Quách lão gia tử xởi lởi gắp lấy một miếng gạch cua đặt vào bát của Diệp Liên Tuyết, đối với đứa cháu dâu này chính là cưng chiều hơn cả cháu ruột.
Kỷ Thương ngồi bên cạnh cô trông thấy một màn này, ánh mắt hơi loé lên một chút sắc thái kì lạ rồi lại thôi.
Quách Thừa Tuyên đến, Diệp Liên Tuyết cũng không hề có chút gì bất ngờ. Cô gật đầu với hắn, còn hắn thì cư nhiên tiến lại chỗ ngồi gần cô rồi ngồi xuống, hoàn toàn đem Kỷ Thương quẳng đi ra sau gáy.
“Không phải hôm nay cháu bận sao? Lại có thời gian về nhà dùng bữa tối thế này?” - Quách lão gia tử hỏi, rồi ông nhìn Diệp Liên Tuyết, ý cười trong mắt ngày càng nồng đậm: “Hay là sợ ông nội bắt nạt phu nhân nhà cháu đây?”
Hắn chỉ cười, thuận tay rót vào ly của Diệp Liên Tuyết một ít nước lọc rồi nói chuyện với ông: “Cháu đâu có sợ gì, huống hồ gì phu nhân của cháu đâu phải ai muốn là có thể bắt nạt được?”
Diệp Liên Tuyết suýt sặc. Cái ngữ điệu gì đây? Hắn đang đề cao cô hay là đang muốn nói kháy cô như thế? Quăng đến cho Quách Thừa Tuyên một ánh nhìn cảnh cáo, mặc kệ hắn đang cao hứng không biết là vì lý do gì
“Giáo sư Kỷ… Việc cậu trong lúc hoạn nạn cứu lấy Di Dung nhà chúng tôi là một chuyện mà Quách gia tôi rất mang ơn. Hôm nay tôi mạn phép mời cậu đến đây, không biết là thời gian sắp tới cậu có thời gian rảnh hay không? Chả là Quách gia có việc cần nhờ đến cậu.”
Ra là như thế! - Kỷ Thương cười đầy thâm ý, sau đấy lại nói chuyện như không có gì xảy ra: “Quách lão gia tử đừng khách sáo! Không biết là gia đình có chuyện gì cần đến Kỷ Thương tôi?”
Lần này Quách lão gia tử không lên tiếng nữa mà thay vào đấy là Quách phu nhân. Bà ta ngày thường chua ngoa đanh đá không khác gì em chồng mình - Quách Tuệ Lâm nhưng bây giờ đây khi đối diện với Kỷ Thương, lời nói lại mang nhiều phần nhún nhường, khiêm tốn.
“Chuyện là Quách Nguyên, con trai cả của tôi từ nhỏ đã mắc phải một căn bệnh lạ. May mắn được trời phật phù hộ nên tính mạng năm đấy được bảo toàn và có thể trưởng thành, xuất chúng như bây giờ. Nhưng trong cái may mắn còn cái xui rủi, đôi chân của nó vì căn bệnh năm đấy mà bị ảnh hưởng rất nhiều. Hiện tại hàng năm vẫn phải định kì làm phẫu thuật để hỗ trợ… Tôi biết giáo sư Kỷ đây mặc dù trẻ tuổi nhưng tiếng tăm vang dội, là thần y sống trong giới y học. Thật tình không biết được là giáo sư có thể xem qua hồ sơ bệnh án của con trai tôi hay không?”
Diệp Liên Tuyết từ nãy đến giờ vẫn ngồi yên lặng ăn cơm. Ra là có việc cần nhờ vả nên mới lời ngon tiếng ngọt như vậy bằng không thì đã lên tiếng đòi đuổi cô rời khỏi đây từ lâu rồi.
Cô đánh mắt nhìn Kỷ Thương, cũng thấy anh đang nhìn mình, rồi cô đánh mắt đi chỗ khác, vờ như vẫn đang chăm chú ăn.
“Mẹ…! Chuyện này không thể làm phiền giáo sư Kỷ được. Anh ấy cũng còn công việc riêng của mình mà.” - Quách Nguyên lên tiếng đầy khó xử.
Việc để cho càng nhiều người biết đến anh mắc bệnh là một việc hẳn là rất khó chấp nhận đối với một người cao ngạo như anh. Huống gì vừa rồi anh còn vô tình nghe thấy được rằng Kỷ Thương thực sự rất bận, ngoài làm bác sĩ, anh ấy còn là giảng viên tại học viện, đôi lần vẫn phải từ chối nhận bệnh nhân vì quá tải nữa.
Quách Nguyên không muốn bất kì ai phải hao tâm tổn sức hay phải khó xử vì mình.
“Chuyện này thì đúng như đại thiếu gia đây nói. Công việc của tôi thực sự rất bận… Huống hồ gì…”
Đang nói đến đây, Diệp Liên Tuyết lại vờ như mình bị sặc. Quách Thừa Tuyên đưa đến cho cô một ly nước, còn Kỷ Thương cũng tạm thời ngừng nói chuyện.
Diệp Liên Tuyết dùng kí hiệu trao đổi với anh rằng cứ nhận bệnh án này đi. Sau đấy cô lại trao đổi với Quách Thừa Tuyên rằng Kỷ Thương sẽ nhận vụ này, nhưng thời gian phải rất lâu bởi vì vẫn phải ưu tiên bệnh nhân theo thứ tự.
“A Tuyết nói rằng Kỷ tiên sinh đây sẽ nhận hồ sơ bệnh án của anh. Cả nhà mình cứ yên tâm. Nhưng thời gian có khi sẽ hơi lâu một chút vì phải theo thứ tự bệnh nhân.”
Kỷ Thương có chút bất ngờ nhưng vẫn nghe theo lời của Diệp Liên Tuyết: “Vâng! Tôi có thể, nhưng mà thời gian có chút lâu, sợ rằng sẽ phải khiến cho gia đình chờ đợi.”
“Không sao! Không sao cả! Đợi bao lâu cũng được, chúng tôi từ trước đến nay chưa từng từ bỏ bất kì hy vọng nào cả, chỉ cần giáo sư Kỷ nhận lời giúp con trai của tôi là được.”
Kỷ Thương chỉ cười, im lìm không đáp. Anh đánh mắt sang nhìn Diệp Liên Tuyết, vẫn thấy cô đang giả vờ như chăm chú ăn uống, đối với chuyện vừa rồi giống như chưa từng can dự. Điều khiến cho anh phải bất ngờ đó chính là Quách Thừa Tuyên ấy vậy mà lại có thể hiểu được ngôn ngữ kí hiệu của người câm điếc, hiểu được Diệp Liên Tuyết đang muốn truyền tải điều gì.
Anh nhìn hắn đang ngồi cạnh Diệp Liên Tuyết, mơ hồ cảm thấy được sức chiếm hữu của hắn cực kì cao. Mặc dù cả hai không nhìn nhau, cũng chẳng tương tác với nhau lấy một lần nhưng chỉ cần Diệp Liên Tuyết chau mày hay cần thiết một điều gì đấy thì hắn sẽ liền ngay lập tức đáp ứng cô.
Diệp Liên Tuyết uống hết nước trong ly, hắn sẽ rót đầy nước trở lại.
Cô ăn xong, loay hoay không biết làm cách nào để lấy khăn giấy đặt ở đằng xa, hắn không nói lời nào liền gọi người giúp việc mang đến.
Cô ăn xong bữa chính, hắn liền đẩy đĩa đồ tráng miệng lại trước mặt cô.
Kỷ Thương âm thầm quan sát một màn trước mắt, cho dù có không muốn nhưng không thể nào không đánh giá cao cái tên Quách Thừa Tuyên này.
Anh biết là cả hắn hay em gái của anh đều không đem cuộc hôn nhân này đặt vào trong mắt nhưng nhìn cách hai người họ ở cùng nhau thực sự khiến cho người khác phải bất ngờ vì sự hoà hợp dẫu chỉ là trong thinh lặng.
Và lúc này đây, Kỷ Thương thực sự cầu mong rằng hắn sẽ đối xử thật tốt với Diệp Liên Tuyết, bằng cả sự tin tưởng hiện tại của anh.
“Giáo sư Kỷ đây vừa về nước đã đầu quân ngay cho Quách thị, thực sự là một vinh hạnh lớn của Quách Thừa Tuyên tôi. Đây xem như là lần đầu gặp nhau của chúng ta, tôi kính anh một ly.”
“Quách tổng đây quá khen rồi. Dù sao thì bệnh viện và cả học viện y của Quách thị đây cũng xem như là đứng đầu cả nước, bất kì ai cũng muốn được làm việc ở môi trường tốt như thế này thôi. Hơn nữa Quách tổng bây giờ còn là hôn phu của em gái tôi, việc đầu quân cho Quách thị cũng xem như nước phù sa không chảy ruộng ngoài đi.”
Quách Thừa Tuyên đem ly rượu cụng với Kỷ Thương rồi uống hết. Hắn khẽ đánh mắt nhìn Diệp Liên Tuyết đang ngồi bên cạnh bóc cam cho ông nội, ánh mắt loé lên tia cưng chiều rồi lại quay sang tiếp tục nói chuyện với Kỷ Thương.
“Giáo sư Kỷ có thể tự tin với hồ sơ bệnh án của anh trai tôi. Vậy thì không biết là anh có thể xem qua một chút về phu nhân tôi hay không? Ý tôi là cổ họng của A Tuyết.”
Động tác bóc cam của Diệp Liên Tuyết chợt khựng lại trong giây lát, cô cúi mặt, giấu hết đi tia đen kịt trong mắt rồi giây sau lại vờ như không có việc gì xảy ra.
Kỷ Thương cũng cực kì bất ngờ đối với lời đề nghị này của Quách Thừa Tuyên. Anh nhìn hắn, chỉ thấy ở người đàn ông này khí chất cao ngạo cùng với sự yêu nghiệt toát ra từ trong xương tuỷ. Hắn thực sự là một kẻ rất biết trêu ngươi.
“Cổ họng của A Tuyết là một ca khó đấy! Nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng thôi, dù sao đây vẫn là em gái của tôi mà. Chỉ là chuyện này để sau hẵng nói đi.”
Quách Thừa Tuyên gật đầu, hắn không nói nữa, chỉ nhìn Diệp Liên Tuyết. Trước hay sau gì cũng cần phải bàn đến, hắn thực sự mong rằng chuyện này sẽ có xác suất thành công thật cao, đánh đổi thứ gì cũng được.