Nếu muốn khiến cho một người nhớ lại cuộc đời học sinh của người đó, cơ hồ có thể khẳng định trăm phần trăm, hắn tuyệt đối nhớ không nổi những bài học khô khan lúc trước, những bài tập phức tạp, những phiên khảo thí khiến người chán ghét lo phiền, lại còn có điểm thi làm người ta tuyệt vọng…
Vậy học sinh làm những gì?
Trốn học, đàm luận về phim điện ảnh, phim TV nổi tiếng đang lưu hành, đôi khi lại trốn ra thao trường đá banh bùn văng đầy người dơ bẩn. Sau đó chạy tới vòi nước, thống khoái dội nước lạnh lên đầu.
Hoặc là, được một nữ sinh ít nói nào đó âm thầm mến mộ vì mình quá đẹp trai, hoặc là trong giờ thể dục, nhìn lén các cô gái mặc quần áo thể dục ngắn củn.
Lén lút chuyền giấy, âm thầm hẹn hò rủ nhau đi coi phim. Hoặc giả lâu lâu vì bốc đồng, lập bang kết nhóm kéo tới cùng người khác đánh nhau một phen…
Đây mới là đời học sinh a!
Tiểu Lôi mang theo những ý nghĩ xa vời này, sáng ngày thứ hai, đi tới trường Cơ Đức.
Đây là “trường học quý tộc” trứ danh nhất trong đô thị này, học sinh nơi này cơ hồ đều là con cái của các vị quan viên chính phủ, các doanh nhân và các người nổi tiếng trong xã hội. Nghe nói cả Lôi gia lẫn Điền gia đều sở hữu một số cổ phần của trường học này.
Tại xã hội đầy thực dụng về vật chất, có thể vào được trường Cơ Đức, thậm chí có thể nói là tượng trưng cho một thân phận nào đó. Vì có được nguồn tài trợ cực kỳ hùng hậu, nơi này có đầy đủ các thiết bị máy móc, phần mềm hạng nhất, thậm chí có thể nói dùng các phương pháp gần như là xa xỉ để tiến hành giáo dục theo “Nghi thức quý tộc”.
Mặt tiền trường học là một con lộ với bốn đường xe chạy được xây dựng theo tiêu chuẩn quốc tế hạng nhất, cho dù chỉ tính đơn thuần theo diện tích đất, bất quá chỉ có gần 2000 học viên, mà diện tích đất thậm chí còn vượt quá nhiều trường đại học hạng nhất khác. Trong thời đại dân số bùng nổ này, tấc đất tấc vàng, kiến tạo một trường học mắc tiền như vậy, thật đúng là một thứ đầu tư xa xỉ.
Tiểu Lôi ngồi trong một chiếc xe hơi Mercedes Benz do Lôi gia phái đi, xung quanh toàn là các loại xe danh tiếng vờn quanh trường Cơ Đức, không có gì quá phô trương. Bên ngoài trường học là một bãi đậu xe siêu cấp, càng khiến cho Tiểu Lôi liếc mắt nhìn mà không khỏi có chút cảm giác bị hoa cả mắt.
Bốn trăm chỗ đậu xe trong bãi toàn bộ đều bị chiếm hết. Nói cách khác, học sinh nơi này cơ hồ có phân nửa là lái xe tư gia đi học. Mà trong đó không thiếu gì các loại xe đua danh tiếng đắt tiền mà Tiểu Lôi bình nhật chỉ có thể thấy từ TV hoặc tạp chí.
Đây là lần thứ hai Tiểu Lôi đến trường Cơ Đức, phóng mắt nhìn quanh, nam nữ trẻ tuổi xung quanh phần lớn đều mang sắc mặt lạnh lùng ngạo mạn, mặc toàn quần áo đắt tiền. Vừa xuống xe, có hai cô gái người cao ngều đi ngang qua trước mặt Tiểu Lôi. Làn hương thơm thổi qua mang theo mùi nước hoa Channel 5, đeo đồ trang sức thời trang mùa hè mới nhất, trong tay xách cái giỏ Louis Vuitton. Một trong hai đôi chân dài đó, liếc mắt nhìn Tiểu Lôi một cái, thấy Tiểu Lôi mặc một cái áo khoác bình dân, khoé miệng tựa hồ bĩu môi khinh thường.
