Chương 81: Một nhà bốn người
Lúc đi xuống lầu, Tiêu Lăng Dạ cứ đen mặt suốt.
“Khó khăn lắm mới được xuất viện, hay là chúng ta ra ngoài đi ăn đi.” Lâm Quán Quán đề nghị.
“Được đấy, được đấy. Tâm Can muốn đi ăn lẫu!”
Thế là, mọi người quyết định ra ngoài đi ăn lẩu.
Lâm Quán Quán và Lâm Duệ về Biệt thự số 2 trước để thay quần áo.
Cô tìm cho Lâm Duệ một chiếc áo phông màu trắng và một chiếc quần yếm jeans ngắn. Lâm Duệ ngoan ngoãn về phòng thay. Lâm Quán Quán cũng tìm cho mình một chiếc áo phông màu trắng cỗ tròn cơ bản, và một chiếc yếm jeans ngắn rồi thay vào.
Cậu nhóc thay quần áo xong, thấy Lâm Quán Quán mặc giống cậu, mắt đột nhiên sáng lên.
“Bảo bối thật đẹp trai!”
Lâm Duệ hơi đỏ tai, “Mami cũng rất xinh!”
Lâm Quán Quán mặc áo phông và yếm jeans nhìn rất nhỏ người, cô còn cột tóc đuôi ngựa cao, tràn đầy sự trẻ trung, không hề giống mẹ của đứa trẻ.
Hai mẹ con cùng đi giày vải trắng, tay nắm tay đến Biệt thự số đỳ “Ô — đồ mẹ conl”
Tâm Can vốn dĩ đã thay quần áo xong rồi, thấy Lâm Quán Quán và Lâm Duệ mặc đồ, mặt cô bé hiện to hai chữ “ngưỡng mộ”, cô giãy ra khỏi vòng tay của Tiêu Lăng Dạ, “bịch bịch bịch”
chạy xuống dưới lầu, vừa chạy vừa nói, “Chú hai! Con nhớ lần trước chú có mua cho con một bộ quần yếm jeans giống y hệt bộ mà anh đang mặc, Tâm Can muốn mặc giống anh và dì Quán Quán!”
Tâm Can rất thích làm đỏm, bắt kể xuân, hạ, thu hay đông đều thích mặc váy. Cho nên, người giúp việc phải mất một lúc lâu mới tìm được chiếc quần yếm ngắn mà cô chưa từng mặc ở dưới đáy tủ.
Tâm Can lại tìm một chiếc áo phông trắng mặc vào, thay chiếc quần yếm jeans, lại tìm một đôi giày vải trắng, sau khi đã mặc giống y hệt Lâm Duệ và Lâm Quán Quán cô bé mới hài lòng đi xuống dưới lầu.
Cô bé chạy “bịch bịch bịch” đến trước mặt Lâm Quán Quán, xoay một vòng trước mặt cô, chiếc đầu tóc xoăn cũng viết rõ hai chữ “phần khích”.
“Di ơi, dì ơi, dì nhìn Tâm Can mặc bộ này có đẹp không?”
“Đẹp!
Tâm Can cười hì hì, lập tức liền ôm lấy chân Lâm Quán Quán, “Chúng ta có giống một nhà ba người không?”
“Giống!”
Còn phải nói!
Nếu như ba người họ mà mặc thế này đi trên đường, chắc chắn người ta sẽ tưởng họ là một nhà ba người thật ấy chứ.
Thế là, Tâm Can vui vẻ xuất phát.
Cẩm Cung ở ngay trung tâm thành phố, cách đó không xa là có một trung tâm mua sắm cao cấp đồ sộ. Trong trung tâm có đủ thứ từ đồ Trung đến đồ Tây, vậy nên mọi người quyết định đến trung tâm đó ăn lầu.
Quãng đường chỉ mất mười phút đi bộ, nên mấy người quyết định đi bộ đến đó.
Lâm Quán Quán mỗi tay dắt một đứa nhỏ, hai đứa nhỏ đều rất trắng trẻo ngọc ngà, một tĩnh một động đặc biệt thu hút ánh mắt của mọi người.
Vừa ra khỏi Cằm Cung, người trên đường đều bị tổ hợp nhan sắc cao thu hút, lũ lượt quay đầu nhìn.
Lâm Quán Quán tính sai rồi.
Bởi vì mấy hôm trước bị mắng chửi, cô cũng coi như là hồng lên rồi, nhưng mà bức ảnh bị lộ trên mạng đều là ảnh phim, hơn nữa ảnh selfie trên weibo lần này là cô cố tình dùng app, chính là không muốn để mọi người nhận ra.
Kết quả là không ngờ rằng bởi vì hai đứa nhỏ mà trở thành tâm điểm.
Tiêu Lăng Dạ cứ đen mặt đi theo sau suốt cả chặng đường, Tiêu Diễn cảm nhận được luồng khí lạnh toát ra trên người lão đại nhà mình, lặng lẽ đi ở phía cuối.
Lúc này, một đôi tình nhân đi ngang qua mấy người bọn họ.
“Wal! Hai bé sinh đôi đáng yêu quá đi, chị gái cũng thật xinh đẹp, mỗi tay dắt một đứa, thích quá đi! ” Khi cô gái nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ ở phía sau bọn họ thì mắt lại càng sáng hơn, che mặt kinh ngạc, “Trời ơi! Gia đình nhà này toàn là nhan sắc thần tiên gì thế, bố cũng đẹp trai đến bắt cần như vậy!”
Tiêu Lăng Dạ mặt lạnh như sương giá, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô gái.
Cô gái bị dọa cho sợ.
Chàng trai vội vàng kéo cô đi, “Em ngốc à, người ta rõ ràng là một nhà bốn người, rõ ràng là vợ chồng, em lại nói vợ người ta là con gái của họ, chẳng trách mà người ta lại tức giận! !”
*Hả?” Cô gái kinh ngạc, “Không phải chứ?”
“Sao lại không phải? Cô kia chỉ là nhìn trẻ hơn một chút, em không thấy ánh mắt người đàn ông kia nhìn cô ấy à? Ánh mắt tràn đầy yêu thương, sao lại có thể là ánh mắt nhìn con gái chứt”
Cô gái quay đầu, cô nhìn kỹ lại một lần nữa, kinh hô, “Đúng thật : kìa! Ánh mắt anh ta nhìn cô kia giống ánh mắt anh nhìn eml”
“Đồ ngốc!”
Hai người nắm tay nhau đi xa, để lại Lâm Quán Quán trong sự ngại ngùng.
Vừa rồi cách gần, mặc dù hai người kia đã cố thấp giọng rồi nhưng cô vẫn nghe thấy hét rồi.
Lâm Quán Quán lén lườm Tiêu Lăng Dạ ở đẳng sau.
Gương mặt Tiêu Lăng Dạ vẫn không biểu cảm như cũ, ánh mắt sâu thẳm.
Đại ca ơil Anh có Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không à? Không thì sao lại thấy được tình yêu trên gương mặt đá này chứ!
Để tránh ngại ngùng, Lâm Quán Quán vội kéo hai đứa nhỏ chạy trước.
“Anh, tâm trạng không tốt à?” Tiêu Diễn hóng hớt tiến lên trước, “Bị hiểu lầm là bố của Tiểu Quán Quán nên không vui à?”
Tiêu Lăng Dạ mím môi lạnh lùng nhìn cậu.
“Lão đại, cũng không thể trách người ta hiểu lầm được, năm nay anh cũng 30 tuổi rồi, Tiểu Quán Quán người ta mới có 23 tuổi, cách nhau những 7 tuổi kìa!”
“lm miệng!”
Tiêu Diễn rụt cổ, nhưng lại không im miệng, “Anh, không phải em nói anh đâu, anh với Tiểu Quán Quán vốn là cách nhau 7 tuổi mà, anh còn cả ngày đều mặc cái kiểu già dặn ấy, người ta hiểu lầm cũng rất bình thường mài”
Mắt Tiêu Lăng Dạ lóe sáng, như đang trầm ngâm.
Cửa hàng bách hóa Ngân Lâu.
Tầng 1 là đồng hồ và các loại quầy trang sức, tầng 2 tầng 3 là quần áo nữ, tầng 4 là quần áo nam, tầng 5 là quần áo trẻ em, tầng 6 và tầng 7 đều là hàng ăn.
Mấy người họ đi thang máy trực tiếp đến luôn một quán lầu ở tầng 6.
Tiêu Diễn cũng thích làm đỏm giống y con công đực, để tránh mình bị nổi mụn nên rất ít khi ăn cay, để phù hợp với khẩu vị của anh thì Lâm Quán Quán đặc biệt gọi lầu uyên ương.
“Tiểu Quán Quán, em tốt với anh quá, hại anh cũng muốn lấy thân báo đáp quá.”
“Hửm-”
Tâm Can không chừa mặt mũi cho anh liền làm biểu cảm : “hửm”, Tiêu Diễn tức tối, “Nha đầu thối! Tại sao chú hai lại không được lấy thân báo đáp dì Quán Quán của con chứ!”
“Baba đẹp trai hơn chú, giàu hơn chú, thông minh hơn chú, dì Quán Quán còn không cần.”
Ý trong câu nói, càng đừng nói là anh.
Tiêu Diễn, “……”
Chí mạng!
Cột máu đã cạn!
Tiêu Diễn lặng lẽ biến sự đau buồn thành cơn đói, ăn lấy ăn đề.
Mùa hè này, ngồi trong điều hòa ăn lầu đúng là một loại hưởng thụ, đặc biệt là có hai con người có tâm hồn ăn uống Tâm Can và Tiêu Diễn ở đây, hai người ăn như hỗổ đói, cứ như là ăn mỹ vị nhân gian vậy, khiến người ta nhìn cũng thấy thèm ăn.
Thế là, tất cả mọi người đều ăn uống no nê.
Lâm Quán Quán đề nghị, “Chúng ta xuống dưới đi dạo đi.”
Tiêu Lăng Dạ từ tốn chậm rãi lau khóe miệng, lấy thẻ ra thanh toán.
Quẹt thẻ xong, anh không cắt thẻ lại vào ví, mà lại nhét thẳng thẻ vào tay Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán kinh ngạc.
“Tiêu Lăng Dạ…… % “Quần áo của Tâm Can đều là tôi mua cho con bé, nhưng con bé không thích lắm, nó rất thích phong cách ăn mặc của em, sau này em có thấy đồ gì phù hợp thì cứ mua cho con bé, mật khẩu là sinh nhật của Tâm Can.”
Cảm thấy những lời mình nói thật quá tự nhiên, giống mệnh lệnh quá, ngữ khí của Tiêu Lăng Dạ dịu hơn một chút, “Được không?”