“Ồ... Quả nhiên thật là lợi hại...” Qua một hồi lâu, chờ tới khi cuồng phong xung quanh dần dần tiêu tán, luồng quang mang cũng đã tiêu mất, Tiểu Lôi lúc này mới buông cánh tay đang che mắt Diệu Yên, nhìn Diệu Yên ở bên cạnh, cười nói: “Lần này Cổ Chung hòa thượng e rằng chịu đau khổ không ít rồi.”
Hai người phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy trong vòng chiến, vô số cây cối chung quanh ngã đổ. Bên trong cái chuông cổ to lớn trên tay Cổ Chung là thanh trường kiếm của Việt Sư đang cắm vào. Chỉ là quang mang trên thân kiếm cũng không còn. Từ xa nhìn lại như một thanh phi kiếm bình thường mà thôi.
Cổ Chung hòa thượng một tay nâng chuông, một tay lại vòng ra để đằng sau người. Chưởng tâm của ông ta đối ngay thủ chưởng của Tiên Âm. Sắc mặt hai người đều có chút khó coi.
Giờ phút này ánh mắt Tiên Âm trợn trừng, hít sâu một hơi rồi thấp giọng nói: ”Cái tên hòa thượng ngươi, là người gì đây?”
Cổ Chung hòa thượng còn chưa có trả lời, sắc mặt lão đột nhiên trong nháy mắt từ trắng chuyển sang đỏ, rồi lại từ đỏ sang trắng, liên tục thay đổi ba lần, sau đó rốt cục không nhịn được, há mồm phun ra một ngụm tiên huyết, thân thể chao đảo.
Cú chao đảo này của lão ta không quan trọng, nhưng cánh tay vừa rung lên thì cái chuông cổ đang cầm trên tay đột nhiên phát ra vô số tiếng tách tách cạch cạch nho nhỏ vang lên. Sau đó liền nhanh chóng xuất hiện vô số vết nứt, cuối cùng bùng một tiếng, cái chuông cổ nặng tới ngàn cân đã hóa thành vô số mảnh vụn.
Kỳ lạ là những mảnh vụn này cũng không bay tán loạn ra tứ phía, mà vừa mới vỡ ra, bị gió nhẹ thổi qua, lập tức biến thành bụi sắt, theo gió bay mất...
“Truyền nhân của Lăng Tiêu Tử.... Tiên Sơn Diệu Tự Quyết.... Quả nhiên danh bất hư truyền....” Thanh âm Cổ Chung khó khăn lắm mới từ từ nói ra được một câu, rồi lại lập tức phun ra một ngụm tiên huyết, thân người lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.
Sắc mặt Việt Sư kinh dị, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm lấy Cổ Chung hòa thượng, trường kiếm trong tay đã hạ xuống, trầm giọng nói: “Đại sư pháp hiệu chính là Cổ Chung à?” Rõ ràng là cái chuông bể vừa rồi Cổ Chung hòa thượng nâng trong tay đã lộ rõ thân phận của lão ta.
Cổ Chung nặn ra được một nụ cười khó coi, quay về hắn gật đầu, rồi ngoảnh đầu nhìn Tiên Âm nói: “Tiên Âm tiên tử, đã lâu không gặp.”
Trong mắt Tiên Âm hiện lên vẻ mờ mịt: “Ngươi... Ngươi nhận ra ta à?”
Cổ Chung chậm rãi chập tay lại: “ A Di Đà Phật, tiên tử lừng danh thiên hạ, bần tăng sao lại không biết. Hà huống năm đó....” Nói tới đây, Cổ Chung nhớ tới gì đó liền khựng lại.
“Nguyên lai thật sự là Cổ Chung đại sư.” Sắc mặt Việt Sư tốt hơn một chút, bất quá vẫn giữ bộ dáng lạnh lùng như cũ, thản nhiên nói: “Đại sư từ bi, ra tay ngăn cản trường tranh đấu, đa tạ.” Hắn nhìn chằm chằm Tiên Âm nói: “Vị này chính là Tiên Sơn chưởng môn nhân lừng danh thiên hạ, thiên hạ đệ nhất tiên tử sao?”
Tiên Âm liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: “Cái gì mà tiên tử chưởng môn, ta... ta không biết....” Nàng nói tới đây, ngữ khí lại trở nên lãnh khốc, quát: “Hòa thượng, ngươi không ngờ dám ngăn trở ta ra tay! Thật là lớn mật.” Rồi lại liếc mắt nhìn Việt Sư: “Còn có ngươi, dám cả gan làm hỏng chuyện của ta. Để cho tên kia chạy thoát....”
Việt Sư lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, con mắt lại nhìn mũi kiếm của mình: “Đan Hà Tử kia bất quá là người trong Đan Môn, pháp lực thấp kém, ngươi vì sao lại khi nhục hắn?”
Cổ Chung thở dài: “Hai vị đều là người có lai lịch lớn, trước hết xin đừng tức giận. Xin nể mặt bần tăng, có chuyện gì thì cứ đàng hoàng mà nói... Mọi việc luôn không thoát khỏi một chữ lý! Cho dù bần tăng không thể làm chủ, lúc này trên Tử Khuyết Phong còn có mấy vị cao nhân, mọi người ra sức là có thể phân định công đạo.”
Vừa nói tới đây, lông mày Tiên Âm nhíu lại, trong mắt thoáng hiện lên một tia ngạo khí. Đang muốn nói gì, đột nhiên lại thấy Cổ Chung hít một hơi thật sâu, trầm giọng quát: “Tiểu Lôi thí chủ, ngươi vừa rồi thiếu chút nữa hại chết lão hòa thượng, bây giờ còn muốn núp một bên xem náo nhiệt sao?”
Tiểu Lôi?
Hai chữ này từ trong miệng Cổ Chung nói ra vừa lọt vào tai Tiên Âm, sắc mặt nàng lập tức thay đổi dữ dội, trong mắt bắn ra tia sáng sáng ngời, hai tay đang buông thõng mà đầu ngón tay cũng run lên nhè nhẹ.
Tiếng quát lớn của Cổ Chung vừa phát ra xa xa, liền quả nhiên nghe thấy từ phía xa truyền tới tiếng cười nghênh ngang của Tiểu Lôi: “Đại hòa thượng tấm lòng nhân từ, muốn tới khuyên giải. Thứ người như ta, không có tấm lòng nhiệt tâm kia như đại hòa thượng, chỉ đành lười biếng đứng xa xa mà xem thôi. Nếu không, một khi bắt đầu giao đấu, đao kiếm không có mắt, nếu làm thương tổn tới bản thân, chẳng phải là chịu thiệt thòi lớn sao?”
Là thanh âm này.
Tiểu Lôi còn chưa nói xong, ánh mắt Tiên Âm đã thay đổi. Nàng bỏ lại Cổ Chung cùng Việt Sư hai người, đột nhiên thân thể đang ở đó lóe lên một cái, tựa như một cơn gió lao về phía thanh âm đang vọng tới.
Lúc này Tiểu Lôi đang ngồi trên một nhánh cây đại thụ cách đó vài trăm thước. Hai chân đang đung đưa trên cây, dùng ngón út ngoáy lỗ tai, một tay nhẹ nhàng ôm eo Diệu Yên, khuôn mặt tràn đầy vẻ cười tà mị nghênh ngang.
Ngay lúc này, Tiên Âm đã tới dưới tán cây, nàng vừa liếc mắt nhìn thì thấy được ngay cái tên gia hỏa đang ngồi trên cây kia.
Đúng vậy, là hắn.
Quả nhiên là hắn.
Đúng là cái tên tiểu tử đáng ghét kia! Cái tên gia hỏa ba trợn! Cái tên vô lại kia! Cái tên… Cái tên Tiểu Lôi hại ta ngây ngây ngốc ngốc tìm kiếm suốt ba năm trời!
Ngay cả Tiên Âm cũng không rõ cái tên gia hỏa kia có vị trí gì trong tim mình. Trong mắt nàng, cả thế giới đều xa lạ, chỉ có một người mà mình nhận ra, mặc dù rất nhiều người tựa hồ biết mình, biết mình là ai. Nhưng trong nội tâm của mình luôn luôn... linh hồn mình tựa hồ như trống rỗng, một khoảng mờ mịt....
Có đôi khi, Tiên Âm thậm chí phát sinh một thứ ảo giác: Mình tựa hồ như là một đứa trẻ sơ sinh... Có thể nói, mình tựa hồ đã nằm mộng rất lâu rất lâu rồi. Mà trong cơn mộng, cái tên đó là người duy nhất khiến mình cảm thấy đang tồn tại trên thế giới này cho khỏi cô độc....
Chính là nam nhân trẻ tuổi với vẻ mặt tươi cười cổ quái trước mắt này.
Hắn, đã trở thành chỗ dựa duy nhất trong nội tâm của Tiên Âm, hay có thể là mối liên hệ cùng cầu nối duy nhất nối liền bản thân với thế giới xa lạ này.
Ba năm rồi!
Suốt ba năm nay, từ ngày đó sau khi Tiểu Lôi mất tích tại Phục Hổ Tự trên Nga Mi sơn, Tiên Âm lập tức cũng rời đi, nàng tựa hồ như mất đi linh hồn của chính mình.
Nhìn núi này, nước này, bầu trời này, đất này, mây này, mặt trời này, trăng này, tinh thần này.....
Rất nhiều khi, Tiên Âm trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác bi thương: hết thảy mọi thứ tựa hồ đều không có quan hệ với mình. Đối với bản thân mà nói, hết thảy đều xa lạ.
Chẳng lẽ ta tới giờ chưa hề tới thế giới này sao?
Vì vậy Tiên Âm như một người phát cuồng, tìm kiếm khắp nhân gian.
Nàng tìm Tiểu Lôi... Hoặc có thể nói, nàng đang tìm lại chứng cớ chứng minh bản thân mình đã từng ‘tồn tại’ trên cái thế giới này.
Dù chỉ là một chút dấu vết.
Làm một con người đã hoàn toàn bị cách biệt với thế giới, khi mà đột nhiên tìm được một người duy nhất có thể khiến mình liên lạc lại với cái thế giới này... Trong tình huống như vậy, Tiên Âm tựa như một con chim nhỏ mới nở, coi người mình nhìn thấy đầu tiên là người thân thiết nhất với mình.
“Hắn là người duy nhất ta nhận ra được trên thế giới này....”
Tiên Âm đứng dưới tán cây, bản thân cũng không phát giác ra ánh mắt mình có chút si mê, có chút mê ly, chỉ nhìn Tiểu Lôi một cách kinh ngạc.... Trong thoáng chốc này, thậm chí ngay cả Diệu Yên đứng bên cạnh Tiểu Lôi nàng cũng quên mất. Cả thế giới, trong mắt nàng, cũng chỉ có khuôn mặt kia của Tiểu Lôi, khuôn mặt từng khiến nàng ba năm không cách nào quên được.
Khuôn mặt nghênh ngang tươi cười ‘đáng ghét” kia!
Trong lúc này, vẻ mặt Tiên Âm lộ ra sự phức tạp như nội tâm của nàng. Phẫn nộ, tức giận, than thở, thân cận, khiếp sợ, kích động, hưng phấn..... Hết thảy mọi tâm tình ray rứt đều xuất hiện cùng lúc, cuối cùng hóa thành thanh âm do dự của nàng....
“Tiểu, Tiểu Lôi...” Thanh âm rất nhẹ nhàng, mang theo vài phần mờ mịt, vài phần do dự.
Ba năm qua, từng ngày từng đêm, Tiên Âm từng nghĩ tới ngày mà tìm được cái tên gia hỏa này, sẽ trở thành cuộc diện gì?
Là lao tới hung hăng tát tai hắn? Hay là dùng Diệu Tự Quyết đánh cho hắn một chưởng? Hay là kích động rơi lệ.
Nhưng giờ phút này, Tiên Âm vẫn lẳng lặng nhìn Tiểu Lôi, trái tim tràn đầy tâm tình vô cùng phức tạp. Cuối cùng chỉ nói ra được hai chữ, sau đó tựa hồ đầu óc biến thành trống rỗng, chỉ lẳng lặng đứng đó.... nhìn.
Tiểu Lôi tự nhiên đã nhìn thấy Tiên Âm đứng dưới tán cây, chỉ là ánh mắt nghiêm trọng kia của Tiên Âm lại khiến trong lòng Tiểu Lôi có một cảm tưởng kỳ diệu khó giải thích, dường như có sự rung động từ một góc nào đó trong tâm khảm. Trong lòng nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt... thậm chí có thể nói có chút đáng thương của nữ nhân bên dưới kia, Tiểu Lôi đột nhiên cảm thấy trong lòng có vài phần thương cảm.
Thời gian ba năm, nữ nhân vốn ác độc này, dường như đã thay đổi rất nhiều.
Ngày trước thần thái bay bổng, trên dưới bao phủ một tầng hào quang, một tiên tử cao ngạo, đã không còn. Tiên Âm bây giờ, tóc dài kinh người, vẻ mặt lại có chút mỏi mệt tiều tụy.
Ánh mắt kia vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, nhưng lại có vài phần tình cảm kỳ diệu khó giải thích.
Là tình cảm! ‘Tình cảm’ của con người.
Nàng đã không còn là tiên tử lạnh lùng, không chút nhân tính kia. Mặc dù ánh mắt của nàng bây giờ vẫn lạnh lùng như cũ, thần thái vẫn cao khiết như xưa, thân thể vẫn phiêu trần thoát tục như tiên... nhưng ánh mắt kia của nàng, đã trở nên có nhân tính.
Dưới sự trói buộc của ánh mắt như vậy, Tiểu Lôi đột nhiên cảm giác mình tựa hồ cười có chút không được tự nhiên lắm.
“Độc bà nương... đã lâu không gặp....” Tiểu Lôi đứng lên trên nhánh cây.
Độc bà nương....
Tiên Âm nghe thấy xưng hô ‘đáng ghét’ này, trong lòng không hiểu sao không hề có chút tức giận. Ngược lại còn nảy sinh thêm vài phần thân cận cùng quen thuộc quái dị.
“Trên thế giới này, duy chỉ có hắn nhận ra ta, duy chỉ có hắn, là người mà ta nhận ra. Cũng chỉ có hắn, mới có thể xưng hô với ta như vậy....”
Tiên Âm tự mình cũng không phát giác ra, khóe miệng nàng bất giác trở nên nhu hòa hơn một chút... tựa hồ như mỉm cười, một nụ cười thản nhiên.
Ánh mắt Diệu Yên bất tri bất giác phát sinh một chút biến hóa. Nàng đột nhiên lặng lẽ lùi tới phía sau Tiểu Lôi, mục quang vẫn ở trên người Tiên Âm. Trong lòng vốn nồng nặc hận ý mấy trăm năm chưa giải, lặng lẽ buông lỏng.
Tiên Âm lúc này, đã không phải là tiên tử cao cao tại thượng, ý khí cao vời vợi kia nữa... Nàng tựa hồ là một nữ nhân lạc xuống phàm gian, một nữ nhân có chút mờ mịt không hiểu sự.
Vô tình Diệu Yên thở dài u oán.
Tiểu Lôi cảm giác được Diệu Yên khẽ kéo mình. Hắn cười cười, ôm lấy Diệu Yên từ trên cây nhảy xuống, hạ xuống trước mặt Tiên Âm.
Tiên Âm tựa hồ như giờ mới thấy Diệu Yên, sắc mặt nhất thời biến đổi, nhíu mày, trong mắt thoáng hiện lên một tia hàn ý: “Là ngươi.”
Nàng lui ra sau nửa bước, nhìn chằm chằm lấy Diệu Yên.
Diệu Yên tựa hồ không có để ý, nhìn Tiên Âm rồi nhẹ nhàng thở dài nói: “Tiên Âm... Ngươi.... Ngươi thay đổi thật nhiều.” Nàng đột nhiên cười, thấp giọng nói: “Tốt lắm, hôm nay ta không muốn đánh với ngươi.”
Tiên Âm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, nàng mới phát giác thái độ bản thân có biến hóa, không khỏi có chút xấu hổ.
Bởi vì trong tiềm thức, nàng tựa hồ không có hy vọng phát sinh xung đột gì với Diệu Yên, mặc dù nàng vừa thấy Diệu Yên, trong lòng tự nhiên liền sản sinh ra địch ý.
Nhưng bây giờ không được, bây giờ không phải là lúc đánh nhau... Bởi vì, Tiểu Lôi đang ở ngay trước mặt.
Người mình tìm kiếm ba năm, đang ở ngay trước mặt.
“Uy, độc bà nương... Ngươi sao lại nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì.... Chẳng lẽ mặt ta có mọc một đóa hoa sao?” Tiểu Lôi khôi phục lại vài phần tự nhiên.
Tiên Âm nhìn hắn thật sâu, rồi đột nhiên nói: “Ta tìm ngươi thật lâu rồi.”
“Hả?” Tiểu Lôi nhíu mày: “Ta nghe nói người Tiên Sơn phái cũng đang tìm ngươi.”
Tiên Âm lắc đầu: “Ta không nhận ra bọn họ. Ta chỉ nhận ra ngươi.”
Tiểu Lôi lè lè lưỡi, làm ra bộ mặt quỷ rồi cười nói: “Ngươi tìm ta làm gì? Ta không có thiếu tiền ngươi mà không trả đâu.”
Thân thể Tiên Âm run lên, ánh mắt có chút buồn bã, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Ngươi thiếu ta! Ngươi thiếu ta rất rất nhiều... Mặc dù ta không biết rốt cuộc là cái gì... nhưng ta chỉ biết, ngươi thiếu ta.”
Tiểu Lôi cười thất thanh rồi nói: “Trên thế giới có loại đạo lý này sao?”
Tiên Âm lại lắc đầu: “Là vậy. Bây giờ ta tìm được ngươi rồi, vậy sẽ không để cho ngươi biến mất trước mắt ta nữa. Mặc kệ thế nào, ta sẽ đi theo ngươi... Cho đến khi, ta từ chỗ của ngươi tìm về lại được thế giới của ta! Tìm về được bản thân của ta.”
“Tìm về được bản thân của ngươi... “ Tiểu Lôi cười khổ nói: “Tin ta đi... nếu ngươi thật sự tìm về được chính mình... vị tất đã là một chuyện tốt. Ta thật ra thấy bộ dạng của ngươi bây giờ cũng không tệ.”
Diệu Yên thở dài, vẻ tội nghiệp trong lòng đã tăng thêm được ba phần, nhịn không được đưa tay nắm lấy tay Tiên Âm. Không đợi tay nàng chạm vào tay đối phương, Tiên Âm đột nhiên sắc mặt trầm xuống, thân thể rút lại vài phần, cảnh giác nhìn chằm chằm lấy Diệu Yên, trong đơn chưởng thoáng loé lên một tia hỏa quang.
Diệu Yên lập tức dừng tay lại, thản nhiên nói: “Ta tịnh không có địch ý.”
Tiên Âm dùng ánh mắt phức tạp nhìn Diệu Yên rồi đột nhiên nói một câu khiến Tiểu Lôi cảm thấy không thể tưởng tượng được.
“Trên thế giới này, ta chỉ tín nhiệm hắn.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK