Nhân viên công tác cột cổ tay cổ chân Lâm Quán Quán lên mấy cái cây thô Bạch Tuyến làm tơ nhện, lại quấn quấn thêm máy sợi dây trắng lên người cô khiến cô không thể nhúc nhích được, cuối cùng, lại bố trí cho hai cái cây đằng sau cô thành hình mạng nhện.
“Quán Quán, chuẩn bị tốt chưa?”
“Tốt rồi!”
Kế tiếp chính là cùng Long Ngự Thiên phối diễn, Lâm Quán Quán nhìn cách đó không xa Long Ngự Thiên đã được treo trên dây thép, hít sâu một hơi, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt Tiêu Lăng Dạ, vì để anh an tâm, Lâm Quán Quán nhếch miệng cười.
Mày Tiêu Lăng Dạ gắt gao nhăn lại.
Không đợi Lâm Quán Quán hỏi cái gì, đạo diễn cũng đã hô “Action!”
Lâm Quán Quán tiền vào trạng thái quay phim.
Cả người cô bị tơ nhện cuốn lấy, hạ xuống cái mạng nhện thật lớn ở hai cây đằng sau, nhìn cô càng ngày càng gần con nhện to lớn, cái trán đổ mồ hôi, thân thẻ liều mạng vặn vẹo giãy giụa, nhưng thế nào cũng không tránh thoát.
Con nhện khổng lồ cười điên cuồng đi tới trước mặt.
Thân thể Sở Khuynh Thành ngửa ra sau, tựa hồ đang liều mạng tránh để nó đụng vào.
*A”
Tơ nhện căng thẳng, cả người cô lại bị túm tới trước mặt con nhện to lớn.
Con nhện tinh mở miệng.
Xong rồi, hôm nay cô sẽ chết ở chỗ này sao.
Sở Khuynh Thành tuyệt vọng.
Nhưng mà.
Nhưng cảnh tượng không như cô dự đoán, ngay sau đó, một tiếng hét thảm vang lên. Sở Khuynh Thành mở mắt ra, liền nhìn thấy con nhện to lớn ngã trên mặt đất, cô sửng sốt một chút, ngay sau đó “Xoát xoát xoát” một tiếng vang nhỏ, toàn thân cô buông lỏng, tất cả mạng nhện rơi xuống ở bên chân.
Thấy thế, con nhện tinh bị thương điên cuồng xông lại đây.
*A”
Sở Khuynh Thành bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, nắm chặt trường kiếm nhưng vào lúc này, một thân ảnh màu đen từ trên trời giáng xuống, mang theo một trận cuồng phong, áo đen bay phát phới, chỉ bạc bay đây trời.
Sở Khuynh Thành sững sờ ở tại chỗ.
Con nhện tinh phi xông tới.
Vòng eo căng thẳng.
Cô bị nam tử áo đen ôm lấy vòng eo, bay lên trời.
“Tê,”
Lâm Quán Quán thầm nhủ hiện tại là đang diễn kịch nhưng vòng eo bị Long Ngự Thiên ôm lấy, trên người cô vẫn là không chịu được nồi da gà.
Cô nỗ lực khống chế cảm xúc khuôn mặt, dùng ánh mắt “ngơ ngác” nhìn chằm chằm anh.
Nam tử áo đen giơ tay lên.
“Xoát xoát xoát”
Vài thanh trúc đâm trúng yêt hâu con nhện tinh, con nhện tinh theo tiếng hô ngã xuống đất.
Nam tử hắc y tóc bạc, mang theo nụ cười như không cười, ôm Sở Khuynh Thành từ giữa không trung thản nhiên rơi xuống.
Máy quạt gió thổi quần áo và tóc hai người bay phấp phới.
Trong kịch bản.
Yêu Đề có dung nhan tà mị, điên đảo chúng sinh, ánh mắt Sở Khuynh Thành nhìn anh là thanh triệt mà kinh diễm.
Nhưng giờ phút này.
Vòng eo bị tay anh ôm lấy, đối diện với mắt phượng cười như không cười, Lâm Quán Quán chỉ cảm thấy da đầu tê dại, biểu tình cứng đờ.
“Cắt”