Cái ngữ điệu dịu dàng thốt lên từ miệng người đàn ông quanh năm chỉ có băng lãnh như thế này có biết bao nhiêu là cưng chiều, nhất thời khiến cho toàn bộ những người đang ở đấy cũng phải kinh ngạc một phen. Chuyện Quách gia giải trừ hôn ước giữa hai người họ chỉ mới là chuyện nghe được từ một phía, nhưng nhân vật chính của câu chuyện lại đang ở đây, còn tình chàng ý thiếp, show ân ái như thế này thì cũng khiến cho nhiều người nghi ngờ cái sự giải trừ kia là giả lắm.
Hoặc cũng có thể là Quách Thừa Tuyên đang đóng kịch. Nhưng ngẫm lại thì hắn chẳng cần phải làm như vậy, nhất là khi hôn thê của hắn chẳng phải là thiên kim tiểu thư gì nữa. Chuyện giữ mặt mũi cũng không cần thiết lắm.
Bạch Ly cứng họng trước sự yêu chiều mà Quách Thừa Tuyên dành cho người con gái mà cô ta ghét nhất. Nhìn bàn tay hắn đang đặt lên eo Diệp Liên Tuyết, thi thoảng còn lén lút nắn một cái, xoa xoa càng khiến cho cô ta cảm thấy thập phần ngứa mắt.
Mà Diệp Liên Tuyết từ nãy đến giờ cũng chỉ biết đứng im một bên. Được rồi, cô đang bị dọa cho sợ thật đấy. Cái người mà cô nghĩ là chắc cũng còn lâu mới quay trở về, cái người bận rộn kinh khủng như thế bây giờ lại đang xuất hiện ngay chỗ này, còn đang lúc cô đang quậy phá nữa chứ.
“Đến thì cũng đến rồi, ngồi xuống cùng dùng bữa đi chứ!” - Lương Phi Vũ vẫn cố chấp, anh ta mặc kệ những ánh nhìn cùng bầu không khí tóe lửa đang diễn ra ngay tại đây, nhất quyết muốn làm đại sứ hòa bình, hòa giải cái tình thế kì lạ này.
Nhưng mà Quách Thừa Tuyên lại thẳng thừng hơn: “A Tuyết không thích những nơi xa lạ, càng không thoải mái khi ở đây có người mà cô ấy không thích. Có thể là hôm nay cô ấy đến đây hơi đường đột, sau này nếu như cậu muốn, chúng ta có thể gặp riêng nhau, coi như để chính thức ra mắt vợ tôi với cậu. Bây giờ chúng tôi có chuyện gia đình rồi, hẹn cậu khi khác.”
Diệp Liên Tuyết thật muốn bật cười khi mà Quách Thừa Tuyên miệng thì có thể lạnh lùng buông ra mấy câu cự tuyệt đầy đắng lòng như thế nhưng bàn tay ở bên hông cô thi thoảng vẫn khẽ nhéo một cái. Không đứng đắn! Cô thầm mắng, nhưng cũng cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết. Tất nhiên là cô vẫn cần có người đàn ông này để thay cô dẹp loạn hôm nay ha!
Bạch Ly không nhịn nổi hình ảnh quá sức chói ngay trước mắt mình, bị Diệp Liên Tuyết chọc tức đã đành, bây giờ người đàn ông trong lòng cô ta cũng xuất hiện, ra mặt vì đứa con gái đó. Cô ta chính là không phục.
“Anh Thừa Tuyên…!” - Cô ta bỗng gào lên, khiến cho cả Quách Thừa Tuyên lẫn Diệp Liên Tuyết đều phải không hẹn mà cùng nhau nhíu mày - “Cô ta giấu diếm anh chuyện cô ta là người câm điếc, bộ anh sẽ nhân nhượng chuyện này sao? Anh ghét bất kì ai nói dối anh kia mà… Cô ta đang lừa dối anh, lừa dối cả gia đình anh…”
“Đủ rồi!” - Quách Thừa Tuyên lạnh giọng quát - “Tôi cũng ghét ai quản chuyện của tôi lắm!”
Bạch Ly sững người… Cái ngữ điệu lạnh lùng này, đó là lần đầu tiên cô ta nghe thấy Quách Thừa Tuyên dùng giọng điệu này để quát cô ta.
“Bạch tiểu thư thích quản chuyện vợ chồng tôi quá nhỉ? Còn tốt bụng đi lan truyền cả chuyện hôn ước của chúng tôi bị giải trừ nữa.” - Hắn cười đầy trào phúng, sau đấy lại đổi giọng, lần này hắn muốn nói với cả tất cả những người đang có mặt tại đây - “Chuyện hôn ước kì thực thì tôi vừa ở nước ngoài về, vợ tôi cũng không rõ lắm đâu. Nhưng mà lời của Quách Thừa Tuyên tôi ở đây nếu như đáng tin thì các vị cứ tin đi, chúng tôi sẽ kết hôn, không lâu nữa đâu, ít nhất thì khi vợ tôi lấy xong bằng tiến sĩ đã. Chúng tôi đang hạnh phúc lắm, đến nỗi đi công tác tôi còn hận không thể mang cô ấy theo bên mình. Còn những ai muốn bịa chuyện, đặt điều về vợ chồng chúng tôi thì sau đấy cần chuẩn bị nói chuyện với luật sư của tôi nhé!”
Đúng thật là Quách Thừa Tuyên ở cái thành phố này không cần phải nể mặt bất kì ai. Hắn cũng không cần phải đợi xem phản ứng của những người ở đấy ra làm sao nữa, vừa nói xong là trực tiếp đem Diệp Liên Tuyết rời khỏi đó.
Tiếng bàn tán bắt đầu ồn ào sau lưng nhưng rồi lại kết thúc sau tiếng đóng cửa lại. Diệp Liên Tuyết suốt từ nãy đến giờ chỉ có im lặng thuận theo hắn, cô giương đôi mắt to tròn nhìn hắn, ồ, đẹp trai thật sự nha, lại còn ngầu nữa. Nhưng mà cô cũng phải đối diện với một loại tình huống sắp sửa phải xảy đến đó chính là phải giải thích làm sao với hắn khi mà đến cả hắn cũng biết chuyện cô có thể nói được rồi.
“Em muốn ngồi xe cùng anh về nhà không?” - Hắn hỏi, ngữ điệu lạnh lùng, khác hẳn thường ngày.
Diệp Liên Tuyết đảo mắt, cô cũng nghĩ là mình không nên nói dối: “Em có tự đi xe đến.”
Giọng nói của cô có chút nhẹ nhàng, thêm cả chút ủy mị khiến cho Quách Thừa Tuyên cũng phải sững sờ. Lần đầu tiên được nghe giọng nói của cô, điều này thật khiến cho hắn có cảm giác khác lạ.
“Thế là sẽ không về cùng anh sao?” - Hắn hỏi, cố giữ ngữ khí lạnh lùn.
“A…” - Cô nhún vai - “Hay là anh nhờ người mang xe về cho em nhé! Em sẽ đi cùng anh.”
“Ngoan! Đồ của em không ai dám lấy đâu.”
Thế là cô ngoan ngoãn theo hắn ngồi xe hơi về nhà thật. Dù sao thì cô cũng cần phải đi theo để xoa dịu hắn thôi, ai bảo hôm nay bị hắn bắt tại trận lúc đang quậy phá, hơn nữa cô còn giấu hắn nhiều chuyện như vậy nữa. Cái ngữ khí lạnh lùng kia của hắn chắc chắn chính là đang giận dỗi cô rồi, Diệp Liên Tuyết nghĩ đến đây bỗng nhiên trộm cười, cái tên này ấy vậy mà cũng hẹp hòi thật đấy!
Vốn định sẽ có một buổi tối bình yên, một mình tận hưởng những giây phút thư giãn quý giá thì bỗng dưng lại phải đi ra ngoài, bây giờ lại còn cư nhiên cùng hắn quay trở về nhà, Diệp Liên Tuyết cảm thấy thực sự có chút khó tin. Nhưng mà còn nhiều chuyện dài ở phía sau lắm, cô biết là bây giờ cô không có trốn khỏi hắn được đâu.
Quách Thừa Tuyên cởi áo măng tô treo lên ghế sofa, hắn đi vào trong bếp rót một cốc nước. Diệp Liên Tuyết bẽn lẽn ngồi xuống sofa, hoàn toàn không biết phải nói gì trong trường hợp này nữa. Đợi hắn vừa quay lại, cô đã vội lên tiếng trước.
“Anh từ sân bay đến thẳng đó luôn á? Vừa sáng anh còn trả lời tin nhắn của em là bận rộn lắm mà…”
“Ừ! Anh cố xong việc sớm rồi về gấp luôn. Em không thấy cảm kích anh à?”
Cô bĩu môi, nhưng cũng nói tiếp: “Chẳng nói cho em biết gì cả…”
“Anh thích tạo bất ngờ cho em đấy! Nhưng mà em còn cho anh một bất ngờ lớn hơn nữa cơ. Tới bây giờ anh vẫn còn không tin được đây này!”
Diệp Liên Tuyết gãi đầu. Thôi được rồi, tính ra thì cô không thể trách hắn được, hắn rõ ràng là vì cô mà…
“Anh… anh có thắc mắc gì thì cứ hỏi em đi. Em sẽ trả lời…”
Hắn chần chừ trong giây lát rồi lại nói: “Anh sẽ không hỏi đâu. Anh biết chuyện rồi mà.”
“Anh biết toàn bộ rồi á?”
“Không phải là đang hiện rõ ràng trước mắt sao? Còn lý do thì anh sẽ không hỏi, anh không muốn em phải khó xử.”