Người lui tới chung quanh, không giàu có thì sang quý, đương nhiên là có chút biểu hiện cá tính phản nghịch của tuổi trẻ, quấn lòng thòng một sợi dây nịt da, đầu để theo kiểu Ba La của Đạo Minh Tự đang thịnh hành tại các công viên, đi đứng nghênh ngang khệnh khạng.
Tiểu Lôi thở dài, đây là nơi hắn phải nhập học.
Từ sâu trong nội tâm, Tiểu Lôi luôn luôn coi cái đám con nhà phú quý này không ra gì. Cái đám bại hoại này chỉ biết cậy quyền thế gia đình, vung tiền như rác…
Bất quá… ài, nghĩ ngược lại, cha mẹ có tiền có thế, cũng không phải là lỗi của bọn chúng! Nếu như mình có một ông già có tiền như vậy, nói không chừng chính mình so với đám người này còn bại hoại hơn!
Thủ tục nhập học đã lo liệu xong, Tiểu Lôi chỉ muốn đi thẳng tới lớp học đã chỉ định cho kịp giờ.
Tìm được lớp rồi, Tiểu Lôi nhìn giờ, có hơi trễ vài phút, hắn vừa đẩy cửa bước vào, chỉ thấy vị giáo sư trên bục giảng đã bắt đầu bài học, hình như đang giảng môn vật lý. Vốn tưởng là đến lớp trễ sẽ ăn vài câu trách mắng của thầy giáo, ai ngờ vị giáo sư kia chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Lôi một cái, tuỳ ý phất phất tay, rồi không hề để ý tới Tiểu Lôi nữa.
Trong phòng học rộng rãi chỉ có không tới nửa số người mà thôi. Tiểu Lôi trong lòng tò mò, nhưng chỉ có thể tuỳ ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Được một lát, hắn mới minh bạch vì sao vị giáo sư kia đối đãi khoan dung với đám đi trễ như thế.
Sau nửa tiếng đồng hồ, hai ba tên học sinh đẩy cửa bước vào, vẻ mặt cả đám lạnh lùng, đường đường chính đi đi tới, hơi có vẻ giáo dục một chút quay về phía vị giáo sư trên bục giảng kia gật gật đầu coi như là chào hỏi xong. Vẻ mặt có chút ngạo mạn, rõ ràng là vừa tới trường là tới thẳng đây, căn bản coi thầy giáo như không tồn tại, nghênh ngang đi vào, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Nhìn đám học sinh chung quanh, phần lớn đều là đầu óc để đâu đâu, có cô lấy một cái kiếng trang điểm xinh xinh ra tô vẽ, lại có những giọng nói nho nhỏ thảo luận về những tin tức lặt vặt tối qua về một vụ tụ tập gì đó. Còn có cuộc thảo luận về các thứ phục sức trứ danh mới vừa được đưa ra thị trường gần đây…
Vị giáo sư kia nhìn thấy nhưng thật ra đã quá quen với cảnh này. Mặc dù ông ta là một giáo sư ưu tú, nhưng đến Cơ Đức học viện dạy học cũng chỉ là vì lương bổng so với các trường giàu có khác được khá nhiều hơn mà thôi. Hơn nữa, học sinh phía dưới người người đều là đám con em phú gia kiêu căng thành thói, tùy tiện chỉ ra một đứa, đều không có một giáo viên nhỏ nhoi nào dám tự mình đụng chạm đến.
Học sinh của các trường học quý tộc loại này, đại đa số là chia làm hai loại.
Loại học sinh thứ nhất, chuyên môn tiến hành phép giáo dục tinh anh chân chính, nhiều con cái của phú quý gia tộc hào môn, cũng đều không phải là thứ ngu ngốc, cũng có một số ít là mang niềm tin sẽ theo học cao hơn, để tiện bề tiếp quản kế thừa sự nghiệp gia tộc.
Loại học sinh thứ hai, toàn là cái thứ xài tiền tới mức cái gì cũng mạ vàng, dùng tiền liệng ra mở đường, tùy tiện ở lại đây phá phách vài năm, để sau đó lại được ra nước ngoài chơi bời lấy được học vị của các “lò cấp bằng” rồi quay về lại cuộc sống phá phách.
Thật là rõ ràng, chung quanh chỗ của Tiểu Lôi ở đây tựa hồ đại đa số là thuộc loại thứ hai này.
Tại trường Cơ Đức, chế độ giảng dạy so với các trung học khác có chỗ bất đồng, mà phương pháp áp dụng chính là phương pháp giảng dạy theo chế độ đại học. Do học viên tự chọn lấy lớp học, sau đó tính theo tín chỉ mà lên lớp.
Dù sao đám người này đại đa số trong tương lai không cần phải dựa vào thi cử để được tuyển chọn vào đại học, trong nhà tùy tiện phóng ra trăm chục vạn, tiêu chuẩn nhập học gì mà không mua được chứ?
Thứ chế độ lỏng lẻo này, thật rất là thích hợp với loại trường học quý tộc như Cơ Đức học viện.
Không có ai đối với Tiểu Lôi tỏ vẻ có tí tò mò, quả thật là, dưới cách giảng dạy lỏng lẻo loại này, thậm chí Tiểu Lôi hoài nghi cái đám người này có hay không có khả năng nhận biết hết các bạn học trong lớp.
Đại đa số học sinh chung quanh đều rất ít nói chuyện với nhau, hết thảy có độ chừng hai ba người quen biết nhau ngẫu nhiên ngồi kế nhau, cũng hơn nửa đều là đàm luận về đề tài tửu hội hay loại xe nổi danh mắc tiền gì đó.
Sau khi hết tiết học chấm dứt, Tiểu Lôi rời khỏi phòng học, đi lang thang không mục đích trong sân trường, nhưng đầu óc lại âm thầm tính toán làm cánh nào tiếp cận Điền Kha Nhi.
Trường học quý tộc đúng là làm cho người ta nhìn thấy ghen tị a. Các trường học khác có khả năng có được một sân bóng rổ tiêu chuẩn cũng đã khá rồi. Nhưng nhìn quanh nơi này, sân bóng rổ tính là gì chứ? Trường Cơ Đức có cả một nhà thi đấu cơ hồ có thể so được với vận động trường bóng rổ của câu lạc bộ chuyên nghiệp hạng nhất. Lại có một sân đá banh dựa theo tiêu chuẩn của liên đoàn thi đấu chuyên nghiệp.
Càng thêm khoa trương chính là… ở xa xa nơi có một lớp lưới sắt cao cao dựng lên, không ngờ là một sân cỏ xanh rờn! Đấy chính là một sân đánh golf thu nhỏ.
Một trường trung học bình thưòng, lớp thể dục bất quá là chạy bộ, nếu không thì là đánh bóng rổ mà thôi.
Nhưng tại nơi trường học quý tộc này, cái gọi là lớp thể dục, có huấn luyện viên chuyên nghiệp với chuyên môn dạy học sinh đánh golf cùng với đánh quần vợt.
Hai thứ này đều được thế giới công nhận là phương pháp thể dục vận động quý tộc. Nhất là môn golf, không chỉ có là vận động thể dục, mà còn là cách giao tiếp của xã hội thượng lưu.
Xem ra, theo đuổi giáo dục nơi này, quả nhiên thật không phải là tầm thường.
Ặc… thật ra bất quá coi cũng được mắt a!
Gái đẹp nơi này tần số xuất hiện cũng cao hơn so với các trường học khác.
Cái gọi là gái đẹp, ba phần là do diện mạo, bảy phần là do trang phục. Các cô gái nơi này đều là tiểu thư phú gia, các thứ trang phục quý giá mắc tiền gì, mỹ phẩm danh tiếng gì cũng không cần phải nói tới, trang phục thời thượng lại càng ganh đua hơn nữa. Tiểu Lôi tùy tiện đi quanh mười phút, chỉ thấy là mắt nhìn không xuể. Mặc dù không thể nói là gái đẹp nhiều như mây, nhưng ít nhất nhìn qua cũng thấy mát mắt.
Vô tình đi tới khu sân quần vợt, chỉ thấy trong một sân có hai cô trẻ tuổi xinh đẹp mỹ miều đang đánh banh, một cô trong đó mái tóc xinh đẹp buộc theo kiểu đuôi ngựa, mặc một cái quần tennis màu trắng, một cặp đùi trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, hai tay nắm lấy cây vợt nỗ lực đánh banh. Vận động kịch liệt kiểu đó khiến cho cô ta thở có chút hổn hển, bộ ngực mê người không ngừng phập phồng.
Tiểu Lôi nhìn hai cô, ánh mắt không khỏi sáng bừng lên.
Điền Kha Nhi?
Mới không gặp mấy ngày, tiểu ny tử này thật là càng ngày càng đẹp a. Tiểu Lôi ở ngoài sân nhìn một hồi, nhìn thấy Điền Kha Nhi giống như một con hươu nhỏ đang vui vẻ nhảy tới nhảy lui, mái tóc bồng bềnh, tiếng thở dốc nhỏ nhẹ êm đềm lọt vào tai người nghe thật làm động lòng, hơn nữa đôi chân nhỏ nhắn trắng như tuyết kia, rõ ràng khiến người ta hoa mắt.
Cuối cùng, Điền Kha Nhi buông vợt đi tới bên lề sân, cầm một tấm khăn lông lau mồ hôi. Lúc này, Tiểu Lôi mới để ý, đứng bên cạnh sân có một nam nhân cỡ hơn ba mươi tuổi, mặc trên người một bộ y phục của huấn luyện viên, nhìn thấy Điền Kha Nhi đi tới, lập tức ân cần đưa tới một chai nước.
Nam nhân kia nhìn cũng không đến nỗi khó coi lắm, chỉ là bộ mặt tươi cười của hắn lại có vẻ đê tiện, mục quang trong cặp mắt có vẻ lén la lén lút, luôn nhìn tới nhìn lui vạt áo trước ngực Điền Kha Nhi đang bị mồ hôi tẩm ướt.
“Kha Nhi tiểu thư, mệt rồi hả? Hay là nghỉ ngơi một chút đi.” Mặt hắn làm bộ ra vẻ trang trọng: “Cô hôm này lần đầu vô khoá quần vợt, không nên vận động quá mức, nếu không đối với thân thể không tốt.”
“Cảm ơn huấn luyện viên.” Điền Kha Nhi nhoẻn miệng cười, mặt giống như hoa đào, tiếp lấy chai nước do đối phương đưa tới.
Nụ cười của nàng, giống như gió xuân thổi tới, trong mắt của tên huấn luyện viên kia liền lộ ra một tíc tắc mê đắm, hắn lập tức nhanh chóng thu liễm lại vẻ heo nọc, đổi thành bộ dáng của một người đứng đắn mẫu mực, đột nhiên đảo mắt nói: “Kha Nhi, vừa rồi động tác của cô có chút không đúng, ta tới dạy lại cho cô…”
Nói xong, hắn cầm lấy một cây vợt, đi tới phía sau Kha Nhi, nắm lấy hai cánh tay của Kha Nhi, chậm rãi phát ra một động tác đánh banh.
Tư thế hai người cực kỳ ám muội, cơ hồ đúng là tên huấn luyện viên đem Kha Nhi ôm vào trong người. Điền Kha Nhi từ nhỏ cho tới lớn chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như vầy với người khác giới tính, hai gò má không khỏi đỏ bừng lên, hơi có chút giãy dụa hai cái, vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, huấn luyện viên, ta hiểu rồi.”
Nàng thoát ra khỏi thế nắm giữ của đối phương xoay người lui về phía sau vài bước.
Thần sắc tên huấn luyện viên kia hiện lên một tia xấu hổ, lập tức nghiêm mặt lại nói: “Động tác của cô không đúng, rất dễ bị thụ thương. Ta cũng là vì tốt cho cô…”
Nói xong, bộ dạng tựa hồ còn muốn tới nắm lấy tay Kha Nhi.
Ở chung quanh, các nữ sinh còn đang ở lại luyện tập quần vọt trong sần đều quay về phía này chỉ chỉ chỏ chỏ, lại có cô không khỏi lộ ra biểu tình ghê tởm khinh rẻ. Các nữ sinh này rỉ tai với nhau, nguyên lai tên huấn luyện viên quần vợt này là tên Hoa Hồ Điệp trứ danh của Trường Cơ Đức. Tự xưng phong lưu lỗi lạc, thường thường hay dựa cơ hội chiếm tiện nghi rờ mó trộm các nữ sinh xinh đẹp.
Các học sinh của Trường Cơ Đức vốn đều là con cái của những người có thân phận, là loại người không dám cáo tố mấy chuyện này. Khiến tên gia hoả kia hết lần này tới lần khác cứ hỗn tạp như vậy.
Thứ nhất, được gọi là “sắc đảm bao thiên” (dâm dục khắp trời), vốn cái tên gia hoả này cho dù là động thủ, cũng có chút lo lắng về thân phận đối phương, trái hồng cũng kén bàn tay hái mềm. Dù sao con cái nhà hào môn ở Trường Cơ Đức tuy nhiều, cũng không phải mỗi cá nhân đều là nhân vật không đụng chạm được, cũng có một số ít nhà có chút tiền tài, vì tham thanh danh của Trường Cơ Đức, vì lo lắng cho con cái mà đem con cái của gia đình tiểu phú tới đây học.
Thứ hai, tên huấn luyện viên này cũng có chút lai lịch, tên gia hỏa này vốn chính là em vợ của hiệu trưởng, trong nhà cũng có chút thế lực, nguyên bản là một tuyển thủ quần vợt chuyên nghiệp, năm nay vừa sau khi giải nghệ tới nơi này sống cẩu thả qua ngày. Bình thường hắn nhân cơ hội đùa giỡn với nữ sinh, không phải lúc nào cũng ti bỉ hạ lưu, đôi khi cũng giở chút thủ đoạn dụ dỗ, bề ngoài của hắn cũng tính là bảnh trai, lại hiểu lời ngon tiếng ngọt, cũng thường hay lường gạt tình cảm của các cô gái đầu óc đơn giản.
Chỉ tiếc lần này lại đụng phải thiết bản. Điền Kha Nhi tướng mạo xinh đẹp động lòng người. Vừa nghỉ học ở nhà một năm mới quay lại. Không có ai nhận biết được nàng. Mà tên sắc lang này không biết đến gia thế của Điền Kha Nhi, chẳng biết nặng nhẹ. Không ngờ ngay cả con gái Điền gia cũng dám đùa giỡn. Cũng may mà mấy ngày nay Lôi Hống ở nhà nghỉ xả hơi chưa có tới trường học, nói không chừng…
Cái màn này lọt vào mắt của Tiểu Lôi đang đứng ở xa xa, lửa giận của tiểu vô lại lập tức dâng lên ba trượng, liền đi nhanh qua hướng đó.
Hắn chạy nhanh tới phía sau Kha Nhi, nhè nhẹ vỗ vai nàng, mỉm cười nói: “Kha Nhi."
Điền Kha Nhi sắc mặt đang đỏ bừng nhìn tên huấn luyện viên kia, trong lòng có chút hoảng loạn, đang không biết phải lo liệu thế nào, nghe thấy tiếng hô của Tiểu Lôi, xoay người nhìn, mặt lộ vẻ vừa vui vừa lo: “Tiểu Lôi ca ca”
Tiểu Lôi cười híp mắt nói: “Kha Nhi, có phải có người nào khi dễ cô không? Có người nào khi dễ ngươi, nói cho Tiểu Lôi ca ca hay nha…”
Hắn vừa nói lời này, vừa giương mắt nhìn tên huấn luyện viên kia, chỉ chờ Kha Nhi nói một câu, liền nhân cơ hội một quyền đánh tới. Không đem tên huấn luyện viên đồng bóng này đánh cho nằm liệt giưòng năm ba ngày, thì pháp thuật tiểu gia ta học coi như bỏ!
Mẹ nó! Dám đùa giỡn với nữ nhân trong nhà của tiểu gia ta hả?
Điền Kha Nhi hết lần này tới lần khác là cái loại con gái tính tình nhu nhược, nghe vậy sắc mặt đỏ lên, do dự một chút, nhưng lại không dám nói gì.
Tiểu Lôi thở dài, không nghe tí gì bước tới hai bước, nghiêng người đứng trước mặt Kha Nhi, ngăn trở thị tuyến của tên sắc lang huấn luyện viên kia, lập lờ nói: “Vị sư phụ này, ngươi chẳng lẽ không biết nam nữ hữu biệt, trước mặt đám đông khơi khơi làm ra động tác như vậy đối với một cô gái… ài, cho dù có làm sắc lang, cũng van ngươi dùng chút kỹ thuật khá hơn được không?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK