Mục lục
[Dịch] Chí Tôn Vô Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Lúc này trời đất hôn ám, mưa đầy trời đã ngăn trở hết thảy ánh sáng của trời đất, mưa rơi ào ào, chung quanh đều là một mảnh mơ hồ. Nhưng lúc này, Tiên Âm đang đứng trong mưa, áo trắng bay phấp phới, pháp lực tỏa khắp người, chung quanh bao phủ một tầng kim quang dày đặc, ban đêm nhìn lại, thật hết sức bắt mắt.

Mà theo pháp lực của nàng, trong chốc lát, đột nhiên thấy trên mặt đất của sơn cốc, đất cũng không phải đất, đá cũng không phải đá, mặt đất tựa như biến thành một tầng trong suốt, hai người Tiểu Lôi và Tiên Âm, tựa như đứng trên một mặt kính trong suốt.

Tiểu Lôi thấy rõ ràng dưới chân, có một thứ gì đó, tựa như một ngôi sao băng, chớp động rất nhanh.

Hắn không thèm lý đến Tiên Âm, liền phóng tới. Tiên Âm nghe hắn quát, quay đầu nhìn lại, sắc mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, thứ gì đó bên dưới, tựa như một con cá trong nước, chạy trái, rẻ phải, tản ra quang khí nhàn nhạt, nhưng phàm là nó đến nơi nào, cỏ cây trên mặt đất vốn khô héo, trong nháy mắt bắt đầu hóa xanh tươi, cây đứt rễ cũng sống lại, mầm khô héo cũng nảy nở, hết thảy cứ như vậy xuất hiện trước mắt, loại kỳ quan này làm tim Tiểu Lôi đập loạn !

Tiểu Lôi đuổi theo thứ đó, vài lần tung người, lại thủy chung đuổi không kịp, còn không chờ hắn tới gần, nó liền chạy trong nháy mắt, tốc độ nhanh như thiểm điện, làm sao truy kịp?

Tiểu Lôi thử vài lần. Thủy chung vẫn cùng bảo trì khoảng cách thứ đó, hắn thầm tức tối, hét lớn một tiếng, đột nhiên quỵ xuống. Quyền đầu của hắm nắm chặt, gắng sức đấm một quyền trên mặt đất. Liền nghe thấy ầmmột tiếng, một quyền của Tiểu Lôi đã dùng tới chân lực, thêm vào Nghịch Thiên Quyết, một quyền đấm xuống, vách núi bên cạnh chấn động đến rung rinh, đá vụn rơi xuống như mưa, mặt đất bị hắn đấm tạo thành một hố to, chung quanh rạn nứt như mạng nhện. Nhưng thứ đó hình như không bị ảnh hưởng bởi khí lực của hắn, mặc dù ở bên dưới nhưng nó vẫn linh hoạt chớp động.

Tiên Âm đứng cạnh cũng đang nhìn ngây dại, thấy Tiểu Lôi xuất thủ, lúc này mới đột nhiên lấy lại tinh thần. Đột nhiên nàng kêu khẻ một tiếng, trường kiếm trong tay giơ lên, đâm xuống đất.

Liền thấy thanh ngân sắc trường kiếm của nàng đột nhiên bốc cháy mãnh liệt, pháp lực xuất ra kim quang tựa như liệt hỏa, kiếm cắm vào mặt đất, liền thấy kim quang trên lưỡi kiếm lập tức biến vào trong đất, mặt đất chung quanh chợt sáng lên.

Toàn bộ tinh thần Tiểu Lôi đều đặt ở cái đó, đột nhiên liền thấy cái đó chợt lóe sáng dưới đất, rốt cuộc dừng ở dưới chân Tiên Âm!

Trường kiếm của Tiên Âm vốn đâm ngập trên mặt đất, thẳng đến tận chuôi. Kim quang chiếu sáng khắp mặt đất đang trong suốt như một mảnh kính, người ở bên trên, đều có thể nhìn rõ ràng thanh kiếm. Ngay lúc này. Cái đó lại đột nhiên dừng lại dưới chân Tiên Âm, lại chậm rãi nhích lại gần lưỡi kiếm.

"A?" Tiểu Lôi vừa cảm thấy kỳ quái, Tiên Âm lại càng thêm giật mình, cái đó lại đã dừng ở dưới lưỡi kiếm của nàng, không hề nhúc nhích, lúc này hai người mới rốt cuộc nhìn rõ ràng hình dáng cái đó.

Chỉ thấy một thứ gì đó đỏ xanh vàng tím…… nếu nói nó tựa như dạ minh châu, thì sáng gấp trăm ngàn lần so với dạ minh châu! Nếu nói nó tựa như sao trên trời, nhưng sao trên trời sao lại có ngũ sắc bảo quang ?

Đột nhiên, nó đã kề sát lưỡi kiếm của Tiên Âm, hồng quang của nó chậm rãi lan tới tới trường kiếm, đột nhiên tràn lên trên, trong nháy mắt Ngân Kiếm trong tay Tiên Âm tựa như biến thành lửa đỏ.

"A !" Tiên Âm đột nhiên kêu lên một tiếng, lại vẩy mạnh chuôi kiếm, sắc mặt kinh hãi, không khỏi lui về phía sau vài bước.

"Làm sao vậy ?"

"Kiếm này…… không thể nắm !" Tiên Âm kinh hãi kêu lên.

Lúc này, thanh kiếm cắm trên mặt đất, hồng quang bên dưới đã truyền đến kiếm, từ lưỡi kiếm đến chuôi kiếm, đều bị nhiễm một lớp màu đỏ! Tiểu Lôi nghe Tiên Âm nói như vậy, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Hắn tâm tư linh mẫn, lập tức thầm nghĩ: Không thể nắm? Với tu vi của Tiên Âm, cho dù là hỏa diễm, nàng cũng sẽ cầm được!

Chẳng lẻ là ……

Hắn động tâm, lập tức đưa tay chụp chuôi kiếm. Bàn tay và chuôi kiếm vừa tiếp xúc, liền cảm thấy chưởng tâm đau nhức, a một tiếng, buông tay theo phản xạ có điều kiện, liền thấy chưởng tâm đã một đỏ bừng, suýt nữa cháy sém.

"Tam muội chân hỏa !" Tiểu Lôi hít sâu một hơi. Cái đó không ngờ còn có thể tự thả ra tam muội chân hỏa !!

Phải biết rằng, với thể chất Tiểu Lôi, hắn vốn là bán tiên chi thể, thoát thai hoán cốt. Nhục thân sớm đã không phải nhục thân tầm thường! Mặc dù khoảng cách hắn tu thành đại đạo, tu luyện thành bất họai kim thân, còn có một chút khoảng cách, nhưng dù sao với pháp lực hiện tại của hắn, hơn nữa hắn nếm qua nhiều linh đơn diệu dược và thảo mộc tiên gia như vậy, cho dù thanh kiếm này bị nung thành thép chảy, hắn cầm trên tay cũng sẽ không sao.

Với tu vi đạt được của Tiểu Lôi, tại phàm gian này, những thứ có thể tạo thành thương tổn đối với hắn rất hiếm có, tam muội chân hỏa, chính là một trong những thứ đó!

Đang lúc sửng sốt, liền nghe thấy vang lên những tiếng u u, trường kiếm cắm trên mặt đất, không ngờ chậm rãi lún xuống…… tựa như bên dưới có một thứ gì đó, đang thả ra một luồng hấp lực, muốn đem này trường kiếm này hút xuống dưới!

"A? Chết toi! Nó muốn 'cướp' thanh kiếm!" Động tác của Tiểu Lôi rất nhanh, nhanh chóng từ trong túi Càn Khôn lấy ra một thứ gì đó, thuận tay quăng ra, bách một tiếng, quấn lấy chuôi kiếm, chính là một sợi dây thừng màu đen. Hắn nắm lấy một đầu dây thừng gắng sức kéo, nhưng trong nháy mắt, dây thừng bị nhiễm tam muội chân hỏa, lập tức bị thiêu rụi.

Tiểu Lôi lui về phía sau hai bước, nhìn lại, một đầu dây thừng đã cháy rụi, vòng dây quấn trên chuôi kiếm trong nháy mắt đã tan biến thành tro bụi.

Hắn quay đầu nhìn Tiên Âm, cười khổ nói: "Ngươi còn đứng đó!"

Tiên Âm hừ lạnh một tiếng: "Tam muội chân hỏa, làm sao có thể ngăn được ta!"

Liền thấy nàng đột nhiên đưa tay vào trong người, tìm kiếm một chút, đầu ngón tay nhón lấy một thứ gì đó, gắng sức bắn mạnh ……

Keng !!

Một âm thanh trong trẻo vang lên, liền thấy một đạo bạch tuyến bắn ra. Không ngờ lại bắn thủng chuôi kiếm! Nhìn kỹ lại là một cây châm ngân sắc nhỏ như lông bò!!

Một đầu châm cột một sợi ngân ti (sợi tơ màu bạc) nhỏ như sợi tóc, một đầu ngân ti được quấn trên tay Tiên Âm.

Nói đến cũng kỳ quái, tam muội chân hỏa trên chuôi kiếm, ngay cả sợi dây thừng của Tiểu Lôi có thể thiêu rụi, nhưng cây ngân châm này lại không hề hấn gì. Chẳng những vậy, ngân châm ở trong lửa cũng không hề đổi sắc. Tiên Âm một tay nắm ngân ti, sắc mặt ngưng trọng, gắng sức kéo lại. Nhưng làm sao kéo được?

Nàng liền cảm thấy bên dưới truyền đến một luồng lực kéo cực mạnh! Sắc mặt Tiên Âm dần dần có chút kinh ngạc, ngân ti quấn quanh ngón tay hơi run rẩy, đột nhiên a một tiếng, nàng trượt chân, không ngờ cơ thể lại bị kéo về phía trước một thước !

Sắc mặt Tiên Âm trầm xuống, đột nhiên cơ thể chuyển động, đem ngân ti quấn một vòng quanh hông. Nàng xoãi chân đứng vững, quát nhẹ: "Lên!"

Ngân ti bị kéo căng không ngờ phát ra âm thanh u u, khuôn mặt Tiên Âm đã dần dần hiện ra một lớp kim sắc nhàn nhạt, pháp lực đều thi triển ra hết, trán dần dần toát mồ hôi lạnh, nhưng cơ thể vẫn bị kéo về phía trước !!

"Ngươi còn nhìn! Còn không mau hỗ trợ !" Tiên Âm thấy Tiểu Lôi còn đứng một bên mà nhìn, cả giận nói.

Tiểu Lôi chạy tới. Chỉ là ngân ti quá nhỏ, kéo cũng kéo không được, hắn chần chờ một chút, rồi ôm lấy eo Tiên Âm, kéo ra sau.

Lúc này, lại biến thành tựa như kéo co, hai cao nhân hạng nhất đương thời, mặc dù thi triển ra toàn thân pháp lực, lại không thể làm cái đó chuyển động một phân nào. Ngân ti ông ông rung động, thanh trường kiếm lại vẫn lún dần vào đất ……

Liền nghe thấy Tiên Âm đột nhiên "Hừ" một tiếng nhỏ, thanh âm có vài phần đau đớn, một giọt máu đỏ từ ngón tay nàng rơi xuống, chính là ngân ti xiết chặt làm ngón tay bị xé rách.

Lúc này hai người sớm đã không vận pháp lực chắn mưa, toàn bộ bản sự đều dụng tại một việc suy nhất, chính là "Kéo !"

Mưa rơi trên người, cả hai đều ướt sủng, Tiên Âm càng tệ hại, mái tóc dài và quần áo, đều dính sát trên người, Tiểu Lôi kiên quyết ôm eo nàng, lại hồn nhiên không để ý tư thế của hai người, tựa như là đang ôm nhau, quả thực là có chút không ổn.

"Không được! Như vậy không được ……" Tiểu Lôi đột nhiên kêu to một tiếng: "Xú bà nương, kiếm của ngươi là ở đâu ra ? Làm sao cái thứ ở phía dưới lại kiên quyết lôi xuống?"

Tiên Âm thở gấp, một nửa là bởi vì gắng sức, một nửa lại là bởi vì bị hắn ôm quá chặt, hít thở khó khăn, hổn hển nói: "Kiếm của ta là từ Tiên Sơn đem đi, lấy trộm từ trong một lầu các."

Tiểu Lôi nghe xong, trong lòng lại có ý khác.

Thanh kiếm này sợ rằng cũng không đơn giản!

Nếu không, nếu chỉ là một thanh phi kiếm bình thường, bị tam muội chân hỏa thiêu đốt, sợ rằng đã sớm hủy, huống chi bị đốt lâu như vậy, lại không hề hư hao.

Hơn nữa, bảo bối đột nhiên xuất hiện, lại vừa lúc do Tiên Âm cùng với mình động thủ, vận kiếm khí xuất ra thanh trường kiếm này,.

Chẳng lẻ, là thanh trường kiếm này dẫn dụ bảo bối ?

Yêu nhân Thánh Huyết Tông nói, chỉ có pháp bảo pháp khí của Phật môn, mới có thể dẫn bảo bối này ra, chẳng lẻ thanh kiếm này có điều gì cổ quái ?

"Như vậy không được !" Hai cao thủ Tu Pháp Kỳ, hợp lực cũng không lay động, ngược lại cây kiếm đã dần dần lún xuống đất, chỉ còn lại một phần ba chuôi kiếm. Tiểu Lôi quả quyết suy đóan, hai người sợ rằng không thể kéo lên!

Hắn lớn tiếng quát: "Buông tay ! Như vậy không được, chúng ta nghĩ biện pháp khác!"

Hắn thả đôi tay đang ôm Tiên Âm, lại phát hiện Tiên Âm kêu lên một tiếng, mất đi trợ giúp của Tiểu Lôi, cơ thể lại bắn về phía trước.

"Ta …… ta bị cuốn lấy …… Tiên Âm đột nhiên rên rỉ một tiếng, máu tươi trên ngón tay chảy ròng ròng, ngay cả y phục trên phần eo cũng rách tọac, ngân ti quấn chặt trên ngón tay và hông của nàng, hiện tại gậy ông đập lưng ông, không thể thoát ra.

Tiểu Lôi kinh hãi thất sắc, vội vàng lại đưa tay ôm lấy Tiên Âm, lúc này, cơ thể hai người kề sát vào nhau, miệng Tiểu Lôi cơ hồ kề sát tai Tiên Âm, quát: "Ngươi còn có kiếm không? Phải chặt đứt ngân ti này!!"

Eo Tiên Âm bị ngân ti cuốn lấy càng lúc càng chặt, sắc mặt nàng dần dần tái nhợt, khí tức trở nên yếu ớt, hạ giọng nói: "Trong …… trong bách bảo …… nang ……"

Thấy Tiên Âm gặp tình huống bất diệu, nếu nàng không có pháp lực khổ tu cả đời, sợ rằng lúc này đã bị bóp nghẹt ! Tiểu Lôi trong lúc vội vàng, đưa tay tìm kiếm túi Bách Bảo trong người Tiên Âm.

Trong cơn mưa, quần áo và thân thể dính chặt thành một mảnh, hai người dựa vào nhau quá sát, Tiểu Lôi thuận tay sờ soạng, quả nhiên liền chạm tới một thứ gì đó mềm mại, hắn tự nhiên vuốt nhẹ, chỉ là cách một lớp vải nhưng vẫn cảm giác có chút mịn màng, tựa như không phải túi Bách Bảo ……

"A ……" Tai hắn liền nghe thấy Tiên Âm đột nhiên thấp giọng rên lên một tiếng, sắc mặt vốn tái nhợt trong nháy mắt đã đỏ bừng, Tiểu Lôi giật mình " Đáng chết đáng chết, chỗ này không thể sờ……

Nhưng hắn lại không dám rụt tay lại, liều mình tìm kiếm một hồi trước ngực nàng. Lần chạm đầu tiên vốn không sao, Tiên Âm còn có thể duy trì một lát, nhưng bị hắn chạm đến lần sau, cơ thể nhất thời mềm đi vài phần, gần như rũ ra.

"Tìm được rồi!" Tiểu Lôi hoan hô một tiếng, lấy ra một túi bách bảo, Tiểu Lôi đã biết làm sao giải khai túi Bách Bảo này, vội vàng tìm trong chốc lát, rốt cuộc cũng tìm được một thứ sắc bén, lấy được một thanh đao nhỏ, thứ này rõ ràng là công cụ hái thuốc!

Tiểu Lôi thầm kêu khổ: Nếu thái đao bảo bối của ta vẫn còn thì tốt rồi !

Lập tức hắn không dám chần chờ, cầm lấy thanh đao nhỏ, gắng sức chém xuống sợi ngân ti.

Ông một tiếng, con dao chém xuống chỉ chấn động rồi bắn ra.

"Vô dụng …… đây là Vạn Niên Thiên Tàm Ti của Tiên Sơn, binh khí tầm thường không thể cắt được……" Khí tức Tiên Âm dần dần yếu đi. Đột nhiên bước chân nàng lảo đảo, bị kéo về phía trước, Tiểu Lôi một tay nắm chặt eo nàng, lại thấy sắc mặt Tiên Âm thống khổ, áo bên hông đã nhiễm hồng, không ngờ đã chảy máu.

Tiểu Lôi lớn tiếng nói: "Xú bà nương câm miệng !" Đột nhiên hắn gầm nhẹ một tiếng, hai ngón tay nắm tiểu đao chỉ thiên ……

Liền thấy mây đen đầy trời đột nhiên quay cuồng mãnh liệt, trong tầng mây vang động tiếng sấm, tiếng sấm này khác hẳn so với tiếng sấm vừa rồi…"








Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK