Đạo diễn kêu “Cất” một tiếng, Lâm Quán Quán liền đẩy Long Ngự Thiên ra.
Long Ngự Thiên nheo mắt lại, mắt phượng đột nhiên lạnh lễo.
Lí Mưu nhíu nhíu mày: “Từ không trung rơi xuống, quay lại một lần. Quán Quán, khóng chế biểu tình một chút.”
“Được!”
Lâm Quán Quán không ngừng hít sâu, không ngừng thôi miên chính mình.
Lâm Quán Quán!
Mày là diễn viên chuyên nghiệp! Diễn viên chuyên nghiệp!
Cho nên, mặc kệ là diễn với ai đều phải lấy sự chuyên nghiệp của diễn viên ra!
Cứ như vậy thôi miên chính mình máy lần, nội tâm cô mới bình tĩnh trở lại.
Vì thế.
Tiếp tục quay phim!
Yêu Đế ôm vòng eo Sở Khuynh Thành từ giữa không trung rơi xuống.
Sở Khuynh Thành tựa hồ bị dung mạo của nam tử này kinh diễm đến mức ngơ ngác nhìn anh.
Hai người cứ như vậy yên lặng nhìn nhau một lát.
Sau một lúc lâu.
Yêu Đề cười như không cười nhướng mày, Sở Khuynh Thành như ở mới ở trong mộng tỉnh dậy, gương mặt đỏ lên, cô cuống quít đẩy Yêu Đề ra, lui ra phía sau hai bước, ngửa đầu nhìn anh: “Cảm ơn ân cứu mạng của công tử!”
Dừng một chút, cô nhịn không được lại nóiL “Công tử, ngươi lớn lên thật là đẹp mắt!”
“Đẹp?”
“Đúng vậy!” Sở Khuynh Thành nhìn chằm chằm anh: “Trong tất cả người ta đã gặp dung mạo của người có thể xếp thứ hai đấy!”
Mày Yêu Đề giương lên: “Vậy thứ nhất là aï2”
*Thứ nhất là tôn thượng nhà ta.”
Sở Khuynh Thành tuy rằng bái nhập tiên sơn Bồng Lai, ở bên người Bạch Mặc tu luyện nhưng cô cũng không có bái Bạch Mặc làm thầy, bởi vậy, cô đều xưng hô với Bạch Mặc là tôn thượng.
Yêu Đề khoanh tay đứng, cười như không cười liếc nhìn cô một cái, thấy cô có tà khí quấn thân, ánh mắt anh càng sâu: “Tiểu nha đầu ngươi cũng có chút thú vị đấy!”
Sở Khuynh Thành nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu lời này là có ý gì.
“Công tử.”
*Trảm Thần!”
“Cái gì?”
“Tên của tai”
“Trảm Thần?” Sở Khuynh Thành hít hà một hơi: “Tên này.”
“Như thế nào?”
“Rất cuồng vọng!”
Tóc bạc Yêu Đề bay phấp phới, ngửa mặt lên trời cười lên, khí thế cả người anh nháy mắt trở nên cường đại, phảng phất như toàn bộ thiên hạ đều là của anh, chờ cười đủ rồi. Lúc này mới nhìn về phía Sở Khuynh Thành: “Máy ngàn năm qua, ngươi là người đầu tiên dám đứng trước mặt bản tôn nói bản tôn cuồng vọng. Bất quá bản tôn thích!”
Sở Khuynh Thành: “…… ụ Yêu Đề đi đến Sở trước mặt Khuynh Thành, anh mở tay ra, trong tay là một cái xương cốt của con gì đó làm thành sáo cốt.
“Đây là cái gì?”
“Sáo cốt!” Yêu Đế đem cây sáo đeo vào cổ cô, cười như không cười nhìn cô: “Ngày sau, nếu là gặp nạn thì thổi nó, ta sẽ có thể tới cứu ngươi!”
Sở Khuynh Thành trừng lớn đôi mắt, ngửa đầu ngơ ngác nhìn anh.
Sau khi đạo diễn kêu cắt, Lâm Quán Quán như có phản xạ lui ra phía sau hai bước, cô quay đầu theo bản năng tìm kiếm bảo hộ, nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ trong đám người ở ngoài, thấy Tiêu Lãng Dạ mặc một bộ áo bào trắng, khoanh tay đứng ở đó, cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Người lúc này mới được nới lỏng ột chút, mới phát hiện sau lưng đã có chút thắm ướt.