động tác liên hoàn của hắn, chỉ thấy một thân ảnh lay động một cái, hắn căn bản giống như vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích…… nhưng vị kỵ sĩ đó thậm chí một chút phản ứng cũng không kịp…… trên mặt đã bị hắn dùng kiếm vạch cho một đường!
Mọi người sợ đến ngây người, bởi vì chúng nhân mặc dù nghĩ rằng hắn có thể có chút thực lực, nhưng chỉ một chiêu đã có thể đả thương vị kỵ sĩ đó, hơn nữa còn đánh trúng mặt, quả thực là điều nhục nhã! Kết quả khiến cho vị kỵ sĩ đó vô cùng giận dữ, hỏa khí bốc lên ngùn ngụt, đã hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến việc khảo hạch gì đó nữa! Hai người không ngờ ngay giữa trường bắt đầu một cuộc chiến thực sự.
Hai vị Hồng Y giáo chủ kia cũng sợ ngây người, dường như muốn ngăn lại, nhưng hai người đã đại chiến kịch liệt, căn bản không thể tách ra được nữa…… ước chừng hơn năm phút sau, đã phân thắng bại. Vị kỵ sĩ này trong cơn phẫn nộ nên đã dùng tới thực lực chân chính của mình, hơn nữa không ngờ còn dùng cả “Thánh Quang Thập Tự kiếm”. Lúc ấy tất cả mọi người đều thầm than kinh hãi, cho rằng DuPont này nhất định chết chắc…… sau đó…… sau đó……"
"Sau đó thế nào?" Tiểu Lôi sốt ruột hỏi.
"Sau đó…… kỵ sĩ đó đã bị hắn giết chết!" Diệp Bất Quần nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Lôi, nụ cười có phần cay đắng, nói tiếp: "Ngươi có biết không, hắn chỉ dùng một kiếm, một kiếm đâm xuyên qua cổ họng vị kỵ sĩ đó. Hơn nữa, kiếm của hắn còn chính diện đập tan Thánh Quang Thập Tự trảm, sau đó kiếm khí của hắn xuyên qua, trực tiếp đâm thẳng vào cổ họng y, nhanh như thiểm điện!" Hít vào một hơi, hắn nói tiếp: "Chiêu hắn xuất thủ, chính là động tác vừa rồi ta dùng…… một động tác ‘Đột Thứ’ đơn giản nhất, cơ bản nhất trong kiếm thuật mà thôi."
Tiểu Lôi cuối cùng cũng biến sắc hỏi: "Ngươi nói hắn…… hắn chỉ mất vài phút, một chiêu đã giết chết đối thủ có thực lực cấp bậc Thánh kỵ sĩ sao?"
Constantine bên cạnh bỗng nhiên cười khổ nói: "Ngày trước ta cùng vị kỵ sĩ này phải đánh chừng hơn hai tiếng đồng hồ, mới miễn cưỡng thắng được. Còn cái tên DuPont này, lại chỉ mất có vài phút."
Diệp Bất Quần nói: "Cảnh tượng sau đó vô cùng rối loạn, có mấy kỵ sĩ đồng thời nhảy xuống trường, muốn cứu vị kỵ sĩ đó, nhưng đã quá muộn. Còn có người phẫn nộ xuất thủ đánh hắn, nhưng rốt cuộc không ai có thể đỡ được một kiếm của hắn…… chỉ trong chốc lát, hắn đã đánh bại vài kỵ sĩ, sau đó nhảy tới đứng bên cạnh Hồng Y giáo chủ đại nhân. Đến tận lúc này, Hồng Y chủ giáo đại nhân cuối cùng mới qua cơn chấn kinh, tỉnh táo lại, mở miệng quát lớn, khống chế tình hình.
Sau đó, đám học viên nhỏ tuổi chúng ta đều được ra khỏi trường huấn luyện. Lúc ta ly khai, chỗ đó vẫn rất hỗn loạn, dường như Hồng Y giáo chủ đại nhân muốn mang tên DuPont đó đi, nhưng một nhóm người của Kỵ sĩ đoàn đã bao vây lại, không cho bọn họ đi…… cơ hồ muốn gây ra một cuộc nổi loạn! Bởi vì ta đã rời khỏi nên sự tình sau này ta không được tận mắt chứng kiến…… về sau, ta từ cách khác biết được, tên DuPont này vẫn sống nhăn mà rời khỏi đó, không bị Kỵ sĩ đoàn bắt lại. Hơn nữa sau mấy ngày phát sinh sự tình, các loại suy đoán được đưa ra, có mấy loại ý kiến bất đồng…… có người nói là Hồng Y giáo chủ đại nhân đã hạ lệnh, ngăn không cho người của Kỵ sĩ đoàn xuất thủ, cường hành mang DuPont đi, lại có người nói…… hắc…… nói là DuPont một mình xuất thủ, đánh bại mười mấy kỵ sĩ cấp cao của Kỵ sĩ đoàn, sau đó nghênh ngang rời đi! Đương nhiên, chân tướng sự tình rốt cuộc như thế nào, ta cũng không thể khẳng định được, nhưng việc đó đã trở thành nỗi nhục nhã vô cùng của Kỵ sĩ đoàn, từ đó mọi người bị cấm không được nhắc đến tên của người kia…… còn cả sự tình hôm đó nữa."
Tiểu Lôi sửng sốt một lát, nhịn không được lớn tiếng nói: "Cái này…… chuyện này cũng quá ly kỳ rồi? Một thằng bé con mấy tuổi đầu, làm sao có thể có bản sự dễ dàng sát tử được đối thủ có thực lực của Thánh kỵ sĩ chứ? Đặc biệt lại là dưới tình huống chính diện công bình giao thủ! Còn có thể một mình đánh lại mấy tên kỵ sĩ nữa! Chẳng lẽ đám kỵ sĩ các ngươi đều là giấy hết sao?"
Sắc mặt Diệp Bất Quần có chút khó coi: "Ai nói hắn chỉ có vài tuổi? Năm đó ta đã tròn tuổi, mà hắn nhìn qua thì…… mặc dù thời gian dậy thì của người Đông phương cùng người Tây phương có chút khác biệt, nhưng hắn nhìn đi nhìn lại so với ta cũng phải lớn hơn bốn, năm tuổi!"
Tiểu Lôi lúc này mới thật sự biến sắc: "Ngươi nói cái gì? So với ngươi còn lớn tuổi hơn ư?"
Diệp Bất Quần gật gật đầu: "Ta năm nay đã ba mươi lăm tuổi, vậy tên DuPont đó hiện tại hẳn là khoảng bốn mươi tuổi rồi."
"Không có khả năng!" Tiểu Lôi lập tức đứng dậy, hồ nghi nói: "Chẳng lẽ chúng ta nói không phải là cùng một người sao?"
Hắn lập tức lấy từ trong người ra một tờ giấy, chính là mộ trang tư liệu Tây Môn lấy được ở chỗ Lôi Hống, phía trên là một tấm hình.
"Ngươi xem xem, có phải là hắn hay không?"
Diệp Bất Quần chỉ cần liếc qua, lập tức đã khẳng định: "Chính là hắn! Khóe miệng hắn luôn nở một nụ cười rất quỷ dị, còn có…… ánh mắt của hắn, ta cả đời này cũng sẽ không quên được!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK