Diệp Liên Tuyết nhướng mày, ánh mắt hiện lên chút khó tin nhìn Phong Dã Thiệu. Anh cũng nhìn cô, cảm thấy dường như cái thứ tài liệu mà anh đưa cho cô kì thực cũng không có mấy cám dỗ.
“Ừm, ra nước ngoài để học lên giáo sư nếu như em muốn. Cái này là học bổng của học viện, anh muốn cho em xem trước, nếu em muốn đi, anh sẽ bàn bạc lại với Kỷ Thương rồi tiến cử em lên với hội đồng.”
Đây là điều mà không một sinh viên ngành y nào mà không mơ ước, cơ hội được ra nước ngoài học tập để đạt được chức danh giáo sư đầy cao quý. Nếu như thuận lợi, thêm một kì nữa là cô đã có thể lấy được bằng tiến sĩ ở độ tuổi hai mươi tư, một điều mà từ trước đến nay cực kì hiếm có. Hơn nữa, cô cũng từng nói với các anh của mình rằng cô rất có tham vọng để học lên càng cao càng tốt.
Tốt nhất chính là sánh bằng Kỷ Thương và Phong Dã Thiệu.
Nhưng mà bây giờ kì thực đứng trước một cơ hội lớn như thế này, đáng lẽ ra cô phải không đắn đo mới đúng. Diệp Liên Tuyết bây giờ lại đắn đo, có chút không muốn nhận cơ hội này lắm.
“Chuyện này để sau nói được không? Em vẫn còn chưa lấy xong bằng tiến sĩ.”
Cô qua loa cho qua chuyện, đè nén đi cảm giác kì lạ trong lòng mình, có lẽ cô cần phải suy nghĩ nhiều hơn về chuyện này thôi, cô không muốn từ bỏ cơ hội này, cũng không biết lý do gì đã khiến cho bản thân mình có chút đắn đo.
“Vì Quách Thừa Tuyên sao?” - Phong Dã Thiệu hỏi dò, anh gắp đến cho Diệp Liên Tuyết một phần thịt bò sốt tiêu đen.
Cô nhìn anh, ánh mắt có chút khó hiểu, hoặc cũng có thể là do trong lòng cô bây giờ cũng vì những suy nghĩ rối tung mà trở nên khó hiểu: “Anh nói đùa đó hả?”
“Nếu như là em của bình thường, anh dám chắc chắn một điều rằng em sẽ không có đắn đo trước cơ hội có một không hai như thế này. Em - người có tham vọng trong cái ngành y này có khi còn vượt qua cả anh và Kỷ Thương nữa.”
Phong Dã Thiệu nói không sai một chút nào, và nó cũng làm cho Diệp Liên Tuyết phải đắn đo biết bao nhiêu. Chính vì anh không sai, thế nên cô mới không có cách nào phản bác lại được. Cô vốn là như thế mà nhỉ? Thế tại sao cô lại đắn đo khi đây là cơ hội không đời nào được bỏ lỡ. Vì Quách Thừa Tuyên như Phong Dã Thiệu đã nói sao? Cô cũng không dám chắc nữa.
“Em đã nói rồi, em sẽ suy nghĩ vì dù sao cũng còn lâu mà. Em còn chưa lấy được bằng tiến sĩ, anh đừng có trông chờ nhiều quá.”
Phong Dã Thiệu không nói nữa, anh biết nếu như bây giờ anh nói thêm cái gì hay nói sai điều gì thì chắc chắn là cô sẽ nổi giận đến mức không nể mặt anh cho mà xem. Anh không phải không biết cái vụ kiện tụng vừa rồi, Diệp Liên Tuyết đã từng tức giận đến mức bỏ đi ngay trước mặt Kỷ Thương và Lục Nghị Thành.
“Thời gian tới em phải làm rất nhiều bài luận đó, nếu có gì không ổn lắm cứ đến tìm anh và Kỷ Thương. Dù sao thì bọn anh cũng là giáo sư, về vài phương diện thực tế có thể thua em nhưng về sách vở thì không chắc đâu.”
“Em biết rồi. Chỉ sợ em lại phiền quá thôi, hai anh bận kinh khủng đấy, vừa rồi cũng có kha khá chuyện phiền phức bắt các anh phải gánh vác rồi.”
“Con bé này nay lại giở giọng khách sáo. Không phải bọn anh là anh của em sao? Có mỗi một đứa em gái là em cũng không lo lắng được thì bọn anh còn làm được cái gì nữa chứ?”
Được bảo bọc đến mức này từ lúc bé xíu đến bây giờ, Diệp Liên Tuyết không khỏi sinh ra cảm giác ỷ lại vào những người anh của mình. Biết bao nhiêu chuyện rồi, cô từng nghĩ nếu như không có Kỷ Thương, Phong Dã Thiệu hay Lục Nghị Thành thì cô chết chắc. Gần đây còn có thêm hai cái tên là Quách Thừa Tuyên và Phó Duật nữa.
Cô biết là mình có quyền ỷ lại vào những người này, nhưng dù sao thì cái gì cũng cần phải có giới hạn của nó. Bị làm phiền mãi cũng chẳng có mấy ai vui vẻ đâu, huống hồ gì cô cũng là kiểu người không muốn chịu ơn người khác quá nhiều.
Phong Dã Thiệu đưa cô về nhà. Đến trước khu chung cư của Quách Thừa Tuyên, anh cũng buông mấy câu cảm thán: “Đúng là người có tiền ha! Đến nhà cũng là căn penthouse ở khu đắt đỏ nhất!”
Diệp Liên Tuyết chẳng có phản bác gì, đúng thật là Quách Thừa Tuyên có tiền mà. Nhưng cô chỉ đang ở ké thôi, cũng không phải là nhà của cô nữa.
“Em đi lên nhà đây! Cũng trễ quá rồi, ngày mai còn phải lên lớp nữa.”
“Em không định về ký túc xá sao? Dù sao thì cứ ở với Quách Thừa Tuyên anh nghĩ là em cũng cảm thấy bất tiện.”
Ai cũng cảm thấy như thế, nhưng mà Diệp Liên Tuyết lại quyết định rồi thì phải làm sao? Cô cũng cảm thấy ở ký túc xá có biết bao nhiêu tiện lợi, nhưng mà nghĩ về lời cầu xin có chút đáng thương kia từ Quách Thừa Tuyên, cô lại mủi lòng đồng ý ở lại với hắn.
“Từ sau cái vụ kia với Mạc Tử Duy thì em sống quen ở đây rồi, cũng vì một số chuyện liên quan đến an toàn của em thì em nghĩ mình vẫn nên sống ở đây thì tốt hơn. Anh cũng biết đó, Bạch Ly đã quay trở lại học viện rồi, và cả ở học viện bây giờ tin tức lá cải về em cứ tràn lan như thế kia, thôi thì ở đây cho yên tĩnh.”
Phong Dã Thiệu gật gật đầu xem như là đã hiểu. Thực ra thì anh cũng cảm thấy việc này không tồi lắm đâu. Nhưng cái để khiến cho anh suy nghĩ chính là có phải Diệp Liên Tuyết bị tác động bởi Quách Thừa Tuyên nên mới ở lại nơi này hay không.
Anh không sợ cô ở cùng với hắn, cũng không sợ cô yêu hắn hay kết hôn với hắn trong một tương lai gần nào đấy. Cái mà anh sợ cũng chính là nỗi sợ của Kỷ Thương hay Lục Nghị Thành chính là sợ Diệp Liên Tuyết bị cái tên Quách Thừa Tuyên kia chi phối cảm xúc mà thôi.
Việc vừa rồi khi anh đề xuất đến cơ hội đi du học để học lên giáo sư, nhìn thấy cô do dự, lo sợ trong lòng anh cũng đã bắt đầu nảy sinh.
“Ồ! Ở đây cũng tốt vậy, dù sao thì em cũng có người đưa đón đi học, cũng không sợ bất tiện là mấy. Xem ra thì cái chức danh thiếu phu nhân Quách gia này của em gái anh cũng đã ngồi vững rồi.”
Diệp Liên Tuyết thở hắt một hơi, đối với câu bông đùa vừa rồi của Phong Dã Thiệu kì thực cũng không có chút xíu gì là để tâm lắm: “Bớt nói mấy điều nhảm nhảm lại đi. Em lên nhà đây. Có gì thì nhắn tin cho em nhé!”
“Được rồi! Tạm biệt em!”
Trở về nhà lúc vừa qua giờ cơm tối, cô bất ngờ khi nhìn thấy Quách Thừa Tuyên đã an vị trên ghế sofa làm việc tự lúc nào. Hắn không ra ngoài sao? Đáng ra giờ này hắn chưa về nhà mới đúng.
“Về rồi sao? Em về sớm thế?”
“Ồ! Bởi vì Phong Dã Thiệu còn bận chuẩn bị lên lớp ngày mai nữa, tôi cũng bận thế nên chỉ cùng nhau ăn tối rồi thôi.”
“Có chuyện gì sao? Ý tôi là giữa em và giáo sư Phong.”
Tọc mạch! Cô thầm nghĩ Quách Thừa Tuyên càng ngày càng tọc mạch chuyện của cô rồi. Nhưng cô cũng không có muốn giấu diếm gì thêm.
“Học viện có đề xuất người đi du học để học lên cao hơn. Phong Dã Thiệu muốn tôi ứng tuyển.”
Lòng Quách Thừa Tuyên như rơi bộp một cái, hắn nhìn cô, có chút sững sờ: “Em sẽ đi du học?”
“Ồ không! Tôi đang suy nghĩ thôi! Dù sao thì tôi cũng chưa lấy bằng tiến sĩ xong, giáo sư cứ để từ từ đã. Tôi vào phòng đây, hôm nay tôi sẽ không có ra ngoài đâu thế nên anh ngủ ngon nhé!” - Cô đeo túi xách, mở cửa đi vào trong phòng mình. Tối nay cô sẽ phải xem bệnh án, và tất nhiên là điều này không thể để cho Quách Thừa Tuyên biết được rồi.
Quách Thừa Tuyên sững sờ nhìn cô cứ vậy đi mất, hắn bị làm sao đấy, tại sao hắn lại cảm thấy hụt hẫng thế này…