Chương 854:
Bí mật?!
Không phải là về Long Ngự Thiên đó chứ!
Lâm Quán Quán sợ Long Ngự Thiên, hơn nữa chính là cảm thấy anh quá thần bí, lúc này cô có cơ hội hiểu thêm về anh, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
“Cậu nói đi!”
“Mình nói cho cậu biết, mình lớn lên cùng thiếu gia, cái biệt thự này…”
Hồng Vũ chỉ tay về phía người hầu ở lối vào biệt thự: “Người hầu ở đây đều là người lớn tuổi trong gia tộc, ít nhất cũng làm việc trong nhà 20 năm trở lên, ngoại trừ chúng ta, thiếu gia chưa từng đưa người ngoài vào đây.”
Thảo nào ánh mắt những người hầu nhìn cô rất kỳ quái!
Lâm Quán Quán thở dài: “Đây là bí mật muốn nói cho mình?”
“Đúng vậy.” cắn cây kẹo, tiếng “Lộp bộp lộp bộp” vang lên: “Đây là căn cứ địa của thiếu gia. Thiếu gia đưa cậu trở về đây. Cậu có biết đây là ý gì không??”
“Ý gì?”
“Có nghĩa là thiếu gia không coi cậu là người ngoài!” Hồng Vũ nhoẻn miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh: “Nói không chừng có thể trong lòng thiếu gia xem cậu như một người vợ. Ôi, rõ ràng thiếu gia biết cậu có bạn trai, nhưng anh ấy vẫn đối xử với cậu theo cách tình cảm như vậy…
mình, hay là cậu đồng ý theo thiếu gia đi.”
Lâm Quán Quán nghiền răng: “Hồng Vũ! Gần đây cậu có đọc tiểu thuyết ngôn tình nào không!”
“Ha ha, bị phát hiện rồi! Mình kể cậu nghe, gần đây mình có xem một quyển tiểu thuyết tình yêu tên là ‘Tổng giám đốc lão công quá hung mãnh”, thật là trùng hợp, tên tác giả trùng với tên cậu, cũng là Lâm Quán Quán đó! A, mình kể cậu nghe, đây là một quyển sách hay, đặc biệt là một trong những nhân vật trong đó giống hệt như thiếu gia, một người thâm tình nhưng làm mình chết mê chết mệt!”
Khóe miệng Lâm Quán Quán giật giật.
Tổng giám đốc lão công hung mãnh?
Nghe tên đã biết đây là một tiểu thuyết ngôn tình cấp 3.
Đặc biệt thô tục, về phần tác giả thì… Khẳng định cũng là tác giả tràn ngập mây cái mơ mộng thú vị!
Lâm Quán Quán hơi hụt hãng khi không nhận được tin tức gì đáng giá.
Trong nháy mắt.
Cả hai đã bước vào khu vườn.
Khu vườn trồng đầy hoa mẫu đơn tráng lệ lộng lẫy, vô cùng đẹp đẽ quý giá, gió đêm thổi qua, cánh hoa khẽ run lên, vẻ đẹp mong manh yếu đuối.
Thật không ngờ.
Long Ngự Thiên là một người lạnh lẽo như vậy, vậy mà lại thích hoa mẫu đơn phú quý.
Tấm tắc!
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Trong khi nói chuyện.
Cả hai đã đi dọc theo con đường lát đá xanh đến được cổng biệt thự.
Trái tim Lâm Quán Quán đập thình thịch.
Nhanh nhanh!
Cô có thể đi ra khỏi biệt thự trong vòng chục bước nữa thôi, và điện thoại của cô cũng có thể nhận được tín hiệu.
Lâm Quán Quán nắm chặt điện thoại.
Một bước!
Hai bước!
Ba bước…
Từng bước tới gần!
Khoảnh khắc Lâm Quán Quán bước ra khỏi cửa, cảm ứng của biệt thự trong nháy mắt.
“Ô oal Ô oa.”