Mục lục
[Dịch] Chí Tôn Vô Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiểu Lôi quan sát một hồi, thấy kiếm thế của Diệp Bất Quần càng lúc càng lăng lệ. Hắn từ trước tới giờ chưa từng cùng Diệp bất Quần động thủ, giờ phút này thấy Diệp Bất Quần sớm không còn khí chất nho nhã ngày thường, toàn thân khí thế cương liệt, tu vi kiếm khí trở nên khá lợi hại.

Tiểu Lôi động tâm, đột nhiên cười lớn nói: “Hảo kiếm thuật! Lão Diệp, một người múa kiếm không bằng hai người cùng múa! Khó được khi ngươi có nhã hững, ta đến bồi tiếp cùng ngươi một phen!”

Nói xong, thân hình hắn đã phóng lên tảng đá, trong tay nhoáng một cái, đã lấy ra một cây thanh phong trường kiếm.

Diệp Bất Quần thấy rõ người đến là Tiểu Lôi, lớn tiếng nói: “Tốt!”

Nói xong, hai tay cầm kiếm nhắm đầu Tiểu Lôi chém xuống.

Không hổ là Thánh quang thập tự kiếm, kiếm phong rít lên, một luồng bạch sắc quang nhận chói mắt chém tới.

Tiểu Lôi hoành trường kiếm, ong một tiếng, trên kiếm phong xuất ra một đạo thanh quang bay tới phá tan quang nhận kia.

Chỉ thấy quang mang bắn ra tứ phía, Diệp Bất Quần hét lớn một tiếng, kỵ sĩ kiếm trong tay bay lượn hoa cả mắt, rồi lại có vài đạo kiếm quang chém xuống.

Tiểu Lôi mỉm cười, trường kiếm trong tay khua một vòng, lập tức trước mặt xuất hiện một thứ như bức tường ánh sáng trắng bạc, cả người lẫn kiếm đều ẩn sau đó, chỉ nghe ong ong vài tiếng, kiếm khí của Diệp Bất Quần đã đánh ngay lên bức tường ánh sáng rồi lập tức tiêu tán.

Diệp Bất Quần khen một câu: “Phòng thủ tốt” rồi không tiến mà lùi một bước, hơi choãi chân ra quát: “Ta xuất toàn lực đây, ngươi cẩn thận!”

Tiểu Lôi cười nói: “Cứ việc đến đây, để ta xem thực lực của kẻ được xem là cường giả mạnh nhất của Thánh kỵ sĩ!”

Nghe thấy mấy lời “cường giả Thánh kỵ sĩ” này, trên mặt Diệp Bất Quần hiện lên một tia u ám, Tiểu Lôi cũng có chút ân hận, chẳng biết vì sao mình cứ luôn đề cập đến chuyện thương tâm của Diệp Bất Quần, hắn nói vội thêm một câu: “Mau tới đi!”

“Hắc!”, Diệp Bất Quần phì ra một hơi, thân thể xoắn lại, tựa như thể “nhân kiếm hợp nhất” của kiếm thuật đông phương, mũi kiếm đột nhiên phát ra một đạo kiếm khí sáng loà, kiếm khí không tiêu tan mà ngưng tụ tại một điểm nhỏ phía trước.

Trong nháy mắt, Diệp Bất Quần đã tiến tới trước mặt Tiểu Lôi.

Trong ánh mắt của Tiểu Lôi lộ ra vài tia dị sắc, nghe thấy keng một tiếng, kiếm của Diệp Bất Quần đã đâm vào vòng kính trước Tiểu Lôi, sức mạnh không ngờ vượt xa dự tính của hắn.

Soạt một tiếng, bức tường ánh sáng hình tròn do Tiểu Lôi dùng pháp lực tạo ra, dưới mũi kiếm của Diệp Bất Quần không ngờ bị đột phá, một ngọn lửa theo kiếm phong của hắn bùng lên, trong nháy mắt phòng ngự của Tiểu Lôi bị hoá giải. Tiểu Lôi cười hắc hắc, liền lui lại một bước hoành kiếm trước mặt, kiếm phong rung lên, kêu một tiếng đinh đang, nhẹ nhàng gạt kiếm của Diệp Bất Quần sang một bên.

Diệp Bất Quần cảm thấy trên thân kiếm truyền đến một cỗ lực lượng cường đại mà chính mình không cách nào chống lại được, lúc này không để rơi kiếm, nhưng lại lảo đảo thối bộ mấy bước về phía sau.

Khi hắn đứng vững, chỉ thấy Tiểu Lôi nhìn mình cười mỉm rồi hỏi: “Lão Diệp, một kiếm vừa rồi của ngươi, là thế nào vậy?”

Diệp Bất Quần thở ra, cười nói: “Làm sao vậy? Đây chẳng qua là thứ đơn giản thôi, một chiêu đơn giản nhất trong kiếm thuật dùng để đột kích thôi.”

“Đơn giản?” Tiểu Lôi lắc đầu: “Cái này không đơn giản a, một kiếm này của ngươi, so với cái gì Thánh quang thập tự kiếm mạnh hơn nhiều! Dùng ngôn ngữ của phương Đông chúng ta mà nói, cái này gọi là phản phác quy chân! Càng đơn giản lại càng tu luyện ra lực lượng cường đại!”

Diệp Bất Quần cúi đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên ngẩng đầu lên cười nói: “Tốt, ngươi lại tiếp chiêu đi!”

Nói xong, vặn người đâm tới một kiếm, Tiểu Lôi mỉm cười huy kiếm nhẹ nhàng đẩy ra. Bằng vào tu vi của hắn, cũng không biết cao hơn Diệp Bất Quần bao nhiêu, nhưng trong mắt của hắn, một kiếm toàn lực của Diệp Bất Quần có vẻ chậm vài phần, với thành tựu của Tiểu Lôi, đã biết hắn lưu lại phần lớn thực lực.

Keng một tiếng, kiếm của Diệp Bất Quần nhoáng lên, nhưng lần này hắn không lui lại, vặn người nương vào lực phản chấn của Tiểu Lôi, nghiêng người tại chỗ hướng ngực Tiểu Lôi đánh ra một chưởng, chưởng tâm phát ra một đạo quang mang.

“Tốt!” Tiểu Lôi cười cười. Diệp Bất Quần này quả nhiên bất phàm, rồi bất ngờ lập tức thay đổi cách đánh.

Hắn cố ý không tránh né, lại ưỡn ngực mặc cho chưởng của Diệp Bất Quần đánh vào ngực mình.

“Bách!”

Sau một tiếng ồ ồ, Diệp Bất Quần đã đẩy ra đấu khí toàn thân, nhưng hắn cảm thấy tựa như đấu khí của mình đang đánh vào một vách tường sắt kiên cố, chẳng những không rung chuyển Tiểu Lôi được tí nào, mà chính mình lại bị lực phản chấn ép đến mức suýt bay ngược trở lại.

Một tay Tiểu Lôi đã đỡ lấy bả vai của hắn, mục quang Diệp Bất Quần loé lên, lật tay chém ngược lên một kiếm hòng chặt đứt ngón tay Tiểu Lôi. Tiểu Lôi cười hì hì, tốc độ của bàn tay đột nhiên trong nháy mắt trở nên nhanh gấp mấy lần, không đợi kiếm của Diệp Bất Quần chém tới, đã điểm vào bàn tay cầm kiếm của Diệp Bất Quần một cái. Diệp Bất Quần lập tức cảm thấy bàn tay mình đau như bị lửa thiêu vậy.

Năm ngón tay hắn rã rời, buông rơi trường kiếm. Tiểu Lôi còn đang mỉm cười thì Diệp Bất Quần đã dùng tay làm kiếm, không ngờ hét một tiếng rồi đột nhiên chuyển thân phóng ngược ra một cước!

“Bình!”

Một cước đá vào người Tiểu Lôi nhưng chính Diệp Bất Quần lại bay ra ngoài, quay hai vòng trên không rồi mới lảo đảo rơi xuống đất ngay trên mặt tảng đá lớn kia.

Tiểu Lôi dùng ngón tay búng một cái vào mũi kiếm, ông một tiếng, kỵ sĩ kiếm đã bay tới rồi cắm xuống đất trước mặt Diệp Bất Quần.

“Không công bằng!” Diệp Bất Quần cười khổ nói: “Thực lực của ngươi hơn ta nhiều lắm, ta đánh ngươi, đá ngươi đều là tự mình chịu khổ mà thôi”

Nhưng Tiểu Lôi lại lắc đầu: “Lão Diệp, lời của ta khó nghe, nhưng thật ra tu vi của ngươi tăng lên rất nhiều! Ta đã giao thủ với không ít Thánh kỵ sĩ Vatican, ngươi so với bọn họ đều mạnh hơn!”

Diệp Bất Quần quát: “Tiếp nào! Hôm nay ta nhất định phải đánh ngươi vài cái mới hả giận!”

Nói xong, khom lưng nâng kiếm lên, thân người một lần nữa nhảy lên tảng đá, lần này vung trường kiếm lến, trong không trung vẽ ra một hình chữ thập, hắn hét lên hai tiếng, hai đạo quang nhận bắn quang mang ra tứ phía, phân ra hai bên phóng tới Tiểu Lôi. Tiểu Lôi mỉm cười, lắc mình tránh quang nhận bên trái, lấy tay làm kiếm đỡ bên phải, lúc này Diệp Bất Quần đã phi thân tới, mũi kiếm nhằm yết hầu Tiểu Lôi đâm tới.

Lần này lại là một đòn “đột kích” tiêu chuẩn của hắn, thân trên nghiêng về phía trước, cước bộ giống như một mũi tên, đấu khí toàn thân tập trung tại mũi kiếm, mũi kiếm lại phát ra kiếm mang phá không xẹt xẹt!

Tiểu Lôi lập tức lui về phía sau, hắn lùi cực nhanh. Diệp Bất Quần dồn lực toàn thân tại mũi kiếm, nhưng mũi kiếm thuỷ chung vẫn cách yết hầu của Tiểu Lôi vài phân.

Trong chốc lát, Diệp Bất Quần đã kiệt lực, trong đầu hắn bỗng hiện linh quang, đột nhiên phóng trường kiếm ra, tốc độ nhất thời tăng lên vài lần! Tiểu Lôi giờ mới mỉm cười, theo nụ cười của hắn, không gian chung quanh phảng phất như ngưng lại! Động tác của hắn dường như so với thời không nhanh hơn ba phần, Diệp Bất Quần cảm giác như được xem phim quay chậm, bất lực nhìn Tiểu Lôi nâng cánh tay, cong ngón tay, sau đó đầu ngón tay nhẹ nhàng búng vào mũi kiếm.

“Ông!”

Kỵ sĩ kiếm lập tức bay lên cao, trong trời đêm xẹt lên một đạo ánh sáng bạc, sau đó rơi xuống, không ngờ lại cắm cơ hồ lút cán trên mặt tảng đá cứng rắn.

Diệp Bất Quần cứng đờ người, lặng lẽ sửng sốt nhìn kỵ sĩ kiếm cắm trên tảng đá vài giây đồng hồ.

Tiểu Lôi nhẹ nhàng đi tới vỗ vai hắn vài lần, Diệp Bất Quần mới phục hồi tinh thần, cười khổ nhìn Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi thở dài nói: “Lão Diệp, ngươi đừng tức giận. Chẳng lẽ ngươi đúng là hy vọng khoan một lỗ thủng trên cổ ta sao? À à…”

Diệp Bất Quần mới lộ ra nụ cười: “Bỏ đi, bỏ đi, cho dù ngươi đứng một chỗ cho ta đâm, chưa chắc ta có thể làm tổn thương ngươi tí nào, rõ ràng là thực lực ta kém ngươi xa. Ta biết rõ mà.”

Tiểu Lôi cúi lưng, không mất chút sức lực nào rút trường kiếm từ trong tảng đá ra, đưa cho Diệp Bất Quần, cười nói: “Kiếm này của ngươi từ đâu tới? Ta nhớ khi ngươi tới đây trên người không mang kiếm”

“Là Bảo Nhi giúp ta giao dịch”, Diệp Bất Quần cười cười, “Ta khi buồn chán liền muốn hoạt động thân thể, nhưng không thuận tay với kiếm Trung Quốc các ngươi. Bảo Nhi dựa theo yêu cầu của ta, đặt hàng thanh này. Thanh kiếm này là mua được từ một người Pháp chuyên buôn bán vũ khí, loại tốt, đã tốn của ngươi rất nhiều tiền.”

Tiểu Lôi liếc mắt nhìn thanh kiếm, cười nói: “May là vừa rồi ta không bẻ gẫy nó, nếu không ngươi lại muốn ta bỏ tiền đền ngươi thanh khác mất.”

Lúc này Diệp Bất Quần người đã đầy mồ hôi, đang thở dốc, hai người nhảy xuống khỏi tảng đá, tuỳ ý ngồi xuống đất.

“Lão Diệp, nói thật chứ, một kiếm cuối cùng vừa rồi rời tay ngươi, thực sự là có chút ngoài dự liệu của ta. Chỉ bằng chiêu kiếm tối hậu này, ngươi so với các Thánh kỵ sĩ khác đã mạnh hơn nhiều lắm.”

“Ồ? Nhận được lời khen của đại cao thủ nhà ngươi, ta hẳn là có thể ngậm cười nơi cửu tuyền rồi chứ?”

Tiểu Lôi cười ha hả nói: “Ngươi đúng là tên ngoại quốc chết dịch, chưa học tiếng Trung đến nơi đến chốn a, cái gì ngậm cười nơi cửu tuyền không phải là nghĩa tốt ah!”

Dừng một chút, hắn nghiêm sắc mặt nói: “Trong con đường luyện võ đạo, thời khắc tu luyện đến độ cao thâm, sử dụng chiêu số đơn giản nhất lại chính là hữu hiệu nhất. Lấy một ví dụ, hai “kích” đơn giản vừa rồi của ngươi, theo ta thấy, so với cái gì Thánh quang thập tự trảm còn mạnh hơn nhiều!” Tiểu Lôi bĩu môi: “Xử ra cái loại thánh quang gì đó, lại còn thập tự trảm, trông đẹp mắt nhưng vô dụng!”

Diệp Bất Quần thở dài, ngẩng đầu nhìn trời nói: “Đạo lý này, cũng chỉ có ngươi mới có thể nói ra được. Khi ở học viện kỵ sĩ đoàn, sư phụ kiếm thuật yêu cầu tất cả bọn ta nghiêm khắc tu luyện Thánh Quang Thập Tự Kiếm, khổ luyện tu vi bản thân về năng lượng của Thánh Quang hệ. Nhưng ta lúc nào cũng chỉ thích mấy chiêu kiếm thuật đơn giản nhất. Tỷ như chiêu đột kích này, bất quá chỉ là một động tác cơ bản nhất trong kiếm thuật, nhưng trong lúc tối hậu tại một kỳ tỷ thí đọ sức tại học viện kỵ sĩ đoàn, ta chọn lúc tối hậu mới đột kích một kiếm đâm xuyên ngực đối thủ, sau đó đoạt được danh hiệu đệ nhất. Còn cái tên gia hoả múa Thánh Quang Thập Tự Kiếm tới mức hoa bay lá rụng kia thì phải nằm bệnh viện để mục sư trị liệu hết cả tuần.”

“Cái thứ vũ khí như kiếm chỉ bất quá dùng vài động tác đơn giản phối hợp lại với nhau mà thành. Không ngoài các thứ đâm, chém, xốc…. vân vân. Ngươi đem chuyện đơn giản nhất luyện tới mức xuất thần nhập hóa, cũng như nguyên lý phản phác quy chân của võ đạo Đông phương chúng ta.” Tiểu Lôi nói tới đây thì dường như có suy tính kỹ càng, muốn dò hỏi Diệp Bất Quần một số chuyện liên quan tới kỵ sĩ Vatican: “Đúng rồi, vì sao ta luôn có cảm giác trong động tác của ngươi, có rất nhiều hương vị của võ thuật Đông phương?”

Diệp Bất Quần cười cười rồi trả lời: “Vậy sao. Thật ra thì đã từ lâu kỵ sĩ trong Vatican luôn có sư phụ võ đạo Đông phương. Võ đạo Đông phương các ngươi so với Tây phương cao thâm hơn, trong kỵ sĩ đoàn có không ít học viên trải qua huấn luyện về kỹ thuật võ nghệ của Đông phương.”

“Ồ?” Trong lòng Tiểu Lôi rúng động, khoé miệng gượng cười lạnh: “Ồ? Kỵ sĩ đoàn của giáo hội, không ngờ có sư phụ võ thuật của Đông phương à? Lợi hại không?”

“Thực lực tương đối không tệ.” Diệp Bất Quần trả lời.

“Có người Đông phương nguyện ý tới dạy người ngoại quốc các ngươi võ thuật cao thâm chân chính sao?” Tiểu Lôi lại cảm thấy có chút kỳ quái: “Căn cứ theo ta biết, võ thuật gia Đông phương, đa số đều rất coi trọng việc phân chia khoảng cách giữa các môn hộ, phân chia giữa các dân tộc xem ra lại càng nghiêm trọng hơn.”

Diệp Bất Quần đưa mắt nhìn Tiểu Lôi, dùng một giọng nói kỳ quái trả lời: “Bất cứ chuyện gì, khó khăn đều có thể khắc phục được, kiên nhẫn có thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Chỉ cần có dư giả thời gian cùng đầy đủ nỗ lực thôi.” Nói tới đây, hắn cười cười: “Ngươi biết trong kỵ sĩ đoàn của giáo hội, bắt đầu từ khi nào thì có chỉ dẫn về võ thuật Đông phương không?”

Không đợi Tiểu Lôi nói, Diệp Bất Quần đã tự mình trả lời: “Bắt đầu từ thế kỷ mười bốn đã có rồi!”

Quả nhiên, Tiểu Lôi hơi bị chấn động: “Sớm vậy sao?”

Diệp Bất Quần do dự một chút rồi thở dài nói: “Tiểu Lôi, ngươi nên biết, tông chỉ của giáo hội là muốn đem tín ngưỡng của Thượng Đế truyền bá khắp mọi nơi trên thế giới! Cả một khối lãnh thổ thần bí của Đông phưong như vậy, đối với giáo hội mà nói, còn là một vùng đất trinh nguyên chưa thể khai phá!”

“Khai phá?” Tiểu Lôi cười nói: “Ta thấy dùng chữ ‘chinh phục' thì có vẻ thích hợp hơn.”

“Tiểu Lôi, ngươi cũng nên biết, lúc trước chúng ta ở vào trạng thái đối địch.” Giọng nói của Diệp Bất Quần có chút khó khăn: “Ta thấy trong ghi chép của giáo hội về việc kỵ sĩ đoàn thiết lập sư phụ võ đạo Đông phương, lúc đầu từng bị vài vị giáo chủ phản đối kịch liệt. Theo giải thích của bọn họ, Thánh kỵ sĩ của Vatican nên bảo trì ‘huyết thống’ của mình. Nhưng giáo hoàng lúc đó, là một người có cái nhìn rất đặc biệt. Dưới sự kiên trì không ngừng nghỉ của ngài, kỵ sĩ đoàn cuối cùng bắt đầu sắp đặt việc huấn luyện võ đạo Đông phương. Mặc dù tìm cao nhân võ nghệ Đông phương rất khó, nhưng vài trăm năm nay, cũng đạt được một chút hiệu quả.” Hắn cười nói: “Không nói đâu xa, chỉ nói Nhật Bản, Hàn Quốc, cái gọi là cái gì Không thủ đạo (Karate), Đài quyền đạo (Taekwondo), kỳ thật không phải đều là phân chi biến dạng của võ thuật Trung Quốc lưu truyền đến quốc gia bọn họ sau nhiều năm dần dần biến thành sao?”

“Hắc hắc, có thể thả lỏng khuôn khổ, đi học tập chỗ mạnh của địch nhân, vị giáo hoàng năm đó thật sự là có dã tâm a.” Tiểu Lôi cười khổ.

Vatican thật sự đã chuẩn bị sớm vậy sao?

Nói tới đây, Tiểu Lôi cẩn thận hỏi một câu: “Trong kỵ sĩ đoàn của các ngươi, có kỵ sĩ đến từ Đông phương không? Còn lãnh tụ tối cao của kỵ sĩ đoàn thì sao?”

“Chuyện này thì không thể nào.” Diệp Bất Quần lắc đầu: “Ngươi có lẽ không hiểu rõ cơ cấu của kỵ sĩ đoàn. Đầu tiên, kỵ sĩ đoàn Vatican không phải khổng lồ như trong tưởng tượng của ngươi , càng không phải là tổ chức quân sự gì cả… Nếu như nhất định phải hình dung thì đại khái giống như mấy môn phái võ thuât Đông phương thôi. Có sư phụ có đệ tử, có lưu truyền mỗi đời. Nhân số lại không quá nhiều, không thể nào tạo thành quy mô như một quân đoàn được. Nói như vậy, cũng không cách nào nhiều năm như vậy mà cứ ẩn tàng ngấm ngầm được. Thân phận tối cao của kỵ sĩ đoàn đương nhiên là bảy vị Thánh kỵ sĩ, mà Thánh kỵ sĩ lại không thể trực tiếp phát hành mệnh lệnh cho kỵ sĩ đoàn, cũng không thể chỉ huy kỵ sĩ đoàn. Thánh kỵ sĩ chỉ là nhân tuyển được nghiêm khắc tuyển chọn qua từ trong học viện kỵ sĩ, chọn ra những người mạnh nhất. Còn chuyện hàng ngày thì do một số sư phụ trong kỵ sĩ đoàn phụ trách, lại còn thêm một vị chủ giáo đại nhân chủ trì.”

Ngừng một chút, Diệp Bất Quần tựa hồ suy nghĩ gì đó, sau lại nói: “Còn về người Đông phương gia nhập kỵ sĩ đoàn Vatican… thì cũng không thể nào… Thủ hộ kỵ sĩ đoàn dù sao cũng là lực lượng bảo vệ thân cận nhất tại hạch tâm của Vatican.”

“Đạo lý thì cũng giống như cấm vệ quân của hoàng đế cổ đại Trung Quốc các ngươi, không thể nào tìm một người nước ngoài đặt vào đó. Học viên của kỵ sĩ đoàn, thông thường khi còn rất nhỏ đã được tiếp nhận vào để huấn luyện, mà các em bé được chọn đều đến từ một số gia tộc tin thờ giáo hội rất chân thành, hoặc trực tiếp từ các kỵ sĩ thế gia truyền đời vài trăm năm, hoặc là tìm các cô nhi có một chút thiên phú, từ nhỏ đã bắt đầu được bồi dưỡng để qua quá trình chọn lựa, nên rất khó có khả năng để một người Đông phương tiến nhập vào kỵ sĩ đoàn. Năm đó thiếp lập sư phụ võ đạo Đông phương, đã dấy lên tranh luận lớn vậy, nếu trong kỵ sĩ đoàn lại xuất hiện một người da vàng tóc đen thì không khỏi để mấy vị chủ giáo đại nhân thuộc phe bảo trì huyết thống Vatican náo loạn ngất trời hay sao đây?”

“Ngoại trừ những thứ này, kỹ sĩ cũng không phải là một võ giả đơn thuần. Thủ hộ kỵ sĩ của Vatican, kỳ thật cũng sẽ tiếp nhận học tập một số pháp thuật, lại thêm bồi đắp tín ngưỡng nghiêm khắc. Cho nên, một người khác chủng tộc rất khó có thể tiến nhập vào Vatican… Trừ phi…” Nói tới đây, Diệp Bất Quần có chút do dự.

“Trừ phi thế nào?”

“Trừ phi là giáo hoàng hạ lệnh.” Diệp Bất Quần nói: “Kỳ thật, trong lịch sử cũng không phải chưa hề có người chủng tộc khác trở thành kỵ sĩ Vatican, nhưng Thánh kỵ sĩ thì tuyệt đối không có! Căn cứ theo ký tải ta xem qua, ít nhất trong ba mươi năm Thập tự quân Đông chinh, đã từng có hai người từ thế giới Ả Rập tiến nhập vào kỵ sĩ đoàn. Nhưng lúc đó bọn họ đều chỉ là em bé, là do đoàn quân Đông chinh mang về từ thế giới Ả Rập, mà trong đó có một là con lai. Hơn nữa đáng tiếc chính là hai đứa bé này sau này cũng không qua được khảo hạch, ngay cả cơ hội tiến nhập vào kỵ sĩ đoàn để tiếp thu huấn luyện cũng không có.”

“Con lai.” Tiểu Lôi thấp giọng lẩm bẩm hai chữ này rồi sau đó dứt khoát trực tiếp hỏi thẳng: “Diệp Bất Quần, ngươi đã từng là Thánh kỵ sĩ thủ tịch của giáo hội, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết tới một người tên là Tây Môn không?”

“Tây Môn? Simon?” Diệp Bất Quần ngẩn người một chút.

“Không, không phải là Simon, ta nói không phải là tên tiếng Anh, mà là tên tiếng Trung, gọi là ‘Tây Môn’"

“Tây Môn như Tây Môn Khánh đó hả?” Diệp Bất Quần hỏi lại một câu.

Tiểu Lôi dở khóc dở cười: “Không sai, chính là Tây Môn trong Tây Môn Khánh đó…’, cái tên người nước ngoài quỷ nhà ngươi không ngờ cũng từng đọc qua Kim Bình Mai à?”

Diệp Bất Quần lập tức phủ nhận, mặt đầy chính khí: “Tầm bậy! Ta sao lại đọc cái thứ sách đó chứ! Bất quá ta đã đọc qua Thủy Hử trong Tứ đại danh tác mà thôi!”

“*, tin ngươi mới là lạ.” Tiểu Lôi nói: “Không nói ngoài lề nữa, ngươi biết người này không?”

“Không biết, chưa hề nghe qua cái tên này.” Diệp Bất Quần lắc đầu, có chút ngẩn ngơ. Tiểu Lôi nhìn ánh mắt của hắn thì thấy mục quang Diệp Bất Quần rất thành khẩn. Điều hắn nói là thật.

Tiểu Lôi nhíu mày.

Diệp Bất Quần đã từng có thân phận cùng địa vị cao như vậy trong giáo hội, lại không biết tới đứa con đỡ đầu này của giáo hoàng sao?

“Sao vậy? Vì sao lại hỏi vấn đề này? Cái người tên Tây Môn này có vấn đề gì sao?” Diệp Bất Quần ngẩn ngơ hỏi.

“Ài…” Tiểu Lôi suy nghĩ rồi đột nhiên rúng động trong lòng, nói: “À! Ta thiếu chút nữa quên mất, hắn còn có một cái tên, không phải gọi là Tây Môn… Ngươi có biết một cái tên gọi là DuPont không? Hắn là một đứa con lai.”

Vừa nghe cái tên này, sắc mặt Diệp Bất Quần lập tức trở nên nghiêm trọng! Trong ánh mắt hắn phát ra mục quang cổ quái, nghiêm nghị nhìn Tiểu Lôi, trầm giọng nói: “Ngươi nói gì? DuPont à?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi nói là DuPont à?”

“Đúng vậy.”

Vẻ mặt Diệp Bất Quần có chút kỳ quái: “Ngươi sao lại muốn hỏi về người này?”

Tiểu Lôi lắc đầu: “Vấn đề này, ta đợi chút nữa rồi sẽ giải thích. Ngươi cho ta biết trước đi, ngươi biết người này sao?”

“Ta biết.” Diệp Bất Quần gật đầu, giọng nói của hắn có chút kỳ quái, dường như mang theo một tâm tình kỳ quái: “Ngươi không biết… DuPont, cái tên này, là một cái tên bị mọi người trong kỵ sĩ đoàn kiêng kỵ, hơn nữa cấm không được nhắc tới.”

“Ồ? Vì sao?” Tiểu Lôi nghi hoặc hỏi.

“Đây là một chuyện đã phát sinh từ nhiều năm trước…” Nụ cười của Diệp Bất Quần có chút khổ tâm, rồi hắn lập tức bắt đầu chậm rãi nói.

“Khi ta còn rất nhỏ thì đã vào giáo hội, sau đó thông qua tuyển lực, bao gồm cả thể thất, còn cả chỉ số thông minh (IQ), cùng với phẩm cách, kết quả được chọn vào nhân tuyển của kỵ sĩ đoàn, tiến nhập vào kỵ sĩ đoàn để tiếp thu huấn luyện. Lúc đó… Constantine cũng đã ở trong kỵ sĩ đoàn, nhưng hắn đã có thân phận rất cao trong đám kỵ sĩ cao đẳng. Thánh kỵ sĩ năm đó đã có sáu người rồi. Tất cả các kỵ sĩ cao đẳng đều nỗ lực tranh đoạt cái danh hiệu Thánh kỵ sĩ thứ bảy cuối cùng này. Bởi vì Thánh kỵ sĩ chỉ có bảy người, một khi đã đủ số, trừ phi có Thánh kỵ sĩ nào đó chết đi, hoặc phạm trọng tội bị bãi miễn, thì mới lại tuyển chọn Thánh kỵ sĩ mới.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK