Chương 163: Chó cắn miệng chó “Em nói đi!”
“Lâm Vi không phải là người tốt!”
Tiêu Dục cau mày: “Quán Quán.”
“Tôi biết, anh chắc chắn sẽ không tin tưởng.” Lâm Quán Quán cười khổ một tiếng, tự giễu nói: “Thật sự là biết rất rõ ràng anh sẽ không tin tưởng, còn chạy tới nói cho anh, quả thực là tự làm mắt mặt.”
“Quán Quán, em có hiểu lầm gì về Vi Vi không?”
“Hiểu lầm” Lâm Quán Quán chế nhạo: “Không hiểu làm!
Sở dĩ tôi như ngày hôm nay đều là do cô ta. Tôi ghét cô tai”
“Quán Quán.”
“Tôi biết, anh muốn nói mấy câu để tôi tha thứ cho cô ta nhưng tôi không thể làm được, không thẻ! Cô ta biết rằng tôi yêu anh như sinh mệnh của tôi nhưng cô ta phải dùng mọi cách để câu anh đi, bắt bạn trai tôi đi thì thôi còn cho tôi uống thuốc… làm hại tôi! Cuối cùng, để diệt trừ tai họa là tôi, cô ta còn tự đâm mình để anh dứt tình với tôi!”
Tiêu Dục sửng sốt: “Ý em là cô ấy tự đâm dao? Không thể nào! Không thể nào. Con dao đâm vào bụng dưới khiến cô ấy gần như không thể làm mẹ. Chuyện liên quan cả một đời người. Sao cô ấy có thể ra tay tàn nhẫn như vậy chứ.”
Lâm Quán Quán ứa nước mắt nhìn anh ta.
Tiêu Dục đột nhiên thất thanh.
Khi anh ta vì Lâm Vi nói theo cách này, về cơ bản anh ta đã lên án cô.
“Quán Quán … em.
“Anh không cần nói gì tôi cũng hiểu. Ai mà ngờ Lâm Vĩ lại có thể tàn nhẫn như vậy với bản thân chứ.”
Lâm Quán Quán hướng dẫn từng bước, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói:” A Dục, nghĩ lại đi. Anh quen tôi năm mười sáu tuổi,cùng anh yêu đương ba năm, ba năm này, tôi lúc nào làm qua một chuyện xấu? Giết người! Vẫn là em gái của tôi, anh thật cảm thấy tôi là người nhẫn tâm như vậy sao?”
Tiêu Dục ngập ngừng.
“Nghĩ lại đi. Hồi đó tôi có bầu, một lòng ngóng trông đi cùng với anh, chờ sinh con xong liền cùng anh kết hôn.
Lúc đó còn chưa biết chuyện của Lâm Vi và anh. Anh nói xem, trong trường hợp này, tôi có lý do gì để giết cô ấy?”
Tiêu Dục sững sờ!
Đúng vậy!
Lâm Quán Quán chưa bao giờ biết chuyện của anh và Lâm Vi, sao cô ấy có thể tàn nhẫn với Lâm Vi như vậy?
“Nhưng, mẹ kế của em nói …”
“Không cần anh nói tôi cũng biết mẹ kế sẽ nói cái gì. Đơn giản chính là từ khi bà mang Vi Vi sau khi vào cửa, tôi cùng chị tôi liền không có cho bọn họ một sắc mặt tốt, không có để cho hai mẹ con họ một ngày yên bình! Tôi luôn đối phó với Lâm Vi, cho nên chúng tôi một lời không hợp, tôi mới có thể hạ độc thủ với cô ta.”
Đúng vậy!
Đó là cách Tôn Hà Anh nói với anh ta.
“Quán Quán.”
“Anh không biết chuyện. Tôi không trách anh bị cô ta làm cho mờ mắt.” Lâm Quán Quán vành mắt đỏ bừng:”A Dục, anh và Lâm Vi ở với nhau máy năm rồi, máy năm nay anh cũng nên hiểu tình hình gia đình tôi một chút. Tôi và chị gái tôi không được chiều chuộng ở nhà. Chị tôi bị ép cưới Lý Tín Đạt khi cô ấy 18 tuổi, còn tôi… ba căn bản cũng không có chăm sóc tôi. Tất cả học phí và sinh hoạt của tôi đều do chị gái tôi trả.”
Tiêu Dục gật đầu.
Anh ta biết điều này.
Trong lòng hắn không tin Lâm Vi là người không từ thủ đoạn như vậy, nhưng mà anh ta không thể phản bác lại lời nói của Lâm Quán Quán.
Bởi vì lời nói của cô ấy thực sự hợp lý.
Ngược lại, khi nghĩ về Tôn Hà Anh và Lâm Ví, họ hoàn toàn trái ngược nhau.
“Lúc ấy dưới cơn thịnh nộ anh đạp tôi một cước dẫn đến ta xuất huyết nhiều.”
“Xin lỗi!”
“Tôi không có trách anh.”Lâm Quán Quán dựa vào bức tường phía sau cười nhạo nói: “Anh xem Tôn Hà Anh tính chính xác thế nào! Lợi dụng tình cảm của anh với Lâm Vi, biết rằng anh sẽ tức giận khi thấy Lâm Vi bị thương. Sẽ làm điều đó với Bà ta vừa vặn có thể thừa cơ diệt trừ cái đinh trong mắt là tôi đây!”
Tiêu Dục gần như ngã quy sau khi nghe xong máy câu nói dậy sóng này: “Quán Quán.”
“Hồi đó, sau khi tôi bị chảy máu nhiều, Tôn Hà Anh nói với anh rằng tôi đã chết phải không?”
Tiêu Dục gật đầu.
“Bà ta đồ lỗi cái chết của tôi do chân của anh, sau đó chạy.
đến và nói với anh rằng nhìn tháy tình cảm của anh dành cho Lâm Vi rất sâu sắc, về sau cũng sẽ trở thành người một nhà, cho nên đạt thành hiệp nghị người một nhà liền không báo cảnh sát.Tuyên bố với bên ngoài là tôi không cẩn thận ngã sắp xuống xuất huyết nhiều mới tạ thế, có đúng không?”
Tiêu Dục lại gật đầu.
Cũng bởi vì nhà bọn họ không có báo cảnh sát, lúc ấy trong lòng anh ta mới cảm động và xáu hồ day dứt.
Anh ta cũng thầm thề rằng trong tương lai anh phải đối xử tốt với Lâm Vi.
Nhưng bây giờ, mọi thứ vậy mà tất cả đều là tính toán kỹ sao?
“Anh có biết tại sao tôi không chết mà ba năm không dám trở về nước không?”
Tiêu Dục sững sờ hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì cú đá của anh hoàn toàn không giết chết tôi. Tôi đã bị Tôn Hà Anh ném xuống biển. May mắn thay, sinh mạng của tôi quá lớn. Sóng đã xô đẩy tôi vào bờ. Tôi được một người tốt bụng cứu và đưa đến bệnh viện. Tôi hôn mê nửa tháng rồi mới cứu sống được!”
Sắc mặt Tiêu Dục biến sắc: “Cái gì?”
“Tôi từ bệnh viện trở về và phát hiện người nhà đã thay tôi làm tang lễ. Tôn Hà Anh một lòng muốn tôi chết, tôi làm sao dám trở về? Khi đó liền thừa cơ đi Nước M, một mực tại nơi đó chờ đợi ba năm!”
Sắc mặt Tiêu Dục kinh nghỉ bát định, trong lòng Lâm Quán Quán cười lạnh.
Hôm nay, những gì cô ấy nói là mầm mống nghi ngờ trong lòng Tiêu Dục.
Theo thời gian dời đổi, hạt giống này sẽ từ từ mọc rễ, nảy mầm, lớn lên. Về sau, mặc kệ anh ta nhìn thấy Lâm Vi có hành động gì, chỉ sợ đều muốn hoài nghi một phen.
Ân!
Dạng này rât không tệ!
Để bọn họ chó cắn chó một miệng lông đi.
“Quán Quán, hiện tại đầu tôi có chút loạn.”
*Tôi biết.” Lâm Quán Quán xoa xoa mặt: “Những lời này đối với ai thật sự là đả kích quá lớn, anh lập tức không tiếp nhận được là bình thường.”
“Quán Quán.”
Lâm Quán Quán lần nữa dùng hết kỹ năng diễn xuất, thâm tình nhìn anh ta chăm chú.
“A Dục, tôi không cầu anh lập tức tin tưởng tôi, tôi yêu anh, tôi chỉ là không hi vọng anh bị người xấu che mắt, càng không hi vọng anh bị máy người kia lợi dụng!”