Chương 295:
Cuối cùng.
Cuối cùng là khách hàng ở khách sạn nhìn thấy tình huống không đúng, chạy nhanh gọi người, người đàn ông lạ mặt nhân cơ hội chạy trốn, cô gái kinh hồn định báo cảnh sát.
Xong việc.
Cô gái đó lấy video giám sát khách sạn, sau đó đem phát trên mạng.
Phong ba ở khách sạn Tiêu thị vừa mới vừa lui ra.
Thêm một cái video, tức khắc lại đem khách sạn đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Hơn nữa.
Lúc này đây các cư dân mạng dị thường hoảng sợ lại phẫn nộ.
Rốt cuộc.
Phía trước chỉ là vần đề vệ sinh, mà lúc này đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người quan trọng!
Nếu không phải cô gái liều mạng giấy giụa, nếu không phải vận khí tốt đụng phải khách hàng vừa vặn muốn ra cửa, nếu cô ấy bị người đàn ông đó kéo đi, ai biết sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì?
Dân mạng đưa ra nghỉ ngờ.
“Không có thẻ phòng, người đàn ông đó làm sao có thể lên lầu được?”
“Bảo vệ khách sạn rõ ràng nhìn thấy người đàn ông đó mạnh mẽ túm cô gái, vì cái gì lại bỏ mặc?”
“Có lẽ khách sạn cùng người đó căn bản chính là một bọn!”
Nói tóm lại.
Một cái khách sạn 5 sao, thế nhưng lại phát sinh sự tình đáng sợ như vậy.
Quả thực làm người sởn tóc gáy.
Chuyện vừa ra, nhiều gia khách sạn dưới tên Tiêu thị đều bị đem lên mạng, dân mạng phẫn nộ tỏ vẻ về sau không bao giờ sẽ ở khách sạn Tiêu thị.
Đồng thời.
Khách sạn liên quan kia đã bị lệnh cưỡng chê ngừng kinh doanh, cảnh sát đang điều tra người đàn ông xa lạ kia là từ đâu.
Chuyện này nháo quá lớn.
Theo các kênh lớn trên tv hay giới nữ minh tinh giải trí cũng bắt đầu chuyển phát, nhắc nhở các phụ nữ độc thân một mình ở bên ngoài nhất định phải chú ý an toàn bản thân.
Theo sự tình lên men.
Cổ phiếu Tiêu thị sụt giảm.
Tỉ lệ khách hàng của khách sạn tụt thấp đến mức chưa từng có!
Liễu Uyễn Lê tức giận.
Sự kiện lần này, tuyệt đối là từ lúc công ty sáng lập tới nay, là cuộc khủng hoảng lớn nhất!
Bởi vì chuyện này, Liễu Uyển Lê gần đây bận đến sứt đầu mẻ trán.
Cố tình.
Thời điểm này, Tiêu Dục còn kiếm cho bà ta phiền toái lớn như vậy.
Hiện tại tin tức kinh tế tài chính, tin tức dân sinh, các tin tức trên truyền hình lớn bao gồm tin tức giải trí. Tất cả đều có quan hệ với nhà bà ta.
Bà không tức giận mới là lạ.
Liễu Uyển Lê càng xem càng giận.
“Âm”
Bà giơ tay, phẫn nộ ném máy tính.
Máy tính nằm ở trên sàn nhà lạnh lẽo, màn hình nháy mắt vỡ thành mạng nhện.
Đám người giúp việc hoảng sợ, một đám mặt như ve sầu mùa đông, một câu cũng không dám nói, sợ sẽ trở thành nơi trút giận của Liễu Uyển Lê.
Liễu Uyễển Lê đập máy tính còn chưa hết giận, lại bùm bùm đập một hồi, đem nguyên bộ trà cổ trên bàn trà tất cả đều quăng vỡ nát.
“Bà Trương!”
“Phu nhân.” Bà Trương chạy nhanh tới.
“Tiêu Dục còn không có trở về sao?”
Mặt Bà Trương lộ vẻ khó xử: “Vẫn chưa về, lúc nãy gọi điện thoại thiếu gia nói đang trên đường.”
*“A Dận đâu?”
Sắc mặt Bà Trương càng rồi rắm: “Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia.”
“Nói!”
Bà Trương run run, nhanh nói: “Nhị thiếu gia nói chuyện này của công ty cậu ấy mặc kệ để ngài tự xem rồi làm.”
“Phanh.”
Liễu Uyển Lê phẫn nộ đem ly nước trong tay ném vỡ nát.
Sắc mặt bà xanh mét: “Gọi điện thoại! Kêu nó lập tức về nhà, bà nói cho nó biết nêu không trở lại, tôi về sau không nhận đứa con trai như nó nữa!”
Bà Trương vội vàng nói: “Tôi đi gọi điện thoại ngay đây.”