Chương 432:
Lâm Quán Quán vô cùng căng thẳng.
“Bác sĩ, cậu bé có chuyện gì vậy, liệu như vậy có phải là bị tiêu chảy rồi không?”
“Đây là ruột cấp tính!”
Mọi người ngây mặt ra.
“Nói đơn giản chính là chứng ruột cấp tính bài xích!”
“Bài xích?”
Cả người Lâm Quán Quán căng chặt, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Bác sĩ cũng không giải thích chỉ tiết cho bọn họ biết, chỉ nói: “Đây là lần bài xích đáng sợ nhất từ khi ra khỏi phòng đặc biệt.”
*Có nguy hiểm không?”
Bác sĩ gật đầu.
Trái tim của Lâm Quán Quán như chìm xuống đáy biển.
Cô luôn biết rằng những bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu, ngay cả khi họ đã trải qua ca cấy ghép thành công, trong giai đoạn sau cũng sẽ xuất hiện những biến chứng bắt thường.
Đây là điều hiếm gặp, thường có thể lấy đi tính mạng bệnh nhân.
“Thuốc đâu, bác sĩ có thể dùng thuốc gì không, chúng tôi không tiếc tiền, ông dùng thuốc tốt nhất cho cậu bé, nó mới ba tuổi hơn thôi, cuộc sống chỉ mới vừa bắt đầu mà.”
“Quán Quán!”
Tiêu Lăng Dạ chạy nhanh đến ôm lấy cô: “Em đừng lo lắng,cứ để thằng bé uống thuốc trước đã.”
Bên ngoài Tiêu Lăng Dạ nhìn có vẻ rất trấn tĩnh nhưng nhịp tim đập nhanh đã phản bội anh áy.
“Tiêu Lăng Dạ.”
“Đừng sợ, thằng bé sẽ không sao.”
“Ừm!”
Lâm Quán Quán đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn trong phòng bệnh thấy hai ba con cầm tay nhau nói chuyện, hốc mắt cô nóng lên.
Ông trời!
Ca phẫu thuật nguy hiểm đã đi qua, cầu trời, nhất định phải giúp Duệ Duệ khỏe mạnh trở lại.
Buổi chiều.
Tâm Can đến trường học.
Mà Duệ Duệ, bởi vì bệnh ruột nên bác sĩ yêu cầu không được ăn, uông, dinh dưỡng cho thân thể được bổ sung bằng cách tiêm chất dinh dưỡng.
Bác sĩ cho cậu bé uống thuốc.
Đó là một loại thuốc chống thải ghép có tên Thư lai, mỗi đơn thuốc có giá hơn 8.000 tệ. Đơn giản là tuy đắt nhưng lại có hiệu quả. Sau khi uống thuốc, tình trạng tiêu chảy của cậu bé được cải thiện nhẹ.
‘D”ệ dUế:….. Có khỏe hơn một chút nào không?”
Duệ Duệ nằm ở trên giường, tinh thần kiên cường: “Mẹ, con không sao.”
Nói là không sao.
Nhưng bụng của cậu bé vẫn luôn kêu “Ục ục”.
Đột nhiên.
*Phốc.”
Một tiếng vang nhỏ, cơ thể của Duệ Duệ đột nhiên cứng đờ ra.
“Làm sao vậy?”
Duệ Duệ nắm chặt chăn bông như sắp khóc: “Hình như – con ra ở trong quần.”
Mọi người kinh hãi.
“Tiêu Diễn, xin y tá một bộ đồ mới.”
*Ail” Tiêu Diễn hoàn hồn: “Em đi liền đây.”
Lâm Quán Quán vội vàng mở chăn lên: “Duệ Duệ ngoan, để mẹ giúp con rửa sạch nha.”
“Không, không được!”
Duệ Duệ túm chặt chăn một cách gắt gao.
“Duệ Duệ.”
Khuôn mặt nhỏ của Duệ Duệ đỏ bừng: “Mẹ, nam nữ thụ thụ bắt thân”
Khóe miệng của Lâm Quán Quán giật “Toàn thân của con, còn chỗ nào mẹ chưa thấy qua chứ?”
“Đó là khi con còn nhỏ mà.”