Chương 410:
Tiêu Diễn tê cả da đầu.
Anh núp ở cạnh cửa, chỉ lộ ra cái đầu, anh nhắc tay làm dấu thề: “Nếu biết người trong phòng là tiểu Quán Quán, thì em có tám lá gan, em cũng không dám tiền vào xem.”
Anh trai anh quan tâm tiểu Quán Quán không ai biết rõ ràng hơn anh.
Thằng nhóc A Dận kia thích tiểu Quán Quán đã bị anh bức tới mức phải đi nước ngoài, lúc này anh còn nhìn thấy cả thân thể tiểu Quán Quán.
Tiêu Diễn run rầy.
Mắt thấy ánh mắt ông anh nhà mình càng ngày càng đáng sợ, anh vội vàng nói: “Anh, cũng coi như là em lập công.
Thẻ phòng này là người khác đưa cho Lãnh Quân Lâm, nếu không phải em hẹn bọn họ uống rượu, vừa vặn nhìn thấy, hỏi han về thẻ phòng này một chút, thật vừa đúng lúc lại bát quái tâm phát tác chạy tới nhìn xem… Thì không biết bây giờ tiểu Quán Quán như thế nào đâu!”
Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ càng thêm đáng sợ.
Tiêu Diễn nuốt nước miếng.
Má ơi!
Có phải sắp tận thế không.
Mà tại sao anh lại phải chết.
“Anh…”
“Gọi cho Lãnh Quân Lâm!”
Tiêu Diễn thở phào nhẹ nhõm: “Em lập tức gọi điện thoại cho anh ấy!”
Giống như anh sợ mình không kịp đào mộ chôn, liền chạy nhanh như chớp không còn hình bóng, lúc chạy còn để ý phải đóng của phòng lại.
Mà lúc này.
Trên giường Lâm Quán Quán lại lần nữa bắt an xê dịch.
Cô nhắm hai mắt, cả người đều lộ ra vẻ ửng hồng không bình thường, dùng sức xé rách chăn mền trên người mình.
“Nóng…”
Cánh tay của cô từ trong chăn vươn ra, xê dịch theo cô, lộ ra da thịt càng ngày càng nhiều.
Con ngươi Tiêu Lăng Dạ bốc hỏa.
Anh uống ngụm nước lạnh, nhanh chóng bắt lầy một góc chăn, đem chăn mền đặt lại trên người cô.
“Nóng… Nóng quá!”
Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ khẽ thay đổi.
Tình hình như vậy, chắc chắn là bị người khác bỏ thuốc!
Em sợ không khống chế được chính mình.
“Quán Quán.”
“Nóng!”
Bị quần chăn lên người, Lâm Quán Quán không cách nào bỏ ra được, nhắm hai mắt, gắp sắp khóc: “Nóng quá.”
Trên mặt cô với ở bên ngoài cổ đều đỏ lên không bình thường, hơn nữa màu đỏ kia còn ngày càng đậm.
Tiếp tục như vậy…. Có thể bị nguy hiểm hay không?
Tiêu Lăng Dạ đè lại bả vai cô, dùng sức quơ quơ: “Quán Quán, tỉnh tỉnh!”
“Ngô.” Cảm nhận được đụng chạm, cánh tay cô từ trong chăn dò ra tới, bắt được tay anh, cô vẫn nhắm hai mắt như cũ, thân thẻ lại giống con rắn cứ quần lấy: “Mát quá…
Thật mát quái”
Đôi tay tiếp xúc.
Mu bàn tay anh hơi lạnh.
Lòng bàn tay cô nóng bỏng.
Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ đại biến, anh kéo tay cô xuống, lòng bàn tay chạm đến trán của cô.
Trán cô nóng hồi, gương mặt cũng vậy.
Sao có thể nóng như vậy!
“Quán Quán.”
“Ưư, nóng.”
Cơn mát lạnh biến mất, Lâm Quán Quán sắp khóc, hai cánh tay cô không ngừng quơ qua quơ lại ở giữa không trung, muốn tóm lấy cánh tay mát lạnh kia.
Đột nhiên!