Chương 827:
Cô đứng ở hành lang, nhìn bề ngoài cửa phòng giống nhau như đúc, cô ngây dại.
Cô quên mắt mình ở phòng nào rồi.
Lâm Quán Quán quay đầu nhìn nhìn, cảm thấy phòng nào cũng rất giống.
Nghĩ nghĩ.
Cô gọi cho Giản Ninh.
Nhưng mà…
Không ai bắt máy.
Cũng đúng!
Phòng ồn như vậy, sao có thể nghe được tiếng chuông di động!
Lâm Quán Quán dựa vào trí nhớ, cuối cùng đứng ở một cái cửa phòng.
Hình như chính là nơi này.
Cô nhẹ nhàng đầy cửa ra, nhìn thấy người trong phòng, tức khắc trợn tròn mắt.
Cảm tạ Tiêu Lăng Dạ.
Sau khi quen biết Tiêu Lăng Dạ, Lâm Quán Quán thường xuyên xem tin tức kinh tế tài chính với anh, mà trước mắt, những người phòng này, rõ ràng khách quen trên tin tức kinh tế tài chính.
Đồng dạng.
Cũng là nhân vật có tên trên bảng phú hào Vân Thành.
Lúc này.
Nhưng mấy người này chẳng giống hình tượng trên tin tức chút nào, uống đến mặt muốn đỏ ra máu, mỗi người đều ôm hai cô gái tuỏi trẻ xinh đẹp, cười vô cùng khoa trương.
Nhìn thấy Lâm Quán Quán, người trong phòng cũng rất sửng sốt.
“Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.”
Da đầu Lâm Quán Quán tê dại, vừa định rời đi, cổ tay bị nắm chặt, ngay sau đó, cô bị một người trực tiếp túm vào phòng.
Trong phòng, ánh đèn lờ mờ.
Nhưng không quá tối, cô cũng thấy rõ ràng.
Người trước mắt là nhân vật xếp hạng top 10 trên bảng phú hào Vân Thành, cao lớn vạm vỡ lại vô cùng phúc hậu.
Lúc này, người đó giữ chặt Lâm Quán Quán, cười đến cực kỳ đáng khinh: “Aiyal Không nghĩ tới Đế Cung còn có người tuyệt sắc như vậy! Tới tới tới, cô bé, cùng anh em chúng ta uống một ly.”
Ly đến gần, Lâm Quán Quán có thể rõ ràng ngửi được mùi thuốc lá và hương vị rượu hỗn tạp trên người người đàn ông này, cô dùng động tác nhỏ, tránh thoát cái nắm tay của ông ta, lui ra sau một bước, nhíu mày nói: “Ông hiểu lầm rồi, tôi không phải nhân viên Đề Cung!”
*Có phải hay không thì có cái gì khác nhau.” Ông ta nhếch miệng cười, càn rỡ nói: “Chỉ cần chăm sóc tôi thật tốt, thì cô cũng không thiếu chỗ tốt đâu!”
Mẹ nó!
Nắm tay Lâm Quán Quán có chút ngứa!
Thật muốn đánh người!
Nhưng nghĩ tới thân phận những người này, cô nhẫn nại nhịn uống, chỉ lạnh mặt nói: “Tôi còn có việc, không phụng bôi.”
“Ha hả, cho mặt mũi mà lại không biết xấu hổ đúng không!”
Ở đây đều là phú thương, ở trước mặt một đám người này bị mất mặt, ông ta rất là tức giận, ông ngăn ở phòng cửa, tức giận nói: “Dù cô muốn hay không cũng phải uống rượu với chúng tôi!”
Trong lúc nhát thời.
Không khí giương cung bạt kiêm.
Nhưng vào lúc này.
Một thanh âm lạnh lẽo từ trong góc vang lên.
*Tổng giám đốc Triệu! Người phụ nữ của tôi mà ông cũng dám mơ ước sao?”