Đám đông ào ào kéo về vòng đu quay, mọi người đều nhìn lên cảnh tượng nguy hiểm bên trên đu quay, chỉ trỏ la hét.
Chỉ thấy một người tóc đỏ mang mặt nạ bạc nhảy về phía Lâm San San và Bảo Nhi đang ngồi trong lồng đu quay, Tiểu Lôi đứng ở phía dưới cũng có thể nghe được tiếng hét chói tai của Lâm San San
Michael ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào người Tiểu Lôi, Tiểu Lôi cảm thấy như mình đang bị một con độc xà thôi miên.
Michael lãnh cười nói : “Ngàn vạn lần mong ngài đừng khinh suất vọng động, đồng bạn của ta cũng sẽ không làm thương tổn bằng hữu của ngài
Tiểu Lôi lẩm nhẩm :”A! Tại sao người của Vatican lại tìm đến làm phiền ta?”
"Rất xin lỗi, chúng ta bất quá không phải nhằm vào các hạ, mục đích của chúng ta tới đây là tiểu cô nương kia." Michael vừa nói dứt lời, đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Cản hắn lại!”
Vèo vèo!
Chỉ thấy ba hắc sắc nhân ảnh, theo hình chữ Phẩm từ trong đám đông bay ra, nhằm vào hướng Michael vọt tới. Michael trong mắt bạo xuất một tia hàn quang, tay hắn đột nhiên sờ vào huân chương thập tự đeo trước ngực, trong miệng lẩm bẩm một ngôn ngữ kỳ lạ mà Tiểu Lôi không hiểu, lập tức một ánh ngân quang từ trên người hắn bạo phát đánh thẳng vào ba người đang bay tới, chỉ nghe bọn họ kêu lên đau đớn, hai người thân hình đình trệ, lắc mình né tránh tránh, dường như rất e ngại luồng bạch sắc ngân quang.
Nhưng người thứ ba lại không chút uý kỵ, trong tay xạ ra một đạo hắc quang.
Đinh!
Tiếng kim khí vang lên, Michael cười dài một tiếng, cuối cùng Hắc Y Nhân cũng phải thối lui, lúc này mới thấy được khuôn mặt gầy gò có chút tái nhợt, trong tay cầm một một cây tiểu trường mâu tinh xảo dài chừng nửa thước.
“Dạ Xoa!” Thanh âm của Michael mang theo vẻ băng lãnh: “Không ngờ ngươi lại tự mình đi tìm cái chết a”
Dạ Xoa, chính là kẻ lúc đầu cùng bọn Lyon bắt cóc Bảo Nhi…….
Lúc này khuôn mặt Dạ Xoa đầy vẻ hung ác, hai hàm răng nghiến chặt nói lớn: “York, Ivan cùng nhau ngăn cản người này. Tiểu Lôi ngươi đi cứu tiểu cô nương kia, tuyệt đối không để nàng rơi vào tay bọn giáo đình.
Tiểu Lôi phản ứng cực nhanh, mặc dù hắn không rõ tại sao Hấp Huyết Quỷ lại ra tay trợ giúp mình, nhưng lúc này hắn không cần phải suy nghĩ nhiều, mắt thấy Dạ Xoa ba người ngăn cản Michael, hắn lập tức hướng vòng đu quay chạy tới.
Đám ba người Dạ Xoa đứng vây quanh Michael, mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Michael sắc mặt vẫn bình tĩnh, trên mặt vẫn giữ một tia bình thản tươi cười, có điều ánh mắt nhìn Dạ Xoa càng lúc càng lạnh.
“Dạ Xoa, nghĩ không ra vì tiểu cô nương kia mà Huyết Tộc các ngươi dám đối mặt khiêu chiến với Thánh Đình à?”. Đôi tay dài của Michael khẽ xoa nhau.
Dạ Xoa phì một tiếng, kêu lên the thé “Tên Thiên Chúa giáo đồ hèn hạ, Thần nữ chúc phúc cho chúng ta! Giết hắn!”
Dạ Xoa vừa hạ lệnh, York cùng Ivan đồng thời vọt tới
Mơ hồ chỉ nghe thấy một tiếng thở dài của Michael.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng dịch chuyển xuống huân chương thập tự trước ngực, tay vừa nắm lấy, huân chương lập tức hoá thành một đạo ngân sắc quang mang màu bạc! Sau đấy chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện một cây kiếm hình dạng kỳ lạ, chính là thập tự trảm kiếm!!
“Sự vinh quang của thánh kiếm, không phải để đám sinh vật hắc ám các ngươi có thể khinh nhờn…”
Michael vừa xướng ngâm lên, chỉ nghe “xoẹt xoẹt” hai tiếng, York và Ivan đồng thời thảm kêu một tiếng thối lui ra sau, chỉ thấy trước ngực hai người khắc sâu một vết thương, trên miệng vết thương còn ám khói đen, cả hai gào to đau đớn. Lúc này, Dạ Xoa nắm chặt đoản mâu, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Michael.
“Dạ Xoa, ngươi còn chưa chịu tránh ra sao? Lần trước tại Tây Ban Nha ngươi đã trốn thoát khỏi tay ta, hôm nay nguyên lai ta không phải vì ngươi mà đến đây, ngươi không cần phải liều chết như thế”. Michael nhẹ nhàng nâng Thánh kiếm trong tay, lạnh lùng nói:” Ngươi nghĩ rằng các ngươi có thể ngăn chặn được Thánh Kỵ Sĩ thủ hộ của Thánh Đình sao? Tên Tiểu Lôi kia có thể cướp được tiểu cô nương từ tay của đồng bạn ta sao?”
Khuôn mặt gầy gò của Dạ Xoa không ngừng run rẩy, ánh mắt tựa hồ cũng có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng hắn cũng cắn răng, nắm chặt mâu hung hăng vọt tới.
Tiểu Lôi đã chạy đến bệ của bánh xe quay, người điều khiển vòng đu quay đang dùng loa để cảnh báo những người bên trên, những nhân viên này cũng rất kinh ngạc, sao lại có người điên như thế, dám bò từ dưới đất lên trên đu quay với độ cao hơn mười thước.
Tiểu Lôi không cần nói nhiều, đẩy đám nhân viên ra, xông đến lôi gã nhân viên đang đứng ở đài điều khiển lôi xuống, sau đó hung hăng đóng cầu dao điện……
Lập tức hắn nhảy vọt lên cao, cánh tay vươn ra nắm lấy ống thép, chỉ thấy thân thể hắn linh hoạt như một con khỉ, nhẹ nhàng đeo bám vào các lồng sắt leo lên trên.
“Oa! Người nhện kìa” Đám đông bên dưới không ngừng la hét.
Tiểu Lôi rốt cuộc cũng nắm được sợi dây cáp treo của đu quay, sau đó nhảy lên, chuyển từng đọan, thân thể lăng không hướng về cái lồng treo chỗ Lâm San San và Bảo Nhi đang ngồi.
Hắn vừa mới đứng vững, đột nhiên nghe thấy một thanh âm lạnh lùng vang bên tai:” Đừng cử động”
Lập tức hắn đột nhiên phát sinh cảnh giác, hắn vừa nhảy lên, ngay chổ hắn mới đứng,một đạo hàn quang phóng tới khoan lủng một lổ trên tấm thép của mái lồng treo!
Tiểu Lôi trong lòng có chút lo lắng, đột nhiên hắn lấy trong người ra một thanh phi kiếm, dùng một tư thế cực kỳ quái dị, phi kiếm trước ngực vũ động chém vào cửa lồng treo
Gặp quỷ!
Bên trong lồng sắt rất yên tĩnh, chỉ thấy Lâm San San đang ngồi tựa vào ghế tựa như đã hôn mê bất tỉnh, cánh cửa bên cạnh mở rộng, Bảo Nhi và người tóc đỏ đều không thấy đâu.
Tiểu Lôi vội vàng nhìn kỹ Liễu San San, thấy nàng chỉ hôn mê bất tỉnh, tựa hồ không có gì đáng ngại, lúc này mới thấy có chút yên tâm liền dịch chuyển thân mình hướng ra ngoài dò xét. Chỉ thấy giữa không trung một người tóc đỏ đang lăng không nhảy xuống, hắn tựa như dùng một loại pháp thuật quái dị, cơ thể như một con đại điểu bay giữa trời, hạ xuống một đám cây trong công viên, tay hắn đang ôm Bảo nhi.
Tiểu Lôi không cần suy nghĩ, tiện tay tung người nhảy xuống, sử dụng “Ngự Phong thuật” của Tiêu Dao phái, thân thể hắn như một chiếc lá rụng, hình như hoàn toàn không có một chút sức nặng nào, nhẹ nhàng hạ xuống rừng cây.
Phía dưới đám đông càng la to hơn, lúc này lực lượng bảo an công viên cũng nhanh chóng chạy đến.
Một tiếng thét vang lên, một hắc sắc thân ảnh văng ra ngoài, đụng vào đám đông, Dạ Xoa té nằm trên mặt đất, đã có bảy, tám vết thương trên người hắn, trên mỗi vết thương đều rỉ máu và toả ra khói đen. Michael chậm rãi đến gần hắn, sắc mặt bình tĩnh, thở dài ca thán : “Chấp nhất quá, chấp nhất quá mức thì bị trời đánh, cũng là một dạng tội ác”
Lập tức thanh kiếm trong tay hắn giơ cao lên rồi từ từ hạ xuống, Michael ngâm dài: ”Tịnh hoá… nhân danh Hỏa Thiên Sứ…”
Trên mũi Thánh kiếm phát ra một luồng bạch sắc quang mang thần thánh, Dạ Xoa nằm trên mặt đất phát ra một tiếng hét thê lương, thân thể đột nhiên hóa thành khói đen, rồi tan biến trong chốc lát.
Đám đông xung quanh đều hoảng sợ lui về phía sau, những kẻ nhát gan thì bỏ chạy mất dạng. Michael lướt nhìn đám đông cười lạnh. Thân thể hắn đột nhiên hoá thành một đạo quang mang rồi biến mất, chỉ để lại đám đông đứng xung quanh trợn mắt há hốc mồm,
Thân mình Tiểu Lôi vừa rơi vào rừng cây, đột nhiên cảm giác có một đạo hàn quang đang phóng về phía mình. Hắn lập tức lăn người né tránh, nhưng vẫn hơi chậm một chút, cánh tay phải đột nhiên đau nhói, đến khi hắn đứng lên thì thấy ống tay áo bên phải đã bị bóc ra, lộ ra một vệt trắng khứa trên cánh tay, hiển nhiên là hắn đã bị đối phương đánh lén.
Chợt nghe “a” một tiếng, chỉ thấy người tóc đỏ đang cẩn trọng quan sát Tiểu Lôi, vì trên mặt hắn mang mặt nạ nên không thấy được phản ứng của hắn, nhưng nhìn ánh mắt của hắn, Tiểu Lôi biết rằng đối phương đang rất kinh ngạc.
Hừm, dám đánh lén tiểu gia à ! Thân thể Tiểu gia sau khi thoát thai hoán cốt đã trở thành linh thể, binh khí bình thường há có thể làm thương tổn đến ta!?
Tên tóc đỏ mặt một bộ đồ da bó sát người, vóc người hắn cao lớn, so với Tiểu Lôi thì có lẽ cao hơn cả một cái đầu, mái tóc đỏ như lửa, chỉ thấy hắn đang nắm chặt tay, trên tay phát tán một ánh kim sắc, hiển nhiên hắn đang mang một loại kim chúc quyền (bao tay sắt).
Tên tóc đỏ khẽ quát lên một tiếng, vung quyền hướng Tiểu Lôi đánh tới, trường kiếm trong tay Tiểu Lôi khẽ lay động xuất ra hai luồng kiếm quang, người kia tựa hồ không quan tâm đến trường kiếm của Tiêu Lôi, cam đảm dùng tay ngạnh tiếp kiếm .
Hô!
Trong khoãnh khắc, hai người quấn vào nhau. Người kia đột nhiên hiện lên trong mắt một tia tàn khốc, kim chúc quyền xuất ra bảy tám thức kim chúc phong nhận
Người kia dùng phong nhận trên tả quyền chống đỡ trường kiếm của Tiểu Lôi, trong chớp mắt, nghe thấy két két, phoing nhận trên quyền đầu của hắn đã khoá trường kiếm của Tiểu Lôi. Đột nhiên người kia sử dụng hữu quyền vung lên, ba đạo hàn phong ập vào mặt Tiểu Lôi, Tiểu Lôi không còn cách nào khác là phải buông kiếm, thân người lui về phía sau, người kia không chịu buông tha, phong nhận trên quyền đầu của hắn tựa như của Logan người sói trong phim X-men。
Xọet!
Tiểu Lôi chuyển người không kịp, y phục ở trước ngực bị rạch thành hình chữ thập, y phục trong nháy mắt bị rớt ra. Nếu thân thể hắn không được cải tạo trải qua thoát thai hoán cốt, chỉ sợ bây giờ hắn bị nguy hiểm, da thịt đã bị xé nát.
Hai tay xoa xoa. Tiểu Lôi nắm lấy phần y phục bị xé rách, mắng to: “ Được! Lão hổ không phát uy thì ngươi tưởng ta là một con mèo bệnh a, ngươi đánh lại một lần nữa cho ta xem!”
Lần này hắn không lùi mà tiến tới, thân hình co lại, bàn chân tựa như từ từ dịch ngang nửa bước. Tên tóc đỏ lập tức phóng tới đâm Tiểu Lôi, nhưng Tiểu Lôi tùy ý bước qua một bên, ảo diệu vô cùng, vào lúc tối hậu chuyển thân nhẹ nhàng né tránh, vừa tránh được đòn tấn công của đối phương, Tiểu Lôi lập tức xuất thủ như thiểm điện, nắm chặt cổ tay của đối phương…
Một vặn, một bẻ, một đá.
Đây là các chiêu cầm nã thủ cơ bản của võ thuật Trung Hoa, cổ tay gã kia bị nắm giữ, vừa muốn phản kháng lại nhưng cánh tay không còn có chút khí lực nào. Tiểu Lôi vặn tay hắn rồi dùng sức bẻ quặt, gã đó lập tức bị ngã sang một bên, Tiểu Lôi lập tức nhảy lên đá một cước vào ngực, hắn bay thẳng ra ngoài, thân hình nện vào một thân cây, kêu hự một tiếng, sau đó tựa hồ không thể đứng lên được.
Tiểu Lôi thở ra một hơi, chạy đến bìa rừng, thấy Bảo Nhi đang ngồi trên mặt đất, cái đầu nho nhỏ nghiêng qua một bên, có lẽ là đã bị ngất. Hắn dùng một tay bế Bảo Nhi, một tay cầm chắc thanh kiếm, vừa đi vừa suy nghĩ về người tóc đỏ mang mặt nạ
“Nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm như vậy…”
Phía sau Michael sắc mặt bình tĩnh, từ trong rừng cây đi tới, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Lôi, với ngữ khí bình tĩnh .
“Lại là ngươi!” Tiểu Lôi cắn răng mắng: “Đám quỷ tử, lão tử không cưỡng gian nữ tu của ngươi, cũng không phóng hỏa đốt giáo đường của ngươi, tại sao ngươi lại làm phiền ta?”
Michael lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Ta cũng không muốn làm khó ngươi, chúng ta chỉ muốn ngươi giao tiểu cô nương này cho chúng ta thôi”
“Mẹ! Không phải là ỷ mạnh bắt cóc dân thường à? Các ngươi không phải là người của Vatican sao, Thiên chúa giáo đồ hay đi bắt cóc ấu nữ hay sao?”
Michael nhìn Tiểu Lôi với ánh mắt thương xót: “Ngươi có biết cô gái ngươi đang ôm trong lòng là ai không? Thật là đáng thương cho mê đồ, tiểu cô nương mà ngươi đang ôm trong ngực sau này sẽ trở thành nguồn gốc của tội ác.”
“Tội ác con mẹ ngươi” Tiểu Lôi mắng to
Lần đầu tiên hắn đoan chắc rằng, những tên giáo đồ cuồng tín đều có vấn đề về thần kinh
Không thèm để ý đến, hắn buông Bảo Nhi, mũi kiếm đâm thẳng tới Michael. Trong tay Michael lập tức xuất hiện thanh thánh kiếm, hai thanh kiếm vừa chạm nhau, Tiểu Lôi chỉ thấy sức mạnh của đối phương phảng phất như hư không, kình lực của mình giống như là muối bỏ bể, mỗi lần va chạm với thanh Thập Tự kiếm thì lực lượng của mình lại bị yếu đi một phần.Ngay lập tức trong lòng hắn máy động, liền hạ quyết tâm.
“Đinh”
Trường kiếm trong tay hai người lần thứ tư chạm vào nhau, Tiểu Lôi đột nhiên quăng kiếm sang một bên, sử dụng “Tiêu Dao Bộ Pháp” lướt đến sát người Michael, một tay như dán vào phần eo của Michael.
“Phá. Sơn. Không…”
Khí lực toàn thân Tiểu Lôi đình trệ trong chốc lát, rồi lập tức dùng một phương thức kỳ quái ngưng tụ lại rồi mãnh liệt tuôn ra.
Đây là lần đầu Tiểu Lôi dùng đến sát thương cực mạnh của chiêu thức “Phá Sơn Không” do Khinh Linh Tử truyền thụ, dùng công lực toàn thân ngưng tụ tại một điểm, phá sơn khai thạch!
Tiểu Lôi lúc này không kìm lại được, hôm nay gặp đối thủ thực lực cường đại ngoài khả năng dự đoán hắn cũng mặt kệ mọi chuyện, lần đầu tiên toàn thân phát lực này, cho dù có một bức tường đá thì cũng sẽ bị chưởng này đánh cho tan nát.
Có đánh chết được tên Michael kia hay không, hắn cũng bất cần!
Tiểu Lôi đánh ra một chưởng, trong nháy mắt, chỉ thấy thân ảnh của Michael lay động, sau đó toàn thân đột nhiên tiêu thất.
“Thuấn di”, lập tức trong lòng Tiểu Lôi trầm xuống.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK