Chương 977:
“Vâng!”
Người khác không biết, Long Ngự Thiên lại vô cùng rõ ràng.
Nếu như nói trên thế giới này, người quan trọng nhất trong lòng Lâm Quán Quán là ai.
Anh ta dám nói, người này tuyệt đối là Lâm Duệ!
Nếu Lâm Duệ xảy ra chuyện… Ánh mắt Long Ngự Thiên lạnh hơn!
Không đợi Long Ngự Thiên tra được tin tức, phía bên nhà cũ Thanh Thành, đột nhiên Hồng Vũ gọi điện thoại tới.
“Cậu chủ cậu chủ, không hay rồi!”
“Nói!
“Không phải bảo tôi canh chừng Bác Hách sao, hôm nay đột nhiên Bác Hách dẫn Tâm Phúc rời đi, tôi thấy bọn họ tụ tập len lén nói chuyện, nhìn qua không giống như làm chuyện tốt!”
Con ngươi Long Ngự Thiên nheo lại, “Bây giờ thì sao?”
“Bọn họ đi ra ngoài một lúc lâu rồi, tôi cảm giác có chút không đúng, nên gọi điện thoại nhưng cậu chủ lại tắt máy…” Hồng Vũ nói vô cùng ấm ức.
“Sao không gọi cho Hoằng Dụ!”
“A…tôi quên mất anh ta đó có điện thoại di động!”
Long Ngự Thiên đè cơn giận xuống, hít sâu một hơi, “Cô đi canh chừng ông ta đi!”
Dừng một chút.
Anh ta lại bổ sung thêm một câu, ‘Đừng để ông ta phát hiện!”
“Ồ!”
Tắt điện thoại, Long Ngự Thiên dặn dò Hoằng Dụ, “Quay đầu, trở về Thanh Thành!”
Hoằng Dụ là một hồ lô buồn bực, nghe vậy, cũng không hỏi nguyên nhân, không nói một lời lập tức quay đầu đi về phía Thanh Thành.
“Tăng tốc!”
Hoằng Dụ yên lặng đạp chân ga.
Long Ngự Thiên nhíu mày, “Dừng lại!”
Hoằng Dụ một cước đạp phanh, xe “ọp ẹp”, lốp xe cùng mặt đất ma sát tạo ra tiếng động chói tai.
“Xuống xe, đổi chỗ ngồi!”
Hoằng Dụ yên lặng mở cửa xe, cùng đổi vị trí với Long Ngự Thiên.
Cửa xe vừa đóng lại, vừa mới thắt dây an toàn, Long Ngự Thiên đạp ga, Maybach màu bạc giống như mũi tên cách dây, vọt ra ngoài!
Vốn dĩ, từ Vân Thành trở về nhà cũ Thanh Thành, cho dù đi tốc độ cao cũng cần khoảng một tiếng mới có thể đến được, nhưng Long Ngự Thiên cứng rắn rút ngắn thời gian còn một nửa.
Nhà cũ Thanh Thành.
Long Ngự Thiên vừa xuống xe, Hồng Vũ đã xông tới, “Cậu chủ cậu chủ! Tôi rất nghe lời, vẫn canh chừng Bác Hách, ông ta hiện tại đã trở về, thần bí ở phòng bên cạnh, cũng không biết đang làm cái gì! Cậu chủ cậu chủ, tôi có ngoan không, hay là… bỏ chuyện cấm tôi một tháng không ăn đồ ngọt được không?”
Long Ngự Thiên lạnh lùng đi vê phía sân bên cạnh.
Hồng Vũ còn muốn đuổi theo, lại bị Hoằng Dụ kéo cánh tay lại.
“Kéo tôi làm gì?” Hồng Vũ chặn miệng lại.
Hoằng Dụ thở dài, “Cô không phát hiện tâm tỉnh cậu chủ không tốt sao?”
Hồng Vũ sửng sốt, “Tâm tình không tốt, vậy sao?”
Khuôn mặt kia cơ hồ có thể cạo băng cặn bã, còn nhìn không ra thần kinh này có bao nhiêu cái, may mà Hoằng Dụ đã quen rồi, anh ta nhỏ giọng cảnh cáo Hồng Vũ, “Đừng trêu chọc cậu chủ.
“Nhưng…”
“Không có nhưng gì cả!”
“Món tráng miệng của tôi…”
“Nếu như cô lại chọc cậu chủ mất hứng, có khả năng năm nay đừng nghĩ đến việc ăn món tráng miệng nữa!”